Chương 147. Phiên ngoại 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuyển tú... Chuyện này Quý Thính cũng chưa từng nghĩ qua, vừa nghe nội vụ phủ nhắc tới, nàng có chút mơ màng.

"Hoàng Thượng?" Người nọ thận trọng.

Quý Thính mới hoàn hồn: "A... Ngươi lui xuống trước đi, để trẫm nghĩ xem."

"Vâng." Người nọ đáp một tiếng, kính cẩn lui xuống.

Quý Thính nhìn hắn ta bước đi, sau khi suy nghĩ một lúc, trực tiếp đi thẳng đến chỗ Trương quý phi. Kể từ khi Quý Văn đi, Trương quý phi cùng với các hậu phi khác cùng nhau chuyển tới cung Thọ Khanh, nơi này cách xa tẩm cung của Quý Thính một chút, Quý Thính phải đi một lúc lâu mới đến nơi.

Đã là giờ trưa, Trương quý phi và A Giản đang tưới hoa trong vườn, khi hai người nhìn thấy Quý Thính đến, hai mắt lập tức sáng lên.

"Nương!" A Giản đặt ấm nước xuống và chạy nhanh về phía nàng.

Quý Thính bắt lấy hắn nở nụ cười, ôm lấy rồi thơm lên khuôn mặt nhỏ nhắn: "Có phải rất nhớ mẫu thân không?"

"Rất nhớ." A Giản ôm lấy cổ nàng lãm nũng.

Quý Thính cũng làm nũng với hắn: "Nương cũng nhớ con."

Trương quý phi mỉm cười bước tới, nghe hai người nói chuyện thì khẽ hừ một tiếng: "Mới có một đêm không gặp, đã thành ra như vậy, rốt cuộc cũng là mẫu tử liền tâm."

Vừa nghe Trương quý phi có chút chua, A Giản lập tức ngoan ngoãn nói: "A Giản cũng rất nhớ di mẫu."

"Thính Thính cũng nhớ Yên nhi." Quý Thính làm theo.

Trương quý phi đáp lại: "Nào, một đôi lừa đảo, ta không tin lời các ngươi nói đâu."

Quý Thính bật cười: "Ngươi đúng là càng ngày càng khó dỗ."

"Ta vốn là rất khó dỗ." Trương quý phi kiêu ngạo.

Mấy người họ ở trong vườn náo loạn một hồi, Quý Thính giao A Giản cho cung nhân, cùng Trương quý phi vào phòng: "Ta có việc nghiêm túc cần bàn với ngươi."

"Có chuyện gì vậy?" Trương quý phi hỏi.

Quý Thính thở dài: "Mặc dù lớn lên trong cung, quen thuộc nghi lễ trong cung, nhưng là lần đầu tiên nữ tử làm hoàng đế. Quy củ lúc trước khi tân đế đăng cơ, sợ rằng có nhiều cái không thể thực hiện được."

Trương quý phi suy tư một chút: "Ý của ngươi là chuyện tuyển tú?"

"Ừm." Quý Thính gật đầu.

Trương quý phi lập tức cảm thấy hứng thú: "Chuyện này có gì khó, lúc trước hoàng đế tuyển tú cũng vì lấp đầy hậy cung, hoàng đế khác tuyển nữ nhân, ngươi tuyển nam nhân là được."

"... Làm bậy, này còn ra thể thống gì." Quý Thính không nói nên lời.

Trương quý phi bất mãn: "Khi còn là trưởng công chúa trưởng lão, không phải là chưa từng nạp thị phu, sao bây giờ lại nói là làm bậy?"

Quý Thính dừng lại một chút: "Nếu anh không nói thì ta cũng đã quên mất. Mấy ngày nay ta bận đến mức quên chiếu cáo thiên hạ quan hệ của ta với hắn."

"Thị phu của ngươi? Đúng rồi, hắn tại sao không vào cung!" Trương quý phi vội vàng hỏi.

Quý Thính liếc nhìn nàng một cái: "Ta với hắn tình như huynh muội, chưa bao giờ xem là phu thê thật sự, lúc trước nạp hắn thành thị phu, cũng là quyết định lúc rơi vào đường cùng, hiện giờ ta đã làm hoàng đế, mặc dù không có quan hệ này cũng có thể bảo vệ hắn an toàn, cho nên hiện tại cũng nên thanh minh cho hắn."

Trương quý phi sửng sốt một hồi, mới nghe ra mấu chốt: "Không phải quan hệ phu thê thật sự? Vậy ngươi với tiểu thái giám kia thì sao?"

"... Phù Vân không phải tiểu thái giám," Quý Thính vừa nghe liền biết nàng đang nói đến ai, không nói nên lời nhìn nàng một lúc mới nói, "Ta với hắn cũng có quan hệ trong sạch."

Trương quý phi há hốc miệng muốn hỏi thêm, nhưng một câu của Quý Thính đã trực tiếp chặn lại tất cả nghi vấn của nàng: "Ta chỉ có Thân Đồ Xuyên, ngoài ra không có bất cứ quan hệ lộn xộn nào khác."

Sau khi nhận được câu trả lời, Trương quý phi sững sờ, một lúc lâu sau mới nói: "Tiện nghi hắn..." Dứt lời, nàng đột nhiên hoàn hồn, tức giận bổ sung một câu, "Khó trách hắn luôn được sủng mà sinh kiêu, hóa ra chưa từng thấy qua."

"Cái gì bảo ta chưa từng thấy qua?" Quý Thính nhướng mày.

Trương quý phi nhìn nàng chỉ hận rèn sắt không thành thép: "Ngươi nói ngươi xem, tiên hoàng cho người quyền giống như nam tử, không phải vì muốn cho ngươi hưởng phúc năm thê bảy thiếp giống nam tử hay sao, ngươi lại ầm ĩ, đến bây giờ cũng chỉ có một mình Thân Đồ Xuyên, đúng là không có tiền đồ!"

"... Điều này cũng không phải là không có tiền đồ chứ?" Quý Thính không nói nên lời.

Trương quý phi trừng mắt: "Đương nhiên là không có tiền đồ! Nếu ta là ngươi, ta nhất định thê thiếp thành đàn, hưởng thụ tất cả mỹ nam trong thiên hạ, đâu cần phải thắt cổ trên một cái cây!"

"Ta không thể nhìn ra ngươi có tham vọng như vậy," Quý Thính dở khóc dở cười, "Vậy ta sẽ thành toàn cho ngươi, giao chuyện này cho ngươi thì sao? Về phần ta, Thân Đồ Xuyên là một bình dấm chua, ta thật sự không có tâm sức dư thừa đi ứng phó với những người khác."

Trương quý phi khẽ hừ một tiếng: "Vậy nên ngươi không định tuyển phi?"

"Không tuyển." Quý Thính tỏ vẻ kiên định.

Trương quý phi bĩu môi, suy nghĩ một chút rồi nói: "Ngươi không muốn chọn, nhưng đám vương tôn quý tộc còn đang chờ tuyển tú để tứ hôn đấy, cho nên vẫn phải tuyển, nhân số giảm đi một chút, còn lại dựa theo quy củ là được."

Quý Thính khẽ gật đầu: "Vậy thì để ngươi giải quyết chuyện này," Nói xong nàng dừng lại một chút, rồi mới bổ sung thêm một câu, "Nhớ kỹ, ta không cần nam tử."

"... Ồ, ta hiểu rồi." Trương quý phi lúc nãy vẫn đang tính toán một chút, lập tức thành thật.

Sau khi bàn giao sự việc cho Trương quý phi, Quý Thính lập tức đem chuyện này ném ra sau đầu, không ngờ vào buổi sáng hai ngày sau lúc thượng triều, lại có đại thần nhắc tới việc này.

Đương nhiên khi người nọ nhắc tới chuyện tuyển tú, tất cả mọi người có mặt đều liếc nhìn Thân Đồ Xuyên. Hoàng Thượng bây giờ vẫn còn trẻ, mặc dù đã được chẩn đoán là không thể mang thai nhưng nếu có thể sinh lần thứ hai, nếu thừa dịp tuyển tú lần này đưa vào người vào, ngộ nhỡ lại mang thai, sợ rằng ngôi vị thái tử của con Thân Đồ Xuyên cũng không còn chắc chắn nữa.

Triều thần suy nghĩ miên man, chỉ có Thân Đồ Xuyên không nghĩ gì, yên lặng chờ Quý Thính cự tuyệt. Tuy nhiên đợi hơn nửa ngày, chỉ đợi được Quý Thính bình tĩnh nói: "Chuyện này trẫm đã giao cho Trương quý phi rồi, chúng ái khanh không cần phải lo lắng."

Nàng có ý định muốn tuyển tú? Vẻ mặt Thân Đồ Xuyên khẽ thay đổi, hắn cau mày ngước nhìn lên.

Quý Thính mấy ngày nay mệt mỏi đến mức không để ý đến ánh mắt của hắn, tiếp tục cùng các thần tử khác nghị sự, đến cuối cùng vẫn không để ý đến hắn, vội vàng rời đi.

Điều này rơi vào mắt Thân Đồ Xuyên, liền trở thành chột dạ.

Sau khi bãi triều, Thân Đồ Xuyên không rời đi, mà đi thẳng đến cung của Quý Thính, vừa đi được một đoạn thì gặp được Trương quý phi.

"Ai da, Thân Đồ đại nhân." Trương quý phi nhướng mày.

Thân Đồ Xuyên dừng một chút: "Tham khiến Trương quý phi."

"Ngươi không cần khách sáo," Trương quý phi lười biếng hỏi, "Ngươi đi gặp Hoàng Thượng?"

"Phải." Thân Đồ Xuyên không giấu giếm.

Trương quý phi nhìn về phía mặt trời nói: "Chắc là vừa mới bãi triều, theo thường lệ Hoàng Thượng phải ngủ một lát, Thân Đồ đại nhân liền đi tìm nàng, có phải đã săn sóc quá mức không."

Thân Đồ Xuyên mặt không chút cảm xúc: "Đây là chuyện giữa ta và Hoàng Thượng, không làm phiền tới quý phi."

Trương quý phi bị hắn làm cho nghẹn họng, trong lòng đột nhiên buồn bực, vừa lúc không biết đáp lại như thế nào, đột nhiên nhận thấy sắc mặt của hắn không tốt lắm, nảy ra chút chủ ý: "Bản cung cũng là quan tâm đại nhân, dù sao quân tâm hay thay đổi, nếu đại nhân không săn sóc, sau này sẽ có người làm thay, sợ là Hoàng thượng sẽ lạnh nhạt với đại nhân."

Ánh mắt Thân Đồ Xuyên lập tức trở nên lạnh lẽo: "Đa tạ quý phi đã nhắc nhở."

Trương quý phi cảm thấy trong lòng thoải mái, nàng cười ngọt ngào xoay người rời đi, mới vừa đi được hai bước đã nghe được Thân Đồ Xuyên ở phía sau lưng hỏi: "Hoàng Thượng tuyển tú, do nội vụ gây khó dễ, hay nàng tự nguyện?"

"Trên đời này còn có người có thể ép buộc Hoàng Thượng?" Trương quý phi hỏi một câu, sau đó liền rời đi.

Thân Đồ Xuyên đứng đó với vẻ mặt ảm đạm, một lúc lâu sau mới đi đến tẩm cung của Quý Thính.

Khi đến nơi, Quý Thính vừa mới nằm trên giường chuẩn bị ngủ, nghe cung nhân báo cáo lại phải ngồi dậy, sau khi Thân Đồ Xuyên vào phòng liền hỏi: "Tại sao lại đột nhiên đến đây vậy?"

"Các ngươi đều lui ra đi." Thân Đồ Xuyên nhẹ giọng nói.

Đám cung nhân dừng lại nhìn Quý Thính, Quý Thính cũng khó hiểu, nhưng vẫn để bọn họ lui xuống, chờ khi mọi người đều lui xuống, nàng mới lo lắng hỏi: "Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"

Thân Đồ Xuyên không nói lời nào bắt đầu cởi y phục.

Quý Thính: "?" Cái này để làm gì?

Khi nàng tỉnh lại, hắn đã quỳ một chân xuống giường, cúi người hôn lên môi nàng. Nụ hôn của hắn vừa gấp gáp vừa mãnh liệt, rõ ràng là khiến nàng không thở nổi, Quý Thính khó hiểu, đẩy hắn ra, hít một hơi mới hỏi: "Chàng sao vậy?"

"Tức giận." Thân Đồ Xuyên rầu rĩ đáp.

Quý Thính cau mày: "Giận cái gì?"

"Nàng muốn tuyển tú," Thân Đồ Xuyên ánh mắt nặng nề nói, "Tại sao nàng không nói cho ta biết trước? Nàng sợ ta phản đối, hay là cảm thấy xấu hổ với ta?"

Quý Thính: "..." Chuyện gì thế này.

Thấy nàng không nói, Thân Đồ Xuyên dùng sức cắn môi nàng, vốn muốn dạy dỗ nàng một chút, thấy nàng nhíu mày lại lập tức buông ra.

Hắn vươn tay vào trong áo ngủ bằng gấm, hai má Quý Thính đỏ bừng, thân thể vô cùng căng thẳng: "Thân Đồ... Xuyên, đừng nháo!"

"Nàng là của ta, không nói tới làm hoàng đế, cho dù là Ngọc Hoàng đại đế, nàng cũng chỉ có thể là của ta, của một mình ta," Thân Đồ Xuyên trầm giọng cảnh cáo, "Ta không quan tâm nàng nghĩ thế nào, tóm lại nàng không được đồng ý chuyện tuyển tú."

Quý Thính như cá mắc cạn, lúc này còn khó thở chứ đừng nói là giải thích, nước mắt lưng tròng, tức giận cắn vào vai Thân Đồ Xuyên, ánh mắt Thân Đồ Xuyên bỗng tối sầm lại, nắm chặt lấy cằm nàng tiếp tục hôn xuống.

Tấm rèm cạnh giường buông xuống, che khuất cảnh xuân trong phòng.

Đám cung nhân đều thận trọng canh giữ ngoài cửa, đến trưa tới giờ dừng bữa bọn họ bắt đầu cảm thấy bối rối, không biết có nên vào trong hay không. Cũng may, bọn họ không phải rối rắm quá lâu, bên trong truyền đến giọng nói của Thân Đồ Xuyên: "Truyền ngọ thiện."

Nhóm cung nhân thở phào nhẹ nhõm, vội vàng chạy đến ngự phòng truyền lệnh, sau khi sắp xếp xong đồ ăn ở bên ngoài, Thân Đồ Xuyên vẫn chưa đi ra, chỉ thản nhiên nói: "Tất cả lui ra đi."

"Vâng." Đám cung nhân lập tức vội vàng chạy ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Thân Đồ Xuyên và Quý Thính.

"Hoàng Thượng, đến giờ ăn dùng bữa rồi." Thân Đồ Xuyên nâng nàng lên, lấy khăn tay lau mồ hôi trên mặt.

Quý Thính không chút cảm xúc nhìn hắn: "Những gì vừa rồi ta nói với chàng, chàng có nghe thấy không?"

"Nghe thấy," Thân Đồ Xuyên gật đầu, "Sau khi dùng xong, chúng ta tiếp tục."

"... Không phải đã nghe rồi sao? Tại sao lại tiếp tục?" Quý Thính không nói nên lời.

Thân Đồ Xuyên bình tĩnh nhìn nàng: "Ta đã nghĩ kỹ rồi, tuy rằng lần này nàng không chọn nam tử vào cung, nhưng tương lai cũng khó nói, cho nên để cho nàng không còn ý nghĩ này trong đầu, sau này ta sẽ phải vất vả hơn một chút, vắt kiệt sức lực của nàng, khiến nàng hoàn toàn không có tâm tư nghĩ đến người khác nữa."

Quý Thính: "... Chàng có còn là con người không?"

"Nếu trong lòng Thính nhi chỉ có ta, ta có thể không phải." Thân Đồ Xuyên nghiêm túc trả lời.

Quý Thính: "..."

Thân Đồ Xuyên ở trong cung đến tối mới rời đi, sáng sớm ngày hôm sau Quý Thính không vào triều, ngủ một giấc đến trưa mới tỉnh lại, vừa mở mắt liền đối mặt Trương quý phi.

"Ta đã gặp Thân Đồ Xuyên ngày hôm qua, cố ý nói hai câu, có phải hắn đối với ngươi cũng săn sóc hơn không?" Nàng có chút chờ mong hỏi.

Quý Thính: "..." Nàng biết vì sao Thân Đồ Xuyên lại nổi điên rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net