Chapter 7: Có Một Chút Say.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mỹ Mỹ ăn uống no nê xong thì được vài anh lại mời rượu, nhưng cô liền từ chối.

- Xin lỗi, tôi không biết uống rượu.

Mấy người đó tuy nghe vậy, nhưng vẫn ép Mỹ Mỹ uống cho bằng được. Tửu lượng của cô khá kém. Cô miễn cưỡng uống vài ly sau đó về phía cuối sảnh ngồi chờ tổng tài.

Một lúc lâu sau, anh đi về phía Mỹ Mỹ. Liền nhìn thấy nét đáng yêu trên khuôn mặt của cô ấy. Trông lúc say, hai cái má cô đỏ ửng lên.

- Cô uống rượu à? :- Tổng Tài xoa đầu.

- Tôi không có uống. :- Mỹ Mỹ loạng choạng bước lên phòng.

Cô nắm lấy tay Tổng Tài, sau đó bước vô phòng.

- Cô đang câu dẫn tôi à? Đừng để máu thú tính tôi lên nhé. :- Tổng Tài ráng kìm chế.

- Tôi mặc kệ anh. Đồ đáng ghét. :- Mỹ Mỹ biểu môi.

- Thế thì cô nói nhé. :- Tổng Tài nhào tới, tháo nhanh chiếc cà vạt rồi đè lên người Mỹ Mỹ.

- Này, anh không được làm bậy đâu nha. Đừng thấy tôi hiền mà ăn hiếp. :- Mỹ Mỹ đẩy nhẹ Tổng Tài.

- Cô có biết khuôn mặt này của cô làm tôi rất hứng thú hay không? :- Tổng Tài dứt lời liền hôn lấy đôi môi của Mỹ Mỹ. Anh hôn thật sâu khiến cô không thể nào phản khán.

Từ từ, anh lột nhẹ chiếc khoác ngoài. Bắt đầu sờ soạng xung quanh. Tiếng rên nhè nhẹ phát ra từ Mỹ Mỹ, khiến Tổng Tài càng thêm hăng hái.

Sau khi đã thực hiện những thao tác cần có. Anh liền dùng cái đó đâm thẳng vào bên trong Mỹ Mỹ, anh nhẹ nhàng, nhẹ nhàng từ từ lấn sâu vào vùng tam giác kỳ bí ấy. Tiếng rên cũng ngày một lớn hơn.

Sáng hôm sau...

Mỹ Mỹ tỉnh dậy trong tình trạng chuồng như nhộng, Tổng Tài thì đang ôm lấy mình. Cô bật dậy, trong cảm giác hoang mang.

- Anhh...anh.. làm gì tôi vậy. :- Mỹ Mỹ tự dưng rưng rưng.

Tổng Tài lim dim thức dậy.

- Tôi chiếm lấy thân thể em. Không được à? :- Tổng Tài bước đến.

- Anhh...anhh...:- Mỹ Mỹ bắt đầu khóc lớn.

- Yên tâm. Tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô. :- Tổng Tài tiến lại gần, ôm chằm lấy tấm thân nhỏ bé của Mỹ Mỹ.

- Tôi còn quá nhỏ để có chồng. :- Mỹ Mỹ vẫn còn rụt rè.

- Không sao. Đợi đến thời gian nhất định, tôi sẽ cưới cô. Bây giờ thời gian còn nhiều để hai ta có thể tìm hiểu nhau. :- Tổng Tài xoa đầu.

Mỹ Mỹ cứ thế cũng không còn khóc nữa, đáp trả Tổng Tài bằng một cái ôm. Lưng của anh lớn đến nổi mà một vòng tay của Mỹ Mỹ cũng không thể ôm hết.

- Sao cô nhỏ con vậy? :- Tổng Tài chợt quan tâm

- Kệ tôi. :- Mỹ Mỹ bĩu môi.

- Thay đồ đi, tôi dẫn cô đi ăn. :- Tổng tài ôn nhu.

Mỹ Mỹ vui vẻ bước ra thay đồ, cô mặc bộ đồ mà Tổng Tài đã chuẩn bị sẵn.

- Từ nay, tôi cấm cô mặc đầm. :- Tổng Tài chỉ tay về phía Mỹ Mỹ.

- Ơ...ơ? :- Mỹ Mỹ ngơ ngác.

- Người phụ nữ của tôi không được ăn mặc quá hở hang hay quá ngắn trước mặt đàn ông. :- Tổng Tài nhìn chằm chằm.

Mỹ Mỹ trợn to hai con mắt. Sau đó cười khổ rồi đi xuống dưới cùng Tổng Tài.

Tiếng chuông điện thoại của Mỹ Mỹ vang lên. :- " Reng, reng, reng,... "

- Dạ ba? :- Mỹ Mỹ nghe máy.

- Tối qua con lại không về à? :- Ba Mỹ Mỹ hỏi.

- Dạ, tối qua công ty con có việc nên con mới ở lại. :- Mỹ Mỹ nói dối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net