Chương 141

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Quý Thính xông vào phòng Chử Yến, Chử Yến lập tức cầm đao nhảy tới chắn trước mặt nàng, nghiêm mặt lạnh lùng hỏi: "Có thích khách?"

"Không có, không có, nhưng so với thích khách lại càng đáng sợ hơn." Quý Thính chạy đến trước bàn liền dừng lại, thở hổn hển, tự rót cho mình một cốc nước.

Chử Yến cau mày: "Người có ý gì?"

Quý Thính một hơi uống cạn chén nước, sau khi đặt chén xuống, quay ra nhìn về phía Chử Yến: "Ta đã nói với Thân Đồ Xuyên về sự tồn tại của A Giản."

Chử Yến trầm mặc chốc lát: "Cần ty chức chuẩn bị xe ngựa?"

"Chuẩn bị xe ngựa để làm gì?" Quý Thính hỏi lại.

Vẻ mặt Chử Yến không chút thay đổi mà nhìn về phía nàng: "Ty chức cảm thấy, có thể Thân Đồ Xuyên sẽ đuổi giết điện hạ, rời khỏi kinh đô tránh đầu sóng ngọn gió cũng là một ý tốt."

Quý Thính: "... Có thể đừng rắc rối như vậy được không?"

"Điện hạ vẫn nên trở về, cẩn thận giải thích với hắn, có thể hắn cũng sẽ hiểu cho người," Chử Yến cũng không gây rắc rối, còn nghiêm túc đưa ra đề nghị, "Từ từ nói, khiến dáng vẻ của bản thân đáng thương một chút, nhất định hắn sẽ chấp nhận chuyện này."

Quý Thính sờ mũi mình: "Ta biết ta phải giải thích cho hắn, đây không phải là nhất thời sợ hãi sao... Chờ thêm nửa canh giờ nữa, nửa giờ sau, ta trở về phòng, hiện tại liền để cho A Giản ở lại với hắn, nói không chừng hắn nhìn thấy A Giản dễ thương, liền tha thứ cho ta."

Nàng đang ngồi gảy bàn tính, mặc dù Chử Yến cảm thấy như vậy không ổn, nhưng cũng không khuyên nữa, chỉ ngồi xuống lau đao.

Quý Thính lo lắng đi một vòng quanh phòng, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy đối phương giữ được bình tĩnh tự nhiên ngồi lau đao, nhịn không được phàn nàn một câu: "Ngươi không thể cùng ta nói chuyện được sao?"

"Điện hạ muốn nói gì?" Tay Chử Yến lập tức dừng lại, nghiêm túc nhìn nàng.

Quý Thính im lặng một lúc: "Quên đi, không có chuyện gì, ngươi có thể tiếp tục."

"Vâng." Chử Yến nghe xong, quả nhiên lại tiếp tục. Hắn ta hoàn toàn phớt lờ tiếng thở dài của Quý Thính.

Quý Thính giật giật khóe miệng, lại tiếp tục cảm thấy lo lắng cho chính mình, khi hai người ở dưới cùng một mái nhà, nhưng không thể nào được niềm vui nỗi buồn của đối phương.

Cuối cùng, Quý Thính không thể nào ngồi yên được nữa, buông một tiếng thở dài chấp nhận số phận quay về phòng ngủ, suốt dọc đường quay về trong đầu đã nghĩ ra vài lý do thoái thác, sau khi chọn xong lý do mình cảm thấy đáng thương nhất, liền hít môt hơi thật sâu đẩy cửa phòng ngủ ra——

Bên trong trống rỗng.

Quý Thính sững sờ, bước nhanh vào: "A Giản? Thân Đồ Xuyên?"

Không ai lên tiếng... Có lẽ muốn cùng nàng chơi trốn tìm? Nàng cau mày, giọng điệu cũng chậm lại: "A Giản, mau ra ngoài, nương đưa con đi chơi."

Nàng nói sẽ dắt nó ra ngoài chơi cũng không lên tiếng, rõ ràng hắn không có ở trong phòng! Quý Thính chưa từ bỏ ý định lật tung phòng ngủ lên tìm một lần nữa, cuối cùng nhìn thấy mảnh giấy Thân Đồ Xuyên để lại trên gối.

Ừm, nói nàng tới Thân Đồ phủ đón con.

Quý Thính không nói gì một lát, cuối cùng đành nói nha hoàn gọi Phù Vân tới.

"Điện hạ, có chuyện gì vậy?" Phù Vân vội vàng hỏi.

Trên mặt Quý Thính vẫn không chút cảm xúc: "Thân Đồ Xuyên đưa A Giản đi rồi."

Phù Vân: "..."

Bầu không khí nhất thời yên lặng một lúc, lát sau y lập tức bùng nổ: "Rốt cuộc Thân Đồ Xuyên có ý gì! Hắn biết A Giản là con của hắn?! Biết rồi cũng không được! A Giản là của chúng ta, hắn muốn đoạt đi!"

"... Bình tĩnh đi, hắn không muốn đoạt đi," Quý Thính đau đầu ngắt lời, "Mau chuẩn bị xe ngựa đi theo ta ... Quên đi, ngươi đừng đi, để Chử Yến theo ta đi đón A Giản về."

Tiểu tử này một chút nữa sẽ nổ tung, nếu dẫn y đi chẳng khác nào mang theo phiền phức, vẫn nên thôi đi.

Khi Phù Vân nghe thấy Quý Thính không muốn đưa mình theo, thật ra cũng ý thức được phiền phức, liền gật đầu đồng ý: "Đúng vậy, điện hạ nên đưa Chử Yến đi cùng, nếu Thân Đồ Xuyên không chịu trả lại A Giản, để cho Chử Yến dùng một đao kết liễu hắn."

"... Kết quả là ta trở thành quả phụ?" Quý Thính nhìn y một cái rồi bước ra ngoài.

Phù Vân sững sờ hồi lâu, thật lâu sau y mới hiểu được ý tứ của nàng, không khỏi khiếp sợ hít vào một hơi... Rốt cuộc điện hạ có ý gì?!

Y ở bên này trong lòng giống như sóng cuộc biển gầm, mà bên kia Quý Thính đã lên xe ngựa, để Chử Yến đi theo hộ tống cùng mình đi đón A Giản.

Cũng sắp tới thời gian giới nghiêm ban đêm, trên đường không có một bóng người, xe ngựa chạy thẳng một đường tới phủ Thân Đồ không có bất kỳ cản trở nào. Suốt một đường Quý Thính liên tục thở dài, những nếp nhăn giữa hai hàng lông mày chưa từng giãn ra.

Chử Yến bình tĩnh nhìn nàng một lúc, cuối cùng chậm rãi nói: "Nếu lúc đó điện hạ không bỏ chạy, mà bình tĩnh nói chuyện với Thân Đồ Xuyên, thì có lẽ sẽ không phải đêm hôm khuya khoắt chạy đi một chuyến như vậy."

"... Ta đã đủ thảm rồi, ngươi có thể đừng chọc tức ta nữa được không?" Quý Thính trầm mặc nhìn về phía hắn ta.

Chử Yến lập tức im lặng, nhưng cuối cùng vẫn nói vấn đề mình muốn hỏi ra: "Tại sao Thân Đồ Xuyên lại mang A Giản đi? Nếu hắn muốn giữ A Giản để điện hạ lo lắng, cũng sẽ không nói người tới phủ của hắn đó ngươi, nếu không phải vì muốn trả thù điện hạ, ta vẫn không hiểu được hắn làm như vậy vì lý do gì."

"Còn có thể có lý do gì nữa, muốn ta tới đó cùng hắn nói chuyện chứ sao." Quý Thính than thở.

Chử Yến cau mày: "Ở trong phủ của chúng ta không nói chuyện được?"

"Ở trong phủ của chúng ta, bất cứ lúc nào ta cũng có thể chạy trốn," Quý Thính liếc xéo hắn ta một cái, "Nhưng ở nhà hắn, ta còn có thể chạy sao?"

Chử Yến giật mình, một lúc lâu mới hiểu ra gật đầu đồng ý, "Thân Đồ Xuyên quả nhiên không phải người bình thường."

Quý Thính nhất thời không nói nên lời: "Hay là ngươi cũng theo ta vào, nếu ta cùng hắn nói chuyện quá lâu, ngươi trực tiếp sang phòng nghỉ bên cạnh nghỉ ngơi, cứ xem như đó là nhà của mình."

Chử Yến gật đầu: "Đã hiểu."

Quý Thính cũng không còn gì để dặn dò, phiền muộn nhìn ra bên ngoài xe ngựa, nhìn một lúc lâu phiền muộn lại biến thành buồn ngủ. May mà trước khi nàng ngủ gật, xe ngựa đã đến trước cổng phủ Thân Đồ, Quý Thính nói người đánh xe dừng xe ở nơi khác, còn mình cùng Chử Yến đừng ở trước cửa lớn.

Có vẻ như Thân Đồ Xuyên đã sớm dặn dò, ngay khi Chử Yến vừa gõ cửa hai lần, liền có người ân cần ra mở cửa, không hỏi gì trực tiếp dẫn hai người họ đi vào.

Hai người đi theo sau gã sai vặt vào bên trong, đi được nửa đường, gã sai vặt đột nhiên ngừng lại, nở một nụ cười lấy lòng nói: "Điện hạ, Chử thị vệ, vừa rồi đại nhân đã có dặn dò, mời điện hạ một mình tới gặp ngài, còn Chử thị vệ cùng ta tới sương phòng nghỉ tạm."

Quý Thính nghe xong liền biết đêm nay dài vô tận, không khỏi thở dài một tiếng, buồn bực nhìn Chử Yến.

"Điện hạ, ty chức đi rồi, người phải cẩn thận một chút." Chử Yến nói xong, dứt khoát đi theo gã sai vặt rời đi.

Quý Thính chán nản tiếp tục bước đi, chẳng mấy chốc đã tới cửa phòng ngủ. Gã sai vặt đưa nàng tới nơi thì cũng lập tức lui sướng, chỉ còn lại một mình nàng đứng trước cửa do dự một lúc lâu, cuối cùng mới vươn tay lên.

Nhưng vừa định gõ cửa, không hiểu sao đột ngột ngừng lại, do dự một hồi, cuối cùng lặng lẽ đẩy cửa ra. Cửa không khóa, nhanh chóng bị đẩy ra, cách bày trí bên trong hoàn toàn phơi bày trước mắt, khiến nàng nhất thời sửng sốt....

Căn phòng trước mặt được bày trí giống hệt phòng ngủ của nàng... Cũng không quá giống, hai năm qua nàng đã thêm rất nhiều thứ, mấy cái cũ kỹ cũng bị vứt bỏ, không giống như căn phòng phía trước mặt, đồ bày trí bên trong căn phòng rất giống với hai năm trước, những thứ lớn như từ cửa sổ tới cái bàn, nhỏ thì như bình hoa, quyển sách, chén trà, đều giống như những thứ trước đây nàng từng dùng qua.

Quý Thính khẽ đảo mắt một vòng, kinh ngạc bước vào, mỗi bước đi trong lòng đều cảm thấy khó chịu, khó có thể tưởng tượng được hắn sắp xếp tất cả những thứ này như thế nào.

Nàng đi từ bên ngoài vào rồi chậm rãi đi vào bên trong, mới vừa đi được một đoạn, liền nghe được Thân Đồ Xuyên nhỏ giọng niệm Tam Tự kinh. Bước chân nàng dừng lại, đứng ở trước cửa phòng trong nghe một lát, cho tới khi hắn ngừng lại, nàng mới đi vào.

Khi nàng đi vào, Thân Đồ Xuyên đang đắp chăn cho A Giản ngủ say, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy nàng. Sự dịu dàng trong mắt hắn lập tức biến mất, thay vào đó là thanh âm lạnh lùng nói: "Ta còn tưởng rằng nàng không định đến."

Quý Thính xấu hổ cười: "Con trai cũng đã bị chàng ôm đi, ta còn dám không đến sao... Chàng nghe ta giải thích, lúc trước ta..."

"Suỵt," Thân Đồ Xuyên nhíu mày, thấp giọng nhắc nhở nàng im lặng, "Hắn ngủ rồi, chúng ta ra ngoài nói."

Quý Thính khô khốc đáp lại một tiếng, liền liếc nhìn A Giản đang ngủ say rồi đi theo Thân Đồ Xuyên ra phòng ngoài, hai người ngồi xuống bàn đối diện nhau.

Hai người đã xa nhau hai năm, cũng đã giấu giếm đối phương rất nhiều chuyện, hiện tại Thân Đồ Xuyên cũng không lên tiếng hỏi, Quý Thính cũng không biết nên nói từ đâu.

"Hơn một năm trước," rốt cuộc Thân Đồ Xuyên lên tiếng trước, "Lần đó nàng bị thương..."

"Thực ra, lúc ấy ta sinh con." Quý Thính vội vàng nói.

Thân Đồ Xuyên rũ mắt xuống, sau một lúc lâu mới nghẹn giọng hỏi: "Vì sao lúc ấy không nói cho ta biết?"

"... A Giản sinh ra cơ thể yếu ớt, đại phu nói trong ba tháng bất cứ lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm," Quý Thính cúi đầu không dám nhìn hắn, "Ta không dám nói, sợ ngộ nhỡ hắn xảy ra chuyện, khiến chàng thất vọng, sau này cũng không dám bói, là bởi vì..."

"Bởi vì sợ sau khi nói ra, ta sẽ từ bỏ chuyện báo thù, trở về phủ trưởng công chúa chăm sóc đứa nhỏ." Giọng nói của Thân Đồ Xuyên không có bất cứ thay đổi nào, khiến người khác không đoán ra tâm trạng của hắn lúc này.

Quý Thính mím môi, đột nhiên nói một câu: "Lần đầu tiên ở trong bụng A Giản đạp chính là khi nghe thấy tên của chàng, khi đó Phù Vân nhắc tới chàng, hắn lập tức đạp hai cái... Khi ấy ở trong bụng ta hắn rất thích phụ thân là chàng."

"Nhưng ta chưa hoàn thành trách nhiệm của một người cha, thậm chí ta..." Vẻ mặt Thân Đồ Xuyên bình tĩnh, nhưng giọng nói có chút run rẩy, hắn quay mặt đi, không dám đối diện với Quý Thính, "Thậm chí ta còn không biết tới sự tồn tại của đứa nhỏ này, lúc nàng cần ta nhất ta không thể ở bên cạnh nàng, còn đưa ra quyết định hòa ly với nàng."

"Chàng cũng vì muốn báo thù cho cha mẹ, ta có thể hiểu được! Chàng biết không, ta cũng rất hy vọng sau này A Giản cũng có thể hiếu thuận giống như chàng," Quý Thính vội vàng an ủi hắn, dừng lại một lát rồi mới tiếp tục nói, "Hơn nữa, mặc dù lúc ấy chàng không hòa ly với ta, ta cũng không nghĩ sẽ nói chuyện đứa nhỏ cho chàng... Ai biết ta có thể bình an sinh nó ra, ta không muốn chàng lại phải đau khổ."

"Lúc nào nàng cũng lo lắng cho ta, nhưng đổi lại ta chưa từng nghĩ cho nàng, ta không xứng làm phụ thân của A Giản, cũng không xứng làm phu quân của nàng." Thân Đồ Xuyên nói xong, đầu đột nhiên cúi xuống, lưng hắn trước giờ vẫn luôn thẳng tắp đột nhiên cúi gập xuống.

Hắn đột nhiên im lặng, Quý Thính mơ hồ nhận ra có gì đó không đúng, nhịn không được khẽ gọi hắn một tiếng: "Thân Đồ Xuyên?"

Hắn không nói lời nào nhưng một giọt nước đã rơi trên ngón tay, Quý Thính sửng sốt một lúc, nhất thời có chút luống cuống: "... Thân Đồ Xuyên, chàng đang khóc sao?"

"Ta không có." Thân Đồ Xuyên lạnh lùng đáp lại một câu, nhưng không chịu ngẩng đầu lên.

Tay chân Quý Thính trở nên luống cuống, khoa tay múa chân hơn nửa ngày mới cứng ngắc ôm hắn vào trong lòng: "Không, đừng khóc, chuyện đã qua rồi, mọi chuyện đã qua, chúng ta sau này sẽ ngày càng tốt hơn."

Thân Đồ Xuyên yên lặng ngồi đó, không nói lời nào.

Quý Thính giống như đang dỗ dành A Giản, vỗ nhẹ vào lưng hắn, nhỏ giọng nói: "Thật sự đều đã là chuyện quá khứ rồi, chàng không cần phải nghĩ ta đã khó khăn như thế nào, căn bản là nếu không khó khăn như vậy, ta cũng sẽ không hiểu được chàng có bao nhiêu đau khổ... Chàng xem nơi này của chàng quả thực rất giống phòng của ta trước đây, không phải ta cũng không hỏi chàng vất vả như thế nào sao, tất cả đều đã qua rồi."

Nàng không biết làm sao để an ủi hắn nên chỉ có thể lặp lại mấy câu này, thật ra trong lòng nàng thật sự cũng rất đau khổ, khi nghĩ đến dáng vẻ cô đơn của hắn bố trí phòng ốc, nàng đau lòng tới mức cảm thấy hô hấp cũng khó khăn.

Hai người đều không nói thêm lời nào, chỉ lặng lẽ ôm nhau, cho đến khi bên trong truyền ra một khóc, bọn họ mới vội vã buông đối phương ra, lập tức chạy vào bên trong.

A Giản không ngừng gào khóc, vừa nhìn thấy Quý Thính thì lập tức đưa tay ra muốn ôm, Quý Thính bật cười bế hắn lên: "Khóc nhè, đúng là không biết xấu hổ?"

Thân Đồ Xuyên im lặng tránh sang một bên, cảm thấy dường như mình đã bị trúng một mũi tên.

"Nương nương ..." A Giản dẩu môi, ấm ức rúc vào trong lòng nàng, dùng đôi tay nhỏ bé nắm lấy quần áo của nàng.

Quý Thính khẽ hừ một tiếng: "Lúc này mới nghĩ tới ta, lúc con đi theo phụ thân sao không nghĩ tới ta?" Nếu không phải tên nhóc này ngoan ngoãn phối hợp, Thân Đồ Xuyên cũng không thể đưa hắn ra khỏi phủ.

A Giản cũng đã hơn hai tuổi, tuy không nói được nhiều nhưng vẫn có thể hiểu được những điều cơ bản, lúc này khi nghe Quý Thính nói vậy, thằng nhóc vội vàng biểu hiện thành ý của mình với Quý Thính: "Nương nương hôn, hôn nương, phụ thân không hôn... "

Quý Thính bật cười một tiếng, quay đầu lại, đắc ý nhìn Thân Đồ Xuyên: "Nghe thấy không, không muốn hôn phụ thân."

"Để ta hôn hắn," Thân Đồ Xuyên bình tĩnh ôm lấy con trai trong lòng Quý Thính, "Sau này giao nó cho ta chăm sóc, nói không chừng sẽ muốn hôn ta."

"Đợi sau khi mọi chuyện lắng xuống, ta sẽ giao hắn cho chàng, chàng phải quyết tâm dạy dỗ nó mới được." Quý Thính nhướng mày.

Thân Đồ Xuyên vỗ nhẹ vào lưng A Giản, mới làm cha chưa được nửa ngày, đã thuần thục kỹ năng ẵm bồng con rồi.

Hai người cùng nhau dỗ dành A Giản một lúc cuối cùng cũng dỗ được A Giản ngủ, Quý Thính từ tốn nói: "Ta phải đưa A Giản về."

"Ngày mai hãng đi, ta đưa hai người về." Thân Đồ Xuyên nhỏ giọng nói.

Quý Thính bất đắc dĩ: "Không được, A Giản còn quá nhỏ, nếu trên đường nó đột nhiên ầm ĩ, sẽ khiến cho người ta phát hiện."

"Có ta ở đây, hắn không sợ bị người khác phát hiện." Thân Đồ Xuyên nhìn về phía nàng.

Quý Thính im lặng một lúc, nghiêm túc nói: "Chờ hai ngày nữa, khi Quý Văn tỉnh lại, vụ án đầu độc sẽ được phơi bày triệt để, ta sẽ công khai thân phận thật sự của A Giản."

"Nàng muốn ép Quý Văn lập A Giản làm thái tử?" Thân Đồ Xuyên vừa nghe đã hiểu được ý định của nàng.

Quý Thính gật đầu: "Ta đã sớm tính toán như vậy, vẫn còn đang suy nghĩ nên làm như thế nào để Quý Văn đồng ý."

Thân Đồ Xuyên trầm tư một lát, sau đó không nhanh không chậm lên tiếng: "Nàng có tin tưởng ta không?"

"... Nói lời vô nghĩa, nếu ta không tin tưởng chàng, trên đời này còn có người để ta có thể tin tưởng sao?" Quý Thính cứng họng.

Khóe môi Thân Đồ Xuyên khẽ nhếch lên: "Vậy thì giao việc này cho ta, ta sẽ để A Giản trở thành thái tử như ý muốn của nàng."

"Chàng định làm gì?" Quý Thính thật sự rất tò mò, Thân Đồ Xuyên muốn dùng cách gì để thuyết phục Quý Văn.

Một nụ cười thoáng qua trong mắt Thân Đồ Xuyên: "Chờ một chút, ta sẽ thu thập tất cả chứng cứ."

"Chứng cứ gì?" Quý Thính càng lúc càng tò mò.

Thân Đồ Xuyên im lặng một lát: "Chứng cứ hắn hãm hại cha mẹ ta, thánh chỉ hắn hạ xuống tàn sát hàng loạt dân chúng trong thành, còn có bên ngoài thành Ngọc Quan, vì hãm hại nàng mà giết hại dân chúng... Nhiều chuyện như vậy, ta sẽ tìm ra tất cả bằng chứng, đổi lại hắn sẽ phải ra chiếu thư mà ta mong muốn."

... Đúng vậy, Quý Văn tuy là kẻ tiểu nhân bất tài, lại là kẻ coi trọng thanh danh, chiêu này của Thân Đồ Xuyên rất có thể buộc hắn phải khuất phục.

Quý Thính bình tĩnh nhìn Thân Đồ Xuyên: "Chàng bắt đầu làm việc này từ khi nào?"

"Sau khi hòa ly với nàng." Thân Đồ Xuyên đáp. Mấy năm nay, không có ngày nào hắn không vì chuyện này mà bận rộn.

Quý Thính khẽ cười một tiếng: "Chàng đúng là... Thích im lặng làm tất cả mọi chuyện, chàng đã làm chuyện này rất tốt, cho nên đến hôm nay mọi chuyện vẫn luôn thuận lợi." Diễn ra thuận lợi tới mức giống như trước đó đã có người dọn sẵn là một con đường.

Thân Đồ Xuyên nghe lời này của nàng, im lặng nắm tay nàng.

"Được rồi, vì chàng đã nắm chắc mười phần, ta sẽ giao mọi chuyện cho chàng," Quý Thính hít một hơi thật sâu, "Nhưng chàng phải nhớ kỹ, nhất định không được chủ quan khinh địch, nếu như có chuyện không thể giải quyết hoặc là cần hỗ trợ, nhất định phải nói cho ta biết, biết không?"

"Được."

Sau khi hai người nói chuyện một lúc, Thân Đồ Xuyên bế A Giản đang ngủ, tiễn Quý Thính ra khỏi phủ.

Tuy trời vẫn còn tối, nhưng bên tai đã vang lên tiếng gà gáy, hiển nhiên đã sắp tới hừng đông. Quý Thính gần như đã thức cả một đêm, vừa đi vừa ngáp dài, nhỏ giọng than thở: "Đều tại chàng, có chuyện gì không thể nói ở chỗ ta sao? Cứ nhất định phải đưa A Giản tới chỗ này, làm cho cả lớn lẫn nhỏ không được yên."

Thân Đồ Xuyên tốt bụng xin lỗi nàng: "Tất cả đều là lỗi của ta."

Hắn cũng không nói, lúc ban đầu khi nghe tin đứa nhỏ bản thân vừa giận vừa sợ, tức giận vì mình bị lừa dối, còn sỡ hãi chính là trong lúc nàng mai thai nguy hiểm tới tính mạng, lát sau trong lòng hắn tràn ngập cảm giác áy náy, hắn không thể khống chế bản thân mình, cầm con dao găm trong tay, khiến bản thân mình cảm nhận được nỗi đau giống như lúc Quý Thính sinh con.

Nếu không phải A Giản kịp thời gọi hắn một tiếng phụ thân, e rằng hắn thực sự sẽ tự sát trước mặt đứa nhỏ.

Trong căn phòng ngủ đầy mùi vị của Quý Thính, nhất thời không thể khống chế được cảm xúc đành phải trở về trước, nhưng lại sợ Quý Thính lại trốn tránh cho nên mới cân nhắc mang theo đứa nhỏ, giống như đang cưỡng ép.

"Nếu nàng tức giận, có thể đánh ta hai cái." Hắn lên tiếng.

Quý Thính liếc xéo hắn một cái: "Ta không nỡ." Nói xong dừng lại một chút, "Tốt nhất chàng cũng đừng để ta biết được, nếu không nhất định ta sẽ không khách khí đâu."

"Hiểu rồi." Thân Đồ Xuyên cười nói.

Quý Thính cũng không thể an tâm, đe dọa hắn thêm hai câu, lúc này mới đưa A Giản đang ngủ say rời đi.

Cuối cùng thì trời cũng hửng sáng.

Quý Văn hôn mê mấy ngày, cuối cùng cũng theo tiếng gà gáy mà tỉnh dậy, sau đó liền hoảng sợ phát hiện ra, nửa người không thể cử động.

"Ô.... Ô ô..." Miệng của y méo xệch, muốn mở miệng nói chuyện lại phát ra những âm thanh mơ hồ không rõ, khi há miệng ra nước dãi không ngừng chảy xuống. Y bị chính dáng vẻ lúc này của mình dọa sự, không ngừng giãy dụa, không để ý liền rơi xuống giường.

Trương quý phi nghe thấy động tĩnh liền đi vào, vừa bước vào liền nhìn thấy y nằm trên đất, nàng ấy vội vàng kêu người dìu hắn lên giường, hai mắt đỏ hoe, giúp y lau nước miếng: "Hoàng Thượng, người không sao chứ, Hoàng Thượng... "

"Ô ..." Quý Văn thở hổn hển, như một con thú sắp chết.

Trương phi nức nở không thôi, sau khi thái y đến liền nhanh chóng tránh sang một bên, ngự y cẩn thận chẩn đoán một hồi, sau đó vội vàng quỳ xuống: "Hoàng thượng! Quý phi nương nương! Chứng bệnh này của Hoàng Thượng chính là bị trúng gió!"

Quý Văn nghe xong lời của đối phương, lập tức hôn mê, trong cung nhất thời vô cùng hỗn loạn.

Khi Quý Thính vào cung, Trương quý phi khóc vô cùng thảm thiết, nàng cau mày nhìn bốn phía xung quanh, nghiêm mặt đi tới trước mặt Trương quý phi: "Bổn cung giao Hoàng Thượng cho ngươi, ngươi hầu hạ như thế nào? Đang yên đang lành vì sao lại trúng gió?!"

"Thần thiếp đang chờ bệnh, sao điện hạ có thể làm thần thiếp khó xử? Chẳng lẽ Hoàng Thượng không thể bảo vệ thần thiếp sao?" Trương quý phi lập tức phản bác.

Quý Thính tức giận: "To gan, những người khác đều lui xuống cho bổn cung, để bổn cung từ từ nói chuyện với Trương quý phi, cái gì gọi là cảm thấy Hoàng Thượng không bảo vệ được

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net