Chương 121

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe Quý Thính nói thắt lưng đau, Thân Đồ Xuyên đành phải kéo nàng đến: "Mấy ngày nay nàng luôn bị đau thắt lưng."

"Ta cũng không muốn như vậy, thái y nói ta thân thể yếu, phải bồi bổ nhiều hơn một chút mới được," Quý Thính thở dài, "Nhưng ta phải sớm rời đi, tới nơi đó cũng mất hơn mười ngày, e rằng chuyện bồi bổ chỉ có thể tạm thời gác lại."

"Ta đã yêu cầu Phù Vân chuẩn bị thêm sâm núi cùng với những thứ khác để sắc cho nàng uống trên đường." Thân Đồ Xuyên chậm rãi nói.

Quý Thính đáp lại, ngoan ngoãn chui vào vòng tay hắn. Thân Đồ Xuyên nắm lấy cánh tay nàng nhìn chiếc vòng ngọc trên cổ tay, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng: "Nếu mẫu thân có thể nhìn thấy nàng ngoan ngoãn đeo vòng ngọc chắc chắn sẽ rất vui."

"Thật sao? Ta thật sự không thể tưởng tượng ra dáng vẻ của mẫu thân khi vui vẻ sẽ như thế nào." Khi Quý Thính nhớ tới tính tình lạnh nhạt của Thân Đồ phu nhân, khóe môi liền cong lên.

Dường như Thân Đồ Xuyên cũng đã nghĩ tới, khóe môi không khỏi nhếch lên: "Tuy bên ngoài mẫu thân lạnh lùng nhưng đối xử với người nhà rất tốt, nếu như nàng ở chung nhất định sẽ cảm nhận được."

"Chàng yên tâm đi, ta nhất định sẽ chung sống hòa thuận với mẫu thân." Quý Thính nhắm mắt lại, chỉ một lát sau liền chìm vào giấc ngủ.

Thân Đồ Xuyên nghe thấy tiếng thở đều đều, đợi một lát mới nhẹ nhàng đặt nàng xuống giường.

Chạng vạng cùng ngày, trong cung liền ra ý chỉ để vợ chồng trưởng công chúa tới chúc thọ Trấn Nam vương.

Vào bữa tối, Phù Vân vừa nhìn thấy Quý Thính đến liền vội hỏi: "Điện hạ, ta đã thu dọn hành lý, khi nào thì chúng ta xuất phát?"

"Ty chức cũng đã thu dọn xong." Chử Yến cũng tiếp một câu.

Quý Thính không mặn không nhạt liếc bọn họ một cái: "Ngày mai ta lại vào cung một chuyến, sáng sớm hôm sau sẽ xuất phát."

Phù Vân chợt reo lên, nhận ra mình quá vui mừng, y nhanh chóng bình tĩnh lại, nghiêm túc cúi đầu ăn cơm. Thân Đồ Xuyên nhàn nhạt liếc y một cái rồi yên lặng tiếp tục ăn.

Quý Thính mặc kệ Phù Vân mà ngẩng đầu nhìn Mục Dự Chi: "Hai người bọn họ đều phải đi cùng, trong phủ không thể không có người trông coi, ngươi đành phải vất vả ở lại."

"Điện hạ không cần khách khí, đường đến Thành Ngọc Quan xa xôi, ta cũng không có ý định muốn đi." Mục Dự Chi cười nói.

Quý Thính cũng cười: "Ta vẫn đang lo lắng về việc làm thế nào để thuyết phục ngươi ở lại, nếu ngươi đã không muốn đi, thật sự là không thể tốt hơn."

"Mặc dù ta không có ý định đi nhưng cũng đã chuẩn bị quà cho Hoắc thiếu gia, vẫn phải nhờ điện hạ giúp ta mang tới rồi." Mục Dự Chi nói.

Tay cầm đũa của Thân Đồ Xuyên dừng lại một chút, sau đó mới bình tĩnh gắp cho Quý Thính một miếng đậu phụ.

Quý Thính ăn xong miếng đậu phụ mới nói: "Vậy hai ngày này ngươi mang tới cho ta đến lúc đó ta giúp ngươi đem qua."

"Đa tạ điện hạ." Mục Dự Chi nói lời cảm tạ.

Quý Thính mỉm cười đang định nói gì đó, Phù Vân nhỏ giọng hỏi: "Mục ca ca cũng đã chuẩn bị lễ vật, ta và Chử Yến cũng nên chuẩn bị một phần không?"

"Ta đã chuẩn bị rồi," giọng Chử Yến không dao động, "Gần đây nhóm ám vệ mới nghiên cứu chế tạo ra một ám khí mới còn có hơn mười loại điểm tâm tốt nhất ở kinh đô."

"Ngươi chuẩn bị lễ vật sao không nói với ta một tiếng?" Phù Vân kinh ngạc, "Khiến cho ta giống như người không hiểu chuyện."

"Vốn dĩ là ngươi không hiểu chuyện." Chử Yến thản nhiên nói.

"Ngươi!" Phù Vân vốn đang tức giận nhưng đột nhiên nghĩ ra điều gì đó mà bình tĩnh lại: "Quên đi, ta không chấp nhặt với ngươi, ngày mai ta sẽ đi mua lễ vật, giữ gìn tốt hơn của ngươi."

Hai người bọn họ ngươi một câu ta một câu không ngừng tranh luận, Quý Thính ở một bên cười tủm tỉm lắng nghe, dáng vẻ cực kỳ chăm chú.

Thân Đồ Xuyên trầm mặc một lát đột nhiên lên tiếng: "Điện hạ có thể múc cho ta một bát canh được không?"

Quý Thính sửng sốt một lúc: "... Để ta múc?"

"Ừm, ở trong tay nàng." Thân Đồ Xuyên bình tĩnh nói.

Quý Thính liếc nhìn chén canh trong tay mình mỉm cười: "Được, được, ta múc cho chàng."

Khóe môi Thân Đồ Xuyên hơi nhếch lên: "Đa tạ điện hạ."

Phù Vân chú ý tới động tác của hai người họ, lập tức có chút không vui: "Phò mã, sao người có thể để cho điện hạ làm việc này?"

"Ta với không tới." Thân Đồ Xuyên nhìn về phía y.

Phù Vân hừ nhẹ một tiếng: "Vậy thì để ta làm là được rồi, ngộ nhỡ làm điện hạ bị phỏng thì phải làm sao bây giờ?" Y vừa lên tiếng thì Quý Thính cũng đã múc xong chén canh cho Thân Đồ Xuyên, vì vậy hắn chỉ có thể bổ sung một câu: "Người muốn ăn gì nói cho ta biết là được, ta giúp người."

"Nước luộc bắp cải." Thân Đồ Xuyên thành thật mà nói đúng trọng điểm.

Phù Vân lập tức bắt tay vào việc chia thức ăn, y bận rộn như vậy cũng sẽ không có thời gian để tán gẫu với Chử Yến về Hoắc Kiêu, cuối cùng bàn ăn cũng yên tĩnh lại. Khóe môi Mục Dự Chi hơi cong lên, hắn ta nhìn Thân Đồ Xuyên một cái đã có thể nhìn thấu mọi thứ, sau khi ánh mắt của hai người họ giao nhau, vẻ mặt của Thân Đồ Xuyên trước sau vẫn luôn bình tĩnh, chỉ có vành tai là hơi ửng đỏ mà thôi.

"Phò mã gia hiện giờ càng ngày càng rộng lượng," Mục Dự Chi nâng ly rượu lên, "Ta kính phò mã gia một ly."

"Không dám." Thân Đồ Xuyên bình tĩnh nâng ly lên.

Quý Thính có chút khó hiểu: "Tại sao lại đột nhiên nâng ly vậy?"

"Điện hạ, người có muốn thử một chút không?" Mục Dự Chi cười hỏi. Quý Thính ghét bỏ lập tức khoát tay: "Không cần, có lẽ mấy ngày gần đây ta ăn thanh đạm cho nên một chút mùi rượu cũng không ngửi được."

"Vậy điện hạ ăn nhiều một chút." Thân Đồ Xuyên nói xong liền đưa bát nước bắp cải luộc cho nàng.

Hai ngày trôi qua trong nháy mắt nhanh chóng tới sáng sớm ngày khởi hành, Thân Đồ Xuyên đích thân thay quần áo cho Quý Thính cũng giúp nàng búi tóc đơn giản, chỉ có vài chiếc kẹp tóc bằng ngọc trai để tô điểm.

Nhìn mình trong gương không tô son điểm phấn, Quý Thính thở ra một tiếng: "Nhạt quá, một chút khí thế cũng không có."

"Điện hạ trời sinh cao quý, không giận tự uy, sao lại nói là không có khí thế?" Thấy nàng không vừa lòng, Thân Đồ Xuyên trấn an: "Nếu là ngày thường, điện hạ muốn mặc như thế nào cũng được, nhưng hôm nay phải lên đường, nếu như mang theo nhiều trang sức sẽ khiến nàng không thoải mái."

"Phò mã gia nói đúng, bổn cung xin được thụ giáo." Quý Thính hừ nhẹ một tiếng.

Đáy mắt Thân Đồ Xuyên hiện lên ý cười: "Thái độ kỳ quặc."

Quý Thính cũng cười: "Bây giờ cũng không còn sớm, những người khác đều đang đợi, chúng ta nhanh chóng qua đó thôi."

"Được." Thân Đồ Xuyên lên tiếng vươn tay về phía Quý Thính, nàng cũng vươn tay qua đáp lại, ánh mắt quét qua hai mặt dây chuyền ngọc trên bàn trang điểm dừng lại một chút sau đó mới nói, "Điện hạ đeo ngọc bội đi."

"Ngọc bội?" Quý Thính ngơ ngác ngẩng đầu nhìn, rõ ràng là không thể nhớ ra.

Thân Đồ Xuyên bị vẻ mặt của nàng làm hài lòng, khóe môi nhếch lên nói: "Nàng quên rồi sao? Lần trước ta làm vỡ ngọc bội của nàng, sau đó liền đánh thành hai miếng ngọc bình an."

Quý Thính đột nhiên nói: "Chàng đang nói về miếng ngọc bội lúc trước Hoắc Kiêu tặng ta, lễ phục hôm nay của ta quá giản dị nên đeo một miếng ngọc bội cũng không tệ."

Thân Đồ Xuyên cười cầm hai miếng ngọc bội lên, một cái đeo trên thắt lưng mình, một cái đeo trên người Quý Thính, lúc này mới hài lòng nói: "Giống nhau."

"Ấu trĩ." Quý Thính dở khóc dở cười nhìn hắn một cái nhưng trong lòng lại có một cảm giác ngọt ngào.

Hai người trì hoãn trong phòng một lúc, tới lúc chuẩn bị xong liền vội vội vàng vàng đi ra ngoài, Mục Dự Chi và ba người đã ở bên ngoài, Chử Yến dẫn đám thị vệ đợi ở cổng, Mục Dự Chi đang nói chuyện với Phù Vân nhìn thấy hai người bọn họ đi đến, hắn ta liền giao chiếc hộp trên tay cho Phù Vân, cả hai người cũng đi về phía này.

"Đã chuẩn bị ổn thỏa chưa?" Quý Thính chậm rãi hỏi.

"Ổn thỏa!"

"Chuẩn bị ổn thỏa rồi!" Phù Vân vui vẻ nói.

Quý Thính buồn cười liếc nhìn y một cái: "Nếu ngươi còn lỗ mãng như vậy, ta sẽ không mang ngươi theo."

Phù Vân căng thẳng, mặt không dám nói lời nào, Mục Dự Chi giao cái hộp nhỏ trong tay cho Phù Vân, sau đó bước tới gần Quý Thính nói: "Đám thổ phỉ gần thành Ngọc Quan tàn sát bừa bãi, điện hạ ngàn vạn lần phải chú ý, nhất định phải theo sát phò mã gia cùng Chử Yến, đừng một mình chạy lung tung."

"Đừng lo, ta sẽ không lộn xộn đâu." Quý Thính cười nói.

Mục Dự Chi gật đầu, lại nhìn về phía Thân Đồ Xuyên, vẻ mặt nghiêm túc hơn: "Chăm sóc tốt cho điện hạ."

"Yên tâm, có ta ở đây." Thân Đồ Xuyên khẽ nói.

Quý Thính im lặng một lúc: "Sao ta lại cảm thấy các ngươi giống như đang ủy thác vậy?"

"Đừng nói những lời xui xẻo." Mục Dự Chi nghiêm mặt.

Thân Đồ Xuyên cũng khẽ nhíu mày: "Đúng vậy."

Quý Thính: "..." Nàng không nói nữa là được chứ gì.

Mục Dự Chi cũng dặn dò một số việc khi đi đường cần phải chú ý, cuối cùng Quý Thính cũng có thể lôi kéo Thân Đồ Xuyên lên xe ngựa, hai người vừa mới lên, Phù Vân cũng đi lên theo, vẻ mặt tò mò nhìn chiếc hộp trên tay.

Quý Thính cũng rướn cổ qua nhìn: "Đưa cho Hoắc Kiêu?"

"Đúng vậy, lúc nãy ta cũng đã hỏi Mục ca ca, hắn nói, ta có thể xem," Phù Vân nhìn Quý Thính đầy mong đợi, "Chúng ta mở ra xem đi."

"Được, mở ra xem một chút, nếu là đồ tốt chờ sau khi ngươi giao cho Hoắc Kiêu, ta sẽ nói Hoắc Kiêu chia cho." Quý Thính hừ nhẹ một tiếng.

Thân Đồ Xuyên liếc nàng một cái: "Nếu lễ vật đã tặng qua đó cũng không thể đòi lại được."

"Không sao, Hoắc Kiêu đối với điện hạ rất tốt, ngài ấy nhất định sẽ vui vẻ tặng lại thôi." Phù Vân cười.

Mặt Thân Đồ Xuyên không chút cảm xúc: "Ồ?"

Vì biết quá rõ người nào đó, Quý Thính ngay lập tức thẳng thắn: "Phò mã cũng sẽ đối với ta rất tốt?"

"Chắc chắn là không rồi," Phù Vân không chút suy nghĩ lập tức nói, "Phò mã gia đối với điện hạ là tốt nhất, tốt hơn ta đối với điện hạ."

Mặc dù muốn xếp hạng nhất về phương diện này nhưng đã hòa hợp gần một năm, y đối với Thân Đồ Xuyên không phục không được.

Thân Đồ Xuyên lập tức hài lòng, 'khoan hồng độ lượng' liếc nhìn hai người: "Không phải đang muốn xem bên trong đó có gì sao? Mở ra đi."

"Được," Phù Vân đáp, lập tức lấy chìa khóa mở hộp ra, sau khi nhìn thấy một viên minh châu cực lớn, liền kinh ngạc nói: "Viên minh châu lớn như vậy, Mục ca ca thật quá hào phóng."

"Đúng vậy, rất có giá trị." Thân Đồ Xuyên nhếch môi. Hắn ở trong phủ trưởng điện hạ đã một năm, cũng đã có cơ hội chứng kiến Mục Dự Chi tặng lễ vật vài lần, lần nào cũng lấy viên minh châu lớn như vậy tặng cho người khác, quý giá là thật, không để ý cũng là thật.

Uổng cho, hắn còn nghĩ Hoắc thiếu gia người gặp người thích, hiện tại cũng không chỉ thế thôi, ít nhất Mục Dự Chi không có quan hệ thân thiết với đối phương, nếu không sẽ không qua loa như vậy.

Quý Thính cũng hiểu thói quen tặng quà của Mục Dự Chi, sau khi nhìn thấy những viên trân châu lớn thì cũng không cảm thấy hứng thú, Phù Vân lấy làm sợ hãi liền cẩn thận khóa kỹ, cất vào ngăn bí mật dưới bàn, sau đó y chạy ra ngoài tìm Chử Yến, trong xe ngựa chỉ còn lại Quý Thính và Thân Đồ Xuyên.

Ngay khi Phù Vân vừa đi, Quý Thính giống như không xương nghiêng người về phía Thân Đồ Xuyên, một lúc sau mới cảm khái một câu: "Chàng nói đúng, cũng không thể đeo nhiều trang sức khi đi đường, hiện giờ muốn nằm liền nằm rất thư thái."

"Lại mệt?" Thân Đồ Xuyên cười hỏi.

Quý Thính nhắm mắt lại: "Đúng vậy, không có nhiều sức lực."

"Thân thể của nàng thật sự không thích hợp đi xa," Thân Đồ Xuyên mím môi nói, "Nếu không bởi vì ta, nàng cũng sẽ không..."

"Dừng lại, ta đến thành Ngọc Quan chỉ vì muốn thăm công công bà bà* như thế nào lại thành bởi vì chàng?" Quý Thính mở mắt ra, rõ ràng cắt ngang lời của hắn.

*Công công bà bà: cha mẹ chồng.

Thân Đồ Xuyên nhếch môi: "Điện hạ nói đúng."

"Chàng cũng nằm một lát đi, hai ngày nay quá bận cũng không có thời gian nghỉ ngơi." Quý Thính nói xong, liền nhanh chóng dịch vào bên trong chừa lại một chỗ trống cho hắn.

Thân Đồ Xuyên cũng thuận theo mà nằm xuống, hắn vừa mới nằm xuống đối phương đã chui vào trong lòng mình, hắn cũng thuận thế mà ôm lấy nàng.

"Ngủ đi." Quý Thính nhỏ giọng nói, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Thân Đồ Xuyên không hề có cảm giác buồn ngủ nên chỉ nằm yên lặng vỗ nhẹ vào lưng nàng. Phù Vân bên ngoài đã chơi đủ trò nên muốn vào, vừa mở một góc xe ngựa, nhìn thấy cảnh tượng bên trong liền vội vàng đóng rèm xe ngựa ngồi cùng người đánh xe ở bên ngoài.

Quý Thính ngủ gần một canh giờ mới tỉnh dậy, sau khi tỉnh dậy cảm thấy cơ thể đau nhức, kỹ thuật xoa bóp của Thân Đồ Xuyên lại phát huy tác dụng.

Đoàn xe chúc thọ không ngừng lao thẳng về phía thành Ngọc Quan, lúc đầu còn có thể nghỉ chân ở trạm dịch một ngày, càng đi về phía trước trạm dịch càng ít, dần dần cũng chỉ có thể hai ngay nghỉ ngơi một lần, cuối cùng đành phải nghỉ ngơi dọc đường. Liên tục trải qua mấy ngày mấy đêm như vậy, sắc mặt mọi người cũng không được tốt, Quý Thính cảm thấy thắt lưng sắp hỏng, cả ngày yếu ớt nằm trong xe ngựa.

Chưa kể tới chuyện sinh hoạt nghỉ ngơi bất tiện, càng tới gần thành Ngọc quan, thổ phỉ ngày càng nhiều, đối với bọn chúng mà nói, đoàn xe chúc thọ tương đương với một miếng mỡ béo bở đáng liều, hết lần này đến lần khác, bọn cướp muốn ăn miếng trả miếng. Đám người Chử Yến ngày đêm phòng thủ, không dám nghỉ ngơi chút nào.

Cũng may bọn thổ phỉ tuy rằng không muốn sống nhưng cũng là một đám có đầu óc, biết rằng người có binh mã đông như vậy nhất định là không dễ chọc, cũng chỉ dám thỉnh thoảng đánh lén không dám tấn công trực diện.

Khi Chử Yến dẫn người đẩy lùi đợt tấn công thứ ba của đám thổ phỉ, tất cả mọi người cực kỳ mệt mỏi. Sắc mặt Quý Thính cũng rất tệ: "Ban đầu chỉ biết đám thổ phỉ ở thành Ngọc Quan hung hăng càn quấy, nhưng không ngờ chúng lại trở nên càn quấy đến mức như vậy ngay cả tài vụ hoàng gia cũng dám cướp, quả nhiên là không muốn sống nữa."

"Còn hai ngày nữa mới đến thành Ngọc Quan, đã nhiều ngày sợ có người đánh lén, chúng tướng sĩ không dám tạm dừng lại nghỉ, nhất định cũng đã rất mệt mỏi, hơn nữa thời tiết nóng bức, chỉ sợ không chịu đựng được." Hai mắt Chử Yến đã xuất hiện quầng thâm, hai má gầy đi một chút, di chuyển lâu như vậy vẫn chưa hề nghỉ ngơi đã hao phí rất nhiều sức lực, hơn nữa còn bị đánh lén bị động như vậy một lát cũng không dám lơi lỏng.

Quý Thính nói với vẻ mặt ủ rũ: "Ta đã phái người đến phủ Trấn Nam vương báo tin muốn phía bên đó phái quân đội tới trợ giúp, thật sự không được thì chúng ta liền dừng lại cắm trại, phòng thủ tứ phía chờ tới khi viện binh đến."

"Đám thổ phỉ rất đông, không ai có thể cam đoan được người của điện hạ có thể thuận lợi tới được phủ của Trần Nam vương. Nếu đã không thể đảm bảo, chúng ta dừng lại cắm trại cũng sẽ rất bị động, đành phải nghĩ biện pháp khác thôi," Thân Đồ Xuyên an ủi: " điện hạ đừng nóng vội, hằng năm bên phía kinh đô đều phái người đến chúc thọ, nhưng ta chưa từng nghe nói chuyện lễ vật bị cướp, tốt hơn chúng ta nên tìm một quan viên có kinh nghiệm hỏi một chút."

Một quan viên tháp tùng của lễ bộ nghe thấy Thân Đồ Xuyên nhắc tới, chủ động vội vàng nói: "Phò mã gia nói đúng, quả thật là có biện pháp khác."

"Biện pháp gì, tại sao lúc trước ngươi không nói sớm?" Quý Thính cau mày.

"... Trên đường đi những năm trước cũng vậy, cho nên đoàn xe chúc thọ sẽ chuẩn bị một ít bạc đưa cho bọn chúng, bình thường chỉ cần giao cho một bên, đám thổ phỉ còn lại cũng sẽ không tới nữa, coi như là hao tài tiêu tai*." Vị quan viên lễ bộ nhỏ giọng nói.

*Hao tài tiêu tai nôm na giống như câu "của đi thay người"

Lúc trước đã muốn nói, chẳng qua hai lần trước còn chưa mở miệng, Chử Yến liền dẫn binh đánh lui đám thổ phỉ, nếu như y nói có vẻ giống kẻ tiểu nhân, có thể sẽ khiến Quý Thính tức giận, cho nên lúc này mới dám mở miệng.

Tuy nhiên, Quý Thính nghe xong vẫn tức giận: "Ý của ngươi chính là chúng ta phải cống nạp cho đám thổ phỉ đó?"

"Vi thần tuyệt đối không có ý đó, chính là... Hiện tại điện hạ cũng thấy được đám thổ phỉ hung hăng ngang ngược, nếu bọn chúng đều thông báo cho nhau biết, e rằng nếu không làm như vậy chỉ sợ tiếp theo càng ngày càng có nhiều toán thổ phỉ tiến đến." Quan viên lễ bộ vội vàng nói.

Quý Thính hít sâu một hơi, trên trán nổi lên gân xanh: "Bổn cung Nam chinh Bắc chiến nhiều năm như vậy, đại quân của đám người Hồ còn không thể làm cho bổn cung đầu hàng, chỉ dựa vào mấy tên giặc cỏ này mà muốn bổn cung phải giao bạc?"

Nói xong, Quý Thính dừng một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn Thân Đồ Xuyên: "Còn chàng? Chàng nghĩ như thế nào?"

"điện hạ." Thân Đồ Xuyên nhìn vào mắt nàng, chỉ gọi nàng một tiếng rồi không nói nữa.

Quý Thính nghiến răng: "Cho nên chàng cũng có suy nghĩ như vậy? Được, ta coi như đám văn thần các ngươi đều có chung một suy nghĩ, Chử Yến, người đâu?"

"Ti chức nghe điện hạ phân phó." Chử Yến lập tức quỳ một gối xuống.

"điện hạ, kịp thời ngăn chặn tổn thất." Ánh mắt Thân Đồ Xuyên nặng nề.

Quý Thính siết chặt tay, đầu ngón tay đâm sâu vào lòng bàn tay, trong lòng cũng có cảm giác đau đớn, nàng nhìn những người lính đã phờ phạc hồi lâu, trong lòng chợt thở phào nhẹ nhõm.

Trầm mặc một hồi, nàng nhìn về phía quan viên lễ bộ: "Bạc đâu?"

"Thưa điện hạ, ngay trên xe ngựa chở theo lễ vật mừng thọ ở phía sau." Quan viên lễ bộ vội vàng nói.

Quý Thính cụp mắt xuống: "Ngươi đã biết thương lượng với đám thổ phỉ như thế nào, vậy thì làm đi."

"Vâng." Quan viên lễ bộ đáp lại một tiếng, hiện tại có thể thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Quý Thính lạnh lùng đi về phía xe ngựa, Thân Đồ Xuyên đưa tay ra đỡ nàng nhưng Quý Thính lại bước qua hắn, tay hắn đơ ra trên không trung một lúc rồi miễn cưỡng thu lại.

Các quan viên lễ bộ đều bận rộn, một hồi lâu sau Chử Yến mới đứng lên nói: "Dâng bạc xin hòa, vô cùng nhục nhã."

Thân Đồ Xuyên liếc y một cái nhưng cũng không nói gì, đi vào trong xe ngựa tìm Quý Thính.

"Giận ta?" Hắn trực tiếp nhìn vào mắt Quý Thính hỏi.

Trên mặt Quý Thính không chút biểu cảm: "Ta đang tức giận với chính mình, lúc trước biết rõ đám thổ phỉ hung hăng ngang ngược cũng không mang thêm nhiều binh mã, cho nên mới để xảy ra tình trạng này."

"Quân tử báo thù, mười năm không muộn." Thân Đồ Xuyên nắm tay nàng an ủi.

Quý Thính dừng lại một chút: "Đừng nói là mười năm, một năm ta cũng không chờ được."

"Vậy thì đợi vài ngày nữa, chờ sau khi thọ yến kết thúc, lúc đó ta sẽ cùng điện hạ đi xung quanh một chút, nghĩ xem nên báo thù như thế nào." Thân Đồ Xuyên chậm rãi nói.

Đôi mắt Quý Thính khẽ nhúc nhích, một lúc lâu sau mới nhìn ra chỗ khác: "Ừ."

Thân Đồ Xuyên thấy nàng dường như đã nghĩ thông suốt cũng không nói gì nữa, chỉ ngồi bên cạnh an ủi.

Sau khi đoàn xe nghỉ ngơi lại tiếp tục lên đường, đi được một ngày thì lại gặp phải đám thổ phỉ, lần này Chử Yến dẫn người lui về phía sau, mấy quan viên lễ bộ liền tiến lên thương lượng.

Quý Thính mở một góc rèm trên xe ngựa lên nhìn ra bên ngoài xem chỉ nhìn có hai lần đã khiến nàng tức giận: "Nhìn đi, chàng nhìn xem dáng vẻ như thế nào! Thổ phỉ tới võ tướng không lên trước, ngược lại để đám văn thần tiến đến can thiệp, coi như là nơi không có ai?! "

"Điện hạ nguôi giận." Thân Đồ Xuyên bất đắc dĩ nói.

Quý Thính tức giận hỏi: "Chàng muốn ta nguôi giận thế nào? Cả đời ta chưa từng chịu loại chuyện bất bình như thế này!"

"Điện hạ đừng nóng giận, chờ sau khi chúng ta dẫn người quay về sẽ đánh cho bọn chúng một mảnh giáp cũng không còn." Phù Vân thận trọng an ủi.

Quý Thính nghiêm mặt không hé răng.

Đàm phán nhanh chóng kết thúc, đám thổ phỉ trực tiếp lôi kéo mấy xe ngựa chở bạc nhanh chóng rời đi, vừa đi chưa được bao lâu, Quý Thính nghe thấy tiếng hét chói tai của một nữ tử, nàng sửng sốt một chút, nhanh chóng nhảy ra khỏi xe ngựa, Thân Đồ Xuyên tay mắt lanh lẹ cầm theo mũ xếp nếp xuống xe ngựa, khi Quý Thính vừa bước chân xuống liền nhanh chóng che

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net