Chương 57

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong cuộc thi máy tính của tỉnh L Khương Thành Ngọc giành được hạng ba, còn trong cuộc thi Sáng tạo khoa học công nghệ tỉnh thì giành hạng nhất, toàn trường đều rung động. Khương Thành Ngọc càng nổi danh nhưng cũng càng lạnh lùng. Ai cũng nói cậu kiêu ngạo, chỉ có cậu tự biết là chẳng có gì có thể làm cậu vui lên nổi.

Kể từ sau chuyện hôm nọ, Lý Thanh không còn tìm cậu hay nói chuyện nữa. Mỗi lần thấy cậu đều cúi đầu vội vàng đi qua, cứ như không nhận ra. Khương Thành Ngọc không có cảm giác gì, mặc kệ thái độ của Lý Thanh ra sao, cậu đều không để ý, người cậu quan tâm chỉ có duy nhất Kiều Ngôn Hi.

Cậu được tuyển thẳng vào Đại học B nhưng lại tự từ bỏ. Thầy cô và bạn bè đều khuyên cậu nhưng cậu có suy nghĩ của mình. Cậu muốn cùng cô vào Đại học F, cho dù cô không cần cậu thì cậu vẫn sẽ đi cùng cô. Cả trường lại oanh động thêm lần nữa, ai cũng suy đoán lý do Khương Thành Ngọc từ bỏ cơ hội tuyển thẳng vào Đại học B, bởi vì người trong cuộc chỉ từ chối chứ không nói lý do.

Khương Thành Ngọc lén lút đặt giấy chứng nhận và cúp vào bàn học Kiều Ngôn Hi. Cậu không có ý gì khác, chỉ muốn cô biết, mọi thành tựu cậu có được đều nhờ sự cổ vũ của cô, cậu chưa từng quên cô dù chỉ một giây.

Khi Kiều Ngôn Hi thấy những vật đó đã lặng đi rất lâu, đến khi cô có phản ứng thì nước mắt đã rơi đầy mặt. Tin tức cậu đạt giải và cơ hội tuyển thẳng vào Đại học B cô đương nhiên có nghe nói. Cậu tỏa sáng chói mắt như vậy, cô muốn không chú ý cũng khó, huống hồ không khi nào cô không chú ý đến tin tức của cậu.

Khi mọi người nghị luận vì sao Khương Thành Ngọc không vào Đại học B, một mình cô lén ra phía sau vườn hoa khóc, tên ngốc này, vì sao lại từ bỏ một cơ hội tốt như thế? Cô đã nói chia tay rồi mà, cô không còn yêu cậu nữa, cậu vẫn chưa từ bỏ sao?

Khương Thành Ngọc, Khương Thành Ngọc, cậu làm vậy bảo tớ phải làm sao? Tớ đã quyết định từ bỏ cậu, nhưng cậu cứ luôn làm dao động trái tim tớ. Kiều Ngôn Hi cắn chặt ống tay áo, co lại một chỗ thút thít.

Bỗng, cơ thể cô cứng đờ. Vì sao? Vì sao cậu lại tới đây? Cái ôm quen thuộc đến vậy, không phải Khương Thành Ngọc thì còn là ai?

Kiều Ngôn Hi cắn chặt môi đè tiếng khóc xuống nhưng lại mang hiệu quả trái ngược. Lồng ngực cậu như có sức hút kỳ lạ làm cho mọi cảm xúc của cô đều thả ra.

"Vì sao lại khóc?" Khương Thành Ngọc ôm chặt cô, không cho cô thoát ra. Ban đầu cậu chỉ đứng xa nhìn cô, nhưng không ngờ cô lại ngồi khóc một mình, thế là cậu không chút nghĩ ngợi chạy đến. Trong lòng đau âm ỉ, Kiều A Miêu của cậu chịu uất ức gì sao? Nếu không thì sao lại khóc?

Cho dù cô không muốn cậu đến gần cô, cậu cũng mặc kệ, cậu không quấy rầy cuộc sống của cô chỉ vì muốn thấy cô vui vẻ, lại không ngờ cô lại một mình chịu đựng mọi áp lực. Cậu không thể để mọi việc tiếp tục như thế. Cậu muốn ôm lấy cô, thương yêu cô, chiều chuộng cô, không để cô chịu uất ức chút nào.

Kiều Ngôn Hi bị cậu ôm, tất cả nước mắt tuôn ra ướt đẫm áo cậu. Cô vừa ngượng vừa lúng túng, bây giờ họ chẳng còn quan hệ gì cả, bộ dạng này là thế nào!

"Cậu bỏ tớ ra!" Giọng cô rầu rĩ nhưng kiên định.

Tay cậu càng ôm chặt, "Kiều A Miêu, tớ chỉ hỏi cậu một câu, cậu có đau lòng không?" Cậu không biết vì sao cô khóc nhưng lại biết cô sống không tốt, xin tha thứ cho chút ảo tưởng đáng thương này của cậu, có phải vì rời khỏi mình nên cô mới thấy đau khổ?

Cô muốn đẩy cậu ra, lớn tiếng nói cho cậu biết cô không đau, nhưng lời đến miệng khi ra ngoài chỉ có những tiếng nấc nghẹn ngòa, vì sao không nói ra được. Cả không gian im lặng xen lẫn tiếng thút thít của cô.

Trái tim Khương Thành Ngọc bắt đầu sống lại, giống như cây khô tỏa ra sức sống tràn trề. Cô không phủ nhận! Vậy điều đó chứng tỏ cô cũng đau! Bọn họ chia tay chính là giày vò lẫn nhau! Vậy thì sao lại không làm lành?

"Kiều A Miêu, chúng ta làm lành nhé! Tớ không thể không có cậu được!" Khương Thành Ngọc tựa vào cần cổ cô, hít thật sâu. Cô gái gầy gò mảnh mai này là trụ cột duy nhất trong đời cậu, xa cách cô nhiều ngày như vậy, cậu giống như mất hồn phách, du đãng khắp nơi nhưng không biết cõi về của mình nơi nào.

Kiều Ngôn Hi vẫn không nói gì, cô luyến tiếc lồng ngực cậu, nhưng lại sợ trở về mối quan hệ như lúc trước.

"Kiều Ngôn Hi, cậu nhìn tớ này, nhìn tớ đi!" Khương Thành Ngọc buông cô ra, ép cô ngẩng lên nhìn cậu, "Tớ xin lỗi, Kiều A Miêu." Giọng cậu tràn đầy sự ân hận.

"Hôm đó tớ không nên làm cậu bị thương, nhưng lúc đó tớ thật sự đã mất lý trí, tớ nghe thấy cậu nói muốn rời khỏi tớ, tớ liền suy sụp."

Cậu dừng lại, nhìn thẳng vào mắt cô như muốn truyền hết tiếng lòng của mình qua mắt sang cô.

"Từ cấp hai, tớ cũng chỉ có cậu, bây giờ cậu nói đi là đi, cậu bảo tớ phải làm sao? Kiều Ngôn Hi, đây là lần đầu tớ phạm sai lầm, cậu không thể tàn nhẫn với tớ như vậy."
Khóe mắt Khương Thành Ngọc phiếm hồng, cậu hít một hơi lại tiếp tục: "Kiều A Miêu, công bằng chút có được không? Tớ làm sao có thể bỏ cậu được chứ!" Nếu như nói Khương Thành Ngọc là núi băng thì Kiều Ngôn Hi tuyệt đối chính là ngọn đuốc có thể hòa tan cậu.

"Đừng nói nữa, xin cậu, Khương Thành Ngọc, tớ... tớ không biết." Kiều Ngôn Hi lắc đầu, nét mặt vừa giãy giụa vừa đau khổ. Sao cô có thể bỏ được cậu? Gì mà không thương, chia tay, bây giờ trước những lời này của cậu đều trở thành truyện cười, nhưng đã nói chia tay thì làm sao có thể nói một đằng làm một nẻo?

Cô không đùa giỡn với ý của cậu, cũng không phải muốn qua cách này để dò xét xem cậu có quan tâm mình không. Cô chỉ là không có cảm giác an toàn, chỉ là nhát gan. Thấy một vấn đề đã nghĩ rất nhiều, cho nên cô không thể không nhịn đau chấm dứt mối quan hệ. Nói cho cùng, Kiều Ngôn Hi là một con rùa nhát gan, bên ngoài có chút gió thổi cỏ lay nào đã khiến cô rụt về vỏ.

Khương Thành Ngọc vuốt nhẹ gương mặt cô, nước mắt cô đã thấm ướt tay cậu, đau lòng trong mắt càng rõ ràng.

"Rốt cuộc cậu đang sợ điều gì? Có phải do tớ làm không tốt? Cậu nói cho tớ biết, tớ sẽ sửa!"

Cô nhìn xuống, hàng mi rung rung, thoạt trông cực kỳ khiến người ta thương yêu. Khương Thành Ngọc liền cúi xuống hôn lên khóe mắt cô.

Kiều Ngôn Hi lập tức như con thỏ giật mình, ánh mắt mơ hồ, cũng không dám nhìn Khương Thành Ngọc, lắp bắp nói: "Cậu... đừng như vậy... chúng ta đã chia tay rồi."

Cô không nói chia tay còn tốt, cô nhắc đến là sắc mặt Khương Thành Ngọc liền âm trầm, cậu cười lạnh, "Kiều Ngôn Hi, đừng nói chia tay với tớ, chúng ta vĩnh viễn không chia tay!" Bắt gặp vẻ đau đớn chợt lóe lên trong mắt cô, giọng điệu cậu liền hòa hoãn, "Tớ sẽ chăm sóc tốt cho cậu, không bao giờ để cậu lo lắng, chúng ta trở lại như trước có được không?"

Tất cả phòng tuyến của Kiều Ngôn Hi cuối cùng bị giọng nói êm dịu của Khương Thành Ngọc đánh tan, "A Ngọc, tớ sợ, tớ sợ chung ta không thể đi đến cuối cùng, cho nên tớ thà rằng mình nói chia tay trước." Cô đau thương lẫn tuyệt vọng nhìn cậu.

"Không đâu, tớ xin thề!" Cậu kéo cô lại, ấn mặt cô vào ngực mình, "Kiều A Miêu, cậu là tất cả của tớ, cậu đã nói sau này cậu sẽ yêu thương tớ, sao có thể đổi ý?" Rốt cuộc cậu đã chờ được đến khi cô không kiên trì được nữa, tảng đá lớn mấy ngày qua trong ngực cuối cùng đã rơi xuống, lúc này cậu cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng.

Khuôn mặt Kiều Ngôn Hi đầy nước mắt, nhưng hạnh phúc vẫn không che dấu được trên nét mặt ấy, cô khẽ hỏi: "Cậu có... có chê tớ lo được lo mất quá không?" Cô vẫn không yên tâm.

"Ngoan, cho dù cậu thế nào thì tớ cũng thích cậu, chỉ cần cậu không đi, chỉ cần cậu ở lại bên cạnh tớ." Trên mặt Khương Thành Ngọc rốt cuộc đã có nụ cười. Đây là nụ cười đầu tiên trong cả tháng nay. Cuối cùng cô đã trở lại rồi.

"Sau này không được phép nói chia tay nữa!" Khương Thành Ngọc hung hăng nói. Kinh nghiệm này một lần là đủ rồi, cậu thật sự không chịu nổi lần thứ hai.

Kiều Ngôn Hi áy náy gật đầu, sau đó trở mình khỏi ngực cậu, ra vẻ hung dữ trừng mắt, "Cậu và Lý Thanh có quan hệ gì?" Cô đã sớm muốn hỏi nhưng không có cơ hội.

Khương Thành Ngọc cười khẽ: "Ghen à?"

"Không có!" Con vịt Kiều Ngôn Hi chết còn mạnh miệng, "Mau nói thực cho tớ!"

"Không có gì cả, Kiều A Miêu, tin tưởng tớ, được không? Thật sự không có gì cả, bọn tớ chỉ cùng thi đấu mà thôi!" Khương Thành Ngọc vẫn nói dối, cậu không nói nói cho cô biết Lý Thanh thích cậu, cậu vất vả lắm mới dỗ được cô, không dám để cô xù lông nữa.

Nhiều năm sau, khi Kiều Ngôn Hi khinh bỉ nhìn Khương Thành Ngọc, nói mặt cậu như tảng băng chẳng có người nào thích, lúc Khương Thành Ngọc phản bác lại không cẩn thận nói sự thật này ra, kết quả... chính là bị phạt ra sô pha ngủ ba ngày.

"Thật chứ?" Kiều Ngôn Hi có chút không tin.

Khương Thành Ngọc gật mạnh đầu, "Thật, vợ à, em nghĩ nhiều rồi."

Kiều Ngôn Hi lập tức đỏ mặt, cũng quên truy hỏi. Khương Thành Ngọc thở phào nhẹ nhõm.

Đây là lần đầu tiên Kiều Ngôn Hi và Khương Thành Ngọc cãi nhau, đồng thời cũng là lần cuối cùng. Họ nói chia tay lại phát hiện cuối cùng không thể xa cách đối phương. Kinh nghiệm lần này để họ hiểu rất nhiều, cho nên những mưa gió sau này gặp phải họ có thể kiên định vượt qua mà đi đến cuối cùng.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net