Chương 93

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quý Thính ở phủ Lý Tráng đến tối mới chuẩn bị về nhà, nàng vừa mới theo Thân Đồ Xuyên ra đến cửa viện thì Phù Vân chạy đến sau khi chơi điên cuồng hai ngày, y thấy Thân Đồ Xuyên thì vô cùng ngạc nhiên: "Không phải người đang đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm hả? Sao lại chạy ra thế này?"

Thân Đồ Xuyên: "À."

Phù Vân bỗng nổi da gà, nhìn Quý Thính xin giúp đỡ, Quý Thính cười nhẹ một tiếng: "Xảy ra chút chuyện nhỏ nên để hắn ra ngoài trước thời hạn... Đúng rồi, từ mai hắn sẽ phụ trách việc dạy ngươi đọc sách, ngươi phải chăm chỉ như lúc học với Dự Chi, không được giở tính trẻ con, biết chưa?"

Thân Đồ Xuyên cười khẩy một tiếng.

Phù Vân cảm thấy nguy hiểm theo bản năng, nhưng y thấy Quý Thính đã quyết định rồi chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu.

Bắt đầu từ ngày hôm sau, y đã biết thế nào là ác mộng.

"Lúc Mục ca ca quá đáng nhất cũng chỉ bắt ta một ngày đọc một quyển sách, người bắt ta đọc ba bản, sao ta đọc hết được!" Phù Vân tức giận kháng nghị.

Thân Đồ Xuyên lạnh nhạt liếc y: "Mục Dự Chi là Mục Dự Chi, ta là ta, nếu bây giờ ngươi theo ta đọc sách thì phải nghe theo cách của ta, nếu hôm nay không đọc xong thì mai chép lại mỗi quyển ba lần, hôm sau khi trời vừa sáng phải giao cho ta."

Phù Vân trừng mắt: "Có phải người cố ý không? Vì để phạt ta sao?"

"Đúng vậy đó." Thân Đồ Xuyên thản nhiên trả lời.

Phù Vân nghẹn lời, càng tức mình hơn: "Tại sao chứ?! Ta đâu đắc tội người!"

"Thân là người thân cận của điện hạ, lúc điện hạ uống rượu bừa bãi chẳng những không khuyên can mà bản thân còn chạy ra ngoài chơi, hại điện hạ tối qua đau bụng không ngừng, không thấy ngại à mà nói không đắc tội ta?" Ánh mắt Thân Đồ Xuyên lạnh lùng.

Phù Vân ngạc nhiên nhìn hắn: "Hôm qua điện hạ khó chịu?"

"Điện hạ chiều ngươi không có nghĩa là ta cũng chiều ngươi." Thân Đồ Xuyên lạnh nhạt nói tiếp: "Ba quyển sách hôm nay ngươi muốn đọc thì đọc, không muốn đọc cũng phải đọc cho xong, trước bữa tối ta sẽ kiểm tra, không đọc thuộc được quyển nào thì chép lại quyển đó."

"Ta đi thăm điện hạ." Phù Vân nói xong thì muốn đi ngay.

Thân Đồ Xuyên nhíu mày: "Không được đi."

"Tại sao?" Phù Vân bất mãn.

Thân Đồ Xuyên nhìn y: "Ngoại trừ lúc ăn trưa thì đến bao giờ đọc xong ngươi mới được ra khỏi thư phòng."

"Nhưng ta lo lắng cho điện hạ." Phù Vân buồn bực.

Thân Đồ Xuyên lạnh lùng: "Sao lúc chơi không biết lo lắng đi?"

Phù Vân nghe vậy thì viền mắt ửng đỏ, suy sụp ngồi xuống ghế, ỉu xìu hệt như cây cỏ héo úa do bị sâu bệnh hại."

Thân Đồ Xuyên nhìn dáng vẻ đó của y, đột nhiên nhớ tới cảnh tưởng y chết vì Quý Thính, hắn cứ ngỡ Quý Thính đã nuôi dưỡng ra một tên công tử bột, nhưng lúc đó y cũng đỏ mắt, thấy việc nghĩa không chùn bước, chẳng cần mạng sống.

Hắn trầm ngâm một lúc lâu rồi chậm rãi lên tiếng: "Điện hạ không sao, ngươi không cần để chuyện này trong lòng."

"Đều do ta không tốt." Phù Vân nghẹn ngào.

Thân Đồ Xuyên mím môi: "Chưa tới một canh giờ nữa là tới giờ cơm trưa rồi, ngươi cứ ở thư phòng đọc thuộc sách đi, đến giờ cơm trưa thì sẽ gặp được nàng."

Phù Vân bỗng chốc im lặng, suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy ta ở thư phòng đọc sách, người đi trước chăm sóc điện hạ được không?"

Thân Đồ Xuyên đáp một tiếng, trực tiếp đi ra khỏi thư phòng, để Phù Vân ở lại một mình.

Hắn đi thẳng tới phòng ngủ của Quý Thính, Quý Thính thấy hắn thì hơi ngạc nhiên: "Không phải ngươi đang dạy Phù Vân học sao? Sao đột nhiên là tới đây?"

"Ta tới thăm nàng." Thân Đồ Xuyên ngồi xuống cạnh nàng: "Uống thuốc chưa?"

"Uống rồi, dù vì đau bụng hay ngủ không ngon thì tối qua ta đã đặc biệt đi ngủ từ sớm, hôm nay trời vừa sáng đã khỏe hẳn rồi." Quý Thính nghiêm túc nói.

Thân Đồ Xuyên lạnh nhạt nhìn nàng: "Điện hạ, đừng tưởng rằng nàng nói như vậy thì ta sẽ đồng ý để nàng uống rượu nữa."

"Sao hả, ngươi còn muốn quản cả việc của bổn cung?" Quý Thính mạnh miệng hỏi.

Thân Đồ Xuyên cười lạnh: "Đúng vậy, lần này ta chắc chắn phải quản."

"Ngươi dựa vào đâu chứ!" Quý Thính trừng mắt.

Thân Đồ Xuyên vô cùng bình tĩnh: "Đừng tưởng rằng nàng cố ý khiêu khích thì ta sẽ tức giận bỏ đi, ta sẽ không bị lừa chuyện liên quan tới cơ thể của nàng đâu."

Nàng hừ nhẹ một tiếng, thực sự không còn gì để nói nữa. Lúc ăn trưa, Phù Vân vác khuôn mặt phiền muộn tới gian phòng chính, vừa nhìn thấy nàng thì hỏi đông hỏi tây, xác định cơ thể nàng không có gì đáng lo ngại mới thở phào một hơi.

"Điện hạ, sau này ta sẽ không bỏ lại người làm việc cẩu thả quậy phá nữa." Phù Vân đỏ mắt nói.

Quý Thính bật cười: "Là ta cho phép ngươi đi chơi, sao lại là quậy phá?"

Pb dẩu môi không nói gì, Quý Thính lại an ủi y thêm mấy câu, tính y trẻ con, rất nhanh sau đó đã như bầu trời sáng bừng sau cơn mưa, ở cạnh Quý Thính ríu rít không ngừng.

Khi y ủ rũ, Thân Đồ Xuyên cảm thấy y thật đáng thương, đến lúc y nhảy nhót vui vẻ thì Thân Đồ Xuyên bỗng cảm thấy y có chút đáng ghét, giữa lúc y nói chuyện hăng say thì giội một gáo nước lạnh: "Mau ăn đi, lát nữa còn phải đọc thuộc sách."

Phù Vân sững người: "Điện hạ đã tha thứ cho ta rồi." Ẩn ý chính là y đã được tha thứ thì sao còn phải đọc sách nhận trừng phạt nữa chứ?

"Điện hạ tha cho ngươi và đọc sách liên quan gì tới nhau?" Thân Đồ Xuyên mặt không cảm xúc tàn nhẫn nhìn y: "Đọc thuộc sách là bài vở ta giao cho ngươi, không liên quan gì đến điện hạ."

Phù Vân trợn tròn mắt lên, sau khi lấy lại tinh thần lập tức tố cáo với Quý Thính, Quý Thính đưa ra ý kiến phản đối với Thân Đồ Xuyên: "Dù thế nào thì ba quyển cũng hơi nhiều, ngươi cố ý phạt hắn đấy hả?"

"Nếu điện hạ đã giao hắn cho ta thì nên làm theo quy tắc của ta mới phải, nếu điện hạ cảm thấy không được thì có thểtìm tiên sinh khác về dạy, ta không có ý kiến gì hết." Thân Đồ Xuyên bình tĩnh nói.

Quý Thính: "..." Nếu như tiên sinh dạy học bình thường có thể dạy Phù Vân nổi thì nàng cần gì phải giao người cho hắn chứ.

Sau một lúc trâm ngâm ngắn ngủi, nàng nói một câu đầy hàm ý với Phù Vân: "Ta biết ngươi có thể làm được."

"Điện hạ..." Phù Vân khóc không ra nước mắt.

Quý Thính cười nhạt: "Từ giờ đến bữa tối còn hai canh giờ nữa, tốt nhất là ngươi nhanh lên một chút, đọc thêm được một quyển thì mãi đỡ phải chép một quyển."

Đã nói đến nước này rồi thì Phù Vân không còn ôm bất cứ hi vọng gì nữa, vội vã ăn hai miếng cơm rồi chạy, Quý Thính nhìn theo bóng lưng của y vụt mất rồi quay đầu nhìn Thân Đồ Xuyên: "Thật ra ngươi chưa chắc có thể phạt được hắn."

"Hắn sẽ không thuộc được hết ba quyển." Thân Đồ Xuyên bình tĩnh nói, quyết tâm phải dạy y một bài học.

Quý Thính chậc một tiếng, thấy hắn tràn đầy tự tin như vậy thì không nói thêm gì nữa.

Lúc sẩm tối, Thân Đồ Xuyên đến thư phòng, đích thân kiểm tra bài vở của Phù Vân, hắn chỉ thấy Phù Vân vừa trưng vẻ mặt như đưa đám, vừa đọc thuộc câu văn trong sách, mặc dù không trôi chảy lắm nhưng quyển nào cũng đọc thuộc lòng được, mắt Thân Đồ Xuyên lóe lên vẻ ngạc nhiên.

"Ta đã đọc xong rồi, người không thể phạt ta." Phù Vân cảnh giác nói.

Thân Đồ Xuyên nhìn y đăm chiêu: "Ngươi chỉ đọc thuộc không, có hiểu ý nghĩa của câu từ không?"

"Đương nhiên là hiểu, ta đâu có ngốc." Phù Vân phản bác.

Thân Đồ Xuyên đặt sách xuống: "Với trình độ văn chương của ngươi lúc này thì thi cử là một chuyện rất dễ dàng, vì sao cứ ở yên trong nhà thôi?"

"Hiện nay điện hạ là một nhân vật vô cùng quan trọng trong triều, cây to thì đón gió lớn, nếu ta lại thi được Trạng nguyên trở về thì chẳng phải người ngứa mắt phủ trưởng công chúa càng nhiều hơn sao?" Phù Vân không để tâm chút nào: "Hơn nữa, so với việc làm quan thì ta thích hầu hạ điện hạ hơn."

"Ngươi đúng là nghĩ thoáng." Thân Đồ Xuyên liếc mắt nhìn y, không cho thêm đánh giá gì.

Phù Vân tiến tới: "Vì thế ta vốn đã không có ý định thi cử, học qua loa một chút là được rồi, sau này người tuyệt đối đừng nghiêm khắc với ta quá, biết chưa?"

Thân Đồ Xuyên quay đầu nhìn y, dưới ánh mắt mong chờ của y nói ra bốn chữ: "Ngươi nằm mơ đi."

Phù Vân: "..."

Phù Vân cứ việc than trời trách đất, sau khi Thân Đồ Xuyên biết được trình độ của y thì gia tăng độ khó, cứ cách hai, ba ngày Quý Thính lại phải xử lý ân oán giữa hai người họ, cuộc sống thường ngày ở phủ trưởng công chúa quả thực náo loạn cả lên.

Ngày tháng trôi qua, thời tiết ngày càng lạnh hơn, trước đó hễ rảnh rỗi không có việc gì là Quý Thính chạy ra ngoài, từ lúc trận tuyết đầu mùa rơi xuống, nàng bắt đầu trốn ở phòng ngủ cả ngày như run đất, ngay cả việc lên triều cũng ba ngày đánh cá, hai ngày phơi lưới.

"Bao giờ mới qua mua đông đây." Quý Thính thở dài.

Thân Đồ Xuyên đang múc chè hạt sen cho nàng dừng tay, nghiêng đầu nhìn nàng: "Điện hạ, bây giờ mới đầu tháng chạp."

"Hết tháng chạp là ấm lên sao?" Quý Thính nhìn hắn với vẻ tha thiết mong chờ.

Thân Đồ Xuyên ngồi xuống bên cạnh nàng: "Chắc là phải thêm một tháng nữa."

"Tức là hai tháng, ngày tháng này quá đỗi gian nan." Quý Thính thở dài, sau đó lại phấn chấn lên: "Dự Chi gửi thư về bảo đã khởi hành về kinh đô rồi, chắc "tiểu niên"* là về."

*Tiểu niên: Ngày 23, 24 tháng chạp (lễ cúng ông Công ông Táo ở bên mình á mọi người).

Thân Đồ Xuyên nhìn đôi mắt long lanh của nàng, tâm trạng không tốt cho lắm: "Nàng rất nhớ hắn sao?"

"Mấy tháng không gặp rồi đương nhiên là nhớ." Quý Thính nói xong thì dựa lên người hắn, nhận chén chè hạt sen, uống từng ngụm nhỏ một.

Thân Đồ Xuyên nhìn dáng vẻ chăm chú ăn chè của nàng thì bỗng thất thần.

Lần này hắn không có khởi đầu như kiếp trước, từ lúc hắn vào phủ trưởng công chúa đã cố gắng hòa nhập, cẩn thận quan sát tất cả mọi người, sau đó hắn nhận ra trong mấy tháng này Quý Thính chưa từng ngủ lại viện của Phù Vân và Chử Yến, mặc dù nàng thân thiết với bọn họ nhưng đối với hắn thì không giống.

Khoảng thời gian này hắn kèm Phù Vân đọc sách, mặc dù quan hệ giữa hai người trông thì căng thẳng nhưng thực chất đã thoải mái hơn rất nhiều so với lúc trước, cũng từ việc nói bóng gió với Phù Vân mà hắn biết quan hệ giữa Phù Vân hay Chử Yến với nàng đều trong sạch.

Nói cách khác, trước khi ở bên hắn thì rất có khả năng Quý Thính chỉ có một mình Mục Dự Chi.

Tin tức này cũng chẳng khiến hắn vui vẻ là bao, trái lại còn khiến hắn trào dâng cảm giác nguy hiểm, bởi vì điều đó cho thấy trong lòng nàng, Mục Dự Chi là một người đặc biệt, còn hắn không hi vọng ngoài bản thân hắn ra thì có ai khác giữ vị trí đặc biệt trong lòng nàng.

Quý Thính uống hơn nửa bát chè mà không thấy Thân Đồ Xuyên nói câu gì, nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn: "Nghĩ gì vậy?"

"Nghĩ về những người phụ nữ chủ động nạp thiếp cho phu quân mình." Thân Đồ Xuyên lạnh nhạt trả lời.

Quý Thính dừng một chút, híp mắt hỏi: "Có ý gì?"

"Trước kia ta không hiểu tại sao những người phụ nữ ở nhà vì không để phu quân mình chỉ chuyên sủng ái một người thiếp mà tìm nhiều vị thiếp hơn cho phu quân mình, bây giờ thì ta đã hiểu ra đôi chút." Chẳng trách trước đó Mục Dự Chi cố ý nạp thị phu cho nàng, có lẽ cũng cảm thấy sự tồn tại của hắn là một loại uy hiếp.

Quý Thính bình tĩnh nhìn hắn một lúc: "Ngươi muốn nạp thiếp hả?"

"Nàng kết luận từ đâu ra vậy?" Thân Đồ Xuyên cạn lời.

Quý Thính uống một hơi cạn sạch chén chè còn lại: "Là ngươi nhắc đến trước còn trách ta suy nghĩ nhiều?"

"Không muốn nạp thiếp, ta chỉ cần nàng." Thân Đồ Xuyên nắm chặt tay nàng.

Quý Thính liếc nhìn hắn: "Biết rồi."

Trông nàng có vẻ chẳng để tâm nhưng khóe môi lại cong lên, Thân Đồ Xuyên lặng lẽ ngắm nàng một lúc lâu, không nhịn được cúi đầu xuống hôn nàng. Chẳng biết từ lúc nào bên ngoài cửa sổ đã có tuyết rơi, rì rào đổ xuống đầu cành cây, ép chặt cành cây khô héo vang vọng tiếng kèn kẹt.

Qua một trận phóng túng bừa bãi, Quý Thính sai Thân Đồ Xuyên ôm nàng đến giường quý phi cạnh cửa sổ, mở cửa ra ngắm hoa tuyết bên ngoài. Thân Đồ Xuyên nhíu mày đóng cửa sổ lại: "Còn chưa hết mồ hôi, hóng gió lại cảm lạnh."

"Bây giờ ta quá nóng, không sợ lạnh." Quý Thính nói xong lại muốn mở cửa sổ ra, nhưng Thân Đồ Xuyên giữ cửa không cho nàng mở, nàng bị chọc tức đến bật cười: "Thân Đồ Xuyên, lá gan ngươi càng ngày càng lớn rồi đó."

"Thính nhi ngoan." Thân Đồ Xuyên chậm rãi nói.

Quý Thính: "..."

"Đợi nàng vơi bớt mồ hôi thì ta mở cho nàng." Thân Đồ Xuyên dụ dỗ.

Quý Thính phát hiện mấy ngày gần đây nàng càng ngày càng không có sức chống cự với giọng điệu này của hắn, ít nhất là lúc này nàng chỉ muốn nghe theo hắn. Thân Đồ Xuyên thấy nàng không so đo nữa thì cẩn thận ôm lất nàng, đợi qua một lát rồi mang chăn bông dày tới, quấn chặt nàng lại rồi mới mở cửa sổ ra.

Ngoài cửa sổ, gió lạnh mang theo hoa tuyết bay vào trong, thần kinh Quý Thính bỗng chốc chấn động, bởi vì trên người nàng được bọc chăn kín không thấy lạnh, chỉ có gương mặt bị cái lạnh đập vù vù.

Nàng chăm chú nhìn tuyết bên ngoài một lúc, cuối cùng cũng hài lòng.

Tháng ngày chậm rãi trôi qua, ngày "tiểu niên" nàng và Thân Đồ Xuyên đi vào cung khi trời vừa sáng.

"Vốn dĩ ba ngày trước Dự Chi đã về đến nhà rồi nhưng sổ kế toán bên Giao Huyền quá rối loạn, hắn nói muốn lán lại bên đó mấy ngày." Quý Thính thở dài, tiếc nuối khi không thể đón "tiểu niên" cùng nhau.

Thân Đồ Xuyên nhìn nàng: "Có ta ở với điện hạ rồi mà còn chưa đủ sao?"

"Sao giống được?" Quý Thính liếc hắn.

Thân Đồ Xuyên mím môi không nói.

Lúc xuống xe ngựa, Quý Thính chủ động nắm tay hắn: "Hôm nay giày ta không dễ đi, ngươi phải che chở ta cẩn thận, đừng để ta ngã."

"Sao điện hạ không bảo Mục Dự Chi che chở cho nàng đi!" Thân Đồ Xuyên vẫn còn hờn giận.

Quý Thính khó hiểu nhìn hắn: "Hắn không ở đây, che chở thế nào?"

"Nếu hắn ở đây thì điện hạ không cần ta?" Thân Đồ Xuyên lành lạnh hỏi.

Quý Thính mỉm cười: "Thế thì không hẳn, ta vẫn thích nắm tay ngươi hơn."

Thân Đồ Xuyên được câu nói này của nàng lấy lòng, hết thảy sự không vui trước đó tan thành mây khói, hắn nắm chặt tay nàng đi về phía trước.

Hai người vào cung không bao lâu thì bữa tiệc nhà trong cung bắt đầu, Trương quý phi ngồi đối diện Quý Thính theo thường lệ, nàng ấy nhìn thấy Quý Thính thì cong khóe môi mỉm cười, nhìn sang Thân Đồ Xuyên thì quả quyết lườm một cái.

Quý Thính quả thực không còn gì để nói với năng lực trở mặt của nàng ấy, nhưng thấy sắc mặt nàng ấy không tệ thì trong lòng cũng thoải mái theo. Quý Văn vẫn chưa đến, đám phi tần lục tục đi đến, không lâu sau Trương Lục Thược cũng tới.

Quý Thính thấy nàng ta thì không ngạc nhiên lắm, trước đó vài ngày Quý Văn ban thưởng cho hậu cung, không ít người ở lãnh cung được thả ra, nàng ta là cháu gái của Trương quý phi nên đương nhiên cũng xếp vào hàng ngũ được đặc xá.

Nhưng cho dù được thả ra, chưa chắc cuộc sống sau này ở hậu cung sẽ thoải mái được, bây giờ Trương quý phi đã lâu lắm rồi không gặp người nhà họ Trương, càng không thèm nhìn Trương Lục Thược cái nào, người trong hậu cung đều vô cùng tinh ranh, họ biết rõ Trương quý phi không còn là chỗ dựa của Trương Lục Thược nữa, lần lượt lên mặt bắt nạt nàng ta.

Lúc này gương mặt Trương Lục Thược tiều tụy vàng vọt như nghệ, y phục nhạt nhòa, trông như già đi mười tuổi, mới chỉ ngồi không một lát mà không biết ho khan bao nhiêu lần rồi, rõ ràng cơ thể không tốt nữa rồi. Nữ nhân trong hậu cung chỉ cần khuôn mặt đẹp thì lúc nào cũng có thể trở mình, nhưng dáng vẻ của nàng ta bây giờ thì ngoại trừ khiến Quý Văn phiền chán, e là khó có ngày ngóc đầu lên được.

Quả nhiên sau khi Quý Văn đến, y vừa nhìn thấy dáng vẻ ấy của Trương Lục Thược thì ánh mắt lộ vẻ chán ghét, lại nhìn sang gương mặt hồng hào của Trương quý phi thì cảm thấy lúc trước bản thân mình bị mù mới thấy nàng ta có phần trẻ đẹp hơn Trương quý phi.

"Nếu thân thể không khỏe thì về nghỉ đi." Quý Văn lạnh nhạt nói.

Trương Lục Thược mím môi, đáp một tiếng rồi đi ra ngoài, lúc nàng ta nhấc váy lên thì Quý Thính thấy ngón tay nàng ta bị nứt nẻ vì lạnh, trông theo bóng lưng yếu ớt mỏng manh ấy, nàng đoán nàng ta không gắng gượng nổi qua mùa đông này.

Nếu lúc trước nàng ta cứ gây chuyện với nàng hết lần này đến lần khác thì có khi lúc này nàng ta đã gả cho một con cháu nhà thế gia danh tiếng nào đó, nếu về sau không có tâm tư xấu xa, an phận gả cho tên đầy tớ kia thì có nhà họ Trương ở đó thì nàng ta cũng bình an sống một đời. Đáng tiếc dã tâm quá lớn mà không có đủ năng lực, chỉ có thể gánh lấy số phận như bây giờ.

Lúc nàng thất thần, Thân Đồ Xuyên nắm chặt tay nàng: "Điện hạ."

"Ừm." Nàng hoàn hồn, mỉm cười với hắn.

Thân Đồ Xuyên thấy nàng không nhìn về phía cửa nữa mới buông lỏng tay nàng ra. Quý Thính thu lại tâm tư, nói chuyện với Quý Văn, nàng nhạy cảm phát hiện ra hình như y hơi nôn nóng nhưng nàng thăm dò mấy lần đều không có kết quả, cuối cùng đành phải đi hỏi Lý Toàn sau khi cung yến kết thúc.

"Hôm nay huyện thừa Giao Huyền dâng tấu lên, chắc hẳn liên quan đến bản tấu đó, nhưng cụ thể là chuyện gì thì nô tài cũng không rõ." Lý Toàn đáp.

Quý Thính dừng một chút rồi nói: "Hoàng thượng xem tấu xong thì làm gì?"

"Cái này nô tài cũng không biết, nhưng mấy ngày gần đây bên Thái Y Viện ít đi mấy vị thái y, không biết có liên quan tới chuyện này hay không... Đúng rồi, thực ra lúc trước huyện thừa từng dâng tấu rồi nhưng hoàng thượng không để tâm, chỉ truyền khẩu dụ bảo huyện thừa tự giải quyết, sau này không cần dâng tấu vì mấy chuyện nhỏ nhặt ấy nữa." Lý Toàn trả lời.

Quý Thính nhíu mày, nàng cảm thấy chuyện này không đơn giản, vì vậy vừa về tới phủ nàng gọi Chử Yến vào, bảo hắn ta tới Giao Huyền một chuyến: "Ngươi đi điều tra xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tiện thể dón Dự Chi về luôn, sắp qua năm mới rồi, không thể chậm trễ được."

"Vâng." Chử Yến đáp một tiếng, buổi tối hôm đó hắn ta thu dọn đồ đạc đi ngay.

Chử Yến đi rồi, Quý Thính vẫn không yên tâm, khẩu vị ăn cơm mỗi ngày cũng không còn, Thân Đồ Xuyên thấy thế, dù trong lòng lo lắng buồn rầu nhưng ngoài trừ an ủi nàng ra thì hắn không làm được gì khác.

Trong sự lo lắng không yên của nàng, Chử Yến trở về sau ba ngày, chuyện đầu tiên làm sau khi về phủ là tới gặp nàng, vẻ mặt cứng ngắc mở miệng: "Mấy con đường đi vào Giao Huyền đều có quan binh trông giữ, ti chức không quen địa hình bên ngoài, tìm mấy lần cũng không tìm được con đường nhỏ nào chỉ đành tay trắng trở về."

"Đầu tiên là Thái Y Viện thiếu người, sau là đường đi bị quản lý, không phải là..." Quý Thính nghĩ đến khả năng kia, tay siết chặt lại thành nắm đấm.

Thân Đồ Xuyên nắm lấy bàn tay lạnh như băng của nàng: "Không đâu, không nên vào lúc này."

Quý Thính biết hắn nhắc tới chuyện gì, kiếp trước ôn dịch bùng phát vào mùa hè sang năm, nhưng hành động lúc này của Quý Văn khiến nàng rất khó để không nghi ngờ kiếp này ôn dịch đến trước.

"Ta muốn tới Giao Huyền." Quý Thính lạnh lùng nói.

Ánh mắt Thân Đồ Xuyên tối sầm lại: "Không được."

"Vì sao không cho ta đi?" Quý Thính nhìn hắn: "Không phải ngươi nói nó không nên xảy ra vào lúc này sao?"

"Điện hạ..."

"Ta muốn đi." Quý Thính kiên định ngắt lời hắn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net