Chương 105

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có lẽ cả cuộc đời này chưa từng gặp cảnh này bao giờ nên Tiền Đức không biết nên làm thế nào, trố mắt ngoác miệng nhìn Quý Thính.

Quý Thính bình thản nhìn hắn ta: "Tiền thống lĩnh, nếu không phải bổn cung đi vào bước đường cùng rồi thì sẽ không làm cách tệ nhất này, ngươi cho qua đi, sau này hoàng thượng hỏi thì cứ đẩy hết trách nhiệm lên người bổn cung, đảm bảo không gây tổn hại gì tới ngươi hết."

"Điện hạ nói thì nhẹ nhàng, ty chức còn hơn một nghìn người cần ăn cần uống, nếu đưa lương thực cho điện hạ thì binh sĩ của ty chức phải làm thế nào?" Tiền Đức cau mày, rõ ràng không chịu đồng ý.

Quý Thính điềm tĩnh phản bác: "Ngày mai quân chi viện đến, Tiền thống lĩnh chịu đói một buổi tối mà không được hả?"

Tiền Đức bỗng im lặng, một lúc sau cắn răng nói: "Lúc trước điện hạ tha cho ty chức một mạng, dù thế nào ty chức cũng phải đền ơn, người đâu! Lấy lương thực cho điện hạ!"

"Vâng!"

Lập tức có người cưỡi ngựa chạy về doanh trại, dân chúng nghe sẽ có lương thực thì tinh thần phấn chấn cả lên, có thể thấy họ cũng không ngờ sẽ thuận lợi như vậy, còn Quý Thính thì vô cùng bình tĩnh.

Nửa canh giờ sau, mấy binh sĩ đẩy xe tới trước mặt Quý Thính, dân chúng thấy có nhiều xe như thế thì bỗng kích động. Quý Thính liếc mắt nhìn một người bên cạnh một cái, người đó ngẩn ra, nhanh chóng đi lên mở bao kiểm tra.

Tiền Đức nhíu mày: "Điện hạ không tin ty chức?"

"Người dân lâu rồi không nhìn thấy lương thực, lúc này nhất thời thất lễ, chắc hẳn Tiền thống lĩnh sẽ không so só với họ." Quý Thính bình tĩnh nói, cứ như không phải nàng ra hiệu cho người dân lên kiểm tra.

Tiền Đức biết nàng kiêng dè nên không nói gì nữa, chờ người dân xác định không có vấn đề gì mới cười nói: "Nếu đã xác định không có vấn đề gì thì điện hạ dẫn người dân về trong thành đi, ty chức cũng nên dẫn người về doanh trại đây."

Hắn ta nói xong, cầm dây buộc ngựa định quay đầu đi.

"Khoan đã." Quý Thính thong thả mở miệng.

Nụ cười trên mặt Tiền Đức cứng đờ, bình tĩnh quay đầu lại: "Điện hạ còn chuyện gì sao?"

"Doanh trại ngươi hơn nghìn binh mã, chỉ có chút đồ ăn này?" Quý Thính nhướng mày.

Tiền Đức cười gượng: "Điện hạ cũng biết ngày mai quân cứu viện đến, nếu không phải do lương thực ở doanh trại của ty chức không còn nhiều thì sao hoàng thượng lại cử quân viện trợ đến chứ?"

Quý Thính cởi khăn che mặt xuống, nhìn hắn ta mỉa mai, Tiền Đức tái mặt: "Điện hạ không thể tháo xuống!"

"Tiền Đức, lúc ngươi còn chưa làm thống lĩnh cấm quân, bổn cung đã dẫn đại quân trấn giữ biên ải nhà Lẫm." Quý Thính bình tĩnh nhìn hắn ta: "Lần này ngươi đến mang theo bao nhiêu lương thực, tới bây giờ đã hết bao nhiêu, ta còn rõ hơn ngươi."

Nụ cười trên mặt Tiền Đức bắt đầu gượng gạo: "Điện hạ, ty chứ thật sự..."

"Bổn cung cho ngươi thêm một cơ hội nữa, nếu còn giở trò thì đừng trách bổn cung không nể mặt." Quý Thính lạnh lùng nói.

Tiền Đức đau đầu: "Điện hạ, người không nên làm khó ty chức..."

"Ba." Đôi môi đỏ của Quý Thính khẽ mở, lập tức có người dân tiến lên một bước, Tiền Đức và các cấm vệ quân đều sợ lùi về sau một bước.

"Hai." Quý Thính lại đọc ra một con số, lập tức có người dân nhanh trí dùng vải rách che miệng ho khan, khạc máy lên vai rồi giơ lên với Tiền Đức, tỏ ý chỉ cần Quý Thính đếm xong là ném ra ngoài ngay.

Mặt Tiền Đức tái mét: "Điện hạ, có ai như người đâu chứ..."

"Ba...."

"Không cần đếm nữa!" Tiền Đức vội ngắt lời: "Ty chức bảo người đi chuyển đến ngay."

"Bổn cung đã nói rồi, cơ hội cuối cùng, nếu lần này không mang toàn bộ lương thực đến thì bổn cung thương lượng gì với ngươi nữa." Quý Thính chậm rãi nói.

Tiền Đức khẽ cắn răng, lập tức gọi người đến, ghé vào tai hắn ta nói mấy câu, người đó ngây người.

"Đứng ngây ra đó làm gì, còn chưa cút đi chuyển lương thực!" Tiền Đức cả giận nói.

Người nọ hoàn hồn, vội vàng chạy về phía doanh trại, không bao lâu sau thì mang đến nhiều hơn so với lúc trước mười xe lương thực.

Tiền Đức nhíu chặt mày lại: "Điện hạ, thực sự chỉ còn cần này."

Quý Thính nhìn lướt qua một lượt, lúc này mới điềm nhiên mở miệng: "Đa tạ Tiền thống lĩnh."

"Đa tạ Tiền thống lĩnh!"

"Cảm ơn Tiền thống lĩnh!"

Tiếng người dân vang lên không đồng đều, sau đó dưới sự ra hiệu của Quý Thính, mau chóng đẩy đi, cấm vệ quân thấy họ đi tới thì nhanh chóng lùi về sau vài bước, dân chúng thuận lợi lấy được xe đẩy.

"Nếu đã lấy được lương thực rồi thì bổn cung về Giao Huyền trước đây." Quý Thính nhìn Tiền Đức.

Tiền Đức chịu thiệt, sắc mặt không thể tốt lên được: "Vậy ty chức không tiễn điện hạ nữa."

Quý Thính liếc mắt nhìn hắn ta rồi dẫn dân chúng đi về Giao Huyền.

Trên đường, một người dân lo lắng hỏi: "Điện hạ, vì sao Tiền thống lĩnh lại đưa lương thực cho chúng ta dễ như thế, không phải có âm mưu gì đó chứ?"

"So với việc bị nhiễm dịch bệnh thì để cấm vệ quân đói một đêm chẳng thấm vào đâu, hắn ta chọn như thế cũng không bất ngờ chút nào." Quý Thính bình tĩnh nói xong, nhìn vẻ mừng rỡ của người dân, đáy mắt lại không hề thả lỏng: "Nhưng nếu muốn dùng chiêu này tiếp thì e là rất khó."

Người dân không hiểu ý nàng nhưng cũng không dám hỏi tiếp nữa, quay đầu sang nhìn mấy chục xe lương thực, bỗng vô cùng phấn khởi.

Lần này bọn họ trở về thành, gần như là thắng lợi mà về, không ít người tới vây quanh ở cổng thành, Quý Thính nhìn mà đau đầu, đang định tiến lên phát lương thực cho bọn họ thì Thân Đồ Xuyên đột nhiên xuất hiện, cầm tay nàng đi về nơi ít người.

Quý Thính nhíu mày: "Sao lại đi ra đây..."

"Chu đại nhân sẽ xử lý tốt những chuyện còn lại." Thân Đồ Xuyên ngắt lời nàng, đến lúc đi đến một góc mới dừng lại, nhíu lông mày quan sát nàng: "Hôm nay nàng có tiếp xúc gần với người dân không?"

"Không, ta vẫn luôn rất cẩn thận." Quý Thính nhìn chằm chằm hắn: "Ngươi thì sao? Có chú ý cẩn thận không?"

"Rất cẩn thận, thay y phục hai lần luôn rồi." Thân Đồ Xuyên trả lời.

Nét mặt Quý Thính hơi dịu xuống: "Vậy thì tốt."

"Cái việc kiếm cớ lấy đồ của cấm vệ quân đó, e là điện hạ chỉ có thể sử dụng một lần, sau này không còn cơ hội nữa, lượng lương thực đó miễn cưỡng đủ cho ba ngày, sau đó điện hạ định làm thế nào?" Thân Đồ Xuyên hỏi.

Quý Thính mím môi, một lát sau than thở: "Tới đâu hay tới đó vậy, bây giờ còn chưa có cách trị khỏi dịch bệnh, làm gì cũng chỉ để kéo dài thời gian thôi, lúc này ta lo lắng một chuyện khác."

"Nàng lo lắng ngày mai quân cứu viện đến sẽ trực tiếp ra tay với Giao Huyền?" Thân Đồ Xuyên hỏi.

Quý Thính mấp máy môi: "Ừ."

"Điện hạ không cần lo, nếu hoàng thượng còn não thì sẽ không làm gì Giao Huyền ngay đâu." Ánh mắt Thân Đồ Xuyên hơi âm u: "Bây giờ điện hạ ở trong thành, không thể làm kẻ thế mạng cho y được, nếu y muốn giữ danh tiếng tốt thì phải suy nghĩ chu toàn mọi việc mới được."

Quý Thính liếc mắt nhìn hắn, im lặng một lúc rồi than nhẹ: "Chỉ mong là vậy."

Chuyện của ngày mai thì cứ để ngày mai lo, hôm nay thu xếp cho người dân trước đã. Quý Thính, Chu Tiền và những người khác bận rộn đến tận đêm khuya, cuối cùng cũng lo liệu xong hết mọi việc, lúc nàng và Thân Đồ Xuyên đi về chỗ ở thì nàng nhấc chân đi về viện kế bên.

"Điện hạ." Thân Đồ Xuyên gọi nàng.

Quý Thính dừng một chút, đáy mắt đong đầy ý cười: "Hôm nay ta ở gần nhiều người bệnh như vậy, còn không biết có làm sao hay không, mấy ngày tới chúng ta cứ tách ra như trước đi."

"Ta cảm thấy không có ý nghĩa gì cả." Thân Đồ Xuyên nhìn thẳng vào mắt nàng: "Nếu điện hạ xảy ra chuyện gì, ta sẽ không sống một mình."

Quý Thính bỗng trầm ngâm: "Nhưng nếu ngươi xảy ra chuyện gì thì sao?"

Thân Đồ Xuyên im lặng một lát rồi nhớ ra vừa nãy hắn cũng tiếp xúc với rất nhiều người bị bệnh.

Quý Thính thấy hắn hiểu rõ rồi thì trêu ghẹo: "Ta không vĩ đại như ngươi, không thể cùng sống cùng chết, vì thế cứ coi như lo nghĩ cho ta, ngươi về ngủ một mình đi."

"Vậy cũng được, điện hạ nghỉ ngơi sớm đi." Thân Đồ Xuyên không biết phải làm sao.

Quý Thính khẽ đáp một tiếng, đến khi hắn đi vào trong viện, ý cười nơi đáy mắt nhạt đi, đứng một mình ở cửa viện một lúc lâu, mãi mới rũ mắt đi vào trong thiên viện.

Sáng sớm hôm sau, Quý Thính nghe tin viện quân đã đến tụ họp với Tiền Đức, đồng thời cũng nghe nói cổng thành Giao Huyền bị chặn tin tức rồi.

Ngay đêm hôm qua, cổng thành Giao Huyền bị chất đầy củi khô trong lặng lẽ, bất cứ con đường nhỏ nào có thể ra khỏi thành đều bị canh gác nghiêm ngặt, một toà thành nho nhỏ như Giao Huyền biến thành một hòn đảo tách biệt khỏi triều Lẫm.

Quý Thính sầm mặt leo lên cổng thành, nhìn từ ô gác trên cổng thành ra đội quân cách đó không xa, chất vấn: "Ai cho phép các ngươi phong tỏa thành?!"

"Tuân theo khẩu dụ của hoàng thượng, dịch bệnh ở Giao Huyền nghiêm trọng, tránh để những người dân còn lại bị bệnh lây lan ảnh hưởng, phong tỏa thành ngay trong ngày, Lẫm Khánh trưởng công chúa và các thái y vào trong thành Giao Huyền chữa trị dịch bệnh, khi nào chữa trị thành công thì lúc ấy mới rời khỏi Giao Huyền." Người tới cao giọng nói.

Quý Thính tức đến bật cười, Quý Văn đúng là thông minh, biết bây giờ không có cách giải quyết, kéo dài mãi cũng không có ý nghĩa gì, vì thế cắt đứt mọi sự tiếp tế vào Giao Huyền, để mặc bọn họ tự sinh tự diệt, thuận tiện giải quyết cái đinh trong mắt là nàng, cho dù sau này quan ghi chép sử sách hỏi đến thì cũng không thể nói do lỗi của y.

Dù sao y cũng đã cử tỷ tỷ ruột của mình và thái y đến chữa cho dân chúng trước, mãi đến cuối cùng vẫn không từ bỏ.

"Vậy thì cực cho các vị bảo vệ cổng thành, chắc chắn bổn cung sẽ tìm ra cách chữa bệnh." Quý Thính cười lạnh một tiếng, vung tay áo quay người đi, vừa đi xuống dưới cổng thành vừa lạnh giọng dặn dò: "Nói với các thái y và tất cả đại phu trong Giao Huyền, không ngủ không nghỉ cũng phải tìm ra biện pháp giải quyết, bây giờ mọi người đều là châu chấu trên cùng một sợi dây thừng, không giải quyết được dịch bệnh thì tất cả đều xong đời!"

"Vâng!" Chu Tiền vội đáp, sau đó cau mày nói: "Có lẽ chẳng mấy chốc người dân sẽ biết tin này, nếu làm ầm lên thì nên làm thế nào?"

"Chỉ cần không gây hại đến tính mạng thì cứ để bọn họ làm ầm lên, làm loạn đủ rồi thì sẽ nghe lời, bây giờ không còn nhiều sức quản lý bọn họ nữa đâu." Quý Thính trầm giọng nói.

Chu Tiền mím môi, một lát sau thở dài.

Quả nhiên, dân chúng nghe được tin tức này thì ai cũng cảm thấy mình bị vứt bỏ, có nhiều người cực đoan hơn thì bắt đầu dựa vào việc gây sự để phát tiết áp lực, còn có người xông vào cướp lương thực, khủng hoảng, tuyệt vọng, vân vân... Mọi cảm xúc tiêu cực bao trùm khắp đường phố, mặt ai cũng tê dại như sắp chết.

Qua một ngày làm chuyện vô lý ngang ngược, cả một tòa thành lớn hệt như đống đổ nát sau khi bị cướp bóc.

Đêm khuya, Quý Thính và Thân Đồ Xuyên đi về phía chỗ ở, đột nhiên nghe thấy tiếng kêu cứu, Thân Đồ Xuyên nhíu mày, nhanh chân đi đến góc ngoặt, sau đó là tiếng kêu hoảng hốt của một người đàn ông.

Chờ Quý Thính chạy đến thì người kia đã bỏ chạy, chỉ còn một người phụ nữ gầy gò ốm yếu ôm một túi vải rách ở đó. Quý Thính cảm thấy nàng ta hơi quen mắt, nhíu mày nhìn một lúc mới nhận ra: "Ngô tẩu?"

Người phụ nữ run lên, ngẩng đầu lên nhìn thấy Quý Thính thì hoảng sợ, sau đó quỳ xuống liên tục rập đầu lạy: "Điện hạ, van xin điện hạ thưởng cho một miếng ăn, hai đứa trẻ nhà ta thực sự sắp chết đói rồi, van xin điện hạ..."

Nàng ta nói chuyện, hai đứa nhỏ rụt rè nhô đầu ra từ trong góc, mấy ngày nay không có gì ăn, hai đứa nhỏ gầy đi trông thấy, may là hình như không nhiễm dịch bệnh.

Quý Thính nhìn lướt qua hai đứa trẻ, lại nhìn về phía Ngô tẩu, lạnh lùng nhìn nàng ta: "Nếu lúc trước ngươi thành thật đi đến khu nhà trống thì hai đứa bé này có thể ở trong phủ nha rồi."

"Ta biết sai rồi, ta sẽ đến khu nhà trống ngay bây giờ, xin điện hạ cho bọn nhỏ một còn đường sống..."

"Vậy còn những sai dịch bị ngươi lây bệnh, ai cho họ con đường sống?" Quý Thính ngắt lời nàng ta: "Những người dân vô tội bị nhiễm bệnh ngoài kia, ai có thể cho bọn họ đường sống?"

Ngô tẩu tuyệt vọng nằm trên đất khóc nức nở, đôi vai gầy như que củi run rẩy dữ dội, không lâu sau thì ho ra máu, co giật mấy cái rồi không còn thở nữa.

Một sinh mạng cứ như vậy mà kết thúc, hai đứa nhỏ không biết đã xảy ra chuyện gì, nhìn Quý Thính với đôi mắt ngập tràn hoảng sợ.

Quý Thính im lặng chốc lát rồi cuối cùng vẫn dẫn hai đứa về.

"Để hai đứa nó đi với ngươi trước đi." Quý Thính nói với Thân Đồ Xuyên.

Thân Đồ Xuyên đáp một tiếng, giao hai đứa trẻ cho đầy tớ. Bọn trẻ không hiểu chuyện, chỉ khóc lóc đòi mẹ, Quý Thính nhìn bóng lưng bọn họ, trong mắt lóe qua một chút khó hiểu: "Cha hai đứa trẻ mắc bệnh từ sớm, Ngô tẩu cũng mang bệnh mà chăm sóc hai đứa một thời gian khá lâu, vì sao hai đứa trẻ ấu đều không nhiễm bệnh?"

"Có lẽ hai đứa trẻ sức đề kháng mạnh mới không dễ nhiễm bệnh." Thân Đồ Xuyên chậm rãi mở miệng: "Nhắc đến việc này, lần này phần đa người nhiễm bệnh là người già, trẻ còn càng nhỏ càng ít mắc bệnh, cho dù đã đến tình trạng như bây giờ rồi cũng có không ít trẻ mới sinh mấy tháng không bị nhiễm bệnh."

"Vậy thì lạ..." Quý Thính nói thầm môt câu.

Thân Đồ Xuyên thấy quầng thâm ở mắt nàng, nhẹ giọng nói: "Ngày mai còn rất nhiều chuyện phải làm, điện hạ nghỉ ngơi sớm một chút."

"Ừ, ngươi cũng nghỉ sớm đi." Quý Thính nói xong thì thất thần đi về thiên viện, đến sân thì bỗng dừng bước, cẩn thận nghĩ lại điểm không đúng.

Nàng luôn cảm thấy làm rõ được nguyên nhân trẻ nhỏ ít nhiễm bệnh thì sẽ tìm ra cách giải quyết dịch bệnh, thậm chí còn có cảm giác mình sắp nghĩ ra rồi, chỉ cách một lớp ngăn nữa, mà cái lớp ngăn ấy nàng nghĩ thế nào cũng không hiểu được.

Nàng trằn trọc trở mình cả một đêm, sáng hôm sau dậy thì quầng thâm dưới mắt càng nghiêm trọng hơn, sắc mặt cũng trắng xám hơn. Nàng rót một chén nước lạnh, uống được một nửa thì bị sặc, sau đó ho khan dữ dội, khó khăn lắm mới giảm bớt, miễn cưỡng đặt chén xuống.

Sau đó trong chén xuất hiện một vệt máu.

Quý Thính im lặng một lúc, ăn mặc ngay ngắn rồi giả vờ không có chuyện gì đi ra ngoài. Nàng vừa ra khỏi cửa thì thấy gương mặt bị đông lạnh của Thân Đồ Xuyên.

"Điện hạ, Chu đại nhân nhiễm bệnh rồi." Thân Đồ Xuyên trầm giọng nói.

Quý Thính ngây ra một lúc rồi vô tức hỏi một câu: "Vì sao ngươi không nhiễm bệnh?"

Hỏi xong câu này, đột nhiên nàng hiểu ra, vấn đề lúc trước luôn không hiểu, giây phút này cũng đã rõ ràng.

"Ngươi... Mấy ngày nay ngươi vẫn luôn uống nước thanh chi đúng chứ?" Nàng hỏi xong câu này thì tim đập nhanh đến mức như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net