Chap 14: Lang trấn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tài khoản ngân hàng vốn đã cạn kiệt của tôi bỗng dưng đầy ụ sau 1 ván bài. Tôi trích một ít ra mua cho mình mua cho mình 1 bộ quần áo mới. Chỉ là 1 chiếc áo thun trắng đơn giản, quần jean và áo khoác đen. Tôi còn khá nhiều tiền nên trong những ngày rời trường này sẽ không lo lắng lắm. Ngày mai sẽ là ngày có lệnh cưỡng chế tham dự phiên tòa, kiểu này chắc tôi cũng không thoát được. Tôi cần thứ gì đó giúp cải trang vào ngày mai...Mà mình cũng cần 1 nơi ở tạm thời nữa...

Đúng lúc đó tôi nhớ về tấm bưu thiếp xin được từ những tên ma sói đánh thuê kia. Tôi lấy nó ra từ trong túi rồi liếc xem địa chỉ...Tôi nghĩ mình sẽ tới đó ngủ nhờ. Mà tôi sẽ cần mua ít đồ ăn cho họ. Tôi bước vào khu mua sắm, mua một bữa thịnh soạn sẵn tiện ăn một chút luôn. Tôi bước đi tới địa chỉ của bọn họ. "Công viên???", tôi tự hỏi khi nơi tôi tới chỉ là một cái công viên nhỏ bỏ hoang. Không lẽ bọn chúng định lừa tôi? Tôi nghĩ không phải vì nó chẳng có ích lợi gì. Bỗng tôi nhìn vào mặt sau của tấm danh thiếp.

"Tìm 1 bà già bán mì gõ, hãy bắt chuyện nếu cần gặp chúng tôi, nói những gì cần nói, bà ta sẽ đưa ngươi đến nơi trú ẩn của bọn ta..."

Tôi đảo mắt nhìn xung quanh...không có ai bán mì ở nơi khỉ ho cò gáy này. Bỗng một mùi thơm kì lạ xộc vào mũi tôi, tôi quyết định đi theo nó. Tôi tận hưởng mùi thơm đó đến mức tôi vẫn bước đi mặc dù không biết mình đang hướng về đâu. Ngay khi mùi hương đạt ngưỡng cao  nhất, tôi mới chợt tỉnh, thấy mình đang đứng trước một xe mì gõ. Nhìn cảnh vật xung quanh, tôi biết mình đã ở nơi khác, không còn là cái công viên đó nữa. 

-Mời quý khách ngồi! Ngài muốn dùng gì cụ sẽ nấu cho ạ...-Bà cụ bán mì nói với tôi bằng giọng ấm áp.

Tôi chỉ biến cánh tay trái của mình thành tay sói rồi để trên bàn.

-Tôi không cần ăn vào lúc này. Tôi cần gặp họ...(Zaras)

-Chà chà...cậu...là bạn của họ sao?(Bà cụ)

-Không hẳn nhưng...chỉ cần nói ân nhân của họ đang ở đây là được...(Zaras)

Bà cụ im lặng một lúc lâu rồi chợt nói:

-Vậy cậu đi theo lão...cậu sẽ gặp họ...

Tôi bước đi theo bà cụ. Tôi đi vào một ngõ cụt. Lúc đầu tôi nghĩ bà cụ đang đùa nhưng không. Bà ta mở một hủ gì đó trong xe đẩy của mình, nhúng ngón tay vào chất lỏng sệt màu đen đó trong lọ và vẽ lên tường chữ "Nguyệt".

Bỗng chữ Nguyệt sáng lên khắp ngõ tối, một cái cổng tròn xuất hiện.

-Nào, cậu vào đó đi...(Bà cụ)

Tôi bước vào cánh cổng đó, một thị trấn nhỏ hiện ra ngay trước mắt tôi. Nó sầm uất, sáng rực đèn và đầy những người dân trong đó. "Quái lạ, một nơi như thế này tồn tại sau ngõ cụt này sao???". Nó như một thị trấn bình thường, với các hàng bán đồ, nhà cửa tươm tất, đường xá chỉ có những chiếc xe ngựa thô sơ. Mọi người trong đó vừa nhìn thấy bà cụ đã lật đật chạy lại hỏi thăm. 

-Chà, hôm nay bà về sớm nhỉ? Có bán được không?

-Cậu ta là ai cụ nhỉ? Cháu chưa thấy cậu ấy trong thị trấn của mình...-một cô gái nhìn chằm chằm vào tôi và hỏi.

-À, cậu ta là người mới tới thôi...mà cho ta hỏi, các "sói lớn" đã về chưa nhỉ?(Bà cụ)

-Họ đã về hết rồi ạ! Có vẻ họ bị thương một chút...(Một cô gái trả lời)

Tôi còn chưa hiểu chuyện gì nhưng tôi khá chắc, những "sói lớn" mà họ nói đến là những tên tấn công bọn tôi hồi chiều. Bà ta dẫn tôi đi dọc theo con đường lớn dẫn tới một tòa nhà với lối kiến trúc cổ. Tới nơi, bà ấy chỉ tôi vào và không nói gì thêm. Tôi bước vào ngôi nhà cổ đó. Một lối kiến trúc nhật bản xưa làm tôi choáng ngộp, tôi cảm giác ngôi nhà này đã hơn 1000 tuổi cũng nên. Thấy người lạ vào, hai tên ma sói bước ra đe dọa tôi:

-Mày tới đây làm gì??? Ai cho phép hả???

Tôi chưa kịp nói gì với chúng, tên ma sói đen hồi chiều đã đến gần và nói:

-Dừng lại đi, hắn ta mạnh hơn các ngươi nhiều đấy.

-Nhưng ngài Raiki...(Hai tên ma sói gác cổng)

-Hai ngươi lui vào đi!(Raiki)

Hai tên ma sói kia lẳng lặng bỏ vào trong. Raiki mời tôi ngồi và nói: 

-Chà, tôi tưởng cậu không bao giờ đến chứ...

-Không đâu...tôi đang gặp 1 số chuyện...nên hôm nay tôi định xin ở nhờ đây.(Zaras)

-Hai chuyện trong 1 ngày cơ à? Nguy nhỉ...mà sao tôi cảm thấy cậu có mùi ma sói thế?(Raiki)

Tôi không nói gì, chỉ cởi áo khoác và cho hắn xem cánh tay trái của tôi. Một vết sẹo to tướng lành lại không hoàn toàn.

-Không lẽ....cậu bị sói cắn sao?(Raiki)

-Ừ...bộ chuyện này lạ lắm à?(Zaras)

-Không.....cậu đã trở thành đồng loại của chúng tôi nên chỗ này sẽ luôn hoan nghênh cậu!(Raiki)

-Mà nơi này rốt cục là gì vậy? Một nơi ở tập trung của ma sói ư?(Zaras)

-Đúng vậy...như tôi đã nói vào chiều nay...ma sói chúng tôi cũng có gia đình, bạn bè ở đây, nơi mà sói chúa đã thành lập ra tạo cơ hội cho ma sói trốn thoát các cuộc săn lùng, sinh sống hòa bình bên nhau. Người dân ở đây thay vì săn người 1 cách tàn nhẫn thì sẽ thu nhặt xác người từ khu rừng kế cạnh, nơi lũ ma sói thường cất giữ bữa ăn. Nếu thiếu lương thực thì các "sói lớn" sẽ thay mọi người đi săn. Người dân ở đây thường xuyên nhận những vụ giết thuê để kiếm thêm thu  nhập như cậu thấy hồi chiều.-Raiki giả thích cặn kẽ cho tôi.

-Thế còn chuyện cánh cổng? Nó là ma thuật sao?(Zaras)

-Đúng vậy! Bà cụ dẫn cậu vào đây vốn là Thuật Lang nổi tiếng đã cùng sói chúa lập ra nơi này!(Raiki)

Tôi gần như đã hiểu hết mọi chuyện ở đây. Nhìn vào chiếc đồng hồ chỉ thấy điểm 12 giờ đêm, tôi nghĩ mình nên ngủ một giấc trước đã. Raiki cho tôi chìa khóa của một căn nhà bỏ hoang trong thị trấn. Tôi lại đó sắp xếp mọi thứ một chút rồi ngủ một giấc sâu để mai còn có sức tham dự phiên tòa kia. Mọi thứ chắc sẽ tốt đẹp hơn và trong những ngày xa trường này, tôi vẫn còn nhiều việc phải làm...

Mặt trời ló dạng, chiếu những tia nắng ấm áp vào da thịt tôi qua khung cửa sổ. Tôi mệt mỏi thức dậy và lờ đờ đi tìm nơi tắm rửa. Trong căn nhà hoang này có một cái phòng tắm tương đối sạch sẽ, trái hẳn với những chỗ khác, luôn đầy bụi bặm. Tôi mặc lấy một bộ đồ đã mua, khoác chiếc áo cũ ra ngoài chuẩn bị đi tham dự phiên tòa. Mới chỉ có 6 giờ 15 mà ai ai cũng đã tập trung đầy đủ ở Đền lớn. Vừa thấy tôi xuất hiện, Raiki đã nhanh chóng chạy tới và nói:

-Này, tôi tưởng cậu trốn ở nhà luôn rồi chứ?

-Không đâu, tôi cần tới đó để giải quyết lũ người hầu nhà Ai nữa mà!(Zaras)

-Không...tôi đã nghe tin là chúng đều bị giết hết rồi...(Raiki)

-Cái gì??? Từ lúc nào mà...(Zaras)

-Đêm qua, tôi nghe được từ tin của những sói do thám trong  thị trấn. Họ bảo là do...thợ săn ma sói làm.(Raiki)

-Thợ săn??? Hai mươi con ma sói đấy!!! Hắn ta trông như thế nào?(Zaras)

-Một tên thợ săn học sinh, nếu đúng như lời báo cáo của sói do thám.(Raiki)

Thợ săn học sinh? Theo mình biết thì kẻ có khả năng chống lại nhiều ma sói như vậy trong trường chỉ có Leo thôi...Nhưng cậu ta sẽ không làm việc mà không có chủ đích như vậy...Tôi cần đến đó chút...

-Raiki, tôi cần đi khỏi đây có việc gấp, tôi ra khỏi đây bằng cách nào?(Zaras)

-Vậy có lẽ cậu cần thứ này! - Raiki nói rồi lấy trong túi ra một bình gì đó màu đen nhỏ. - Nó giúp cậu có thể trờ vào đây bằng cách vẽ chữ "nguyệt" lên bức tường ở ngõ cụt.

-Vậy tốt rồi! Tôi đi một lát nhé!(Zaras)

Lúc tôi vừa chuẩn bị bật đi ra khỏi thị trấn, một cô gái trong thị trấn gọi tôi lại:

-Này, cậu nên đem theo thứ này đấy! - Cô ấy nói và ném cho tôi 1 chiếc mặc nạ Doraemon. -Dùng nó để che dấu mùi ma sói và giảm sự thèm thịt đấy!

-Ừ! Chào nhé! -Tôi nói rồi mau chóng bật nhanh tới nơi mà  Raiki bảo là hiện trường của vụ việc. 

Đồng hồ thành phố chỉ mới hiện 6 giờ 30. Tôi còn khá nhiều thời gian để xem xét việc này. Là một con hẻm nhỏ. Tôi bị những cảnh tượng ở đây làm kinh sợ. Máu bê bết trên những bức tường, đầy những bãi tro, thứ mà tôi không muốn biết nó từng là gì. Nhưng tôi cảm thấy khá lạ khi vết tích ở đây chỉ cho thấy là khoảng 19 người bị giết, và vết tích khá mới nên tôi nghĩ họ chỉ mới chết từ lúc 3 đến 4 giờ sáng nay. Tôi ngửi một lúc...một mùi máu của ma sói dẫn ra khỏi con hẻm. Tôi lần theo nó và dẫn tới một căn nhà nhỏ. Tôi liếc vào từ cửa sổ. Tên quản gia Watari của nhà Ai đang trong đó, thoi thóp với thương tích đầy mình. Tôi gõ cửa...tiếng đồ đạc đổ vỡ trong nhà vang lên cùng giọng nói:

-Tên khốn, ta không còn gì cho ngươi đâu!!! Tại sao người lại muốn giết ta!!!(Watari)

-Bình tĩnh đi, tôi không biết ông đang nói về ai nhưng xin hãy bình tĩnh! Tôi sẽ giúp ông!(Zaras)

Cánh cửa hé mở, lão ta ngạc nhiên và nói:

-Mày là thằng bạn của con Ai!?!?(Watari)

-Đúng, nhưng tôi sẽ không tấn công ông. Tôi sẽ giúp đỡ ông trong phiên tòa, và tôi biết sẽ có nơi đón nhận ông, chỉ cần ông cho tôi biết ai là kẻ đã tấn công ông cùng đám người hầu!(Zaras)

Ông ta mở cửa ra và mời tôi vào. Do không còn nhiều thời gian nên tôi bảo ông ta chỉ kể lại vắng tắt. Tối đó, ông ta cùng đồng bọn tìm nơi để trú ẩn thì bắt gặp 1 lũ thợ săn học sinh. Chúng đi theo nhóm và trong số chúng có một tên cực mạnh dùng móng vuốt bạc tấn công họ. Thậm chí họ chưa kịp phản kháng đã bị giết quá nữa. Nghe xong, tôi mới hiểu được phần nào mọi chuyện, về một tên thợ săn cực mạnh trong trường ngoài lớp A. Tôi lúc này tham dự phiên tòa không còn ý nghĩa gì nữa, tôi cần điều tra về những thế lực trong thành phố này, cả thợ săn lẫn ma sói, những thế lực nguy hiểm mà tôi chưa từng biết đến. Bước vào phiên tòa với tâm thế khác hẳn, đeo lên chiếc mặt nạ Doraemon, tôi dõi theo tiến trình của phiên xét xử. Đúng là lệnh cưỡng chế, hầu như mọi người trong thành phố không ai có thể tránh khỏi phiên tòa lần này. Giọng cha Luthor vang lên, trầm ấm nhưng đầy tàn bạo, ông tuyên bố phiên tòa bắt đầu...

Luật lần này thay đổi, thay vì treo cổ 20 người, lần này sẽ treo gấp đôi. Mọi người ai cũng bàn luận sôi nổi, tôi - lúc này với nhân cách của Zero ngồi quan sát...

Tên ngồi bên trái của ta là ma sói, một điều chắc chắn khi mọi biểu hiện bên ngoài thể hiện: hốc mắt sâu, hơi thở hổn hển đầy mùi máu, móng tay có máu đông bên trong. Hắn tỏa ra mùi máu đầy mình, có thể người thường không ngửi được nhưng tôi thì khác, cũng như toàn bộ ma sói ở đây. Liếc mắt sang góc phải, ta lại nhận ra một cô gái đang ngồi có vẻ tự nhiên ở ghế gần cha xứ Luthor. Cô ta trong không đáng ngờ nhưng thật ra là 1 ma sói rank alpha, với một số vết sẹo trên tay trái. Điểm đáng nghi nhất là chân cô ta khi phần trên dính bùn trong khi phần bàn chân tương đối sạch chứng tỏ nó vừa mọc lại sau khi bị cắt đứt. Hay người đàn ông phía sau ta, người đang cố kí đống văn bản công ty để biến mình thay thế nạn nhân trong khi hắn ta không biết rằng nạn nhân không có đủ quyền hạn làm điều đó. Tất cả ma sói tầm thường nơi này đang như muốn cho thế giới biết mình là ma sói. Nhưng...tôi chỉ cần một câu là chứng minh tất cả...

-Dare ga ihan! (Câu này trong tiếng nhật là Không ai trong đây ăn ) - Tôi đứng lên và nói.

Bỗng mọi người trở nên nhốn nháo. Mọi người thì ai ai cũng nói "Hắn ta nói nhảm gì vậy???" trong khi một nhóm người lại đứng lên và nói:

-Cậu đã thấy gì vào đêm đó à?

hay

-Đêm đó có chuyện gì?

....

Vậy đã rõ. Ai ai cũng nhìn những người đứng lên với ánh mắt lạ đời...Họ đã hiểu câu nói của  ta bằng một ngôn ngữ khác...ngôn ngữ của ma sói...

-Cha Luthor, cha cũng thấy rồi đấy, họ hoàn toàn là những con ma sói ngu ngốc nhất tôi từng biết...Tôi xin kiến nghị, treo cổ tất cả bọn họ!(Zero)

Cái gì, treo cổ tất cả??? Ngươi điên rồi! Nếu như họ không phải là ma sói thì sao???(Zaras)

Không có gì, ngôn ngữ ma sói không hề dễ học và nhìn vào trang phục của họ, sẽ khó có khả năng tham gia vào các khóa học ngôn ngữ đắt tiền đó...(Zero)

Sao ngươi lại chắc chắn muốn giết bọn họ chỉ bằng ngôn ngữ của họ và suy luận của ngươi chứ!!!(Zaras)

Vì suy luận của ta....CHÍNH XÁC TUYỆT ĐỐI...(Zero)

Cha Luthor sau câu nói của ta, ông ấy bỗng có thoáng bối rối...Ông ta chắc không thể nghĩ lại có người có thể tìm ra một số lượng ma sói lớn như vậy...

-Ta...ta cần mọi người biểu quyết đã...(Cha Luthor)

-Chà, chắc cũng cần chứng minh một thứ quá rõ ràng lần nữa nhỉ? Tốt thôi!(Zero)

Giờ biểu quyết đã tới, toàn bộ người dân lưỡng lự, chỉ tay vào những kẻ đáng nghi, và đúng như ta dự đoán, khoảng 80% hội trường đều chỉ về phía của những người mà ta mong muốn. Lũ người đó còn cố gắng hét lên phản biện:

-Khỉ thật! Nhiêu đó chứng cứ của tên nhóc kia mà các người lại tin sao??? Chúng tôi tuy nghe được hơi khác với mọi người nhưng điều đó đâu thể chứng minh được gì...

-Chà, phản biện hay thật! Thế nhưng ta nói nghe nè, lần sau, thay vì nói là "chúng tôi nghe được" nên nói là "chúng tôi trả lời" thì sẽ tốt hơn đấy! (Zero)

Bọn họ im bặt. Không một ai dám nói gì nữa. Mọi lời nói khi đang lúng túng đều sẽ dẫn đến kết quả sai lầm. Cuối cùng, hình phạt giành cho họ dã đến...

-Thưa các vị ở đây! Hôm nay là một ngày thật lạ...phiên tòa kết thúc sớm hơn tôi mong đợi nhưng gì đến cũng phải đến, sau đây là hình phạt từ "Vòng Quay rửa tội"!!!(Cha Luthor)

Tất cả họ bị thả vào lồng phạt. Một hình phạt trung cổ dựng nên. Từ những bức thành bao lấy lồng phạt trồi ra những mũi tên độc. Những kẻ tội đồ sợ hãi chạy toáng loạn. Lúc này cãnh tượng còn tàn nhẫn hơn khi những mũi tên bay ra như một dòng nước suối chảy xiết, đâm qua da thịt những nạn nhân đang gào thét, níu giữ hy vọng. Họ chết dần khi chất độc ngấm vào. Không máu me kinh sợ, nhưng cảnh tượng hoản loạn kia không làm bất cứ ai quên được...nhất là tôi, kẻ gây ra chuyện đó, cho dù có dưới lốt Zero đi nữa...





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net