Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quý Thính nhéo nhéo cơ bụng, cảm thấy rất thú vị, không nhịn được mà xoa nhẹ thêm vài cái nữa. Thân Đồ Xuyên kêu lên một tiếng đau đớn, nhíu mày nhìn nàng, có vẻ như không vui vì bị mạo phạm.

Hắn không vui, Quý Thính lại càng cao hứng, nắm lấy cằm hắn mà giễu cợt: "Một tên tiện tịch, ngay cả nô lệ cũng không bằng, lại còn giả vờ thanh cao với ta."

Thân Đồ Xuyên rũ đôi mắt xuống, che giấu tâm tư không vui của mình.

Quý Thính thấy hắn không phối hợp, không mạnh cũng không nhẹ nhéo hắn một cái, cơ thể Thân Đồ Xuyên lập tức căng cứng hơn. Nàng hài lòng cười một tiếng, ra vẻ hèn mọn mà xoa xoa tay: "Ta từng ngủ với nhiều nam nhân, nhưng đây là lần đầu tiên gặp người xinh đẹp như vậy, xem ra đêm nay phải yêu thương ngươi cho thật tốt."

Nàng nói xong liền nhìn thấy sắc mặt Thân Đồ Xuyên lạnh đi vài phần, không khỏi càng thêm đắc ý, chỉ là đến lúc thực hành lại bắt đầu gặp khó khăn. Tên này sờ cũng sờ rồi, bóp cũng bóp rồi, nhưng tiếp theo nên làm gì bây giờ? Cũng không thể thực sự ngủ cùng hắn chứ?

Đang lúc nàng khó xử, ngoài cửa đột nhiên truyền tới một loạt âm thanh vang dội, Quý Thính giật mình, vội vàng nhét gối vào trong miệng Thân Đồ Xuyên, dùng đồ che đi đôi mắt của hắn rồi mới trốn vào trong góc phòng. Nàng vừa tránh xong, Phù Vân lập tức tiến đến, sốt ruột vẫy vẫy tay về phía nàng đang giấu mình.

Quý Thính vội vàng chạy từ góc phòng về phía y, Phù Vân không kịp giải thích, lập tức kéo nàng chạy trốn.

Hai người tập hợp lại chỗ Chử Yến sau đó liền nhanh chóng chuồn ra khỏi Phong Nguyệt Lâu, không bao lâu sau, lầu ba truyền đến một loạt âm thanh dữ dội, Tú bà nhìn thấy cửa phòng Thân Đồ Xuyên mở, lập tức dẫn người vọt vào, nhìn thấy quần áo Thân Đồ Xuyên đã bị cởi ra, sau chốc lát kinh ngạc thì vội vàng gọi người nâng hắn dậy.

Thân Đồ Xuyên vẫn không thể động đậy, sau khi được đỡ ngồi dậy thì sắc mặt lạnh như băng, rõ ràng là tâm tình cực kì không tốt.

Tú bà run rẩy tiến lên, để người hầu cho hắn uống thuốc giải bách độc: "Chủ tử, ngài... không có chuyện gì chứ."

"Ngươi tới thật đúng lúc." Sau khi Thân Đồ Xuyên uống thuốc, tứ chi đã có sức lực, mặc lại y phục cẩn thận rồi thản nhiên nói.

"Là thuộc hạ không làm tròn bổn phận, trước đấy không phát giác có người đột nhập, hại chủ tử..." Tú bà quỳ "bịch" một tiếng trên mặt đất: "Thuộc hạ đã phái người đuổi theo, nhất định sẽ bắt được người quay lại!"

"Không cần, là điện hạ." Thân Đồ Xuyên liếc mắt nhìn nàng ta một cái.

Cả triều Lẫm, người có thể được hắn trực tiếp gọi là điện hạ, dường như chỉ có vị kia, tú bà nghe vậy, đầu tiên là sững sờ, sau đó liền cẩn thận hỏi lại: "Chắc chắn là điện hạ?"

"Ngươi đang nghi ngờ ta?" Đôi mắt đen của Thân Đồ Xuyên tối xầm, không còn bộ dạng trăng thanh gió mát.

Tú bà vội dập đầu: "Thuộc hạ không dám! Thì, chỉ là sợ chủ tử bị hạ thuốc, trong lúc nhất thời sẽ nhận nhầm." Dù sao thì đường đường cũng là Lẫm Khánh trưởng công chúa, muốn đến tìm chủ tử thì trực tiếp tìm lại được, lại còn phải làm chuyện lén hạ thuốc hạ lưu như thế này với chủ tử.

"Sẽ không nhận nhầm." Đôi mắt Thân Đồ Xuyên lẳng lặng nhìn khe hở giữa những viên gạch lát nền. Trên người nàng có mùi thơm pha trộn giữa hoa nhài và gỗ tếch, hắn vừa bước vào cửa đã có thể ngửi thấy rồi.

Tú bà thấy hắn chắc chắn, cũng không dám có nửa phần nghi ngờ: "Vậy thuộc hạ nên triệu hồi những người đã đuổi theo?"

Thân Đồ Xuyên không nói gì, dường như đồng ý.

Tú bà vội vàng đứng dậy đến bên cửa sổ, bắn một luồng pháo hoa lên trời rồi mới quay người lại, nhìn thấy Thân Đồ Xuyên đã trở lại vẻ lạnh lùng, rốt cuộc cũng hiểu rõ hắn không vui vẻ vì chuyện gì.

... Hóa ra là đang trách nàng ta làm hỏng chuyện tốt của hắn? Nàng ta trầm mặc phút chốc, sau đó quỳ xuống lần nữa.

Ba người Quý Thính bên này chạy ra khỏi Phong Nguyệt Lâu, còn phải vất vả tránh né truy binh. Một mình Chử Yến phải kéo theo hai người, khó mà chạy nhanh được, thời điểm trông thấy những người kia sắp đuổi kịp, trên trời đột nhiên nổ lên một bông pháo, sau đó những truy binh kia lập tức quay người rời đi.

"... Chuyện này là sao vậy?" Quý Thính chạy mệt đến nỗi hít thở cũng khó khăn, vịn vào tường mù mờ hỏi: "Vì sao đột nhiên lại không đuổi nữa?"

"Điện hạ, ngài trốn ở đây, thần đi xem xét tình hình." Chử Yến sắp xếp xong cho Quý Thính, liền bước từ chỗ ẩn náu đi ra ngoài.

"Có lẽ là sợ sẽ gặp phiền phức khi làm lớn chuyện, nếu bị người ngoài biết Thân Đồ Xuyên bị người ta cợt nhả, chỉ sợ là việc mua bán sẽ không còn được giá cao." Phù Vân trả lời vấn đề vừa rồi của nàng.

Quý Thính cảm thấy có lý, lập tức nhẹ gật đầu với y.

Phù Vân chầm chậm chạy lại rồi lập tức bày ra vẻ mặt hiếu kỳ hỏi: "Điện hạ, người đã trút hết giận chưa?"

Quý Thính nhớ lại biểu cảm vừa rồi của Thân Đồ Xuyên, không khỏi nhếch khóe môi: "Rồi, ta còn véo hắn một trận."

"Còn véo hắn?" Phù Vân kinh ngạc thốt lên một tiếng, nghiêm túc khích lệ: "Điện hạ thật lợi hại."

"Tạm được thôi." Quý Thính phát ra hơi thở ác ý, tâm trạng cực kì vui vẻ.

Phù Vân nhìn vẻ mặt rạng rỡ của nàng, cười ngây ngô một lúc lâu rồi nói: "Ban đầu điện hạ nói không thích Thân Đồ Xuyên, Phù Vân vẫn còn không tin, nhưng bây giờ thì tin rồi."

"Hả?" Quý Thính nhướng mày.

Phù Vân vui vẻ nhẹ gật đầu: "Phù Vân hiểu điện hạ nhất, cho dù là người ưa thích hay đồ vật ưa thích, điện hạ đều để trong lòng, biết rõ tính cách thẳng thắn của Thân Đồ Xuyên, mà hôm nay vẫn sẵn sàng bỏ công sức như vậy, vừa nhìn là biết thực sự đã buông bỏ rồi."

Quý Thính buồn cười quét mắt nhìn y một cái, đang muốn đồng ý với lời nói của y nhưng lại nhớ tới kế hoạch của mình, cân nhắc một lúc rồi vẫn phủ nhận: "Ngươi nói không đúng, ta vẫn thích hắn."

Nụ cười trên mặt Phù Vân cứng đờ.

"Sau ngày hôm nay, ta càng khẳng định mình thích hắn." Quý Thính nheo đôi mắt lại, không hề che giấu đi sự tính toán trong đó: "Nam nhân tốt như vậy, ta cũng không nỡ buông tay."

Quý Văn muốn vu khống nàng hoang dâm, nàng càng muốn phô bày diễn xuất si tình, xem ai mới là người cao tay hơn một bậc. Chẳng qua là nếu đã muốn giả bộ giống thì nhất định phải tìm một đối tượng để khiến mọi người tâm phục khẩu phục mới được.

Phù Vân ngây ngốc nhìn nàng, một lúc lâu sau mới tìm lại được giọng nói của mình: "Điện hạ... Ngài chắc chắn sao?"

Quý Thính quét mắt nhìn y một cái rồi nở nụ cười: "Yên tâm, ta có chừng mực, sẽ không chìm đắm vào hắn như ngày xưa đâu."

"... Tốt nhất là ngài nên như vậy." Phù Vân tràn đầy bất lực.

Hai người trò chuyện chờ tới khi Chử Yến quay lại, ba người tập hợp sau đó lập tức cùng nhau trở về phủ.

Sáng sớm hôm sau, sau khi thiết triều kết thúc, Quý Thính cùng mấy vị tướng quân rời khỏi cung, Lý Toàn, Lý công công hầu hạ bên cạnh Quý Văn thở hồng hộc đuổi theo: "Trưởng công chúa điện hạ xin dừng bước!"

Quý Thính dừng lại: "Lý công công có chuyện gì sao?"

"Đã nhiều ngày không nói chuyện, hoàng thượng thực sự rất nhớ ngài, hôm nay trùng hợp là ngày mười lăm, hoàng thượng mời ngài đến Càn Thanh cung nói chuyện, nhân tiện lưu lại cùng hoàng thượng dùng bữa ở hậu cung các phi tần." Lý Toàn nịnh nọt nói, nhìn thấy Quý Thính dường như muốn cự tuyệt, ông ta khổ sở nói: "Xin ngài đừng khước từ, hoàng thượng không gặp được ngài, thực sự vô cùng tức giận."

Quý Thính bật cười: "Yên tâm, hôm nay xem như là nể mặt Lý công công, bản cung sẽ đi." Nàng thờ ơ với Quý Văn nhiều ngày như vậy, cũng đã đến lúc gặp y rồi.

"Điện hạ, thực sự đó là phúc của nô tài." Ai cũng thích nghe lời khen, nhất là lời khen từ những người quyền cao chức trọng, mặc dù biết là Quý Thính chỉ thuận miệng nói nhưng Lý Toàn vẫn cười tươi đến hở răng híp mắt.

Quý Thính kiêu ngạo gật nhẹ đầu, đi theo ông ta về phía Càn Thanh cung.

Quý Văn đã sớm chờ ở đó, sau khi nhìn thấy Quý Thính thì vội vàng chào đón: "Hoàng tỷ, rốt cuộc thì người cũng chịu gặp trẫm rồi."

"Nghe hoàng thượng nói kìa, giống như bình thường thần cố ý trốn tránh ngài vậy." Quý Thính liếc y một cái đầy oán trách, sau khi nhìn thấy màu đen tuyền nơi đáy mắt y thì có chút kinh ngạc: "Những ngày qua thần chỉ có thể nhìn hoàng thượng từ xa trên triều, cũng chẳng thể nhìn thấy gì, bây giờ nhìn kỹ, sao lại tiều tụy đến như vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"... Không phải như hoàng tỷ nghĩ đâu." Quý Văn không đề cập đến tình cảnh đâm lao phải theo lao của y, chỉ nửa nén giận nửa oan ức nói: "Sau khi người rời khỏi cung mấy ngày, bên ngoài xôn xao truyền tin, tất cả đều nói người vì Thân Đồ Xuyên mà cáu gắt với trẫm."

Chậc, nói không đến ba câu đã lại nhắc tới Thân Đồ Xuyên, chẳng lẽ vẫn còn hy vọng muốn đổi người để lấy đồ của nàng sao? Quý Thính phối hợp thở dài một tiếng, bày ra một vẻ mặt khác nói: "Mặc dù thần thích Thân Đồ Xuyên, nhưng cũng không thích đến mức phải giận dỗi với chính đệ đệ của mình, thân lạ khác biệt, về điểm đấy thì thần vẫn rất rõ ràng."

Quý Văn ngẩn người, không nghĩ rằng nàng sẽ nói như vậy, nhất thời ngay cả phản ứng cũng không biết nên làm thế nào, Quý Thính nhìn quét mắt qua vẻ mặt của y, cụp mắt cười khinh bỉ.

Kiếp trước, nàng đối với y là đặt cả sự thương yêu lên trên hành động, y lại làm như không thấy, bây giờ chẳng qua cũng chỉ nói hai câu tán dương, vậy mà cũng đáng để y bàng hoàng như vậy?

Quý Văn ý thức được sự thất lễ của mình, sau khi bình tĩnh lại thì ho một tiếng: "Nghe hoàng tỷ nói vậy, trẫm cũng yên tâm."

"Chỉ là thần nghĩ đến Thân Đồ Xuyên vẫn còn đang ở nơi đấy, trong lòng liền cảm thấy khó chịu, đôi khi không muốn đi ra ngoài, xin hoàng thượng đừng quá để ý." Vẻ mặt Quý Thính u sầu.

Quý Văn đỡ lấy vai nàng an ủi: "Xem ra hoàng tỷ thật lòng thích Thân Đồ Xuyên, chỉ tiếc rằng hiện giờ trẫm sứt đầu mẻ trán vì võ tướng, thực sự không thể nghĩ ra lý do gì để thả hắn."

Vậy thì đừng thả, có bản lĩnh thì cả đời này đừng tha. Quý Thính lại đau buồn buông tiếng thở dài: "Nếu thần có thể nghĩ cách giải quyết giúp hoàng thượng thì tốt rồi, như vậy thì vừa có thể giúp hoàng thượng giải quyết nỗi lo lắng, lại còn có thể thả Thân Đồ Xuyên."

"Thực ra cũng không khó, trẫm suy nghĩ cẩn thận mấy ngày, cảm thấy vấn đề lớn nhất của võ tướng chính là "bề ngoài cam chịu nghe quân lệnh", theo câu nói này, bọn họ thường chỉ thừa nhận hổ phù, không chấp nhận nghe lời người khác, khó trách lại không nghe trẫm." Vì nhốt Thân Đồ Xuyên tại Phong Nguyệt Lâu, trong khoảng thời gian này Quý Văn sắp bị quan văn lôi kéo đến chết, nhưng lại không cam tâm cứ như vậy thả người, chỉ có thể giải thích rõ cho Quý Thính.

Hắn nói xong lập tức nhìn chằm chằm Quý Thính, chỉ thấy vẻ mặt Quý Thính khẽ thay đổi, sau đó nàng nhăn mày: "Lời này của hoàng thượng đang đánh mất thiên lệnh, hiện giờ thiên hạ thái bình, bọn họ không phải đi đánh giặc, rõ ràng nên nghe theo hoàng thượng, nếu dám lấy câu nói đó làm bè, thần cảm thấy cũng không cần giữ lại, cần phải giết hết, nên giáng chức, để bọn họ biết được sự lợi hại của hoàng thượng, không phải không trị được bọn họ."

"Phi tần hậu cung đã lâu không gặp hoàng tỷ, chắc chắn rất mong gặp tỷ, bây giờ cũng đến giờ dùng bữa rồi, hay là hoàng tỷ cùng đi với trẫm?" Quý Văn cưỡng ép thay đổi chủ đề.

Quý Thính nhẹ nhàng cười một cái: "Được."

Quy định trong cung, mỗi khi đến giữa tháng đều sẽ tổ chức yến tiệc, bình thường người tham dự luôn là hoàng đế và phi tần hậu cung, thỉnh thoảng sẽ triệu hoàng thân tới cùng dùng bữa. Kiếp trước, vào mấy ngày trước khi bị giam giữ, Quý Thính vẫn còn tham dự yến tiệc. Trước kia, nàng còn cảm thấy Quý Văn đối tốt với nàng, hiện giờ nhớ lại cảnh tượng vui vẻ lúc đó, trong lòng nàng bỗng cảm thấy ghê tởm.

Bây giờ, nàng đã không còn có chút hứng thú gì đối với yến tiệc hoàng cung, nhưng vì muốn gặp người sẽ xuất hiện trong bữa tiệc, nên nàng vẫn đi theo Quý Văn.

Bởi vì Quý Văn vẫn chưa có con nối dõi, trong điện chỉ có đám phi tần đang chờ đợi, nhìn thấy hai tỷ đệ cùng nhau xuất hiện, bọn họ lập tức đứng dậy nghênh đón: "Tham kiến hoàng thượng, vấn an trưởng công chúa điện hạ."

"Tất cả đứng lên đi, hôm nay là gia yến, không cần câu nệ." Quý Văn ôn hòa nắm lấy tay áo Quý Thính, đẫn nàng thẳng đến vị trí trên cao.

Sau khi ngồi xuống vị trí đầu tiên dãy bàn bên phải, nàng chợt nghe thấy giọng nói nũng nịu của nữ nhân vang lên: "Chẳng trách vì sao muộn thế này mà hoàng thượng mới đến, thì ra là chờ Lẫm Khánh trưởng công chúa, rốt cuộc vẫn là trưởng công chúa có mặt mũi lớn, chúng thần thiếp so với trưởng công chúa vẫn còn kém xa."

Quý Thính nhìn về hướng có tiếng nói, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một nữ nhân dung mạo xinh đẹp lộng lẫy, nàng cong môi: "Trương quý phi ngày càng đẹp rồi."

Không chỉ không bị mỉa mai mà lại còn được khen ngợi, Trương quý phi lập tức cảnh giác: "Không sánh bằng hai phần của trưởng công chúa."

Ý cười trong mắt Quý Thính càng đậm, nhìn thấy nữ nhân ngồi bên cạnh nàng ta, dịu dàng trong sáng như bông sen trong nước, không khỏi dừng lại một chút: "Vị này là?"

"Hồi trưởng công chúa, đây là cháu gái của mẫu thân ta, tên là Lục Thược." Trương quý phi mang theo chút kiêu ngạo giới thiệu, sau đó nhìn về phía Quý Văn, giọng nói lập tức mềm nhũn không xương: "Thần thiếp đã từng nhắc tới với hoàng thượng rồi."

"Ồ? Hóa ra người được nàng hay nhắc tới chính là nàng ta." Quý Văn kéo dài giọng, mang theo hàm ý sâu xa liếc nhìn Quý Thính một cái: "Dung mạo rất nổi bật, nhưng so với hoàng tỷ thì vẫn còn kém xa."

Quý Thính nghe thấy y nhắc tới mình, nhất thời có chút đăm chiêu nhìn về phía vị cô nương tên Lục Thược này.

Trương quý phi che môi cười: "Hoàng thượng nói đùa, Lục Thược làm sao dám so sánh với trưởng công chúa, dung mạo, khí chất, cái gì cũng không sánh nổi, nếu nhất định phải tìm ra một điểm, chỉ sợ cũng chỉ có trẻ hơn mấy tuổi."

Bây giờ Quý Thính đã tròn hai mươi tuổi, so với cả trai lẫn gái ở đây, đều được cho là lớn nhất, Trương quý phi đây là đang mỉa mai tuổi tác của nàng. Câu nói này thực sự đã giương cung bạt kiếm, nhưng Quý Văn và đám phi tần lại bày ra dáng vẻ quen thuộc, dễ dàng nhận thấy quan hệ giữa các nàng không tốt.

Quý Thính lại không để ý chuyện này cho lắm, chỉ rót một chén rượu, giơ lên hướng về phía Trương quý phi. Trương quý phi không ngờ hôm nay nàng lại thay đổi nước cờ, bỗng nhiên mềm không được cứng cũng không xong, nhất thời trong lòng xuất hiện một cảm giác khó chịu bị đè nén, đang muốn châm biếm nàng vài câu thì nữ nhân bên cạnh vẫn luôn im lặng nhẹ nhàng kéo ống tay áo nàng ta, lời nói đến khóe miệng nàng ta biến thành: "Trưởng công chúa mời rượu, thần thiếp sao có thể thất lễ được chứ."

Nàng ta nói xong liền xem xét những đồ vật chất đầy trên bàn một lượt, cuối cùng rót vào bát đựng canh một chén rượu lớn, rồi lại rót đầy chén của mình, mỗi tay bưng một cái đi về hướng Quý Thính: "Trưởng công chúa tửu lượng cao, thần thiếp sợ ngài uống không thoải mái, cố ý đổi giúp ngài chén lớn một chút, người nguyện ý cho thần thiếp chút mặt mũi này chứ?"

Nàng ta nghĩ, mang bát đến trước mặt Quý Thính, chờ Quý Thính không nhịn được mà từ chối, lúc đấy nàng ta sẽ lập tức mượn cơ hội ngã xuống, làm bộ là Quý Thính đẩy mình ngã, gọi hoàng thượng hung hăng mắng nàng một trận. Trương quý phi vừa nghĩ ra kế sách hay thì cái bát trong tay đã bị Quý Thính bưng đi, nàng ta có chút sửng sốt, nhìn thấy Quý Thính uống hết cả bát rượu, ánh mắt trợn tròn.

"Rượu của quý phi, quả nhiên là tốt nhất." Quý Thính uống xong, liền đưa bát trả lại cho Trương quý phi, thừa dịp nàng ta đi đến cạnh, mượn ống tay áo rộng thùng thình, lén lút gãi gãi vào lòng bàn tay nàng ta.

Trương quý phi có chút sửng sốt, hai má đột nhiên ửng đỏ đáng ngờ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net