Chương 132

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Càn quấy! Hoàng tỷ quả thực càn quấy!" Quý Văn cau mày, "Trước mặt quần thần, còn ra thể thống gì!"

Quý Thính rất bình tĩnh: "Người ăn ngũ cốc hoa màu, luôn luôn có một bệnh tật, làm thế nào đến nơi của hoàng thượng lại trở thành càn quấy?"

"Người bị bệnh, hay là cố ý, trong lòng người biết rõ," Quý Văn bình tĩnh nói, "Trẫm thấy ngươi cùng cung nhân trong cung cười nói, sao tới lúc Thân Đồ ái khanh tới, người lại bị bệnh?"

Mọi người đều không ngờ Quý Văn lại trực tiếp nói thẳng ra như vậy, lúc này trong Tử Hiên Các rơi vào yên tĩnh.

Sau một hồi im lặng, Quý Thính chậm rãi nói: "Nói đến Thân Đồ đại nhân, thần cũng có chuyện muốn hỏi hoàng thượng, lúc hoàng thượng cho người tới mời thần vào cung dự tiệc, vì sao lại không nói cho thần biết, hôm nay là công yến của Thân Đồ đại nhân?"

Quý Văn nhất thời không lên tiếng. Đây quả thực là y cố tình làm, chẳng qua chỉ là thử xem giữa hai người có tình cảm gì không, nếu có thì y sẽ cảnh giác hơn với Thân Đồ Xuyên, nếu không có vừa lúc có thể kích động Quý Thính một lần, nhớ tới khoảng thời gian ngột ngạt lúc trước.

Nhưng chính y cũng không nghĩ tới, Quý Thính lại trực tiếp chất vấn.

Vũ nhạc sớm đã dừng lại, thậm chí có thể nghe thấy tiếng kim rơi trên đại điện, Thân Đồ Xuyên đứng ở trung tâm với vẻ mặt lạnh lùng, như thể căng thẳng giữa Quý Văn và Quý Thính không liên quan gì đến mình, nhưng bàn tay được che bởi ông tay áo rộng thùng thình sớm đã nổi gân xanh.

Không biết đã qua bao lâu, Quý Văn mới thản nhiên nói: "Sở dĩ trẫm không nói cho người, đơn giản chỉ muốn gọi người tới đây, sau đó sẽ đứng giữa xoa dịu mối quan hệ của người với Thân Đồ ái khanh, cho dù trước đây ân oán như thế nào, sau này đều trở thành quan trong triều, cũng không thể lúc nào cũng căng thẳng như vậy phải không?"

"Ý nghĩ của hoàng thượng quả thực rất tốt, cũng không biết vì sao không lén khuyên giải, ngược lại phải đem việc này xử lý trước mặt quần thần?" Quý Thính nói xong yếu ớt cười một tiếng, "Ồ, có lẽ hoàng thượng cảm thấy, làm trò trước mặt mọi người, mặc dù thần không muốn cũng sẽ lấy đại cục làm trọng."

"Trưởng công chúa, người không cần ở đây ăn nói hàm hồ." Quý Văn cau mày.

Quý Thính khẽ cười một tiếng: "Thật đáng tiếc, thần lòng dạ nhỏ nhen, không thể nhìn thấy kẻ bị đuổi ra khỏi gia môn đường làm quan rộng mở, cho nên chỉ cần hắn vẫn còn ở trong triều làm quan một ngày, thần sẽ không thoải mái một ngày ... Nếu hắn bằng lòng từ quan, thần cũng sẽ bằng lòng cùng hắn xoa dịu quan hệ."

"Trưởng công chúa! Có phải trẫm đã dung túng người quá mức hay không, cho nên người mới có thể làm càn như vậy!" Quý Văn tức giận hỏi.

Quý Thính không hề sợ hãi, kiêu căng hất cằm lên: "Nếu hoàng thượng nói thần làm càn, vậy thần sẽ làm càn đến cùng, hôm nay mong hoàng thượng cho thần một lời khẳng định, nhất định phải để hắn ở lại trong triều?"

"Trẫm muốn dùng ai, muốn dùng ai, còn cần phải bàn bạc với người sao?!" Vốn dĩ Quý Văn cố ý muốn khiến người khác ghét bỏ nàng một lần, không nghĩ tới cuối cùng ngược lại khiến chính mình tức giận đến đỏ mặt.

Quý Thính đứng đó một lúc, đứa nhỏ trong bụng lại trở nên không ngoan ngoãn, nàng chỉ có thể tốc chiến tốc thắng, cười lạnh một tiếng nói: "Nếu tâm ý hoàng thượng đã quyết, thần cũng không còn gì để nói."

Dứt lời, nàng vung ống tay áo, xoay người bước ra ngoài.

Quý Văn rất tức giận, đập tay xuống bàn quát: "Người mau quay lại cho trầm! Tốt lắm, tốt lắm! Nếu người dám đi..."

Quý Thính nhếch khóe miệng, mặc kệ người phía sau lưng lớn tiếng giận dữ bước chân vẫn không dừng lại. Mà người gây ra cuộc cãi vã giữa hai người là Thân Đồ Xuyên, vẫn luôn cúi gằm mặt, không nhìn ra được một chút cảm xúc nào.

Ngay khi Quý Thính rời khỏi cửa cung, Phù Vân đang đợi ở bên ngoài vội vàng chạy tới đón, căng thẳng đánh giá nàng một lượt, xác định nàng không sao mới yên tâm thở ra một hơi: "Điện hạ ..."

"Hồi phủ!" Quý Thính lạnh lùng ngắt lời.

Phù Vân vội vàng nuốt xuống lời muốn nói xuống, dìu nàng vào trong xe ngựa, mãi đến khi xe ngựa đi được một đoạn đường dài, y mới lo lắng hỏi: "Điện hạ ra ngoài sớm hơn ta tưởng, có phải đã xảy ra chuyện gì không?"

"Hoàng thượng tự cho mình là thông minh, nếu ta còn không ra sớm một chút, quả thực có lỗi với nỗi khổ tâm của hắn." Trong mắt Quý Thính hiện lên một tia đắc ý.

Phù Vân tò mò: "Sao hoàng thượng lại tự cho mình là thông minh?"

Ngay khi y vừa hỏi, nụ cười trên mặt Quý Thính tắt dần, trong đầu hiện lên dáng vẻ vừa rồi của Thân Đồ Xuyên. Tuy không hắn không đặt nặng chuyện danh lợi, quả thực trời sinh thích hợp với chốn quan trường, vừa bước chân vào con đường làm quan đã như cá gặp nước, chẳng qua mới chỉ mấy tháng mà thôi, hắn đã có thể có được khí thế địa vị cao giống như kiếp trước.

Chỉ là gầy đi một chút, chẳng lẽ chỗ ở mà Quý Văn sắp xếp cho hắn không có mấy đầu bếp tốt hay sao?

"Điện hạ?" Phù Vân cẩn thận lên tiếng.

Quý Thính hoàn hồn: "Ồ, cũng không có gì đâu, chẳng qua cung yến hôm nay, trên thực tế là mừng công của Thân Đồ Xuyên mà thôi."

Phù Vân lập tức khó chịu: "Có phải hoàng thượng bị bệnh rồi không? Hắn làm như vậy rõ ràng là cố ý muốn điện hạ phải khó xử!"

"Bất kể hắn tặng cho cái gì, tóm lại là do hắn làm, chúng ta cũng không thể lãng phí," Quý Thính chậm rãi quét mắt nhìn y một cái, "Sau khi hồi phủ, ngươi thu thập hành lý một chút, hôm nay theo ta tới biệt viện trong thôn trang."

Quý Thính vừa dứt lời liền đá vào tấm ván gỗ dưới chân: "Còn ngươi, sau khi trở về sắp xếp người đi theo, lúc này chỉ cần ám vệ, những thị vệ bình thường không cần phải đi theo."

"Tuân lệnh." Chử Yến ở dưới xe ngựa lên tiếng.

Phù Vân đợi nàng phân phó xong mới nghi hoặc hỏi: "Đi ngay bây giờ?"

"Ừm, vừa rồi ở trong cung ta đã cố ý châm lửa, không có thời điểm nào thích hợp hơn hiện tại." Hôm nay rời đi, mọi người sẽ nghĩ nàng tức giận Quý Văn cũng không nghĩ tới chuyện khác.

Phù Vân hiểu ra, vội vàng đáp một tiếng, sau khi trở về phủ bắt đầu thu dọn đồ đạc, Chử Yến bận rộn đi chọn người.

Sau khi Mục Dự Chi nghe đến chuyện phải rời đi, liền trực tiếp đến tìm Quý Thính: "Điện hạ mang Phù Vân cùng Chử Yến tới thôn trang, trong phủ cũng cần có người ở lại, ta sẽ không đi theo, dù sao nơi đó cách đây cũng không xa, ta sẽ thường xuyên tới thăm điện hạ."

"Ừm, mọi việc trong kinh đành phải phiền ngươi để ý tới." Quý Thính mỉm cười mói.

Mục Dự Chi khẽ gật đầu, sau đó lại dặn dò nàng một vài câu, Phù Vân và Chử Yến cũng đã sắp xếp thỏa đáng, Mục Dự Chi tiễn mấy người lên xe ngựa, nhìn theo bọn họ rời đi.

Khi xe ngựa rời khỏi kinh đô, Quý Thính thở phào nhẹ nhõm, bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng vuốt ve phần bụng hơi gồ lên, một lúc lâu sau mới cúi đầu nói một tiếng: "Vi nương không mong ngươi nhiều tiền đồ, chỉ cần ngươi không chịu thua kém một điểm, bình an sinh ra là được."

Phù Vân nghe vậy khẽ cười một tiếng: "Quả thật càng ngày điện hạ càng có dáng vẻ của một người mẹ."

Quý Thính nghe xong cũng cười cười, cũng không nói tiếp.

Đoàn người đi gần một ngày mới đến huyện Định Viễn, chờ đám nô tài thu thập xong phòng nghỉ thì đã là một canh giờ sau, thắt lưng Quý Thính đau nhức, bụng dưới cũng có cảm giác muốn rơi xuống, chỉ còn một hơi để chống đỡ.

Cuối cùng rốt cuộc cũng có thể nằm xuống nghỉ ngơi, cả người nàng đổ đầu mồ hôi, sắc mặt cũng trắng như tờ giấy. Vị thầy thuốc vẫn đang dưỡng thai cho nàng vội vàng bước tới, xông ngải cứu và châm cứu, cuối cùng khó khăn lắm mới có thể khiến nàng không phục lại một chút khí sắc.

"... Nếu sau này điện hạ cảm thấy không thoải mái, nhất định không được quá gượng ép bản thân." Đại phu lau mồ hôi, kiệt sức nói.

Quý Thính cười xin lỗi: "Bổn cung nghĩ không có chuyện gì nghiêm trọng nên không làm phiền đại phu rồi."

Đại phu lắc đầu tỏ vẻ không đồng ý: "Dù điện hạ đã qua giai đoạn nguy hiểm nhất trong ba tháng đầu, nhưng không có nghĩa là bước tiếp theo sẽ suôn sẻ. Tháng càng lớn, nguy cơ sinh non càng nhiều, hiện giờ mới hơn năm tháng, nếu có chuyện gì... Hôm nay điện hạ dậy, không nên xuống giường thì hơn."

"Bổn cung đã biết, vẫn giống như trước kia phải tĩnh dưỡng." Quý Thính gật đầu.

Đại phu im lặng một lúc: "So với trước kia càng phải cẩn thận hơn một chút. Từ hôm nay, ba bữa cơm mỗi ngày của điện hạ đều dùng trên giường. Nếu không có chuyện gì nghiêm trọng thì đừng xuống giường."

Quý Thính sửng sốt một hồi, một lúc lâu hơi nhíu mày: "Nghiêm trọng như vậy sao?"

Đại phu không nói gì nhưng biểu tình trên mặt ông ta đã cho nàng câu trả lời.

Quý Thính thở dài một tiếng: "Bổn cung đã biết."

Sau khi chăm sóc nàng mấy tháng, đại phu cũng biết nàng là người biết cân nhắc thiệt hơn, thấy nàng đồng ý với mình thì cũng không khuyên nữa, thi lễ xong liền lui ra.

Sau khi đại phu rời đi, Phù Vân lo lắng bước vào, vừa bước vào đã hỏi: "Điện hạ, người thế nào rồi?"

"Đại phu nói không có gì nghiêm trọng, chẳng qua là quá mệt mà thôi, đúng rồi, trong thời gian tới, cũng sẽ phải nằm ở trên giường tĩnh dưỡng giống như khi còn ở kinh đô." Quý Thính chậm rãi nói.

Phù Vân thở phào nhẹ nhõm: "Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi."

"Sau này ta cũng không thể ra ngoài, nếu người không có việc gì thì đi ra ngoài nhiều một chút, nếu tìm được món gì ngon thì mua về cho ta, cũng coi như giúp ta giải sầu." Quý Thính gợi ý.

Phù Vân lập tức đồng ý: "Điện hạ yên tâm, ta sẽ tìm nhiều đồ ăn ngon cho người, đảm bảo người và tiểu thiếu gia đều ăn nhưng cũng sẽ không bị mập."

Quý Thính mỉm cười xoa đầu y, bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, Phù Vân không dám ở lại lâu, sau khi cẩn thận đắp chăn cho nàng thì rời đi.

Quý Thính ngủ thiếp đi tận sáng hôm sau, cuối cùng bị đứa nhỏ trong bụng đánh thức, sau khi tỉnh dậy một lúc lâu nàng mới ý thức được bản thân mình đang rất đói.

...... Như vậy đánh thức nàng sớm như vậy, có phải vì đói bụng không? Quý Thính không nói nên lời, còn nghi ngờ rằng mình đang mang thai một thùng cơm nhỏ.

Nàng vừa oán thầm vừa phân phó nha hoàn mang bữa sáng lên, tới khi bữa sáng được dọn xong, Chử Yến cũng đến.

"Thư từ kinh đô gửi tới, sau khi hoàng thượng biết tin người tới Định Viễn thì rất tức giận, còn tuyên bố người cả đời không được nhập kinh nhưng những người bên cạnh cũng không nói gì." Chử Yến nghiêm nghị nói. .

Quý Thính gật đầu: "Ngươi viết thư cho Dự Chi, dặn dò hắn không được bất cẩn, phải luôn chú ý động tĩnh của hoàng cung, nếu có chuyện gì thì báo ngay cho ta, còn nữa, ngươi nhớ tăng cường thủ vệ trong thôn trang, nha hoàn hay gã sai vặt nào cảm thấy không tin tưởng thì lập tức đuổi đi, chỉ để lại mấy thân cận là được, đừng để chuyện ta mang thai truyền ra bên ngoài."

"Tuân lệnh." Chử Yến đáp một tiếng, sau đó hỏi han Quý Thính vài câu, thấy sắc mặt của nàng tốt hơn ngày hôm qua rất nhiều, thì trực tiếp xoay người rời đi.

Quý Thính một mình ăn sáng, sau khi ăn no liền thoải mái nằm xuống. Quý Văn đã bắt đầu châm ngòi nổ, chức tỏ y tức giận chuyện nàng không cho mình một chút mặt mũi, cũng không có nghi ngờ chuyện gì khác.

Nếu đã không nghi ngờ, nàng cũng yên tâm.

Không có người quấy rầy, Quý Thính lại bắt đầu những ngày tháng ăn no nằm chờ đói, mỗi ngày nằm trên giường đều rất buồn chán, để giết thời gian, việc nàng làm mỗi ngày chính là ăn và đọc thoại bản*, có thể thấy tốc độ đọc dần tăng lên.

*Thoại bản là một cách gọi khác của tiểu thuyết. Nó xuất hiện vào đời Tống và được coi là tiền thân của tiểu thuyết theo nghĩa hiện đại. Thoại bản chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời, nó cũng thường được dùng làm cốt truyện cho các tác phẩm sau này.

Bởi vì nàng vẫn nằm ở trên giường, mỗi lần đại phu tới bắt mạch, đều cách một lớp màn mỏng nói chuyện với nàng ở bên trong giường cho nên cũng không phát hiện nàng béo lên, cho đến một tháng sau, khi ông ta tới bắt mạch cho nàng, mới phát hiện ra cổ tay nàng to hơn trước kia một chút.

"Điện hạ, có thể vén màn lên một chút, để cho thảo dân nhìn người một chút được không." Đại phu lên tiếng cẩn thận hỏi.

Quý Thính nghi hoặc: "Có chuyện gì vậy?" Vừa nói, nàng vừa vén tấm màn che lên.

Khi đại phu nhìn thấy hai má có da có thịt của nàng, trầm mặc một lát rồi nói: "Chỉ trong một tháng, Hoàng thượng sao lại sao điện hạ có thể... béo lên nhiều như vậy?"

"Bổn cung đã béo lên nhiều rồi sao?" Quý Thính cũng sửng sốt, vội vàng kêu nha hoàn mang gương đến, kết quả không soi thì không biết, vừa soi xong lập tức bị dọa sợ, nữ nhân trông gương trông béo tốt, khiến nàng ngây ngẩn cả người.

Đại phu buông một tiếng thở dài: "Điện hạ vẫn luôn nằm trên giường, béo lên một chút cũng là chuyện bình thường nhưng cũng không thể quá béo được, nếu không sau này đến lúc sinh nở sẽ rất khó khăn, cũng sẽ có khả năng phát sinh nhiều nguy hiểm."

"... Ra vậy, hôm nay bổn cung sẽ ăn ít một chút." Quý Thính vẫn chưa hoàn hồn sau cú sốc vừa rồi.

Đại phu suy nghĩ một lúc: "Người cũng không cần phải ăn ít, chỉ cần ít ăn vặt lại, ngày ăn ba bữa nhẹ hơn. Tốt nhất là buổi sáng và buổi tối nên uống nước cháo, dùng một ít đồ chay, còn về phần thịt, buổi trưa nên dùng một ít. "

Quý Thính lúng túng đồng ý, đợi khi đại phu đi rồi mới nằm xuống giường kêu rên một tiếng, quấn chặt chăn không chịu ló mặt ra ngoài.

Khi Phù Vân bước vào vô cùng hoảng sợ, vội vàng tiến lên vén chăn lên: "Điện hạ, người sao vậy?"

"Phù Vân, ta béo," Quý Thính buồn bã nhìn y, "Ta lớn như vậy cũng chưa từng béo như thế này."

Phù Vân sửng sốt, cẩn thận nhìn nàng: "Quả nhiên mập hơn."

Quý Thính: "..."

"Nhưng khi người béo lên trông rất đẹp. Điện hạ vẫn là cô nương đẹp nhất mà ta từng thấy." Phù Vân nghiêm túc nói.

Quý Thính không nói nên lời: "Ngươi đừng gạt ta, tại sao ta lại cảm thấy có chút khó coi?"

"Những gì ta nói đều là sự thật. Điện hạ chính là hào hoa phú quý được nhắc đến trong sách, thật đấy!" Phù Vân nghiêm túc. Không phải y đang dỗ dành nàng mà mặc dù thấy nàng có chút da thịt nhưng y vẫn cảm thấy nàng đẹp như lúc trước, thậm chí còn đẹp hơn trước, sức quyến rũ giữa lông mày và ánh mắt càng đậm.

Quý Thính nghi ngờ nhìn y: "Thật không?"

"Ừm, thật!" Phù Vân lập tức nói.

Quý Thính buông một tiếng thở dài: "Dù có đúng hay không thì nàng cũng phải giảm béo, đại phu đã nói nếu như ta tiếp tục béo lên, chỉ sợ đến lúc đó sẽ khó sinh."

Vừa nghe thấy hai chữ 'khó sinh', Phù Vân đã bị dọa một trận, sau khi hỏi kỹ càng, trong lòng vẫn còn lo lắng, liền đến gặp đại phu hỏi lại, cuối cùng đưa ra kết luận phải giúp điện hạ giảm béo.

Vì vậy, tối hôm đó, bữa tối của Quý Thính là một bát cháo loãng.

"... Bụng ta lớn như vậy, các ngươi chỉ cho ta ăn thế này?" Quý Thính không nói gì cúi xuống nhìn cái bụng tròn xoe, bây giờ cũng đã nhiều tháng, rốt cuộc cũng đã thấy bụng.

Như là cùng hận với nàng, đứa nhỏ trong bụng cũng đạp một cái, đáng tiếc đám người Phù Vân không nhìn thấy mà nàng bị đau đến nghẹn ngào.

Phù Vân cũng rất đau lòng nhưng nghĩ đến lời nói của đại phu, y đành phải nhẫn tâm: "Điện hạ, người cố chịu đựng một chút, bây giờ cũng đã hơn sáu thàng, cũng không cần phải chịu đừng nhiều."

"... Ta đã nghĩ là có thể chịu đựng được nhưng khi nhìn thấy bát cháo này, ta không thể không nổi giận," Quý Thính cau mày. "Thực sự là không được. Làm chút cháo thịt là được rồi!"

"Cháo thịt cũng không được, người vẫn nên ăn cái này đi." Phù Vân vô tội nói.

Quý Thính không hài lòng nhưng thấy y kiên trì như vậy, đành phải thỏa hiệp bưng bát cháo lên.

Để lấy lòng, Phù Vân đã ngồi bên cạnh kể cho nàng nghe những chuyện bên ngoài, nói xong còn nhắc tới chuyện kẻ trộm ầm ĩ mấy ngày gần đây: "Chỉ có mười ngày, Định Viễn có trên dưới một trăm hộ bị trộm, nha huyện cũng không bắt được kẻ trộm, nghe nói truyện này đã tới tận kinh đô."

"Tên trộm gì mà lợi hại như vậy, cũng đừng ăn trộm của chúng ta," Quả nhiên sự chú ý của Quý Thính đã bị chuyện này hấp dẫn, "Ngươi quay về nói với Chử Yến một tiếng, nói hắn phải tăng cường thủ vệ trong thôn trang, thuận tiện xem có thể ra tay được không, giúp nha huyện giải quyết chuyện này."

"Tuân lệnh." Phù Vân nhanh chóng đồng ý, chờ nàng uống xong cháo liền cầm bát rời đi, trước khi đi còn không quên dặn dò nha hoàn, buổi tối cho dù điện hạ có muốn ăn gì nhất định cũng không thể bưng tới.

Sự thật chứng minh rằng Phù Vân rất biết đoán trước, Quý Thính ăn xong chưa được bao lâu tới lúc đi ngủ liền cảm thấy đói bụng không chịu được, vì thế liền gọi nha hoàn đưa cơm tới. Tuy nhiên, nha hoàn đã nhận được chỉ thị của Phù Vân, sống chết cũng không chịu đi, làm cho nàng tức giận tới đỏ mắt, nha hoàn quỳ xuống.

Quý Thính đói đễn mức không chịu được, cũng không thể sai bảo được nha hoàn, cuối cùng chỉ có thể chấp nhận ôm bụng đói đi ngủ.

Nhưng sáng sớm hôm sau, lại là cháo.

Quý Thính đã đói cả đêm, không có một chút sức lực: "Không còn gì khác sao?"

"Có, điện hạ!" Phù Vân vội vàng nói.

Hai mắt Quý Thính sáng lên, đang định hỏi y có cái gì, liền bưng lên một đĩa giá đỗ ngâm dấm: "Điện hạ ăn cùng với cháo."

Quý Thính: "... Ta muốn ăn thịt."

"Bữa trưa có thịt, ta đã nhờ người hầm gà cho điện hạ." Phù Vân cố hết sức trấn an.

Cuối cùng Quý Thính cũng có chút động lực, sau khi ăn hết cháo và giá đỗ, nàng liền háo hức chờ tới bữa trưa.

Rốt cuộc, Phù Vân không lừa nàng, tới giờ cơm trưa, liền bưng tới hai mặn hai chay nhưng khẩu phần quá ít.

"Đây có phải là đồ ăn thừa không?" Quý Thính nghi ngờ.

Phù Vân vội vàng xua tay: "Chúng ta nào dám, đây đều vừa mới làm cho điện hạ."

"Ta ăn không đủ, còn gì nữa không?" Quý Thính hỏi.

Phù Vân suy nghĩ một chút: "Đại phu nói, người ăn chậm một chút, no lâu."

Quý Thính: "..."

Sắc mặt Quý Thính không chút thay đổi nhìn về phía Phù Vân, Phù Vân khẩn cầu: "Điện hạ, coi như là vì tiểu thiếu gia..."

Khóe miệng Quý Thính giật giật, cuối cùng cúi đầu tập trung vào bữa trưa của nàng.

Sau ba ngày liên tiếp sống như thế này, không biết nàng có gầy không nhưng vì thường xuyên chịu đói, nàng cảm thấy mình sắp gục ngã, đến khi không thể chịu đựng được nữa, nhất định mọi người trong thôn trang này đều sẽ gặp họa.

Một buổi sáng khác khi Phù Vân đến đưa cơm, sắc mặt y có vẻ không được tốt lắm.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Quý Thính liếc nhìn bát cháo, một chút cảm giác thèm ăn cũng không có.

Phù Vân nghiêm mặt, sau một lúc lâu mới nói: "Điện hạ còn nhớ, mấy ngày trước ta có nói với người chuyện kẻ trộm ở Định Viễn không?"

"Nhớ rõ, sao vậy?"

"Kẻ trộm vẫn chưa bắt được, hoàng thượng đã phái người đến Định Viễn để bắt kẻ trộm." Phù Vân có chút bực bội.

Quý Thính nhìn chằm chằm y một lúc lâu, bật cười: "Người tới là Thân Đồ Xuyên?"

"Điện hạ, người còn cười! Không nhắc tới Thẩm Tu Xuyên, hoàng thượng có ý gì? Cố ý để cho hắn tới chọc giận người?" Phù Vân càng thêm tức giận.

Ngược lại, Quý Thính tỏ ra bình tĩnh: "Được rồi, hắn tới bắt kẻ trộm của hắn, chúng ta đóng cửa lại sống những ngày tháng của chúng ta, hai chúng ta chẳng dính dáng gì đến nhau, ngươi có gì phải tức giận?"

"Ta chỉ không vui thôi." Phù Vân lẩm bẩm một câu.

Quý Thính trừng mắt nhìn, cũng nhíu mày theo: "Thành thật mà nói, trong lòng ta cũng không thoải mái."

"Điện hạ nhất định phải bình tĩnh lại, đừng vì bọn họ mà phải tức giận." Phù Vân nghe nàng nói vậy lại càng không vui, nhất thời hối hận vì mình lắm lời.

Quý Thính ho khan một tiếng: "Chuyện này sao có thể nói không tức giận thì sẽ không tức giận được, lúc này ta tức giận tới đau bụng."

Phù Vân hoàn toàn hoảng sợ: "Này, này phải làm sao bời giờ? Ta sẽ gọi đại phu..."

"Không cần," Quý Thính gọi y lại, "Ngươi mang tới cho ta mấy món ngon, ta ăn nhiều một chút, nói không chừng tâm trạng cũng sẽ tốt lên."

Phù Vân vội vàng muốn đồng ý, còn chưa kịp nói gì, lập tức gọi lại: "... Điện hạ."

"Đừng nói." Sắc mặt Quý Thính thay

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net