Chàng giảng viên cầm thú của tôi - Tát Không Không

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Vân dần phát hiện, anh bắt đầu thỏa hiệp với Lý Du Nhiên.

Ví dụ như, khi cô ấy gắp rau dưa cô ấy không thích ăn vào trong bát của anh, anh không trả về mà ăn rất tự nhiên.

Ví dụ như, khi cô ấy gác chân mình lên người anh, anh không đẩy ra mà để mặc cô ấy tùy ý quẫy đạp.

Lại ví dụ như, khi cô ấy muốn anh cùng ngồi xe lửa đưa cô ấy về nhà rồi tự mình quay lại, anh cũng đồng ý.

Khi nhìn thấy anh trên xe lửa, Lý Du Nhiên rất thỏa mãn, gối đầu lên vai anh giống như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn.

Một giây đó, anh quay đầu, nhìn thấy trên cửa kính tàu hỏa phản chiếu nụ cười rất rõ ràng trên khóe môi anh.

Nhưng tiếp đó, câu nói của Lý Du Nhiên khiến trái tim anh chìm xuống.

"Nếu anh làm chuyện gì có lỗi với em, em sẽ không làm gì cả, không thích anh nữa, không quan tâm đến anh nữa, không nhớ anh nữa, không nhìn anh nữa."

Anh không dám tưởng tượng đến ngày đó.

Mặc dù trọng tâm câu chuyện bị anh chuyển hướng rất nhanh, nhưng trái tim Khuất Vân vẫn nặng nề như trước.

May mà Lý Du Nhiên lập tức xóa bỏ phiền muộn của anh.

Cô ấy muốn anh về nhà gặp bố mẹ, đây căn bản chỉ là một câu nói đùa, đương nhiên Khuất Vân biết, cho dù có cho cô ấy một trăm lá gan cô cũng không dám nói với bố mẹ chuyện cô ấy qua lại với thầy giáo của mình.

Nhưng Khuất Vân đồng ý.

Quả nhiên, Lý Du Nhiên đâm lao đành phải theo lao, vừa sốt ruột giật tóc vừa ra vẻ bình tĩnh thương lượng với anh.

Nhìn cái trán nhẵn mịn ngày càng toát nhiều mồ hôi của cô ấy, Khuất Vân không nhịn được muốn cười ra tiếng.

Cuối cùng, vẫn là Lý Du Nhiên chịu thua.

Nhìn dáng vẻ đáng thương của cô ấy, Khuất Vân quyết định để cho cô ấy một con đường sống.

Khi sắp bỏ chạy, cô ấy bỗng chạy tới rừng cây bên cạnh, khom lưng, ngoắc tay với anh, đôi mắt cười thành hình trăng khuyết, màu xanh lục tươi mát tràn ngập trên gương mặt.

Cô ấy đang đòi một nụ hôn.

Không hề có mưu đồ, giống như thủy tinh lấp lánh.

Trong giây phút đó, Khuất Vân tin chắc rằng, anh còn muốn hôn cô ấy nhiều hơn cô ấy muốn.

Vì vậy, anh đã làm như vậy.

Hôn xong, anh vui vẻ nhìn theo cô bạn gái nhỏ chạy lên lầu.

Nhưng dường như hôm nay ông Trời đặc biệt thích khiến cho tâm trạng anh lên xuống, vừa mới xoay người, Khuất Vân lập tức nhìn thấy vệt đen trong cuộc đời anh.

Cổ Thừa Viễn.

"Sống tốt chứ?" Cổ Thừa Viễn cười hỏi ra những lời này, ngữ điệu rất tự nhiên, hoàn toàn không giống như đang nói với một người từng chịu tổn thương.

"Mày muốn đáp án gì?" Khuất Vân hỏi ngược lại.

Cổ Thừa Viễn cười không nói, nhưng nụ cười kia chói mắt như băng lạnh.

Trong thời khắc đó, nỗi hận của Khuất Vân đối với hắn càng nhiều thêm.

Anh không cách nào hiểu được lối suy nghĩ của Cổ Thừa Viễn.

Chỉ bởi vì mẹ anh tới ký túc xá vài lần, giúp anh dọn dẹp đồ đạc, chỉ như vậy mà Cổ Thừa Viễn đã trăm phương nghìn kế bố trí một cái bẫy, để anh nhảy vào.

Càng không cách nào nhớ lại rằng, trong khoảng thời gian hai người là bạn, khi anh thật lòng đối xử tốt với hắn, Cổ Thừa Viễn đã đứng trong chỗ tối cười nhạt với anh.

Tình bạn mà anh từng quý trọng thì ra chỉ là một sự sỉ nhục.

"Sao cậu lại tới đây?" Câu hỏi của Cổ Thừa Viễn khiến Khuất Vân hoàn toàn tỉnh lại.

Ý nghĩ đầu tiên của anh là không thể để Du Nhiên biết chuyện này.

"Cố ý báo thù, mày có tin không?" Khuất Vân nửa thật nửa giả nói.

Cổ Thừa Viễn cười cười: "Hoan nghênh bất cứ lúc nào, nhưng không phải hôm nay, bạn cũ, sau này còn gặp lại."

Nói xong, hắn đi theo con đường Du Nhiên đã đi, lên lầu.

Khuất Vân đứng tại chỗ thật lâu, không dời bước, anh đang lo lắng sẽ có một chút biến động.

Chưa đến vài giây sau, Lý Du Nhiên lập tức gọi điện tới, cô ấy nhắc tới tên của Cổ Thừa Viễn.

Khoảnh khắc đó, trong lòng Khuất Vân vô cùng căng thẳng, lòng bàn tay lập tức đầy mồ hôi.

Nhưng câu nói tiếp theo của Du Nhiên khiến anh thở phào nhẹ nhõm – cô ấy còn chưa biết chuyện giữa anh và Cổ Thừa Viễn.

Lý Du Nhiên dặn anh giữ bí mật, đây cũng chính là chuyện Khuất Vân muốn làm.

Nhưng vừa nghĩ đến chuyện Lý Du Nhiên và Cổ Thừa Viễn ở cạnh nhau, Khuất Vân cảm thấy trên lưng giống như buộc một quả bom hẹn giờ, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ ra một số sự thật.

Khuất Vân không kiềm chế được, không bao lâu lại cầm di động lên, muốn thăm dò tình hình phía cô ấy.

Thế nhưng, chưa được hai tiếng chuông, bên kia đã truyền tới một giọng nữ lạnh lùng: "Số điện thoại bạn gọi hiện không liên lạc được."

Khi Du Nhiên đi đã từng hứa, ngay cả ngủ cô ấy cũng sẽ để di động bên gối, mở máy để bọn họ tiện nấu cháo điện thoại.

Khả năng duy nhất đó là... cô ấy đã biết sự thật.

Cô ấy đã biết anh đồng ý hẹn hò với cô ấy vì giữa anh và anh trai của cô ấy có một ít chuyện không hay.

Vì vậy, cô ấy đau lòng rồi, cô ấy tức giận rồi.

"Nếu anh làm chuyện gì có lỗi với em, em sẽ không làm gì cả, không thích anh nữa, không quan tâm đến anh nữa, không nhớ anh nữa, không nhìn anh nữa."

Lời nói của Du Nhiên vang lên bên tai anh.

Hiện giờ, cô ấy đang thực hiện lời nói đó sao?

Tròn năm ngày, điện thoại của Du Nhiên luôn trong trạng thái tắt máy.

Đáp án dường như đã quá rõ ràng.

Cô ấy đã biết sự thật, cô ấy đã bỏ mặc anh.

Năm ngày này là một sự dày vò không nhỏ.

Trong bãi đỗ xe bên ngoài trường, Khuất Vân gặp Cổ Thừa Viễn và Lý Du Nhiên.

Từ đầu tới cuối, cô ấy không thèm liếc nhìn anh lấy một cái.

Thật ra, kết thúc như vậy cũng tốt, giờ còn chưa lún quá sâu, nhân cơ hội này rút ra, sạch sẽ, lưu loát.

Khuất Vân nghĩ như vậy, nhưng bước chân lại không nghe theo sự sai bảo, anh đi tới rừng cây nhỏ bên ngoài ký túc xá của Du Nhiên, đứng ở đó.

Anh không biết mình đang đợi cái gì, anh chỉ muốn đứng đó, chỉ muốn nhìn cô bé kia một lần.

Một tiếng sau, Du Nhiên cầm cặp lồng đi ra, đứng tại chỗ, cô ấy nhìn anh, trên mặt có chút nghi hoặc.

Khuất Vân nhớ tới cô ấy của năm ngày trước.

Một Lý Du Nhiên mà trên gương mặt có phiến lá di động, cười rạng rỡ động lòng người, trong mắt chỉ có một mình anh.

Anh nhớ người con gái đó.

Anh đi tới trước mặt cô ấy, sự im lặng đã tới giới hạn, cuối cùng anh khẽ hắng giọng, tìm được chủ đề để nói: "Sách của em ở nhà tôi, định bao giờ tới lấy?"

Phản ứng của Du Nhiên khiến anh lại trào dâng hy vọng.

Cô ấy còn chưa biết gì.

"Có phải trong mấy ngày nay anh quen cô nàng nào khác, nên muốn chia tay với em không? Em nói cho anh biết, anh đừng nằm mơ, nếu anh dám có ý định này em sẽ... sẽ đốt nhà anh!"

Cô ấy trợn trừng hai mắt, mũi thở phập phồng, ánh mắt kích động và nghiêm túc.

Hoàn toàn là tư thế chiếm giữ.

Chiếm giữ anh.

Thế nhưng, Khuất Vân cam tâm tình nguyện

Sau khi mối nguy hiểm được xóa bỏ, Khuất Vân mua điện thoại cho cô ấy, cũng yêu cầu cô ấy luôn luôn mở máy – anh căm hận cảm giác không biết tung tích của cô ấy.

Du Nhiên không thay đổi, vẫn giống như trước đây, vẫn thích kề cận anh, thích ghé vào ngực anh.

Mà Khuất Vân cũng không thay đổi, anh vẫn đối xử lạnh nhạt với cô ấy, bởi vì tính cách anh là như vậy, càng bởi vì anh thích nhìn vẻ mặt vừa hận vừa yêu sau khi bị lừa gạt của cô ấy.

Giống như không nhịn được muốn nhào đến cắn cần cổ anh, nhưng khi đến gần rồi lại không nỡ.

Không lâu sau, Du Nhiên bắt đầu hỏi về quá khứ của anh, về những chuyện anh không còn muốn nhớ đến nữa.

Về Cổ Thừa Viễn, về Đường Ung Tử, về con mèo đó.

Khuất Vân luôn áp dụng thái độ né tránh, ngay cả tâm trạng cũng trở nên không thoải mái.

May mà lúc đó, tâm trí của Du Nhiên đều đặt lên cuộc thi tiếng Anh cấp sáu, cô ấy rất khắc khổ, thậm chí đến trình độ treo cổ, dùi xương.

Tất cả chỉ vì nếu qua được kỳ thi, cô ấy sẽ có một yêu cầu với anh.

Nhìn viền mắt thâm đen của cô ấy trong khoảng thời gian đó, Khuất Vân có chút đề phòng – dựa theo trình độ nghiêm túc của cô ấy, yêu cầu này đoán chừng không phải dễ ứng phó.

"Em muốn chính miệng anh nói... Anh yêu em, còn nữa, anh vĩnh viễn sẽ không rời khỏi em."

Du Nhiên vùi mặt vào bờ vai anh, nói ra những lời này.

Một yêu cầu thật đơn giản, chỉ cần anh mở miệng.

Nhưng Khuất Vân nói không nên lời.

Bởi vì giữa bọn họ còn có rất nhiều chuyện chưa giải quyết.

Khuất Vân chưa bao giờ đơn giản hứa một chuyện gì đó, bởi vì đối với anh, lời hứa là chuyện của cả một đời, là chuyện mà anh phải dùng cả tính mạng để hoàn thành.

Anh của hiện tại không có tư cách để nói ra những lời này.

Anh không chịu nói, vì vậy chọc giận Du Nhiên, cô ấy đạp cửa bỏ đi.

Có thể tưởng tượng ra, giống như vô số lần trước đây, cơn giận của Du Nhiên rất nhanh đã tiêu tan.

Cô ấy chưa bao giờ thật sự nổi giận với anh, cũng không làm khó anh.

Trên con đường ven sông, cô ấy không để ý ánh mắt của mọi người, dũng cảm quay về phía mặt sông hô to lời trong trái tim mình.

"Khuất Vân, em yêu anh, em vĩnh viễn sẽ không rời khỏi anh!!!"

Chóp mũi của cô ấy bị lạnh đến mức đỏ bừng, nhìn có vẻ yếu ớt, nhưng giọng nói của cô ấy lại kiên định lạ thường.

Đối với cô ấy, thì ra anh quan trọng như vậy.

Mà đối với anh, cô ấy cũng như vậy.

Ngày đen tối nhất trong cuộc đời Khuất Vân chính là ngày sinh nhật anh.

Ngày hôm đó, anh rơi vào sự phản bội, cũng tự tay giết chết con vật mà mình yêu thương nhất.

Từ đó về sau, ngày đó hàng năm chính là ngày anh không muốn nhớ lại nhất.

Anh không muốn nhắc tới.

Nhưng Du Nhiên, người luôn luôn thuận theo anh lại cứng rắn truy hỏi tới cùng.

Anh phải nói thế nào đây, nói sinh nhật anh chính là ngày anh ruột cô ấy đã tổn thương anh?

Tâm trạng Khuất Vân thật sự không ổn, ngữ khí cũng nặng nề, Du Nhiên giận dỗi bỏ đi.

Lần này, Du Nhiên hẳn là tức giận thật rồi, bởi vì liên tiếp vài ngày, cô ấy không tìm đến anh.

Trong ngày hôm đó, Khuất Vân uống rượu.

Rất nhiều, rất nhiều rượu.

Anh say, nhưng lại không quên được như anh mong muốn, ngược lại, tất cả những chuyện đó quay trở về trong suy nghĩ của anh.

Quá đê tiện, quá kinh khủng, quá tanh tưởi, quá đau đớn.

Mỗi một màn kịch đều khiến cảm xúc của anh thắt chặt đến tận cùng.

Anh cần phóng thích.

Trong lúc nửa say nửa tỉnh, có người đang gõ cửa, âm thanh kia vừa to vừa vội, giống như nắm tay đập mạnh lên đầu anh.

Khuất Vân đứng lên, giật cửa ra.

Đứng ngoài cửa là Du Nhiên.

Dường như cô ấy đang rất tức giận, từ trong miệng cô ấy phát ra rất nhiều chữ.

Khuất Vân không đáp lời, chỉ ngăn cái miệng cô ấy lại.

Cô ấy là thuốc giải, anh cần cô ấy.

Trên sô pha, ngọn lửa bị đốt lên giữa bọn họ.

Ngọn lửa đó lớn đến kinh người, cực nóng, cực phức tạp.

Bọn họ không kìm lòng được.

Thân thể của bọn họ không nghe theo sự sai bảo của bản thân.

Trong giây phút cuối cùng, cô ấy hỏi: "Vì sao lại muốn em?"

Đúng vậy, vì sao lại muốn cô ấy.

Vì sao lại đồng ý quen cô ấy khi giữa hai người còn chưa có gì.

Rượu không ngăn cản được hồi ức của anh.

Bởi vì cô ấy là Lý Du Nhiên.

Bởi vì cô ấy là em gái của Cổ Thừa Viễn.

Bởi vì anh muốn trả thù.

Đúng vậy, anh muốn trả thù.

Vậy là trả được thù rồi, ít nhất, cô ấy đã giải được độc của anh rồi.

Cô ấy đã khiến anh vô cùng vui vẻ.

Chỉ như thế, anh muốn cô ấy.

Sau khi tỉnh táo lại, Khuất Vân không vì thân thể được thỏa mãn mà thả lòng, tâm trạng của anh đã rơi thật mạnh xuống đáy cốc.

Tuy bắt đầu của bọn họ là một âm mưu tối tăm, nhưng phát triển đến tận đây đã là trọn vẹn.

Khuất Vân quyết định, từ nay về sau, anh sẽ quên hết tất cả chuyện trước đây.

Lý Du Nhiên chỉ là Lý Du Nhiên.

Là bạn gái anh.

Là cô gái mà anh yêu.

Không hơn.

Sau khi vứt bỏ gánh nặng, ở bên Du Nhiên, anh càng thêm vui sướng, cô ấy luôn luôn có thể làm anh cười.

Hơn nữa, mùi vị của cô bé này không tệ, anh ăn thành nghiện, không chịu buông tay.

Vì vậy, dùng tất cả thủ đoạn lớn nhỏ, Khuất Vân giữ cô ấy lại bên mình hết kỳ nghỉ đông.

Nhưng hạnh phúc luôn ngắn ngủi, không lâu sau, Cổ Thừa Viễn tìm đến.

Có lẽ sẽ có một ngày anh giải thích tất cả với Du Nhiên, nhưng không phải lúc này.

Khuất Vân đưa Du Nhiên lên núi trượt tuyết, vốn tưởng rằng sẽ không có ai quấy rầy kỳ nghỉ của hai người bọn họ, ai ngờ Đường Ung Tử và Vưu Lâm lại xuất hiện.

Dưới sự phối hợp của bọn họ, Du Nhiên đã biết tất cả.

Môi cô ấy trắng bệch, khóc tới mức tan vỡ, khiến Khuất Vân không biết phải làm gì.

Không biết phải làm gì, đây là cảm giác mà cả đời anh chưa từng trải nghiệm.

Anh muốn giải thích, nhưng không có câu chữ.

Bởi vì em là Lý Du Nhiên.

Bởi vì em là em gái của Cổ Thừa Viễn.

Bởi vì anh muốn trả thù.

Một đêm kia, anh thật sự đã nghĩ như vậy, anh không cách nào phủ nhận.

Anh muốn ôm cô ấy, anh không muốn buông tay, nhưng làm như vậy sẽ chỉ khiến Du Nhiên không khống chế được cảm xúc.

Vưu Lâm nói, cứ tiếp tục như thế, cô ấy sẽ khóc đến chết mất.

Khuất Vân ép chính mình tỉnh táo, anh đồng ý để Vưu Lâm đưa Du Nhiên về nhà.

Một giây sau khi Du nhiên đi, Khuất Vân lập tức muốn đuổi theo, ép buộc cô ấy, đưa cô ấy đến đảo hoang vắng vẻ, cắt đứt với người đời, cuộc sống chỉ còn hai người.

Anh kiềm chế, cắn răng kiềm chế, cuối cùng cũng bộc phát vào ngày mùng năm đó.

Nếu không nhìn thấy cô ấy, anh sẽ phát điên mất, vì vậy, anh chạy tới dưới nhà Du Nhiên.

Tâm trạng của cô ấy đã bình tĩnh hơn nhiều, nhưng vẫn không xuống gặp anh.

Không sao, anh tiếp tục chờ.

Rốt cuộc, ngày hôm sau, cô ấy xuống.

Nhưng cô ấy xuống để báo cho anh biết tin tức anh phải rời khỏi cô ấy.

Dứt khoát như vậy.

Anh không đồng ý, cũng không thể đồng ý, nhưng cuối cùng, Khuất Vân phát hiện, ánh mắt cô ấy nhìn anh mang theo sự chán ghét.

Quấn quýt quấy rầy không phải biện pháp tốt, Khuất Vân quyết định tỉnh táo lại lần nữa.

Là do anh phạm lỗi rất lớn, anh cần thời gian để chuộc lỗi.

Tôi để em đi.

Anh đã nói như vậy với Du Nhiên.

Thế nhưng anh nhớ rất rõ lời thề mà anh đã ép Du Nhiên phải nói với mình.

Em thề, vĩnh viễn sẽ không rời khỏi anh, cho dù rời đi một thời gian, nhưng sẽ trở về.

Đúng vậy, hiện giờ, cô ấy chỉ rời đi một lúc thôi.

Đây là sự trừng phạt cho lỗi lầm của anh.

Anh bằng lòng chịu phạt, nhưng tuyệt đối không buông tay.

Tuyệt đối không.

Những ngày tiếp theo của kỳ nghỉ đông, anh lên kế hoạch kỹ càng, làm thế nào để có được Du Nhiên một lần nữa.

Bước thứ nhất, nghe theo mệnh lệnh của Du Nhiên, coi cô ấy là một sinh viên bình thường, giống như đã quên tất cả những chuyện đã từng xảy ra giữa bọn họ.

Hơn nữa, anh còn lợi dụng sự hiểu lầm với Đường Ung Tử giúp anh một tay.

Anh nấp ở trong góc, nhìn thấy rõ vẻ mặt của Du Nhiên.

Anh trốn ở bên cạnh quán rượu, nhìn cô ấy say rượu, rồi đưa cô ấy về ký túc xá.

Trong lòng cô ấy vẫn còn có anh.

Chỉ là, lỗi lầm của anh quá lớn, nhất thời cô ấy không tha thứ ngay được.

Bước thứ hai, chính là bắt đầu một lần nữa, giống như khi bọn họ mới quen biết, dùng hết sức để khiêu khích cô.

Khiến tất cả bắt đầu một lần nữa.

Kế hoạch của Khuất Vân, những tính toán của anh, cho tới giờ đều là hoàn mỹ, nhưng lúc này, nó vẫn thất bại.

Trong bệnh viện, Du Nhiên kiên quyết bỏ đi.

Không lâu sau, cô ấy qua lại với Long Tường kia.

Khuất Vân cũng không quá lo lắng, bởi vì Long Tường và cô ấy cũng không thích hợp.

Du Nhiên chỉ đang chơi một trò chơi mà thôi, Khuất Vân cho rằng như vậy.

Nhưng, anh không ngờ rằng, sau khi sự kiện kia phát sinh, bọn họ thực sự hẹn hò.

Cô ấy nói, cô ấy quyết định đi tiếp.

Rời khỏi ngọn núi này của anh, tiếp tục tìm nơi khác để nghỉ chân.

Trong một giây đó, Khuất Vân cảm thấy sợ, trong đầu anh luôn nghĩ đến lời nói của cô ấy, vậy nên anh mới đứng ngẩn người trước mặt toàn bộ sinh viên của khoa mười phút.

Sau đó, anh làm một việc mà anh từng cho rằng cả đời anh cũng không làm.

Anh quấn lấy cô ấy.

Nhưng trong miệng cô ấy vẫn là những lời nói lựa chọn Long Tường.

Đến nước này, Khuất Vân nghĩ, anh đã không còn giống chính anh nữa.

Thế nhưng anh không cách nào khống chế.

Thậm chí anh còn dùng tới biện pháp ti tiện nhất để ngăn cản Du Nhiên tới sân bay.

Cuối cùng, Du Nhiên cũng đồng ý suy nghĩ.

Anh cho cô ấy thời gian, cô ấy cho anh niềm hy vọng.

Thế nhưng, hy vọng lần thứ hai vụt tắt – Cổ Thừa Viễn lại lần nữa đứng giữa bọn họ.

Mà lúc này đây, hắn xuất hiện với một thân phận hoàn toàn mới.

Kẻ tới cướp đoạt, hắn đã có tư cách để ôm Du Nhiên.

Khuất Vân thừa nhận, anh đấu không lại Cổ Thừa Viễn.

Bởi vì anh bình thường hơn Cổ Thừa Viễn.

Cổ Thừa Viễn là một kẻ có thể dùng cách thức tàn nhẫn đến không tưởng để đạt được mục đích.

Sự tàn nhẫn kia, nhằm vào người khác, cũng nhằm vào chính hắn.

Quả nhiên, Cổ Thừa Viễn tiến gần một bước về phía Du Nhiên.

Nếu là thứ gì khác, Khuất Vân sẽ không tranh với hắn.

Nhưng, đây là Lý Du Nhiên.

Suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng anh lấy lùi để tiến, anh vờ như đã buông tay cô ấy, thật ra anh đang âm thầm điều tra Cổ Thừa Viễn.

Anh dùng nhiều đêm không ngủ, bằng tốc độ nhanh nhất nắm toàn bộ chứng cứ trong tay.

Nhưng vẫn chậm một bước – Du Nhiên rơi vào tay Cổ Thừa Viễn.

Trong khoảng thời gian Du Nhiên bị Cổ Thừa Viễn bắt cóc, đối với Khuất Vân, mỗi một giây đều là một cây kim đâm thẳng vào tim.

Thật dày, trái tim anh giống như một bàn chông.

Anh thề, sau khi Du Nhiên trở về bên cạnh anh, anh nhất định phải dùng một sợi dây buộc chặt cô ấy lại, không cho đi bất cứ đâu.

May mà anh cứu được Du Nhiên trong thời khắc cuối cùng.

Bọn họ, một lần nữa ở bên nhau.

Kết cục, có vẻ như mọi người cùng vui, nhưng không lâu sau Lý Du Nhiên lại dự định tới đại học C học nghiên cứu sinh.

Là đại học C nam sinh nhiều như thủy triều mãnh liệt, là đại học C heo mẹ cũng được coi như Điêu Thuyền kia.

Lý Du Nhiên mà tới, chẳng phải lại chọc ra không biết bao nhiêu con thiêu thân hay sao.

Nếu cô ấy đã bất nhân trước, vậy anh bất nghĩa cũng là đương nhiên.

Không lâu sau, Lý Du Nhiên mang thai đúng như dự tính của anh.

Anh dùng một sợi dây, trói cô ấy lại.

Kỳ hạn, là cả đời.

Có lẽ, còn phải bù đắp cả kiếp sau nữa.


HOÀN.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net