Chương 92

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phòng ngủ yên lặng trong chốc lát, Quý Thính đau đầu mở miệng: "Ngươi thắp đèn lên, để ta xem vỡ thế nào rồi."

Thân Đồ Xuyên nghe theo thắp đèn lên, trong phòng bỗng sáng lên, Quý Thính lập tức đứng dậy chạy đến trước mặt hắn, lấy hai miếng ngọc bội bị vỡ ra khỏi túi tiền, nàng nhìn miếng ngọc bội vừa mới đây thôi còn hoàn hảo giờ đã tan nhất thời thở dài.

"Nếu không đáng tiền thì điện hạ không cần đau lòng, mai ta sẽ đi mua một miếng đẹp hơn cho nàng." Thân Đồ Xuyên chậm rãi nói.

Quý Thính nhìn hắn với ánh mắt một lời khó nói hết: "Thôi bỏ đi, chỉ là một miếng ngọc bội mà thôi, không đến nỗi bắt ngươi đền." Đến lúc đó giải thích mấy câu mới Hoắc Kiêu là được, chắc hẳn y cũng không để ý.

Thân Đồ Xuyên nghe nàng nói vậy thì khóe môi hơi cong lên, lấy miếng ngọc bội khỏi tay nàng: "Chất lượng miếng ngọc này xem như là đồ thượng hạng, cứ vỡ thế này cũng khá là đáng tiếc, trong phủ có rất nhiều người có tay nghề giỏi, hay là bảo bọn họ làm thành hai miếng ngọc bình an, ta và điện hạ mỗi người một cái, được không?"

Quý Thính suy nghĩ một lát: "Cũng được, còn tốt hơn là vứt đi."

Thân Đồ Xuyên nhận được sự đồng ý của nàng thì cất ngọc bội đi, thổi tắt đèn rồi đi ngủ với nàng.

Sáng hôm sau, Quý Thính quên béng luôn chuyện ngọc bội, lười biếng đứng dậy muốn ra ngoài, Thân Đồ Xuyên lập tức nhắc nhở nàng: "Điện hạ, mấy ngày nay ta đã kiểm điểm lỗi sai của mình một cách sâu sắc, điện hạ cũng nên thả ta ra ngoài rồi chứ?"

Sau khi tỉnh rượu, với tinh thần sung mãn, Quý Thính im lặng một lát rồi đáp: "Không thả."

"Chẳng kẽ điện hạ vẫn chưa tha thứ cho ta sao?" Thân Đồ Xuyên bỗng cạn lời.

Quý Thính nhìn hắn: "Đúng vậy, chưa tha thứ."

Thân Đồ Xuyên lặng nhìn nàng một lúc lâu, đột nhiên híp mắt lại: "Mỗi lần Phù Vân tới dắt chó đều nhắc tới chuyện điện hạ ra ngoài uống rượu, chẳng lẽ do điện hạ không muốn bị ta cản trở nên mới không chịu thả ta ra sao?"

Quý Thính: "..." Sao chuyện gì hắn cũng biết thế?

"Điện hạ, uống rượu vừa phải có thể thả lỏng, nhưng nếu uống nhiều qua thì phải cẩn thận không cơ thể sẽ không chịu nổi." Thân Đồ Xuyên khuyên giải.

Khóe miệng Quý Thính giật giật: "Biết rồi."

Thân Đồ Xuyên vừa nhìn dáng vẻ ấy của nàng đã biết nàng chẳng nghe lọt tai, hắn bèn quay lại vấn đề chính: "Thực sự ta ở thiên viện rất buồn chán, điện hạ cho ta một lời chắc chắn, rốt cuộc khi nào nàng thả ta ra ngoài?"

"Ngươi đang đóng cửa suy nghĩ sai lầm của mình, nói cứ như đang xin nghỉ phép vậy." Quý Thính cạn lời.

Mắt Thân Đồ Xuyên lóe lên ý cười: "Ngay cả việc chủ động đi gặp điện hạ mỗi ngày cũng không làm được thì tính gì là xin nghỉ chứ?"

Đã mấy ngày Quý Thính không được nghe mấy lời phiền chán này của hắn, đột nhiên được nghe lại, trên mặt bỗng phiếm hồng, nàng ho một tiếng nghiêng mặt đi: "Thêm ba ngày nữa, sau ba ngày ta sẽ thả ngươi ra."

"Vậy ta sẽ chờ điện hạ." Thân Đồ Xuyên cong khóe môi lên.

Quý Thính liếc mắt nhìn hắn, quay người rời đi, nàng vừa ra khỏi viện thì thấy Phù Vân đang dẫn hai chú chó chơi ném nhặt bóng, nàng tiến lên nói ngay: "Mau chuẩn bị xe ngựa cho ta."

"Sao vậy?" Phù Vân thấy nàng gấp gáp như vậy thì khẩn trương theo.

Quý Thính vừa đi ra ngoài vừa nói vội: "Ta đã đồng ý với Thân Đồ Xuyên sau ba ngày nữa sẽ thả hắn ra, bây giờ phải mau phóng túng một phen mới được."

Phù Vân hít sâu: "Ba ngày sau... Thế này thì chẳng phải ta cũng không thể chơi nữa sao? Điện, điện hạ, ta đi chuẩn bị xe ngựa cho người ngay, đưa người đến nơi xong thì ta cũng phải đi tìm bạn của ta chơi."

Quý Thính và y ăn nhịp với nhau, hai người ngồi lên xe ngựa rồi đi luôn, đến lúc nàng đến cửa nhà Lý Tráng còn không quên dặn Phù Vân một câu: "Cứ đi chơi thỏa thích đi, hôm nay đám Tôn tướng quân cũng đến, ta muốn uống với bọn họ tới tối muộn, nếu ngươi không kịp về đón ta thì ta ở một đêm ở Lý phủ luôn."

"Vâng, điện hạ!" Phù Vân nghe vậy thì vô cùng vui vẻ đi khỏi.

Quý Thính vào phủ, đã không có ít người đang chờ, nàng lập tức nhập cuộc. Bữa rượu này uống từ ban ngày đến tối, lúc vui vẻ phấn khởi còn nói mấy lời linh tinh mãi, đến khi màn đêm thăm thẳm buông xuống chia ra ở lại Lý phủ.

Sáng sớm hôm sau, vì uống nhiều rượu mà nàng hơi đau đầu, vốn định về nhà nghỉ ngơi nhưng vừa nghĩ đến chuyện chỉ còn hai ngày nữa Thân Đồ Xuyên sẽ nhìn chằm chằm nàng miết thì nàng lập tức từ bỏ chuyện về nhà.

Ở Lý phủ uống suốt hai ngày, Lý phu nhân cũng chẳng nhìn nổi nữa, lúc nàng vẫn tiếp tục uống thì bị người ta kéo ra ngoài: "Điện hạ, người như vậy sẽ gây hại cho cơ thể."

"Không sao, bổn cung thấy mình rất khỏe." Quý Thính cười nói.

Lý phu nhân nhíu mày: "Nhưng sao thiếp thân thấy sắc mặt người không tốt cho lắm?"

"Chắc là do tối qua ngủ muộn, hôm nay ta sẽ ngủ sớm một chút, tới sáng mai thì tinh thần sẽ tốt hơn thôi." Quý Thính nói chắc như đinh đóng cột, nói dứt lời thì lại muốn vào nhà uống tiếp.

Lý phu nhân cản nàng lại: "Không được, bây giờ người đi nghỉ luôn đi, điện hạ mang cơ thể ngàn vàng, nếu người xảy ra chuyện gì ở Lý phủ thì thiếp thân và Lý tướng quân không gánh nổi."

"Phu nhân nói cứ như sợ gánh trách nhiệm này vậy." Quý Thính không vui.

Lý phu nhân bất đắc dĩ thở dài một hơi: "Thiếp thân lo lắng cho điện hạ hay sợ gánh trách nhiệm, điện hạ là người rõ nhất." Nàng ấy nói xong thì thấy Quý Thính không hề bị lay động, nàng ấy thoáng nghĩ đến một chuyện: "Nếu người không nghe lời thì thiếp thân sẽ đến phủ trưởng công chúa mời phò mã gia đến."

"Ngươi không mời hắn được đâu." Dù biết bây giờ Thân Đồ Xuyên không đi ra ngoài được nhưng khi nghe Lý phu nhân nói vậy Quý Thính vẫn thấy chột dạ.

Lý phu nhân nhận ra tâm tư của nàng, lập tức nói thêm: "Dù bây giờ không mời được thì thiếp thân cũng phải báo chuyện điện hạ uống rượu suốt hai ngày nay cho ngài ấy biết, đợi người trở về thì ngài ấy sẽ hỏi đến thôi."

Quý Thính: "..."

"Vì thế, điện hạ có đi nghỉ không?" Lý phu nhân hỏi.

Quý Thính không nói gì, nhìn chằm chằm nàng ấy một lúc, cuối cùng lặng lẽ đi về phòng khách, Lý phu nhân thấy nàng chịu nghe lời rồi thì thở phào một hơi.

Nhưng đến lúc sẩm tối Quý Thính vẫn thấy khó chịu.

Mặt nàng trắng bạch, trên trán đổ mồ hôi hột, nàng nhắm nghiền mắt nằm trên giường, hai tay ôm chặt bụng. Lý Tráng nghe tin thì vội vàng muốn đi mời đại phu.

"Mời đại phu gì chứ! Đại phu giỏi nhất đều ở trong cung và phủ điện hạ, bây giờ vẫn nên nhóng tới phủ trưởng công chúa mời đại phu ở đó tới đây." Lý phu nhân thúc giục.

Lý Tráng đáp một tiếng, vội vàng định ra ngoài, Quý Thính lớn tiếng gọi hắn ta lại, uể oải mở miệng: "Bổn cung chỉ uống hơi nhiều rượu nên đau bụng thôi, không phải chuyện gì to tát, tìm bừa một đại phu nào về khám cho ta là được, tuyệt đối không được vào cung mời thái y, càng không thể về phủ của bổn cung mời đại phu ở đó."

Đùa nhau à, nếu bị Trương quý phi và Thân Đồ Xuyên biết thì chắc nàng phải nghe dạy dỗ một khoảng thời gian rất dài mất.

Lý Tráng cau mày: "Điện hạ không thể coi là chuyện đùa được."

"Lý tướng quân, đây là mệnh lệnh." Quý Thính khó chịu cắn môi.

Lý Tráng nghe nàng nói vậy thì không thể làm gì khác hơn là ra ngoài mời đại phu khá có danh tiếng, nhưng khi hắn ta quay về thì đụng phải Thân Đồ Xuyên đang vội vã chạy tới, phía sau hắn là thị vệ của điện hạ và đại phu trong phủ.

Lý Tráng sửng sốt một chút rồi vội tụ họp với hắn: "Sao phò mã gia lại đến đây thế này?"

"Chử Yến vừa về phủ báo với ta điện hạ bị bệnh." Mặt Thân Đồ Xuyên tái mét, bước chân lại cực nhanh, mặc dù hắn mặc bộ đồ trắng từ đầu đến chân nhưng phong thái còn uy nghiêm hơn cả phụ thân hắn Thân Đồ lão thừa tướng.

Lý Tráng nuốt nước bọt, đợi đến lúc hắn ta nhận ra mình hơi sợ hắn thì lại có chút không biết nên nói gì, nhưng hắn ta không để lộ cảm xúc ấy ra, nghe Thân Đồ Xuyên nói vậy thì hắn ta lập tức tiếp lời: "Là thần không đúng, nếu lúc uống rượu ta khuyên điện hạ thêm mấy câu thì điện hạ sẽ không bị đau bụng."

Thân Đồ Xuyên lạnh lùng nhìn hắn ta, không nói câu gì, Lý Tráng xấu hổ yên lặng bước nhanh chân dẫn đường.

Rất nhanh sau đó nhóm người đã đi tới cửa, Thân Đồ Xuyên không cần nghĩ ngợi đẩy cửa đi thẳng vào, khi thấy Quý Thính khó chịu nằm trên giường, lông mày hắn nhíu lại thật chặt.

"Tướng... Phò mã gia đến rồi?" Lý phu nhân lên tiếng đón.

Quý Thính nghe vậy thì sửng sốt hồi lâu, đến lúc nàng lấy lại tinh thần thì Thân Đồ Xuyên đã xuất hiện ngay trước mắt, nàng im lặng khẽ xoay người hướng mặt về phía tường.

"Làm phiền điện hạ xoay người lại để đại phu bắt mạch cho người." Thân Đồ Xuyên thấy nàng không thoải mái thì trong lòng rất sốt ruột, thấy nàng không nghe lời thì lời nói ra có chút tức giận.

Quý Thính bỗng hoảng hốt trong nháy mắt, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn quay người sang, để lộ cổ tay ra bên giường.

Đại phu lập tức tiến tới bắt mạch cho nàng, chỉ chốc lát sau đã có kết luận...

Uống rượu nhiều quá mức.

Quý Thính đã sớm biết bản thân tại sao lại không thoải mái nên nhắm mắt lại, không muốn đối diện với những chuyện tiếp theo.

Cũng may lúc này Thân Đồ Xuyên chưa tính sổ với nàng mà sau khi đại phu viết đơn thuốc xong thì bận tới bận lui dặn dò cho người đi sắc thuốc rồi đỡ nàng dậy, đắp túi nước nóng lên bụng cho nàng, dáng vẻ bận rộn quay trước quay sau như thế hoàn toàn khác với ấn tượng lạnh lùng mà hắn tạo ra cho người khác.

Phu thê nhà họ Lý đứng im bên cạnh nhìn theo, cuối cùng xác định mình không thích hợp ở lại nữa bèn lặng lẽ đi ra khỏi phòng khách.

"Trước kia cảm thấy Thân Đồ Xuyên không có ý gì với điện hạ, bây giờ ta nhìn thế nào cũng thấy hình như Thân Đồ Xuyên có tình cảm sâu đậm hơn?" Lý Tráng thầm nói một câu.

Lý phu nhân liếc mắt nhìn hắn ta: "Không nói đến thân phận, điện hạ có gương mặt xin đẹp, tính cách cũng tốt, phò mã gia thích điện hạ không phải rất bình thường sao?"

"Là bình thường... Nhưng ta không ngờ ngài ấy lại có thể cam chịu vì điện hạ đến mức này." Lý Tráng cứ nói mãi, bỗng nhiên thấy vui mừng như một vị cha già: "Ngài ấy ân cần với điện hạ như thế, sau này ta cũng phải bảo mọi người đối xử tốt với ngài ấy hơn một chút."

"Có tâm trạng bận tâm những thứ này, không bằng nghĩ xem làm thế nào để điện hạ mau khỏe lại." Lý phu nhân chỉ tiếc mài sắt không nên kim: "Nếu không phải do cả ngày người gọi đám bạn bè linh tinh đến thì sao điện hạ có thể thành ra thế này chứ!"

Lý Tráng biết mình đuối lý, cười gượng một cái không dám trả lời.

Trong phòng khách, Quý Thính uống thuốc xong thì bụng không còn khó chịu nữa, cũng có tinh thần hơn, nhưng nàng không dám thể hiện ra ngoài, vẫn ngả vào lòng Thân Đồ Xuyên lẩm bẩm: "Ta đau bụng..."

"Chờ một chút, lát nữa là khỏi thôi." Thân Đồ Xuyên an ủi.

Quý Thính nhìn hắn một chút, vùi mặt vào cổ áo hắn: "Có phải ngươi rất tức giận không?"

"Đúng." Thân Đồ Xuyên đáp.

Quý Thính: "Bây giờ ta khó chịu thế này, ngươi không dỗ ta sao?  Ngươi cứ nói thẳng thắn như thế, ta thấy hình như bụng lại đau hơn rồi."

"Lúc trước ta đã nói với điện hạ rồi, uống rượu thì uống vừa phải rồi, nhưng điện hạ có chịu nghe không?" Thân Đồ Xuyên lạnh mặt hỏi.

Quý Thính ngượng ngùng: "Có thể không phải do uống rượu, tối hôm qua ta ngủ không ngon..."

"Điện hạ, đã đến lúc này rồi còn không chịu nhìn thẳng vào vấn đề sao?" Thân Đồ Xuyên lạnh nhạt ngắt lời nàng.

Quý Thính bỗng không dám cãi lại, khẽ hừ một tiếng rồi bám vào áo hắn không buông: "Ta rất khó chịu, bây giờ muốn ngủ một lúc, ngươi đừng làm phiền ta."

"Điện hạ ngủ đi, ta ở với nàng." Nàng đang ốm nên Thân Đồ Xuyên không muốn so đo với nàng, đỡ nàng nằm xuống rồi đắp cho nàng.

Quý Thính giương mắt dõi theo hắn, biểu cảm của Thân Đồ Xuyên dịu đi một chút: "Thôi, nàng không cần nghĩ gì nữa, cứ yên tâm ngủ một giấc là được."

"Được." Quý Thính nhận được câu nói này của hắn mới hoàn toàn yên lòng, nhắm mắt lại rồi nhanh chóng tiến vào giấc ngủ.

Có lẽ thực sự thiếu ngủ nên lần này nàng ngủ hết hai canh giờ, Thân Đồ Xuyên vẫn luôn yên lặng ở bên cạnh nàng, không hề mất kiên nhẫn một giây phút nào.

Khi Quý Thính tỉnh lại, nàng vừa mở mắt ra đã thấy Thân Đồ Xuyên ngồi cạnh, trái tim nàng mềm nhũn ra, lén lút nắm chặt lấy tay áo Thân Đồ Xuyên.

Trong khoảnh khắc nàng hơi động đậy một chút, Thân Đồ Xuyên đã nhìn qua: "Còn chỗ nào khó chịu không?"

"Không còn nữa rồi." Quý Thính ngoan ngoãn trả lời, dừng một chút lại gọi: "Tiểu Xuyên."

Thân Đồ Xuyên sững sờ: "Nàng gọi ta là gì?"

"Mặc dù ngươi lớn hơn ta một tuổi nhưng thân phận của ta cao hơn ngươi, gọi ngươi một tiếng Tiểu Xuyên thì đã sao?" Quý Thính mạnh miệng nhưng không giấu nổi gương mặt ửng đỏ.

Cho dù kiếp trước nàng thích Thân Đồ Xuyên như thế nhưng chưa từng gọi hắn thế này bao giờ, hôm nay không biết làm sao lại muốn gọi hắn thế.

Thân Đồ Xuyên bình tĩnh nhìn nàng, thính tai vô thức đỏ ửng lên: "Điện hạ gọi ta như vậy khiến ta có cảm giác bản thân mình như một đứa trẻ vậy."

"Nếu ngươi không thích thì ta không gọi nữa." Quý Thính nghiêng mặt sang bên khác.

Thân Đồ Xuyên cong khóe môi lên: "Không, ta rất thích... Thính nhi."

Quý Thính: "!"

"Đáp lễ đó." Vẻ mặt Thân Đồ Xuyên thì bình thản nhưng tai đã ửng đỏ lan ra tận cổ.

Quý Thính cạn lời: "Ngay từ phụ hoàng, mẫu hậu, không ai dám gọi ta như vậy."

"Ta biết thân phận điện hạ cao quý, để tránh phiền phức, sau này ta sẽ không gọi điện hạ như thế trước mặt người khác, nhưng trong lúc riêng tư chỉ có hai người chúng ta thì ta muốn gọi người như vậy." Thân Đồ Xuyên dịu dàng nói.

Lông mi của Quý Thính run rẩy, một lát sau mới khẽ đáp một tiếng.

Thân Đồ Xuyên nhìn gò má phiếm hồng của nàng, trái tim đập càng ngày càng nhanh hơn. Hắn dùng hết thảy sự quý trọng kéo nàng vào lòng, cảm nhận nhiệt độ nóng hổi trên người nàng, một lúc lâu sau mới mở miệng: "Cách gọi Thính nhi này chỉ có một mình ta gọi thôi sao?"

"Ừ." Quý Thính hơi uể oải, nhắm mắt lại khẽ đáp.

Sự dịu dàng trong mắt Thân Đồ Xuyên càng đậm hơn: "Như vậy thì có phải thể hiện rằng trong lòng nàng, ta là người đặc biệt nhất không?"

"Nếu như ta nói phải thì ngươi có vui không?" Quý Thính hỏi.

Thân Đồ Xuyên: "Vậy Thính nhi phải bảo đảm rằng lời nàng nói là thật lòng mới được."

Quý Thính suy nghĩ một lát: "Là thật lòng, ngươi rất đặc biệt." Nếu hắn không đặc biệt thì lúc nàng ở trên giường sao lại cần hắn chứ?

Thân Đồ Xuyên rất hài lòng với câu trả lời này: "Cảm ơn nàng, ta rất vui."

"Nếu vui như thế thì có thể bỏ qua chuyện ta uống rượu lần này không?" Quý Thính lập tức tận dụng thời cơ.

Thân Đồ Xuyên vô cùng thẳng thắn: "Nàng nghĩ hay lắm."

Quý Thính: "Ơ."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net