Chap 7: Thế giới bên ngoài ta tới đây!!!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi như có một thói quen, hay đúng hơn là một hiện tượng tâm lý đó là sáng nào sau 1 giấc ngủ say tôi sẽ nói chuyện với những nhân cách trong tôi. Nó nghe có vẻ lạ và hơi tự kỉ nhưng thật ra nó giúp tôi ngày càng hiểu rõ hơn về bản thân mình, hay nói cách khác là thực thể của tôi, nhân cách gốc của thân xác này. Sáng nay cũng vậy. Sau một đêm hack não, co cơ vận động, tôi chìm vào giấc ngủ và trở lại với cái khoảng không kia.

-Zaras, hôm qua cừ lắm. Mà khi nào cần thì nên để cho tụi này điều khiển đi nhé, chứ tụi này không muốn thân xác chết đi đâu! - Cái tên tự xưng là Zero nói với tôi.

-Xin lỗi. Tôi muốn thực chiến để mạnh hơn mà. Với lại tôi không biết làm cách nào để chuyển đổi nhân cách.

-Chà, lính mới có khác. Những thứ cơ bản này mà vẫn chưa biết sao. Nhưng mà mạnh hơn đâu nhất thiết phải đấu ngoài thật. -Tên tôi biết đến là Zemar trả lời.

-Có cách khác sao?

-Đương nhiên! Ngươi chắc có nghe đến rèn luyện tâm trí chứ? Nó tương tự như vậy, nhưng thay vì nhận được cái sức mạnh niềm tin kia thì ngươi sẽ nhận được kinh nghiệm thực chiến từ các nhân cách trong người của thực thể. - Tên Zero giải thích cho tôi.

-Nhưng sẽ được thực hiện như thế nào? - Tôi hỏi.

-Lúc ngươi ngủ! - Zemar trả lời.

-Tra tấn tinh thần à?

-Nếu ngươi muốn mạnh hơn thì cũng đáng mà! - Zero nói với vẻ đùa cợt.

-Được! Khi nào chúng ta bắt đầu?

Và sau câu nói đó của tôi là tràn cười lớn của một đống người trong tôi. Và suốt đêm đó trong tâm trí  tôi là cảnh bạo lực kinh khủng nhất mà không nên miêu tả cho độc giả. Sáng sớm đó tôi chỉ dậy khi Yakuishi gọi tôi. Tôi ngủ say như chết. Nói là ngủ nhưng tâm trí tôi nào được yên. Với lại tôi vẫn cảm thấy cơ thể nóng rát kinh hồn. Tôi cố tắm 1 lát để thấy thoải mái hơn. Nước chảy xối xả mà tôi vẫn cảm thấy nóng bức khó chịu. Vết cắn sâu gần 5cm mà tôi không thấy đau, mà lại ngứa vô cùng. May sau 1 hồi tôi cảm thấy lạnh hơn nên mới bước ra khỏi phòng tắm. Vừa bước ra là có lệnh của thầy Asuna tập hợp ngay. Nguyên lớp tôi vẫn còn đông đủ. Có vẻ không ai chết. Các lớp khác có sự sụt giảm số lượng rõ rệt. Nếu tổng toàn trường là 800 người thì giờ chắc chỉ còn 740. Hẳn đều do con sói hề hôm qua. Mà thầy Asuna nói có tin quan trọng. Là gì được nhỉ?

-Các em chắc ai cũng biết chuyện có 1 con ma sói không phải học sinh trong trường xâm nhập. Nó đã giết hơn 50 người trong trường, điều này càng thể hiện sự yếu kém trong kỹ năng của học sinh. Vì thế nhà trường đã quyết định: ngày thứ bảy hàng tuần sẽ là ngày các em được ra khỏi trường!!

-WOWWWWWW!!!!!!!!

Những tiếng hét xì xào to nhỏ khắp lớp. Bây giờ tôi mới để ý hôm nay là ngày thứ bảy. Không lẽ hôm nay chúng tôi được ra khỏi trường? Nếu vậy thì mừng quá! Mà trường cũng chưa dạy gì nhiều mà đã cho nghỉ rồi...

-Các em đừng tưởng bở. Chẳng thảnh thơi gì đâu. Tôi nghĩ các em có ra ngoài cũng nên đi theo nhóm đấy.

-sao vậy ạ? - Melo hỏi.

-Vì khi ra ngoài đó các em cũng phải chiến đấu! Nhà trường sẽ xịt 1 loại "hương tử thi", thứ sẽ làm các em tỏa ra 1 thứ mùi khó cưỡng vô cùng đối với ma sói, nhưng đối với con người thì không có mùi gì. Hương này rửa không trôi và chỉ hết sau 24 giờ. Nó sẽ thu hút cho các em nhiều con ma sói thực thụ hơn lũ trong trường. Vì thế sẽ chẳng thành một thợ săn ma sói thực thụ nếu chỉ luẩn quẩn với lũ ma sói tầm thường đâu. Các em có 1 ngày và vào sáng chủ nhật, hãy tập trung ở nhà thờ để bắt đầu phiên tòa. 

Sao khi nói xong thầy cầm 1 bình xịt như thuốc trừ sâu để xả vào người chúng tôi. Nói thật thì hương này có mùi như nước hoa í nên khá dễ chịu. Sau khi xịt hương xong, chúng tôi đã chính thức được ra ngoài trường. Ở đây được 2 ngày mà tôi cứ tưởng 2 năm. May mà trường cho ra ngoài chứ nếu không tôi sẽ bị bội thực sợ hãi mất. Mà dù có ra ngoài chưa chắc tình hình đã khá hơn. Tôi nghĩ nên rủ 1 đám bạn đi chung cho chắc. Chưa kịp làm gì thì Yakuishi đã đến chỗ tôi và rủ:

-Này, Zaras, cậu có muốn đi chung với bọn này không?

-Bọn nào? - Tôi hỏi ngược lại.

-Thì Nagi, Benta chứ sao! - Cậu ta trả lời với vẻ hí hửng

-Chắc phải kêu thêm vài người nữa chứ nhiêu đây chưa đủ đâu. Để tớ đi rủ thêm!

Nói rồi người tôi nghĩ đến đầu tiên là Leo. Tôi biết thế nào cậu ta cũng không đồng ý mà vẫn thử hỏi:

-Này Leo cậu có muốn cùng chung nhóm với bọn tớ không?

-Không, cảm ơn. Tôi có nhóm của mình rồi.

-Ồ vậy à...

Vậy nên người tiếp theo tôi hỏi đến là Mirake nhưng chưa kịp hỏi gì thì Melo đã đến gần, ôm tôi, áp bộ ngực F-cup kia vào mặt tôi.

-ZARAS!!<3<3<3 Hôm qua cậu ngầu hết sức à! Cho tớ vào nhóm với nhé!!!Đi mà....

-Ừ ừ... Cậu buông ra được không...ngạt thở quá...

-Thế à...xi...xin...lỗi nhé.

-Không sao...

*Bây giờ kể dưới lời Mirake*

Cái tên này...Làm gì mà đỏ mặt lên thế! Cái con nhỏ Melo dám xin vào nhóm à! Đúng là không thể chịu nổi mà...cậu ta không biết mình lo thế nào sao? Nhưng dù thế nào cũng phải xin vào nhóm mới được...vả lại mình nên kể lý do cậu ta được chọn vào đây. Chắc mình nên rủ Ai đi chung. Mình với cậu ấy là bạn thân mà!

-ZARASSSSS!!!!!!!! - Tôi hét lớn  bên tai Zaras.

-Oái! Cậu làm gì thế hả??? - Zaras la toáng lên.

-Hì Hì...làm cậu giật mình hả. Sao nãy nhìn cậu vui vẻ lắm mà...

Biết tôi nhắc chuyện bộ ngực của Melo, cậu ấy có vẻ đỏ mặt. Điều đó càng làm tôi thêm tức. Nhưng tôi vẫn phải nhịn...

-Này! Cậu cho tớ và Ai vào nhóm được không?

-Tất nhiên rồi, nãy tớ đang định hỏi cậu đấy!

Định mời mình sao? Thế cũng tốt đấy...tớ tưởng cậu không quan tâm tớ chứ! Mà...còn 1 chuyện nữa...

-Tối nay cậu có muốn đi xem phim không?

-Được chứ! Tất cả chúng ta cùng đi!

-Không...ý tớ là tớ với cậu thôi ấy...

-Nhưng hai người thì lũ ma sói tới làm sao chống lại được...

-Không sao đâu! Chúng ta cùng chống lại nó mà. Chúng ta có thể dùng đai Hexa để liên lạc với nhau ( Đai Hexa có thể dùng như bộ đàm, thật ra có nhiều chức năng lắm, vòng Ceberus cũng tương tự và có khả năng tự tổng hợp huyết thanh sau mỗi 2 giờ). Hay là cậu sợ...

-Không...("Thấy chưa, nó nói mày sợ rồi kìa"/"Thôi đi cho nó lành"/"Mẹ kiếp, nó dám nói vậy sao...đi thì thì đi"...vân vân và mây mây)

Zaras ngập ngừng một lát rồi nói tiếp...

-Thôi thì đi vậy!

*Trở về với lời của Zaras*

Tôi cảm thấy hơi lạnh, khác với cảm giác nóng rát hôm qua nhưng ít ra đỡ hơn chút. Tôi nghĩ ra khỏi trường là một cơ hội tốt để tập luyện những thứ mà hồi sáng những nhân cách khác đã dạy cho tôi. Không nhiều nhưng chắc giúp tôi tiến bộ 1 chút. Và thế là nhóm chúng tôi cùng nhau bước ra khỏi trường, ngôi trường tạo cho chúng tôi cảm giác nặng nề mấy hôm. Cái cảm giác tự do chưa bao giờ được cảm nhận rõ ràng như giờ. Chúng tôi định cùng nhau thảo luận nơi để đi đầu tiên, chưa gì Yakuishi đề nghị:

-Hay là chúng ta đến khu vui chơi trước nhỉ? Ở đó chắc vui lắm đấy!

-Ừ.

-Ý kiến hay đấy!

...(nhiều người đồng ý quá liệt kê không hết)

Và thế là chúng tôi đi khu vui chơi. Có một chỗ rất nổi tiếng được Yakuishi giới thiệu, đó là Tokyo Azril land, một khu vui chơi có diện tích bằng cả 1 thị trấn. Nghe hay vậy thôi chứ tôi chưa đi bao giờ, mà có lần cha tôi trước khi bị hành hình có hứa sẽ đưa tôi tới khu này chơi nên tôi có tìm hiểu chút chút. Mà  nói gì thì nói chứ tôi chưa đi tới đó lần nào nên cũng hơi háo hức. Mà tôi đã nói cho các bạn nghe là ma sói rank Alpha có thể biến đổi vào cả ban ngày chưa nhỉ. Mà sẵn tiện tôi kể cho các bạn về ma sói rank Alpha luôn. Chúng là loại ma sói cấp cao hơn lũ bình thường, có tri giác nhưng chưa thể xem là loại đột biến được. Chúng có khả năng biến đổi cả ngày lẫn đêm, có thể kiềm chế khả năng biến hình trước các loại thuốc thử (như CPX-05), do vậy chúng thường là đầu đàn của 1 đàn sói. Trong số khoảng 2 tỉ ma sói hiện tại thì Alpha chiếm khoảng 1%. Đây là những gì tôi học được thông qua trường. Vậy là theo lí thuyết tôi đã gặp cỡ 3 con Alpha rồi, mà lần nào tôi cũng cần sự giúp đỡ hết. Tôi lo ngại là trong cái khu vui chơi rộng lớn đó sẽ có nhiều con Alpha chực chờ xử chúng tôi bởi cái mùi hương quyến rũ này. Thế mà sự hào hứng của tôi lại có vẻ lấn áp nỗi lo này nên tôi cũng đi theo bọn họ tới nơi được xem là "Thiên đường" của Nhật Bản...

"Con muốn đi chơi ở đây!"/"Được thôi con.". Tôi như chìm trong ảo giác với cha tôi hồi bé xíu khi nghe thấy lũ trẻ trong khu vui chơi làm nũng với bố mẹ chúng. Những tiếng nói chuyện rơm rã ở đây hòa lẫn với tiếng nhạc phát ra từ ngọn tháp giữa khu vui chơi tạo ra không khí náo nhiệt, vui vẻ đến mức hẳn những người khó tính nhất cũng phải hòa theo không khí hào hứng ở đây. Tôi như cảm thấy những mệt mỏi bao ngày qua như tan biến hết. Cả khu vui chơi nổi bật với sắc lam hiện đại, nhiều trò chơi hoành tráng làm cho kể cả lũ học sinh cấp 3 như chúng tôi cũng phải trố mắt nhìn như lũ con nít mẫu giáo. thế là cả bọn chúng tôi sôi nổi bàn luận cùng nhau chơi trò gì đầu tiên. Có đứa nói thích tàu lượn, có đứa nói thích nhà ma (cái ý kiến rảnh ruồi nhất khi chúng tôi đã thấy vô số cảnh giết chóc ở trường), có đứa nói thích đi vòng quay khải hoàn - một cái vòng quay lớn ở trung tâm, kế sau cái tòa tháp vĩ đại kia. Dù chơi trò gì thì tôi cá cả lũ sẽ không đi hết cái công viên trong hôm nay. Thảo luận 1 hồi, chúng tôi quyết định đi lên cái vòng xoay khải hoàn kia để thấy được toàn cảnh. Nó vĩ đại hơn chúng tôi nghĩ nhiều khi lại gần. Nó phải cao gấp ba lần trường chúng tôi. Chúng tôi chia nhau ra nhiều buồng, Yakuishi và Tôi 1 buồng, AI và Mirake 1 buồng, Benta và Nagi 1 buồng. Vòng xoay quay lên dần dần đến đỉnh, chúng tôi như thấy 1 thế giới mới, vượt xa cả trí tưởng tượng của tôi hồi bé. Ánh mắt của tôi sáng rực lên, những kí ức tuổi thơ tôi ùa về, một thế giới mà tôi mong chờ hồi bé đang hiện hữu trước tôi. Bỗng tim tôi đập thình thịch, cơ thể tôi bắt đầu lạnh toát, tôi đổ mồ hôi và ngứa ngáy khắp mình. Tôi chưa từng nghĩ kí ức ùa về thốn thế này. Nhưng cảm giác này chưa hẳn khó chịu bằng bị người khác nhìn lén. Từ buồng kế bên buồng của Mirake, một ánh mắt đanh thép đang theo dõi tôi. Cái ánh nhìn sắt đá đến kinh người, như một con hổ đang rình mồi.Tôi chỉ kịp quay qua nhìn cho đến khi buồng đó khuất bóng sau buồng của Mirake. Đó là một người đàn ông to lớn, khuôn mặt đầy sẹo với ánh mắt sắt bén không thể nào bắt chước được. Nhưng cũng nhờ cái nhìn đó mà cảm giác đau đớn khi ở trên đỉnh của vòng quay. Một vòng quay hết tận 15 phút của chúng tôi nhưng nhờ nó mà chúng tôi mới cảm nhận rõ sự rộng lớn của khu vui chơi này. 

Vừa xuống vòng quay, tôi liếc nhìn về phía buồng quay đó, và không có ai ở đó cả. Họ dường như đã ra khỏi buồng trước khi tôi kịp nhận ra. Cơ thể tôi cảm thấy khó chịu nên tôi đã tách ra khỏi đám bạn đang hào hứng đi tiếp tới khu biểu diễn hòa nhạc ngoài trời. Tôi rời khỏi chỗ đó đi tới đài phun nước ở cổng ra vào để nghỉ ngơi 1 chút. Tôi nghĩ cảm giác trên vòng quay không phải sợ độ cao mà là di chứng của vết thương trên tay nên tôi giở ra xem. Vết thương bắt đầu tỏa ra hơi nước. Có vẻ nó vẫn vậy, không khá hơn tí nào. Tôi định đi vào nhà vệ sinh công cộng để rửa vết thương nhưng trước khi tôi làm điều đó thì một người đàn ông đã chặn tôi lại. Ánh nhìn của ông ta làm tôi khiếp sợ."Là người đàn ông khi nãy", tôi tự nhủ. Trước khi tôi kịp nói gì thì ông ta đã nắm lấy cổ áo của tôi và hét ầm vào mặt tôi:

-TÊN MA SÓI BẨN THỈU!!!!!! NHÀ MI NÊN GIẤU ĐI CÁI MÙI MA SÓI CHẾT TIỆT KIA ĐI!!! NÓ HIỆN QUÁ RÕ VÀ ĐÓ LÀ LÍ DO TỐT NHẤT ĐỂ TA GIẾT MI!!!!!!!!!

-Cái gì vậy??? Tôi không hiểu ông đang nói gì hết??? Cái gì mà mùi ma sói hả??? Tôi không phải ma sói!!! - Tôi cố nổi gân cổ lên to tiếng lại nhưng không thể nào bì được với cái chất giọng đe dọa bẩm sinh của ông.

-Hừ! Có tên ma sói nào nói nó là ma sói chưa hả? Có vẻ tao phải đập mi để mi lộ rõ bản chất của mình! - Ông ta lại nói với cái giọng lớn như loa của ông.

Và tất nhiên nhờ cái giọng kinh khủng kia mà bao người đã bu vào xem có chuyện gì đang xảy ra. Người đàn ông kia ném tôi vào đài phun nước, tôi vẫn ngáo không biết gì thì trận đấu sinh tử giữa tôi và người đàn ông kì lạ kia sắp diễn ra, dữ dội hơn những gì tôi từng trải qua trước đây.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net