Chapter 15: Cô Em Họ Đáng Ghét!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôn sau...

Mỹ Mỹ vội vàng bước ra cửa...

- Mỹ Mỹ. :- Alex gọi.

- Ha...ả:- Mỹ Mỹ giựt mình, cứ sợ là Alex sẽ lại giống như hôm qua.

- Anh không làm gì em đâu. Em làm gì mặt căng giữ vậy? :- Alex gãi đầu.

- À vâng. Em đi trước đây. :- Mỹ Mỹ bước lên chiếc xe mà Tổng Tài đã chuẩn bị đón cô vào mỗi buổi sáng.

Khi đến nơi...

- À Mỹ Mỹ! :- Phúc Minh gọi.

- Sao ạ? :- Mỹ Mỹ đáp lại.

- Sắp tới công ty ta sẽ có cuột thi thiết kế thời trang lớn. Em có muốn tham gia không? :- Phúc Minh vui vẻ đề nghị.

- Thôi anh ơi. Em mới vào làm có biết gì đâu. :- Mỹ Mỹ tỏ ra không quan tâm.

- Em cứ tìm hiểu đi. Phần thưởng rất lớn đó. :- Phúc Minh cười.

- Là gì á? :- Mỹ Mỹ tò mò.

- Nếu em được giải nhất thì bộ thiết kế của em sẽ vào bộ sưu tập KLBV'S của nhà thiết kế Alex. Còn nữa, em sẽ được hỗ trợ 140 triệu vào mỗi tháng và còn được qua Paris để trình diễn bộ trang phục này. :- Phúc Minh tận tình tư vấn.

- Sao? Anh Alex đang làm nhà thiết kế của bộ sưu tập Anh Vàng nổi tiếng nhất nước Mĩ sao? :- Mỹ Mỹ ngạc nhiên xoe tròn hai đôi mắt.

- Chứ em nghĩ Tổng Tài kết bạn với người tầm thường à?.

Mỹ Mỹ không khỏi ngạc nhiên, chạy thẳng lên lầu để hỏi ngay về chuyện này.

- Anhh.. :- Mỹ Mỹ ấp úng.

- Em nói đi. :- Tổng Tài cười.

- Anh Phúc Minh có nói với em về cuộc thi... :- Mỹ Mỹ thấy vẻ mặt có chút bực bội của Tổng Tài nên thôi.

- Chiều nay anh bận, em cứ về một mình trước đi nhé. :- Tổng Tài nói xong rồi đi ra ngoài.

Mỹ Mỹ thấy hơi tủi thân một chút vì cử chỉ hôm nay của Tổng Tài. Cô ủ rũ đi xuống phía dưới tự lấy cơm trưa rồi ngồi bơ vơ một mình trên sân thượng.

- Chà chà. Qua đêm với Tổng Tài mà phải ngồi đây à? :- Một giọng nói có chút châm chích thốt lên.

- Cô là...? :- Mỹ Mỹ ngạc nhiên.

- Tôi Là Cao Kim Mẫn. Em gái của Thất Hàn. :- Cô ta xuất hiện.

- Em gái? :- Mỹ Mỹ há hốc mồm.

- Không ngờ anh tôi lại chọn người tầm thường như cô. :- Kim Mẫn trêu chọc.

- Cỡ như Lâm Thiên Ý, Chu Nhược An hay cả Gia Niều cũng không có cửa. Vậy mà cô lại được chọn. :- Kim Mẫn càng ngày càng lấn tới.

- Cô nên rút lui đi. Chị dâu của anh tôi, phải được sự cho phép của tôi thì anh ấy mới được cưới. :- Kim Mẫn cười nhếch môi, khinh bỉ rồi rời đi.

Mỹ Mỹ mệt mỏi. Bất lực trước những lời nói cay độc ấy.

- Thất Hàn! Anh ở đâu... :- Mỹ Mỹ chợt bật khóc.

Cô đi vào phòng...

Trước mắt cô là hình ảnh Kim Mẫn đang quấn lấy Tổng Tài một cách quá thân mật. Tim cô chợt đau nhứt nhói, nhưng vì Kim Mẫn là em gái của Tổng Tài nên Mỹ Mỹ đành chọn cách im lặng.

- Chào chị dâu. :- Thái độ của Kim Mẫn lúc nãy khác hoàng toàn so với lúc nói chuyện với Mỹ Mỹ khi không có Tổng Tài.

- À. Đây là em họ của anh. :- Tổng Tài đẩy Kim Mẫn ra.

- Em ăn gì chưa? :- Anh vẫn tỏ ra sự quan tâm của mình.

- Chưa. Tí em sẽ về nhà mua đại bát mì được rồi. Anh cứ ở lại tiếp em gái mình đi. :- Mỹ Mỹ có cảm thấy chút khó chịu nên rời đi.

- Mỹ Mỹ. :- Tổng Tài chạy theo.

- Anh à. Đuổi theo chị ấy làm gì cho mệt. Ở lại dẫn em đi ăn đi. :- Kim Mẫn nài nỉ.

- Thôi được rồi. :- Tổng Tài miễn cưỡng.

Tại nhà hàng " Rushan Rose "...

Tổng tài và Kim Mẫn bước vào, mặc kệ cho Mỹ Mỹ vẫn ngồi ở ngoài chờ tài xế tới.

- Chết rồi. Con Mỹ Mỹ cũng ở đây, mình phải làm sao cho anh ấy đừng thấy cô ta mới được. :- Kim Mẫn thầm nghĩ.

- A. Anh ơi, em đói quá rồi. Anh mau vô lấy đồ ăn đi. :- Kim Mẫn đuổi khéo Tổng Tài.

Bên ngoài...

- Thôi xong mình rồi. Trời rét thế này lại quên đem áo ấm. Chắc phải tự lội bộ về thôi. :- Mỹ Mỹ mệt mỏi.

Kim Mẫn cố ý thấy lúc này dường như Mỹ Mỹ đang yếu ớt. Liền lén lút đi ra ngoài.

- Á... :- Mỹ Mỹ té xuống dũng nước một các mạnh.

- Opp. Xin lỗi. :- Kim Mẫn cười khinh bỉ, rồi đi vô trong.

Biết bao nhiêu ánh nhìn kỳ thị và khinh thường đều dồn hết vào cô. Bây giờ Mỹ Mỹ như chìm vào bóng tối, làm người yêu của Tổng Tài thật khó.

- Ngay cả người thân anh ấy cũng khinh thường mình... :- Mỹ Mỹ đau khổ dùng sức đứng dậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net