Chương 78

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau một lúc yên tĩnh một cách quái lạ, Quý Thính mạnh miệng nói: "Chỉ xem ở nhân trung không thôi thì ai biết ngươi ngủ hay hôn mê?"

"Điện hạ nói đúng." Thân Đồ Xuyên thở dài một tiếng, nắm chặt tay nàng: "Vậy thì ta nắm tay điện hạ ngủ, nếu ta buông lỏng ra thì điện hạ lại gọi ta được không?"

"Ngươi ngủ say thì sẽ tự buông ra." Quý Thính cảm thấy biện pháp này của hắn không ổn.

Thân Đồ Xuyên cong khóe môi lên: "Không đâu, sao ta có thể buông tay điện hạ ra được cơ chứ?"

Quý Thính im lặng trong nháy mắt, nghiêm mặt duỗi tay ra trước mặt hắn, trong mắt Thân Đồ Xuyên hiện lên ý cười, trực tiếp nắm trọn bàn tay nàng, lúc này mới mệt mỏi nhắm mắt lại: "Ngủ đi điện hạ, hôm này nàng cũng mệt rồi."

Câu nói này của hắn như có nguồn sức mạnh nào đó, sự uể oải mà Quý Thính vẫn luôn kiềm chế từ nãy trong nháy mắt lan ra khắp toàn thân, chỉ chốc lát sau đã ngủ say, cũng không để ý tới việc xem xét Thân Đồ Xuyên ngất hay ngủ nữa.

Sau khi nàng ngủ, Thân Đồ Xuyên lại không còn buồn ngủ nữa, vết thương sau lưng càng ngày càng đau, mặt hắn trắng bệch, trên người đổ một tầng mồ hôi mỏng nhưng hắn vô cùng bình tĩnh, chỉ lặng lẽ ngắm Quý Thính, mãi đến tận khi cơn buồn ngủ kéo đến lần nữa mới miễn cưỡng đi ngủ.

Bởi vì hắn nằm sấp mà ngủ nên đêm đó hắn cứ ngủ rồi tỉnh, tỉnh rồi lại ngủ, đến lúc trời sắp sáng mới miễn cưỡng ngủ say được. Khi Quý Thính tỉnh dậy thì thấy hắn vẫn còn đang ngủ, bèn rón rén rời khỏi giường.

Trời mới sáng, trong không khí có cả mùi của sương sớm, Quý Thính ngồi trong viện, bảo người gọi huyện thừa tới.

"Tham kiến điện hạ." Chu Tiền vội vã chạy tới.

Quý Thính nhìn hắn: "Huyện thừa đại nhân, bổn cung vội vã trở về gặp hoàng thượng, muốn bẩm báo lại tất cả chuyện hôm qua nhưng sợ đám tặc nhân hãm hại ta chưa từ bỏ ý đồ, có thể nhờ đại nhân phái một nhóm người hộ tống ta hay không?"

"Hộ tống điện hạ là chức trách của vi thần, vi thần sẽ đi sắp xếp ngay." Chu Tiền nói xong thì rời đi.

Một mình Quý Thính lẳng lặng ngồi trong viện, ánh mắt hững hờ. Với sự hiểu biết của nàng với Tiền Đức, hắn ta chắc chắn chưa hết hi vọng, hắn ta sẽ muốn chặn nàng lại trên đường hồi kinh, nếu nàng lén lút về thì sẽ vừa đúng ý hắn ta, sau khi hắn ta tìm được nàng thì có thể trực tiếp đưa về hành cung, nhưng nếu nàng để quan binh hộ tống, quang minh chính đại mà đi thì đương nhiên hắn ta sẽ không dám cưỡng ép, nếu không thì có mấy cái đầu cũng không đủ dùng.

Chu Tiền sắp xếp xong mọi thứ rất nhanh, cử ra mấy chục tinh binh trong lực lượng ở Giao Huyền chuẩn bị hộ tống Quý Thính trở lại kinh đô.

Thân Đồ Xuyên còn chưa dậy, Quý Thính quay đầu nhìn lướt qua phía phòng ngủ, sau đó nhìn sang Chu Tiền.

"Điện hạ yên tâm, phò mã gia ở đây an tâm dưỡng thương, vi thần sẽ săn sóc hết sức mình." Chu Tiền lên tiếng.

Quý Thính khẽ gật đầu, lúc này mới ngồi lên chiếc xe ngựa chuẩn bị cho nàng đi về phía kinh đô. Khi Thân Đồ Xuyên tỉnh lại, thấy chỗ bên cạnh trống không cũng đoán ra nàng đã đi rồi, im lặng một lúc rồi gọi người mời đại phu đến.

Hắn phải mau khỏe lại mới có thể nhanh chóng về kinh đô gặp nàng.

Quý Thính dẫn người đi suốt ngày đêm, sáng sớm hôm sau đã đến kinh đô, nàng không vội đi gặp Quý Văn mà về phủ trưởng công chúa trước.

Nghe tin Quý Thính trở về, ba người Mục Dự Chi đều tới, Quý Thính mệt mỏi nhìn bọn họ một cái: "Ta đi ngủ một lát trước đã, có gì chờ ta dậy rồi nói, những quan binh bên ngoài đến từ Giao Huyền, là người hộ tống ta về, chuẩn bị cho họ rượu và thức ăn ngon để bọn họ ăn xong rồi nghỉ ngơi trước."

"Ta sẽ đi sắp xếp ngay." Mục Dự Chi nói xong thì đi luôn.

Phù Vân thấy nàng tự về thì có rất nhiều điều muốn hỏi nhưng Chử Yến đã kéo y đi khỏi đó. Quý Thính ngồi một ngày một đêm trên xe ngựa, cả người như muốn rời ra, ngã xuống giường ngủ sâu tới mức chẳng biết trời trăng, mãi đến trưa bị Phù Vân lay mấy lần mới tỉnh.

"Có việc gì sao?" Nàng ậm ờ hỏi.

Phù Vân đáp: "Điện hạ, hoàng thượng triệu kiến người."

Quý Thính tỉnh táo hẳn, im lặng một lúc rồi cười lạnh một tiếng: "Bổn cung còn chưa tìm y mà y đã tìm bổn cung trước rồi."

Phù Vân cau mày, trong mắt lóe lên vẻ lo lắng. Y đã nghe về chuyện Thân Đồ Xuyên bị thương từ miệng những quan binh đến từ Giao Huyền, y rất lo lắng điện hạ sẽ bị kích động.

"Yên tâm, ta tự có chừng mực, gọi người vào thay y phục cho ta đi." Quý Thính nhìn y.

Pc thấy ánh mắt nàng đã tỉnh táo rồi thì nhất thời thở phào một hơi, đi ra ngoài gọi nha hoàn vào.

Nửa canh giờ sau, Quý Thính mặc cung trang, phong thái uy nghiêm xuất hiện trước cửa cung, nàng đi về phía trước không nhanh không chậm, mỗi một bước đi đều cao quý đúng phép tắc, không nhận ra chút tức giận nào.

Quý Văn đã chờ ở điện Càn Thanh từ lâu, sau khi nhìn thấy nàng thì sắc mặt cực kỳ không tốt, mở miệng ra là câu: "Trưởng công chúa điện hạ có bản lĩnh thật lớn đó, trẫm muốn người ở hành cung chờ mà người dám tự hồi kinh."

Quý Thính coi lời y là gió thoảng bên tai, nhìn quanh một vòng thì thấy Tiền Đức, trong giây phút chạm mắt với nàng Tiền Đức rũ mắt xuống theo bản năng, dường như không dám đối diện với nàng.

"Sao đột nhiên trở về, ai cho ngươi về, người không cần giải thích gì với trẫm sao?" Quý Văn thấy nàng ngạo mạn như vậy thì nổi giận.

Quý Thính mặt không cảm xúc đi tới trước mặt Tiền Đức, Tiền Đức nuốt nước bọt, trên trán đổ mồ hôi.

"Trưởng công chúa!" Quý Văn đập bàn một cái: "Quay lại đây cho trẫm!"

Lời y còn chưa dứt hết, Quý Thính đã rút kiếm của Tiền Đức ra, tránh khỏi vị trí áo giáp, không chút lưu tình đâm vào bụng hắn ta, trong nháy mắt máu bắn tung tóe lên mặt và người Quý Thính, ngay cả tay cũng dính màu đỏ ấy.

Những người ở đó chẳng ngờ nàng đột nhiên làm loạn, ai cũng sững sờ rồi đồng loạt rút kiếm ra chỉ vào nàng. Quý Thính lại vô cùng bình tĩnh buông tay ra, lúc Tiền Đức mất hết sức lực quỳ xuống, nàng chỉ lấy khăn tay trong ngực ra, rũ mắt lau tau vô cùng cẩn thận tỉ mỉ: "Ngươi nên cảm tạ bổn cung không đủ sức, không thể đâm một nhát xuyên qua người ngươi, nhát kiếm này là để ngươi nhớ thật kỹ, để ngươi nhớ rằng ai nên động vào và ai không nên động vào."

"Quý Thính... Ngươi làm cái gì vậy?" Quý Văn tức giận đến run rẩy.

Cứ như lúc này Quý Thính mới phát hiện y ở trọng điện vậy, vẻ mặt lạnh lùng quay đầu lại nhìn y: "Báo thù cho phò mã."

Quý Văn sững người, lông mày nhíu chặt lại.

Quý Thính khẽ cười một tiếng, đáy mắt lóe lên vẻ trào phúng: "Chắc hoàng thượng còn chưa biết, người phái vị Tiền đại thống lĩnh này tới bảo vệ thần, kết quả hắn giám sát và quản lý thần, bảo vệ một tấc không rời, ngay cả hành cung cũng không được ra, đêm trước bổn cung thấy buồn chán nên bắt phò mã diễn một vở kịch với bổn cung, vốn định đến Giao Huyền dạo chơi, sau khi bị hắn phát hiện thì trực tiếp dẫn người đuổi giết bọn ta, phò mã bị tên lạc bắn bị thương, bây giờ sống chết chưa rõ, nằm ở phủ nha Giao Huyền."

Quý Văn nghe thấy tin Thân Đồ Xuyên bị thương, trong mắt lóe lên vẻ ngạc nhiên rồi lập tức quay sang nhìn Tiền Đức với ánh mắt chất vấn.

Ngày hôm ấy trời tối, tình hình hỗn loạn, Tiền Đức cũng không biết Thân Đồ Xuyên thế nào, nhất thời không dám đáp lại ánh mắt của Quý Văn. Lúc này, máu hắn ta đã chảy đầy đất, sắc mặt ngày càng tái, nghe vậy thì yếu ớt nói: "Ti chức chỉ muốn dùng tên ép điện hạ dừng lại, không có ý định bắn phò mã bị thương... Nếu không phải điện hạ muốn chạy trốn thì ti chức cũng không đến mức phải làm vậy."

Quý Thính cười lạnh một tiếng: "Trốn? Bổn cung phạm tội gì mà phải dùng chữ này?"

Tiền Đức không nói gì.

Quý Thính trực tiếp hỏi Quý Văn: "Hắn không chịu trả lời, chi bằng hoàng thượng trả lời thay hắn, vì sao người mà hoàng thượng phái đi bảo vệ thần lại có ý nghĩ muốn giết thần?"

"Đầu óc Tiền Đức không nhanh nhạy, nghe trẫm căn dặn bảo vệ người nhiều lần thì chuyện bé xé ra to, việc này chỉ là hiểu lầm mà thôi." Quý Văn nói với vẻ mặt u ám.

Quý Thính khẽ cười: "Hiểu lầm, nghe ý hoàng thượng như vậy là định không xử lý hắn sao?"

"Đương nhiên là phải phạt, người đâu, lôi Tiền Đức xuống!" Quý Văn lạnh lùng ra lệnh.

Mặc dù biết y sẽ không phạt Tiền Đức thật nhưng khi nghe cái câu úp mở đó của y thì trái tim Quý Thính vẫn lạnh băng. Kiếp trước nàng thật lòng yêu thương người đệ đệ này nhưng kiếp trước và kiếp này y đều gây tổn thương cho nàng, không biết hối cải, cứ khăng khăng cố chấp như thế.

Tiền Đức bị bắt đi, trên cung điện chỉ còn lại một vũng máu chứng tỏ hắn ta từng có mặt ở đó, Quý Văn nhìn vũng máu ấy, sắc mặt không tốt cho lắm, im lặng một lúc rồi quở mắng: "Nếu người cảm thấy uất ức thì nói thẳng với trẫm là được, dù thế nào thì cũng không nên ra tay làm người ta bị thương ngay trên cung điện."

"Thần không tự ra tay, chẳng lẽ chờ hoàng thượng hạ chỉ xử tử hắn?" Quý Thính lạnh lùng nói.

Quý Thính không vui: "Trẫm biết phò mã bị thương khiến tâm trạng người không tốt nhưng người không nên nổi nóng với trẫm."

"Vì vậy ý hoàng thượng là sẽ xử tử?" Quý Thính cong khóe môi lên: "Giết hại hoàng thân quốc thích đủ đẻ tru di cửu tộc nhà hắn, nhưng nể mặt bổn cung từng chọn cháu trai hắn làm phò mã dự bị, hoàng thượng có thể mở ra một con đường, chỉ giết một mình hắn là được."

"Quý Thính, trẫm không cần người dạy trẫm." Quý Văn lạnh nhạt nói.

Ý cười bên khóe mắt Quý Thính nhạt đi một phần: "Nếu hoàng thượng không muốn nói về chuyện này thì chi bằng nói về việc để cử nhân làm tham tướng đô úy?"

"Quả nhiên người vì chuyện này mới hồi kinh." Mặt Quý Văn không có cảm xúc gì.

Quý Thính hững hờ nhìn y: "Hoàng thượng sai rồi, thần vốn không có ý định hồi kinh nhưng người của hoàng thượng truy sát thần và phò mã nên thần bất đắc dĩ phải trở về, sau khi về mới nghe được chuyện này."

"Trẫm không cần biết người biết chuyện này thế nào, trẫm đã quyết định chắc chắn về việc này rồi, người không cần khuyên gì nữa." Thái độ của Quý Văn vô cùng cứng rắn.

Quý Thính im lặng một lát: "Hoàng thượng để mấy văn nhân tay trói gà không chặt làm tướng lĩnh, chẳng lẽ không có lý do gì sao?"

"Người cũng là người tay trói gà không chặt, chẳng phải cũng đang giữ Hổ Phù có thể điều khiển binh tướng toàn thiên hạ đó sao?" Quý Văn hỏi ngược lại: "Trẫm chỉ muốn bồi dưỡng thêm vài vị tướng tài như người thì sai chỗ nào?"

Quý Thính rũ mắt che đi sự châm biếm trong mắt: "Hóa ra hoàng thượng có ý định đó, nói có vẻ cũng có lý, nhưng không phải hoàng thượng nên xử lý mọi chuyện công bằng sao, nếu văn nhân có thể làm võ tướng thì có phải võ tướng cũng có thể vào Lục bộ làm việc của quan văn? Gần đây trong doanh trại của thần cũng bồi dưỡng được hơn mười vị là người đọc sách, có lẽ làm chút việc giấy tờ cũng không làm khó bọn họ được."

"Làm càn! Người còn muốn vươn tay đến Lục bộ?!" Quý Văn như bị xúc phạm.

Quý Thính nghi hoặc ngẩng đầu lên: "Thần chỉ nêu đề nghị theo ý của hoàng thượng, sao hoàng thượng lại nói vậy?"

Lời la mắng của Quý Văn đã đến bên miệng nhưng vẫn nhịn xuống được, lạnh lùng nói: "Mấy ngày nay trưởng công chúa vất vả rồi, về phủ nghỉ ngơi đi, bao giờ trẫm gọi người đến thì người mới ra ngoài."

"Hoàng thượng muốn giam lỏng thần sao?" Quý Thính bĩnh tĩnh nhìn y.

Quý Văn lạnh nhạt nói: "Chỉ không muốn nghe lời vô ích của người thôi."

Quý Thính mỉm cười: "Nếu hoàng thượng chán ghét thần như thế thì đương nhiên thần phải chia sẻ nỗi lo với hoàng thượng."

Quý Văn dừng lại, cảnh giác nhìn nàng.

Nụ cười trên mặt Quý Thính biến mất hoàn toàn, chậm rãi quỳ xuống đất rồi lấy mũ quan trên đầu xuống, mặt không cảm xúc nói: "Nếu hoàng thượng cứ khăng khăng làm vậy thì thần không tiện nói thêm gì nữa, chỉ có lỗi với những tham tướng bị giáng chức vô cớ, không còn mặt mũi nào gặp bọn họ, vậy nên thần xin từ chức Đại tướng quân, trở về phủ sẽ dâng Hồ Phù lên."

Quý Văn sửng sốt, rõ ràng không ngờ lần này trong lúc vô tình có thể buộc nàng giao Hổ Phù ra.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net