Chương 48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong thiên điện, Quý Văn đặt chén trà trong tay xuống, nhìn Thân Đồ Xuyên đã đứng được một khắc: "Cho ngồi."

"Tạ ơn hoàng thượng." Thân Đồ Xuyên đáp một tiếng chờ cung nhân đưa ghế đến, dáng người cao lớn ấy ngồi xuống, vẻ mặt tuy lãnh đạm nhưng không mất sự nghiêm trang, khiến người ta không thể soi ra lỗi gì.

Quý Văn liếc mắt nhìn hắn: "Trước đó ở trước mặt các thái phi nên không hỏi ngươi, mặt ngươi bị làm sao thế kia, bị thương gì hả?"

Thân Đồ Xuyên sờ lên miếng băng gạc mỏng trên mặt mình, cung kính trả lời: "Bẩm hoàng thượng, lúc trước không cẩn thận bị cành cây cứa thành một vết xước."

"Nghiêm trọng không?" Quý Văn hỏi.

Thân Đồ Xuyên lắc đầu: "Không nghiêm trọng, nhưng chỉ sợ đến ngày đại hôn, gương mạt lại gốc hác không tốt, vì thế mấy ngày nay thần đều dùng thuốc bôi cẩn thận, hi vọng đến lúc đó sẽ mờ đi đôi chút."

Quý Văn nghe hắn nói vậy thì nhìn hắn đăm chiêu: "So với lần trước, ngươi đã chín chắn hơn không ít."

Lần gặp nhau trước đó, Thân Đồ Xuyên âm thầm thông đồng với mệnh quan triều đình phản cung bị bắt, khi Quý Văn gọi hắn vào gặp thì lời nói xung đột mấy lần, chọc Quý Văn tức đến mức đưa hắn đến Phong Nguyệt Lâu, bảo rằng muốn hắn ở đó học chút quy củ cho đàng hoàng.

Thân Đồ Xuyên nghe y nhắc đến chuyện lần trước thì vẻ mặt không thay đổi chút nào: "Thảo dân đã học được không ít thứ ở Phong Nguyệt Lâu, cũng hiểu ra rằng lúc trước mình là con trai trưởng của Tể tướng mà quá kiêu căng, khó trách hoàng thượng lại tức giận."

"Lúc ấy trẫm giận lắm mới đưa ngươi đến chỗ đó, may là hoàng tỷ biết ý định thật sự của của trẫm không phải như vậy, từ đó đến giờ không khiến ngươi phải chịu nhục nhã gì." Quý Văn ghi công lao của Quý Thính lên người mình như chuyện đương nhiên.

Thân Đồ Xuyên đứng dậy hành lễ: "Đa tạ hoàng thượng săn sóc."

"Thôi, khi ấy trẫm kích động, không nhắc lại việc này nữa." Quý Văn vung tay, đợi hắn ngồi lại xuống mới nói tiếp: "Sau này thành người một nhà rồi, không nảy sinh hiềm khích gì là tốt nhất."

"Hoàng thượng là quân, là thiên tử, Thân Đồ không dám bất kính." Thân Đồ Xuyên chậm rãi nói.

Quý Văn biết tính tình hắn lạnh nhạt, cũng biết hắn là một quân tử đã nói là làm, vì thế nét mặt giãn ra: "Như vậy thì tốt rồi." Y nói xong thì lại nâng chén trà lên, thong thả thưởng thức.

Thân Đồ Xuyên lẳng lặng ngồi yên chờ đợi, dường như đã quen với tình huống này. Trong thiên điện yên tĩnh chốc lát, Lý Toàn khom người đi vào: "Hoàng thượng, các vị thái phi nương nương đã trở về rồi, quý phi nương nương mời người qua đó."

"Biết rồi." Quý Văn bình thản đáp một tiếng.

Lý Toàn cung kính lùi về sau, lúc ra khỏi thiên viện thì nhìn Thân Đồ Xuyên một cái, thấy đối phương nhìn sang thì vội nở một nụ cười đầy ý tốt. Thân Đồ Xuyên cụp mắt đứng lên: "Mời hoàng thượng."

"Ừ." Quý Văn thong thả đứng dậy, đi ra khỏi thiên viện.

Thân Đồ Xuyên đi theo phía sau y, lúc sắp đi đến cửa điện, Quý Văn đột nhiên dừng lại, hắn cũng dừng bước theo.

"Trẫm biết Thân Đồ Sơn là người thế nào nhưng chuyện mưu nghịch có chứng cứ xác thực, trẫm không thể đảm bảo cho hắn được, vì thế nghĩ tới nghĩ lui, xử tội đi đày, cho đến Thanh Sơn, không lo không có củi đốt." Quý Văn bỗng nói.

Thân Đồ Xuyên im lặng chốc lát: "Hoàng thượng bằng lòng tin tưởng gia phụ?"

"Bây giờ trẫm đã nói với ngươi như vậy rồi, đương nhiên là trẫm tin, nhưng hiện tại nền móng quyền lực của trẫm chưa ổn định, võ tướng cả triều không phục trẫm, nếu cứ khăng khăng bảo vệ văn thần đứng đầu, sợ là triều đình sẽ rung chuyển." Quý Văn nói hết câu thì nhìn sang Thân Đồ Xuyên, khẽ cười một tiếng: "Ngươi chung sống yên bình cùng hoàng tỷ, chờ đến ngày nền móng của trẫm ổn định thì sẽ phúc thẩm lại bản án này, trả lại sự trong sạch cho cả nhà Thân Đồ các ngươi."

"Hoàng thượng phải như thế nào mới có thể ổn định nền móng?" Thân Đồ Xuyên lại hỏi.

Quý Văn mỉm cười lắc đầu, cất bước ra ngoài: "Có lẽ là chờ đến lúc tất cả đám võ tướng đều nằm trong lòng bàn tay trẫm mới được."

Thân Đồ Xuyên nhìn y rời đi bằng ánh mắt nặng trĩu nặng, một lúc sau mới đi theo với khuôn mặt không cảm xúc.

Lúc hai người đi tới chính điện, như lời Lý Toàn nói, ở đó chỉ còn Quý Thính và Trương quý phi, Quý Thính thấy Thân Đồ Xuyên thì lập tức ra đón, cố ý hỏi: "Hoàng thượng có ức hiếp ngươi không?"

"Bậy bạ, sau này hắn chính là tỷ phu của trẫm, trẫm ức hiếp hắn làm gì?" Quý Văn không vui.

"Vị hoàng tỷ này của trẫm được chiều thành hư rồi, giờ đúng là ngang ngược không nể gì." Quý Văn cười trách cứ mấy câu, ánh mắt lơ đãng liếc nhìn sang Thân Đồ Xuyên.

Trương quý phi đi đến cạnh Quý Văn, nũng nịu nói: "Hoàng thượng, đừng nói việc trong nhà ở đây, chắc hẳn bây giờ các quan đều đến đủ rồi, thần thiếp cũng đói lắm rồi, hay là dời bước đến Tử Hiên Các trước."

"Ơ, hoàng thượng, người nói thần bị chiều hư, sao thần lại thấy Trương quý phi cũng được nuông chiều lắm đó?" Quý Thính chậm rãi hỏi.

Trương quý phi nghe vậy thì trừng nàng một cái, mình có lòng tốt giải vây cho nàng mà nàng dám trả đũa. Trương quý phi tức muốn chết, đỡ tay Quý Văn lên, hung hăng khiêu khích nói: "Thần thiếp được hoàng thượng chiều đó, điện hạ không hài lòng sao?"

"Đúng là không hài lòng cho lắm." Quý Thính nhướng mày.

Trương quý phi vẫn muốn cãi lại nhưng Quý Văn cười nói trước: "Không biết rốt cuộc hai người kết thù oán gì, từ ngày đầu tiên làm quen đã nhìn nhau không vừa mắt, bây giờ cãi nhau lúc riêng tư thì thôi, đợi lát nữa đến trước mặt quần thần mà còn dám thế này, cẩn thận trẫm trị tội các ngươi."

"Thần không dám."

"Thần thiếp biết rồi."

Trương quý phi hầm hừ trừng Quý Thính, Quý Thính nhịn cười cúi đầu xuống, Thân Đồ Xuyên thờ ơ nhìn sự mờ ám giữa hai người, đợi đến lúc đi ra ngoài, hắn cố ý tụt lùi mấy bước, Quý Thính đi cùng hắn nên đành phải đi chậm lại.

"Trước kia biết điện hạ yêu thích cái đẹp, nhưng cho rằng chỉ thích cái đẹp của nam nhân, bây giờ thì thấy hóa ra điện hạ còn thích cả nữ nhân xinh đẹp." Thân Đồ Xuyên lên tiếng mà mặt không có cảm xúc gì cả.

Quý Thính liếc nhìn hắn: "Ngươi lại quái gở gì nữa vậy?"

"Không có gì, chỉ nói chuyện phiếm với điện hạ mà thôi." Thân Đồ Xuyên cụp mắt.

Quý Thính khẽ xì một tiếng: "Nói chuyện phiếm? Được thôi, nếu ngươi muốn nói chuyện phiếm với bổn cung thì bổn cung sẽ nói với ngươi."

"Điện hạ muốn tán gẫu chuyện gì?" Thân Đồ Xuyên hỏi.

Khóe môi Quý Thính cong lên nhưng trong mắt không hề có ý cười: "Hay là nói xem hoàng thượng và ngươi đã nói chuyện gì với nhau."

Thân Đồ Xuyên nghe vậy thì im lặng.

Đáy mắt Quý Thính lóe lên sự châm chọc: "Thôi bỏ đi, hắn và ngươi cũng không thân thiết, có thể nói gì với ngươi..."

"Hoàng thượng nói người tin tưởng Thân Đồ gia trong sạch, sẽ có một ngày trả lại sự trong sạch cho chúng ta." Thân Đồ Xuyên cắt ngang lời nàng.

Quý Thính không ngờ hắn sẽ nói ra, hơi khựng người rồi hỏi: "Điều kiện là gì?"

"Điều kiện là y chèn ép được võ tướng trước, bảo đảm nền móng vững chắc." Thân Đồ Xuyên chậm rãi nói.

Quý Thính nhìn hắn đăm chiêu: "Ngươi có biết hoàng thượng nói vậy là có ý gì không?"

"Muốn ta giúp y, một kẻ trắng tay như Thân Đồ chẳng có tác dụng gì trên triều đình, chắc là muốn ta tìm cách chỗ điện hạ." Thân Đồ Xuyên nói thẳng.

Quý Thính nhìn hắn hồi lâu, cuối cùng khẽ cười: "Thú vị, ngươi lại nói thẳng hết ra như thế."

"Điện hạ, Thân Đồ là vị hôn phu của điện hạ, sau này chỉ có thể cùng vinh cùng nhục với người, việc liên quan đến điện hạ, Thân Đồ không dám che giấu." Thân Đồ Xuyên chậm rãi nói.

Đầu ngón tay Thân Đồ Xuyên vô thức siết lại trong tay áo, ngẫm nghĩ xem hắn đang giở trò gì. Nàng tin lời hắn nói là thật, nhưng lại không thể tin câu cuối cùng của hắn.

Nàng nghĩ một lát, thật sự không nghĩ ra kết luận được, dứt khoát không nghĩ nữa, dù sao Thân Đồ Xuyên bước vào cửa phủ trưởng công chúa, chỉ cần nàng không gật đầu thì cả đời này đừng hòng làm quan, nàng sẽ bảo người trông chừng hắn cẩn thận để hắn không thể chiếm được bất cứ lợi lộc gì từ nàng.

Hai người lẳng lặng đi phía sau bộ liễn* của Quý Văn, trong lúc Quý Thính vẫn còn đang mải mê nghĩ ngợi, Thân Đồ Xuyên đột nhiên nói: "Trông bộ liễn của hoàng thượng rất thoải mái, nếu điện hạ cũng có thể ngồi thì hay."

*Kiệu khiêng, thay cho đi bộ.

Quý Thính hoàn hồn, liếc hắn một cái: "Bộ liễn của hoàng thượng nói ngồi là ngồi được à, ngươi nói câu này trong cung không sợ bị cắt đầu lưỡi sao hả?"

"Thân Đồ cũng chỉ thuận miệng nói thế thôi, điện hạ không nói với người khác thì đương nhiên sẽ không ai biết được." Thân Đồ Xuyên cong khóe môi nói.

Quý Thính xì một tiếng, không thèm để ý đến hắn nữa.

Hai người theo bộ liễn đi đến Tử Hiên Các, các đại thần đã ngồi vào chỗ của mình, thấy bọn họ đến thì dồn dập hành lễ, nói chuyện mấy câu rồi ngồi xuống.

Bởi vì có mặt Quý Văn nên bầu không khí trong các có phần không buông lỏng được, cho dù ngẫu nhiên có võ tướng châm chọc Thân Đồ Xuyên đôi câu thì cũng rất hời hợt, bị các văn thần đáp trả nhanh chóng. Cung yến hôm nay chỉ tổ chức cho vui, Quý Văn và Trương quý phi dùng bữa xong thì rời khỏi, để lại căn phòng đầy văn thần võ tướng.

"Chúng ta cũng đi thôi." Thấy Quý Văn đi rồi, Quý Thính lập tức nói nhỏ.

Thân Đồ Xuyên không hiểu nhìn nàng, một phút chần chờ ấy, Lý Tráng đi tới: "Thân Đồ công tử, ngày trước có đắc tội gì, bây giờ hôn sự của ngươi và điện hạ đã được xác định, sau này chính là người một nhà, ta mời ngươi một chén."

"Hắn không thể uống rượu." Quý Thính đau đầu nói.

Lý Tráng không vui: "Điện hạ, ty chức đâu có trút rượu hắn, thế này mà người cũng muốn che chở?"

"Không che chở, hắn thật sự không thể uống rượu." Quý Thính nhíu mày. Thân Đồ Xuyên mà uống rượu là rất cố chấp, cứng đầu, lần nào cũng dính lấy nàng, hắn uống say rồi thì không biết xấu hổ là gì nữa, nàng còn cảm thấy mất mặt, đương nhiên không thể để hắn uống rượu ở bên ngoài.

Lý Tráng thấy nàng kiên quyết như vậy thì không nói với nàng nữa, quay sang nhìn Thân Đồ Xuyên: "Thân Đồ công tử, chút thể diện này cũng không cho ta sao?"

Lý Tráng cười lạnh: "Cũng đúng, là ta không xứng..."

Hắn ta còn chưa nói hết câu, Thân Đồ Xuyên đã cầm ly lên uống một hơi cạn sạch, vẻ mặt như thường: "Lý tướng quân, ta uống xong rồi, ngài cứ thoải mái đi."

Lúc đầu Lý Tráng chúc rượu không nghĩ đến việc hắn sẽ uống thật, chỉ thuần túy trào phúng hai câu mà thôi, thấy Thân Đồ Xuyên uống luôn rồi thì bỗng há hốc miệng.

Lý Tráng lấy lại tinh thần, rót một ly nữa cho Thân Đồ Xuyên: "Mời ngươi một chén nữa, sau này đối xử tốt với điện hạ, nếu dám bắt nạt điện hạ, ta sẽ không tha cho ngươi."

Thân Đồ Xuyên lại uống thêm một ly, Quý Thính không còn gì để nói, lùi về sau một bước, nhân lúc người khác chưa chú ý thì nhỏ giọng nói: "Lát nữa ngươi mà làm gì bất kính với bổn cung thì bổn cung sẽ không khách khí với ngươi đâu."

"Điện hạ." Thân Đồ Xuyên dịu dàng tình tứ nắm chặt tay nàng.

Quý Thính cạn lời ngay tức khắc, đang định nói gì đó thì thấy hắn đi đến cạnh Lý Tráng, cầm ly rượu lên nói: "Uống."

Lý Tráng: "?"

Quý Thính: "..."

Nàng biết Thân Đồ Xuyên uống rượu vào sẽ trở nên cố chấp, chỉ có thể nghĩ một chuyện, nhưng nàng quên rằng ngoại trừ nhớ nàng ra thì Thân Đồ Xuyên còn nhớ người khác nữa.

Quý Thính ngây ngốc nhìn Lý Tráng, bỗng nhiên có chút đồng cảm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net