Chương 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tiểu Khê, cậu nhìn kìa, đó không phải là Khương Thành Ngọc sao?" Doãn Manh Manh chỉ vào một người đang đi tới phía đối diện hô lên.

Kiều Ngôn Hi nheo mắt lại, đúng là Khương Thành Ngọc, thật trùng hợp, không biết cậu ấy có nhìn thấy bọn họ không. Kiều Ngôn Hi nhìn sang Tiết Đồng Hải, đang nghĩ có nên gọi Khương Thành Ngọc một tiếng không.

Thực ra Khương Thành Ngọc đang chờ Kiều Ngôn Hi dưới ký túc xá nam sinh, cậu biết từ nhà bọn họ chỉ có một chuyến xe đi huyện, cho nên cậu có thể đoán ra mấy giờ cô đến. Cậu dọn dẹp thật nhanh đồ đạc của mình ở ký túc xá rồi xuống lầu. Nhưng nhìn trái nhìn phải cũng không có ai, cậu ra sân tập luyện đi dạo, xem có thể gặp được Kiều Ngôn Hi không, ai ngờ đúng là gặp được rồi.

"Khương Thành Ngọc, ở bên này!" Doãn Manh Manh lập tức hưng phấn, gặp người quen rồi, vậy gánh nặng của bọn họ chẳng phải sẽ giảm bớt hay sao!

Khương Thành Ngọc nhìn Doãn Manh Manh không trả lời, cậu đi thẳng tới trước mặt Kiều Ngôn Hi, cầm đống đồ trong tay cô, "Mệt không?" Thấy tay cô siết lại đến đỏ hồng, cậu hơi nhíu mày, tự trách mình sao không tìm cô sớm hơn.

Kiều Ngôn Hi lắc đầu, đi sang bên cạnh Doãn Manh Manh, cầm hộ cô ấy một nửa, "Không mệt." Có thể thấy cậu thật tốt.

"Đưa hết đồ cậu cầm đây cho tớ!" Khương Thành Ngọc thấy cô lại vác đồ liền nhanh chóng giật lấy. Kiều A Miêu chẳng biết chăm sóc bản thân gì cả, tay đã như vậy rồi mà còn cầm đồ giúp người khác.

"Không sao, tớ cũng không phải giấy." Trong lòng Kiều Ngôn Hi ấm áp, cô biết cậu quan tâm cô, thực ra mấy thứ đồ nhỏ này không làm cô mệt được.

Khương Thành Ngọc không nói, gương mặt lạnh lẽo, cầm lấy hết đồ trong tay Doãn Manh Manh. Nhìn Kiều Ngôn Hi một cái, ý bảo cô mau đi theo mình rồi bước nhanh về phía trước.

"Nhiều đồ như vậy cậu có mệt không?" Mặc dù Tiết Đồng Hải đã giúp họ cầm một phần, nhưng đồ của hai người rất nhiều, một mình Khương Thành Ngọc thật sự có thể cầm nổi không?

"Tưởng người đàn ông của cậu là con tôm mềm à?" Khương Thành Ngọc nhướng môi xấu xa, thở ra một hơi bên tai Kiều Ngôn Hi.

Khuôn mặt Kiều Ngôn Hi lập tức ửng đỏ, muốn đánh cậu một cái, nhưng thấy cậu cầm nhiều đồ như thế lại không nỡ, chỉ biết trừng mắt với cậu, "Đừng có nói lung tung! Không biết xấu hổ!"

Khương Thành Ngọc trông dáng vẻ thẹn quá hóa giận của cô rất đáng yêu, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, thật muốn chạy tới cắn một cái!

Kiều Ngôn Hi và Khương Thành Ngọc đi phía trước, còn Doãn Manh Manh và Tiết Đồng Hải đi ở phía sau.

"Này, Tiết Đồng Hải, sao Khương Thành Ngọc đối tốt với Tiểu Khê vậy?" Bây giờ Doãn Manh Manh mới thấy không bình thường, hai người kia hình như có quan hệ rất tốt thì phải? Trước đây sao cô ấy không phát hiện ra nhỉ? Doãn Manh Manh đã quên mất bản thân mình là một người có thần kinh đặc biệt thô, nếu không cô ấy đã sớm nhận ra điều không bình thường rồi.

Tiết Đồng Hải cười khổ, giữa hai người đó thân mật như thế, đâu có chỗ nào cho người khác chen vào? Cậu ta đương nhiên sẽ tốt với cô ấy, cậu ta là bạn trai cô ấy mà! Bọn họ mới là những người thân mật nhất, còn cậu, vĩnh viễn chỉ có thể ở đằng sau nhìn theo bọn họ.


"Bọn họ là bạn tốt." Vì cô, cậu có thể nói bất cứ điều gì, dù là lời trái với lòng mình.

"Nhưng tớ cảm thấy... Ừm, thật sự tốt quá mức mà!" Doãn Manh Manh vẫn thấy không bình thường, giữa Tiểu Khê và Khương Thành Ngọc rõ ràng không chỉ là bạn tốt, nhưng cô ấy cũng không nghĩ tới hướng bạn trai bạn gái, trong mắt cô ấy, Tiểu Khê sẽ không làm ra những việc có ảnh hưởng đến chuyện học tập.

"Cậu nghĩ nhiều rồi, đi nhanh đi, sắp bị họ bỏ xa rồi đấy." Tiết Đồng Hải không muốn nói vưới Doãn Manh Manh chuyện của Kiều Ngôn Hi và Khương Thành Ngọc, nếu Hi Hi thấy thời cơ chín muồi tự nhiên sẽ tự nói với Doãn Manh Manh.

Doãn Manh Manh trông thấy Kiều Ngôn Hi và Khương Thành Ngọc đã sắp tới ký túc xá nữ sinh, lập tức quên cả hỏi, nhanh chóng đuổi theo.

Bọn họ tới phòng Doãn Manh Manh để đồ cô ấy trước rồi mới đến phòng Kiều Ngôn Hi.

Một phòng của bọn họ có sáu người, rất rộng, còn có phòng vệ sinh độc lập và ban công, Kiều Ngôn Hi rất hài lòng. Trong phòng chưa có ai cả, chắc là mai mọi người mới tới, đến ngày 20 và 21 trường họ mới phải báo danh, nhóm Kiều Ngôn Hi là nhóm đầu tiên tới đây.

Kiều Ngôn Hi bảo Khương Thành Ngọc và Tiết Đồng Hải về trước, dù sao lúc cô dọn đồ đạc thì có con trai ở đây không tiện, hai người cũng thành thật, nói với cô đến trưa sẽ đến tìm rồi mới đi.

"Cậu... chăm sóc cô ấy thật tốt." Hai người giữ im lặng rất lâu, đến lúc đi về phòng, Tiết Đồng Hải lên tiếng. Cậu biết mình không còn cơ hội nữa, chỉ cầu nguyện cô có thể khỏe mạnh hạnh phúc.

Cậu chỉ là người trần, không phải thần tiên. Cậu cũng biết ghen, biết tức tối. Nhưng đó là cô gái cậu muốn nâng niu che chở trong lòng bàn tay, cậu còn có cách nào khác? Cậu yêu cô, luôn yêu cô.

Khương Thành Ngọc nhìn cậu ta, "Tôi sẽ." Dù rằng cậu không thích Tiết Đồng Hải, nhưng không thể không thừa nhận, cậu rất thưởng thức cậu ta. Tên này có tư cách làm đối thủ của mình.

Tiết Đồng Hải gật đầu, mở cửa vào phòng mình. Cứ như vậy đi, cậu tự nói với bản thân. Cô gái chiếm toàn bộ tâm tư của mình trong tuổi trẻ ngây ngô nhất cuối cùng đã cách mình rất xa.

Nhưng cậu sẽ không quên cô, cả đời sẽ không quên. Mỗi cái nhăn mày mỗi nụ cười, mỗi hành động của cô, cả đời cậu cũng sẽ không quên. Đó là tượng đài vĩnh hằng trong lòng cậu, làm sao có thể quên được. Hãy coi nó là hồi ức trân quý nhất để mà lưu giữ.

Cậu nắm chặt hai tay, mím môi. Nghĩ tới nụ cười hiện ra trước mặt người đó, mi mắt rũ xuống, lông mi run run, từng giọt nước mắt trong suốt lặng lẽ rơi xuống.

Cậu rất muốn hỏi cô: Vì sao không yêu tớ? Nhưng đã không còn ý nghĩa gì nữa. Cô đã có hạnh phúc của cô, đâu còn có thể để ý tới sự giày vò của cậu? Cậu nhắc nhở mình lấy được thì buông được, nhưng trước sau vẫn không thể quên hình ảnh của cô.

Ánh mặt trời rực rỡ chiếu qua cửa sổ vào phòng, nhưng cậu lại đang đứng trong bóng tối tịch mịch, cô độc. Không phải màu mực phủ lên mà là sự cô đơn lạnh lẽo từ sâu trong thân thể chảy ra ngoài.

Cậu ngẩng đầu, nhìn về phía ký túc xá của cô, môi khẽ nhúc nhích, không phát ra tiếng: Hi Hi... Tớ đau quá.
Đồ đạc phải sắp xếp rất nhiều, may là Kiều Ngôn Hi không phải đứa bé được nuông chiều từ nhỏ. Bằng không bây giờ cô sẽ muốn khóc. Khi chọn giường trên hay dưới, cô do dự một lúc rồi chọn giường trên. Đơn giản là vì cảm thấy nằm trên thật thú vị, trước kia cô chưa từng ở trong ký túc xá tập thể thế này, lúc xem ti vi luôn hâm mộ, bây giờ cô cũng có thể ngủ ở đây rồi. Tâm tình Kiều Ngôn Hi rất tốt, sắp xếp đồ cực kỳ hăng hái.

Khi Kiều Ngôn Hi bắt đầu trải giường, người cùng phòng đã đến. Kiều Ngôn Hi nhìn lại liền hết hồn, đây không phải nam sinh hay sao. Nhìn kỹ lại, mặc dù khuôn mặt có vẻ trung tính, tuy nhiên đó tuyệt đối là nữ.

"Ồ, đã có người tới sớm hơn cả tớ à?" Nữ sinh kia lên tiếng, giọng nói cũng có chút trung tính.

"Tớ cũng mới tới, tớ tên là Kiều Ngôn Hi." Kiều Ngôn Hi tới trước tự giới thiệu, biết tên thì sẽ dễ nói chuyện hơn.

"Tớ tên là Ngô Đình Đình." Kiều Ngôn Hi thiếu chút nữa bật cười, một nữ sinh đẹp trai như thế mà lại có cái tên như vậy!

"A! Cậu chính là Kiều Ngôn Hi xếp thứ hai toàn thành phố đó sao?" Ngô Đình Đình kinh ngạc kêu ra tiếng, vận may mình tốt thế sao, người đầu tiên gặp được chính là người xếp thứ hai toàn thành phố, hơn nữa còn là bạn cùng phòng của cô ấy!

Kiều Ngôn Hi cũng ngạc nhiên, sao nhiều người biết tên cô vậy, không phải là xếp thứ hai toàn thành phố ư, Khương Thành Ngọc chính là người xếp thứ nhất toàn thành phố đấy!

Cô gật đầu, "Là tớ, sau này chúng ta chính là bạn cùng phòng rồi!"

"Wow, may mắn quá đi." Ngô Đình Đình xúc động. Nhưng cô ấy vẫn cảm thấy có chút không thể tin, trong ấn tượng của cô ấy, xếp thứ hai toàn thành phố phải là một con mọt sách mới đúng. Nhưng Kiều Ngôn Hi lại không hề giống con mọt sách chút nào, khuôn mặt thanh tú, hơn nữa vóc dáng thon thả, không có chút cảm giác khổ học ba năm gì cả.

Hồi nhỏ Kiều Ngôn Hi không cao lắm, Tiêu Linh luôn lo lắng Kiều Ngôn Hi sẽ không cao. Nhưng từ sau khi lên cấp 2, dáng người Kiều Ngôn Hi liền mọc lên như nấm. Bây giờ đã hơn 1m65 rồi.

"Đừng nói như vậy, trước tớ không phải còn một người xếp hạng nhất sao?" Kiều Ngôn Hi bị Ngô Đình Đình làm cho ngượng ngùng, đành phải nói sang Khương Thành Ngọc.

"Đúng vậy, tớ quên mất, thấy trên báo ghi các cậu là bạn học nhỉ." Ngô Đình Đình vỗ đầu, mắt lấp lánh tới gần Kiều Ngôn Hi.

Kiều Ngôn Hi gật đầu cười, "Bọn tớ còn ngồi cùng bàn nữa." Cô cảm thấy Ngô Đình Đình hoàn toàn không giống như bề ngoài anh tuấn của mình, rất đáng yêu.

"Chỗ hai cậu từng ngồi nhất định sẽ thành bảo địa phong thủy." Ngô Đình Đình trừng mắt, giả vờ nghiêm túc nói.

Kiều Ngôn Hi bị cô ấy chọc cười, "Được rồi, cậu còn chưa chọn giường đấy." Cô nàng này cũng là người thần kinh không ổn định, đi nói chuyện với cô mà quên cả việc chính.

Ai ngờ Ngô Đình Đình như lẽ đương nhiên chỉ vào giường dưới Kiều Ngôn Hi: "Cần gì chọn nữa, tớ sẽ ở bên dưới cậu, nói khoogn chừng ba năm sau đó cũng là bảo địa phong thủy."

Kiều Ngôn Hi bị cô ấy làm cho dở khóc dở cười, cô gái này thật đúng là thú vị.

Lúc này, đồ đạc của Kiều Ngôn Hi đã sắp xếp gần xong. Thế là Ngô Đình Đình hưởng hào quang của cô, trên cơ bản đồ đạc của cô ấy đều nhờ Kiều Ngôn Hi hỗ trợ sắp xếp.

Ngô Đình Đình nhìn động tác nhanh nhẹn của Kiều Ngôn Hi, trong lòng tắc lưỡi ai nói chẳng có ai hoàn mỹ, trước mắt cô ấy đây chẳng phải có một người sao! Học giỏi, xinh đẹp, ngay đến việc nhà cũng tốt. Sau này không biết ai có thể lấy được một bà xã tốt như thế.

Khương Thành Ngọc đang sắp xếp đồ ở ký túc xá nam sinh hắt hơi một cái, ai nhắc đến cậu vậy?

"Một mình cậu tới đây à?" Giúp đỡ Ngô Đình Đình dọn đồ xong, Kiều Ngôn Hi hỏi cô ấy. Gặp nhau không lâu nhưng bọn họ như đã rất quen.

"Ừ, ba mẹ tớ nói muốn rèn luyện năng lực của tớ nên không đến tiễn, may là có cậu." Ngô Đình Đình u oán, chưa từng thấy ba mẹ nào nhẫn tâm như vậy, hôm nay nếu không phải là Kiều Ngôn Hi thì chẳng biết cô ấy phải sắp xếp đến khi nào!

"Vậy cậu đi ăn cơm với tớ đi, tớ đi với bạn học, trong đó có hai người cùng ban chúng ta." Kiều Ngôn Hi sợ cô ấy ở ký túc xá một mình cô đơn nên mời cô ấy cùng đi ăn.

"Được, tớ cũng không muốn ở ký túc xá một mình." Ngô Đình Đình vội vàng gật đầu, không ngờ Kiều Ngôn Hi tốt như vậy, chẳng những không kiêu kỳ, quan trọng hơn là cũng không có cổ hủ.

Hai người bọn họ lại hàn huyên một hồi, xuống dưới tìm Doãn Manh Manh. Doãn Manh Manh đã sắp xếp gần xong đồ đạc, đang lau mồ hôi nghỉ ngơi. Tuy cô ấy ở nhà là con một, nhưng dù sao cũng từ nông thôn ra, khi làm việc tuyệt đối không cẩu thả.

"Tiểu Khê, cậu tới rồi, tớ đang muốn đi tìm cậu đây, ồ? Đây là?" Doãn Manh Manh thấy Ngô Đình Đình liền mở to mắt, nam sinh ở đâu ra vậy?

Kiều Ngôn Hi thấy bộ dạng đó liền biết cô ấy hiểu lầm. "Đây là bạn cùng phòng của tớ, Ngô Đình Đình, đẹp trai đó chứ. Đình Đình, đây là Doãn Manh Manh tớ đã nói với cậu." Kiều Ngôn Hi liền giới thiệu hai người.

Hai người chào hỏi lẫn nhau. Doãn Manh Manh đi vòng quanh Ngô Đình Đình hai vòng, "Sao lại đẹp trai vậy chứ! Còn đẹp trai hơn cả Lý Minh Xuyên nữa!" Lý Minh Xuyên đã rất tuấn tú rồi, bây giờ tùy tiện một con nhóc lại có thể đẹp trai hơn cả cậu ấy!

Ngô Đình Đình không biết Lý Minh Xuyên là ai, nhưng vẫn cười cười nói: "Bọn họ thường ngộ nhận tớ là nam sinh." Cô ấy cũng rất khổ não, có lúc cô ấy vào nhà vệ sinh nữ cũng vang lên một loạt tiếng hét chói tai.

"Được rồi, chúng ta đi tìm bọn họ đi." Kiều Ngôn Hi nhìn ánh mắt Doãn Manh Manh đã biết cô ấy nảy sinh sự hứng thú rất lớn với Ngô Đình Đình, "Đừng suốt ngày nhắc tới Lý Minh Xuyên nhà cậu nữa."

Khuôn mặt Doãn Manh Manh lập tức đỏ bừng, lúng túng nói: "Ai... Ai suốt ngày nhắc tới cậu ấy, đi ăn cơm!" Nói xong liền chạy xuống lầu.

Lúc này Ngô Đình Đình cũng biết quan hệ gì đó giữa Lý Minh Xuyên và Doãn Manh Manh, cô ấy và Kiều Ngôn Hi nhìn nhau cười, đuổi theo Doãn Manh Manh.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net