Chờ Em Lớn, Được Không? - Diệp Lạc Vô Tâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
thoáng liếc qua bố mẹ của An Nặc Hàn, rồi lại nhìn qua Mạt Mạt, vẻ mặt cô hơi có chút bất đắc dĩ.

Mạt Mạt xem ra quả thật là rất tham ăn, cúi đầu ăn rất tích cực, chỉ là cô bé ăn có hai miếng thịt bò.

...

Ăn cơm xong, bố mẹ của An Nặc Hàn đi dạo bên bờ biển, mẹ của anh ôm lấy cánh tay của bố anh, cơ thể dựa sát vào ông, vết chân lồng vào nhau trên cát kéo dài rất xa, rất xa...

Mạt Mạt ngồi trên ghế sofa ôm điều khiển từ xa chăm chú dõi theo trận thi đấu bóng đá, lúc xem cảm xúc rất sôi trào, không hề có chút không tự nhiên với tư cách làm khách ở nhà người khác.

An Nặc Hàn cũng không vội lên tầng, ngồi trên ghế sofa xem TV. Tô Thâm Nhã nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay của anh đặt bên sườn, cơ thể nhẹ nhàng ngả sát vào người anh. Vai anh rất rộng, rất ấm... giống như ngày xưa.

Cô nhắm mắt lại, nhớ lại Party tốt nghiệp của An Nặc Hàn, ngày đó cô uống rất nhiều chén, đã khóc. Trong vườn trường, cô dựa trên v
ai anh nghẹn ngào. "Em rất lạnh! Anh ôm em một chút có được không? Một lần là được rồi..."

Anh lắc đầu, cởi áo khoác ra, đặt lên trên người cô rồi một mình rời đi.

Nhớ lại đêm hôm đó, cô lại cảm thấy hơi lạnh, dựa càng sát vào người anh. "Em rất lạnh."

Lần này anh cuối cũng đưa tay ra, ôm lấy bờ vai gầy của cô.

"Anh theo em lên tầng nghỉ ngơi đi." Cô nói thật nhỏ.

"Được."

Khi bọn họ đứng dậy rời đi, Tô Thâm Nhã lặng lẽ quay đầu lại.

Trên TV, Raul lại vừa ghi thêm một bàn, ghi 2 điểm cho đội nhà.

Mạt Mạt hoàn toàn không hề có hưng phấn như lần đầu tiên, cô lấy hai tay ôm chặt chân, tập trung tinh thần xem TV.

Trên chiếc chân nhỏ tinh tế trắng bệch có một vết xước, đã được bôi thuốc những vẫn còn rớm máu.

Nhìn mà thấy đau lòng.

Tô Thâm Nhã nhớ lại lần đầu tiên cô cùng An Nặc Hàn trò chuyện, cô hỏi anh: "Vì sao anh lại tên là An Nặc Hàn?"

Anh nói, "Anh thích cái tên này."

"Vì anh thích sự yên tĩnh sao?"

Anh cười cười, cười đến khi khóe miệng lộ ra một loại tình cảm đặc biệt.

Thật ra An Nặc Hàn không chỉ thích yên tĩnh, anh nói cũng không nhiều, cho dù tại thời gian đàm phán cũng rất ít phát biểu, nhưng khi anh mở miệng tất cả đều là những lời vàng ngọc, ý nghĩa vô cùng.

Thế nên Tô Thâm Nhã đã tập thành thói quen anh rất ít lời, thay bằng việc tìm hiểu tâm sự của anh.

Cuối cùng anh cũng mở miệng: "Cảm ơn!"

Tô Thâm Nhã thoáng nở một nụ cười gượng gạo, "Ngoại trừ lời cảm ơn, anh không còn chuyện khác để nói sao?"

Anh khẽ mấp máy môi, nhưng lại không phát ra âm thanh.

Anh đi tới trước giá sách, lấy ra một cuốn album từ bên trong, mở ra trang thứ hai từ dưới lên, nhìn thoáng qua rồi đóng lại, trên mặt mơ hồ hiện lên nỗi thất vọng.

Cho dù cô chỉ vô tình nhìn thoáng qua, Tô Thâm Nhã vẫn thấy rõ bức ảnh kia.

Đó là bức ảnh mà An Nặc Hàn và Mạt Mạt chụp chung.

Trên bàn có một chiếc bánh gateaux cắm 14 cây nến, dưới nền sáng mờ ảo, An Nặc Hàn nhẹ nhàng hôn lên trán Mạt Mạt...

Mạt Mạt trong ảnh mặc một chiếc váy công chúa lỗng lẫy, trên tóc cài một chiếc kẹp màu vàng, nụ cười trên mặt cô bé tràn đầy ngọt ngào lại vừa thoáng có chút rụt rè...

Tô Thâm Nhã có loại cảm giác đôi mắt bị bức ảnh đâm thủng, nước mắt đong đầy nơi vành mắt. Cô cuối cùng cũng tin được lời Mạt Mạt nói, người mà anh không đề cập tới là người mà anh quan tâm nhất.

"Vì sao anh lại muốn dẫn em tới Australia?"

"Anh tưởng rằng em phải hỏi từ hôm qua chứ." An Nặc Hàn nhìn cô, con ngươi đen càng lúc càng phẳng lặng: "Chúng ta kết hôn đi."

Cô thường xuyên nghe được những lời này của anh từ trong mơ, sau khi tỉnh thì lại cảm thấy mất mát vô cùng, ngày hôm nay cô nghe thấy những lời này trong hiện thực, càng mất mát hơn so với trong mơ.

Cô nhắm mắt lại, nước mắt không kiềm chế được rơi không ngừng, "Anh căn bản không yêu em mà."

"Em là người phụ nữ thích hợp nhất với anh. Anh đã 27 tuổi rồi, đã qua cái tuổi nhiệt huyết theo đuổi tình yêu, anh muốn có một gia đình, muốn có một người vợ hiểu anh."

Nghe được những lời nói như vậy, tâm tình của cô lại càng thêm kích động: "Vì sao lại là em? Vì sao không phải là Mạt Mạt?"

An Nặc Hàn chợt nở nụ cười, phảng phất như đang cười một người ngốc nghếch.

"Mạt Mạt là em gái của anh, ở trong mắt anh cô ấy mãi mãi luôn là một đứa trẻ con!"

"Trẻ con?" Giọng nói của anh chân thành đến như vậy, chẳng lẽ cô nghĩ sai rồi sao. "Thật vậy ư?"

An Nặc Hàn thoáng nhìn qua quyển album trong tay, cười cười nói: "Trước kia mỗi lần trở về đều phát hiện ra một bức ảnh mới của Mạt Mạt trong cuốn album, thế nhưng từ khi cô bé 14 tuổi... cô ấy không hề để lộ ra thêm một bức ảnh nào. Bởi vì cô ấy gặp được Thành tại quán bar."

"Cô ấy yêu Thành ư?"

Tô Thâm Nhã cũng đã từng trải qua độ tuổi như thế. Nỗi lòng của thiếu nữ lúc nào cũng lơ lửng thay đổi nhanh hơn cả gió.

Thuở thơ ấu, con gái luôn luôn dựa vào bố và anh trai, cho rằng đó là ông trời của mình.

Đến một ngày con gái gặp được một người con trai khiến cho mình động lòng, trong đầu liền chẳng chứa được những người khác, dường như tồn tại trên thế giới này chỉ vì một người đàn ông.

"Thành là nhóm trưởng của một ban nhạc, anh đã từng nghe anh ta hát, u buồn mà thâm tình."

"Thế về sau thì sao?"

An Nặc Hàn nhìn về phía biển rộng, tâm tư theo biển khơi mà dậy sóng, hồi tưởng về quá khứ: "Uncle sai người đánh Thành, muốn anh ta từ bỏ hy vọng với Mạt Mạt, thế nhưng tình cảm của Mạt Mạt với Thành vô cùng kiên định... Đấy là lần đầu tiên anh thấy Mạt mạt tức giận, cô ấy hét to với Uncle: Bố là bố của con mà, bố có thể cho con tự mình quyết định không? Bố sai rồi! Ngoại trừ bản thân con, không ai có thể quyết định được tương lai con!"

"Tình yêu của bọn họ thật khiến cho người khác cảm động."

"Thể giới này không cò có tình yêu mạnh mẽ mới làm người khác cảm động." Anh nhẹ nhàng ôm lấy cô vào trong ngực: "Thâm Nhã, tin tưởng anh, anh nhất định sẽ chăm sóc em thật tốt."

Cô gật đầu.

Có lẽ cô đã chờ đợi ngày này lâu lắm rồi, suy cho cùng cô cảm thấy mọi thứ vẫn như đang ở trong mơ.

Nếu là mơ thì cũng sẽ có một ngày phải tỉnh.

...

Nửa đêm, Tô Thâm Nhã nghe thấy dưới tầng có tiếng vang rất nhỏ, cô nhẹ nhàng đứng dậy.

An Nặc Hàn không có trong phòng đọc sách,

Cô chầm chậm mở cánh cửa, xuyên qua khe hở cô nhìn thấy trong phòng khách vẫn còn ánh sáng mong manh.

Mạt Mạt ngồi trên ghế sofa ăn chuối, An Nặc Hàn ngồi bên trái cô bé, cẩn thận bôi thuốc lên chân bị thương của cô.

Sau khi Mạt Mạt ăn xong cái gì đó, cô vẫn không ngẩng đầu, chậm chạp, khó khăn từng chút từng chút nuốt hết miếng chuối trong miệng.

Tiếng nói của An Nặc Hàn rất nhẹ: "Vài ngày nữa anh với Thẩm Nhã sẽ đính hôn, Uncle biết chuyện này nhất định sẽ không phản đối em và Thành đi Vienna học nhạc nữa."

"Chuyện của em không cần anh quan tâm."

Anh nở nụ cười, bóp bóp mũi cô bé. "Em đoạn tuyệt quan hệ với Uncle không 10 lần thì cũng 8 lần rồi, đã lần nào thay đổi được quyết định của ông ấy chưa?"

Mạt Mạt buông xuống quả chuối trong tay, muốn cười, một giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mắt.

"Sao vậy em?"

"Không có gì." Cô tránh né cánh tay của An Nặc Hàn đang đưa về phía cô, "Em chỉ là muốn nói: anh Tiểu An, cảm ơn anh!"

Đêm bên biển thật lạnh.

Tô Thâm Nhã gắt gao quấn chặt bộ đồ ngủ phong phanh trên người, vậy mà vẫn còn cảm thấy gió biển lạnh đến thấu xương!

Những lời bọn bọ nói ra từng câu từng chữ như ngọc rơi xuống đất vỡ tan, ngay cả tiếng vọng lại cũng thật chói tai.

"Mạt Mạt, em vẫn còn giận anh à?"

"Giận gì cơ? Em không nhớ rõ!"

"Lần trước, ở phòng tắm..."

Cô cắt ngang lời anh: "Em không nhớ rõ!"

"Anh thật sự không có ý gì khác, anh nghe thấy em khóc bên trong, gõ cửa thì em không chịu mở. Anh nhất thời sốt ruột mới phá cửa xông vào..."

Mạt Mạt chăm chú nhìn vào mắt anh.

An Nặc Hàn vò đầu, lông mày nhíu chặt. "Ngày đó anh uống rượu say, chuyện về sau anh không nhớ rõ. Mạt Mạt, anh không làm cái gì không nên làm chứ?"

"Em cũng không nhớ rõ." Cô có hơi chút thất vọng. "Sau này anh đừng đề cập đến chuyện này nữa, nếu để bố em biết, đánh chết em cũng phải gả cho anh!"

An Nặc Hàn gật đầu, biểu hiện sự đồng ý sâu sắc.

Im lặng một lúc, anh chủ động tìm một chủ đề: "Em có thật là muốn đi Hy Lạp không, nếu như đi thì nhớ gửi hình em và Thành cùng chụp cho anh!"

Mạt Mạt cúi đầu che miệng, nhìn không rõ sắc mặt, chỉ có thể nghe thấy tiếng cười mơ hồ. "Anh nghìn vạn lần đừng gửi ảnh anh chụp với chị Thâm Nhã cho em, em không muốn nhìn!"

"Vì sao?"

"Chị ấy xinh đẹp hơn em!!!"

An Nặc Hàn dùng hai tay véo véo má khuôn mặt trong sáng của cô. "Cô bé ngốc, đợi đến khi em trưởng thành, nhất định em sẽ xinh đẹp như cô ấy!"

"Hừ! Em không thèm để ý đến anh!" Mạt Mạt đánh vào tay anh, quay người nhảy ra khỏi sofa, vừa đi được hai bước đã quay đầu lại, quăng tấm đệm ghế vào mặt An Nặc Hàn: "Em không xinh đẹp ở chỗ nào? Em không thèm trang điểm mà thôi, để em ăn mặc trang điểm thật tốt, so với ai cũng đều xinh đẹp hết!"

"Thế vì sao em không trang điểm cho tốt vào?" Ý cười bên môi An Nặc Hàn càng lúc càng sâu, trong ánh mắt thoáng xoẹt qua một tia gian xảo. Mỗi lần anh để lộ ánh mắt này, đó là dấu hiệu chứng tỏ kết quả xảy ra sớm trong dự đoán của anh.

"Con gái vì làm người khác vui vẻ mà trang điểm, anh không biết thưởng thức cái đẹp, em trang điểm vì anh làm cái gì?"

"Đúng! Anh không biết, vẻ đẹp của em, cá tính của em, giọng ca của em... chỉ có Thành mới biết!" Giọng nói của An Nặc Hàn rất nhẹ nhàng mềm mỏng, không hề mang một chút châm chọc.

Thế nhưng trên mặt Mạt Mạt lại lộ ra vẻ tức giận vì bị người chế nhạo: "Anh chờ xem, một ngày nào đó em muốn cho anh xem thật rõ cái đẹp của em!"

Cô xoay người muốn rời đi, ở phía sau cô, anh bất đắc dĩ thở dài: "Em đó! Mãi mãi đều là một đứa trẻ con không lớn được!"

Mạt Mạt quay lưng lại với An Nặc Hàn, đó là lý do vì sao anh không nhìn thấy vẻ mặt của cô, thế như từ góc độ của Thâm Nhã, cô có thể vừa khéo trông thấy được vẻ tức giận cứng đờ trên mặt Mạt Mạt.

"Có mà anh già quá rồi ý, quá khác với em! Không! Bốn tuổi đã khác biệt, chúng ta ít nhất có hai thứ khác biệt..."

Thâm Nhã ôm lấy bộ đồ ngủ, đóng lại cửa phòng. Bởi vì cô không muốn thấy rõ ràng hơn giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mắt Mạt Mạt...

Cô không biết An Nặc Hàn bình thường có nói nhưng lời này hay không, nhưng cô hiểu rằng, cái câu nói chan chứa sự yêu chiều ấy nhất định đã làm tổn thương thật sâu tình yêu của một cô gái yếu ớt.

Đêm đó An Nặc Hàn không quay trở lại, anh một mình ngồi trên bờ cát, dùng ngón tay vẽ cái gì đó trên cát.

Mây đen che khuất ánh trăng, nhìn chẳng rõ bức hình anh đang vẽ.

Tô Thâm Nhã lặng lẽ lấy ra một quyển sách từ trên giá, mở ra. Từng tấm hình, từng trang ghi lại hồi ức đã giải thích cho cô chuyện xưa ấm áp.

Tấm thứ nhất, An Nặc Hàn nhìn qua chỉ có hơn 10 tuổi, ôm trong ngực một đứa bé sơ sinh thật dễ thương, đứa bé quơ quơ bàn tay nhỏ bé, cười với anh, đôi mắt mọng nước còn chưa kịp khô nước mắt...

Tấm thứ hai là một bức ảnh ngày bé gái chọn đồ vật đoán tương lai, tất cả các đồ vật đều bị quăng ném lung tung... Cô bé cố gắng vươn tay nắm chặt ống tay áo của anh, cười với anh...

...

Mở ra trang thứ hai, cô bé đã biết đi. An Nặc Hàn nắm tay cô bé đi
 trên bờ cát, cô bé không theo kịp bước chân của anh nhưng không hề bỏ cuộc, cô bé vội vàng cầm chặt tay anh, lảo đảo bước theo anh...

Về sau, cô bé ngồi trên hòn đá ngầm bên bờ biển, thu nhặt mấy con ốc biển đang mắc cạn, trên khuôn mặt tươi cười mũm mĩm đã có thể thấp thoáng thấy được ngũ quan xinh đẹp của Mạt Mạt. An Nặc Hàn ngồi trên bờ cát cách đó không xa, lấy ngón tay vẽ hình, vẻ mặt của anh rất chăm chú, thế nhưng hình ở trên cát chính là một con mèo Garfield đầu cực lớn, ngũ quan hoàn toàn biến hình.

Lật đến trang thứ ba, Tô Thâm Nhã bị mấy bức hình làm kinh ngạc đến ngây người.

Đầu xuân, sóng hồ lấp lánh, hoa anh đào rực rỡ, Mạt Mạt nằm tại một nơi phủ đẩy những cánh hoa trắng, gối đầu lên chân An Nặc Hàng mà ngủ, anh cần thận đẩy cánh hoa đang dính vào môi cô bé ra ngoài, anh 18 tuổi lại càng thêm tuấn tú, khuôn mặt góc cạnh lộ ra tính cách trái ngược.

Giữa hè, tiết trời tháng bảy mưa dầm, mưa phùn nghiêng nghiêng, Mạt Mạt giơ chiếc ô thật cao, xoay tròn, nụ cười rất tươi vì đã vẩy được những giọt nước mưa tung tóe vào đôi mắt trầm tư, sâu thẳm của An Nặc Hàn, khiến cho cả người anh vô cùng nhếch nhác, thế nhưng anh lại rất vui vẻ...

Cuối thu, lá phong đỏ rực điểm xuyết sắc núi mênh mông, An Nặc Hàn đuổi theo Mạt Mạt trong núi, cành cây làm rách váy của cô, cô bé cười càng lúc càng rạng rỡ.

Đông lạnh, giữa đêm tối đất phủ dày tuyết, một khách sạn được trạm khắc giống như một lâu đài trong chuyện cổ tích.

Giữa tuyết trắng ngần, An Nặc Hàn dùng một chiếc áo da lông thật dày quấn chặt lấy Mạt Mạt, ôm vào trong ngực. Mạt Mạt mang vẻ mặt kinh ngạc chỉ lên cực quang trên bầu trời, còn anh thì cố gắng đem cánh tay nhỏ bé của cô nhét vào trong lồng ngực...

...

Tô Thâm Nhã đóng quyển album lại, đi tới bên cửa sổ.

Ánh trăng sáng chiếu rõ hình vẽ trên bờ cát, một con mèo Garfield cười đến vô ưu vô lo...

An Nặc Hàn nói không sai, tình yêu khiến cho người khác cảm động không chỉ có những tình yêu cuồng nhiệt.

Còn có một loại yêu, dịu dàng như nhiệt độ cơ thể người, trong sạch như dòng nước mát. Vì chính mình đã thành thói quen, thế nên có ấm áp hơn nữa cũng đều không cảm nhận được sự tồn tại của nó...

CHƯƠNG 3

*

An Nặc Hàn không biết, có một số người con gái tham ăn vì ăn có thể khiến cho cô ấy vui vẻ, Mạt Mạt tham ăn là vì chỉ có ăn mới có thể khiến cô bé không nhớ lại dư vị đau khổ...

Sáng sớm ngày thứ hai, An Nặc Hàn cùng bố của anh đi ra ngoài sắp xếp chuyện đính hôn.

Mẹ của An Nặc Hàn đi thông báo cho một số người bạn thân. Tô Thâm Nhã ngồi trong phòng đọc của anh mà coi sách.

Ngoài cửa vang lên hai tiếng gõ, cô vừa muốn nói mời vào, khuôn mặt tươi cười của Mạt Mạt đã ló ra từ bên ngoài, tiến đến. "Chị Thâm Nhã, chị muốn ăn kem không?"

"Mạt Mạt? Vào đây ngồi." Tô Thâm Nhã vội vàng cười cười đứng dậy.

Mạt Mạt cầm một ly kem dâu thật lớn đi vào, nhanh nhẹn đặt trên bàn của Thâm Nhã. Bởi chỉ có một ly nên Thâm Nhã mới nói: "Em ăn đi. Con gái mới lớn thật là tốt, ăn gì cũng không lo béo."

"A!" Mạt Mạt hồn nhiên nháy mắt với cô, ôm lấy ly kem. "Vậy lúc chị không vui thì chị làm chuyện gì?"

"Tìm người uống trà tâm sự, nói ra chuyện trong lòng. Có một số việc để ở trong lòng sẽ cảm thấy rất nặng nề, nói ra sẽ nhẹ nhõm hơn nhiều."

Mạt Mạt dùng chiếc thìa nhỏ hớt một miếng kem, vừa đưa lên bên miệng đã buông xuống: "Cùng anh Tiểu An tâm sự sao?"

"Đôi lúc cũng có." Thâm Nhã suy nghĩ một chút rồi mới nói: "Bình thường anh ấy không hay nói chuyện nhưng lại rất biết cách an ủi người khác. Về sau mỗi khi chị có chuyện không vui thì đều tìm anh ấy để tâm sự."

"Anh ấy?" Mạt Mạt lắc đầu phản đối: "Anh ta chỉ biết cười nhạo em theo kiểu cười một người ngu ngốc ấy."

"Thật sao?"

"Đúng mà! Có một lần em đang ngồi trong sân khóc rất thương tâm, anh ta hỏi em vì sao lại khóc, em trả lời rằng vì bút vẽ mà anh ấy tặng em bị bạn cùng lớp trộm mất. Anh ấy không chỉ cười mà còn nói em ngốc." Mạt Mạt cười với cô, làm một cái mặt quỷ rất đáng yêu: "Chị cũng muốn cười em hả? Cười đi, không phải chịu đựng đâu."

Tô Thâm Nhã thực sự không cười nổi, thậm chí có cảm giác thật lạnh lẽo. Đối mặt với đôi mắt to tròn ngập nước của Mạt Mạt, cô bỗng hiểu được rằng đằng sau vẻ ngây thơ đó là suy nghĩ sâu sắc đến mức nào.

"Nếu mà là chị, chị cũng sẽ khóc."

Tô Thâm Nhã tưởng rằng Mạt Mạt sẽ hỏi vì sao, không nghĩ tới Mạt Mạt lại dùng thìa quấy tan kem trong cốc rồi nói: "Nếu chị khóc, anh ấy sẽ cho rằng chị để ý anh ấy, còn em khóc.... anh ấy sẽ coi như trẻ con giành đồ chơi, tùy tiện mua lại một cái để dỗ em chơi."

"Xin lỗi. Chị không có ý đó."

"Em biết." Mạt Mạt ôm lấy ly kem, ngồi trên ghế sofa, ăn từng miếng, từng miếng một.

An Nặc Hàn không biết, có một số người con gái tham ăn vì ăn có thể khiến cho cô ấy vui vẻ, Mạt Mạt tham ăn là vì chỉ có ăn mới có thể khiến cô bé không nhớ lại dư vị đau khổ...

Sau khi cô bé ăn xong ly kem, Tô Thâm Nhã mới mở miệng. "Em thích anh ấy, vì sao lại không nói cho anh ấy biết?"

Vẻ mặt của Mạt Mạt nhẹ như mây như gió, trả lời cô: "Bởi vì bố em và chú Phong không biết nói đạo lý gì cả, để cho họ biết em thích anh Tiểu An, khẳng định rằng họ sẽ đánh anh ấy hôn mê, ném thẳng lên giường em..."

"Hả?" Thâm Nhã giật mình nhìn cô bé.

"Sau đó, ép anh ấy phải chịu trách nhiệm!"

"..." Thâm Nhã rất khó tin trên đời này có người bố làm được những chuyện như vậy, nhưng vẻ mặt của Mạt Mạt không giống như đang nói đùa.

"Em không cần gả cho một người đàn ông không yêu em, đem hạnh phúc cả đời em đi đánh cược. Em cũng không phải là chả ai muốn, tội gì phải vì một người đàn ông không biết thưởng thức em mà lãng phí thời gian, lãng phí tình cảm."

"Nói thì dễ, muốn quên một người rất khó khăn."

"Vì sao lại phải quên? Anh Tiểu An tốt với em như vậy, không thể thành vợ chồng thì vẫn có thể làm anh em..."

"Em thoải mái thật đấy." Thâm Nhã không kìm được quan sát Mạt Mạt đang ở trước mặt mình thêm một lần nữa, chiếc váy hồng phấn khiến cho cô bé nhìn như gốc hoa hồng đang đợi khoe sắc, nụ vẫn còn chưa nở vậy mà đã tỏa hương khắp bốn phương, màu sắc rung động lòng người, đợi đến khi hoa xòe cánh, ngạo nghễ, thách thức, làm sao lại không mê hoặc người đến hái.

Tuổi trẻ thật tốt, có thể thoải mái phất tay, đưa hy vọng gửi gắm tương lai. Còn cô, tự cho rằng tình cảm sâu nặng không thay đổi, không ngờ rằng tuổi thanh xuân nhẹ nhàng trôi qua, hoa tươi đã héo, cô vô tình đã lãng phí quá nhiều thời gian.

"Không phải là em thoải mái, là em không muốn đày đọa bản thân mình thêm nữa. Yêu thầm vốn đã khổ, huống gì là yêu thầm chồng chưa cưới của chính mình..."

"Chồng chưa cưới?" Tô Thâm Nhã kinh ngạc, đầu óc trở nên ong ong.

"Anh Tiểu An chưa từng nói với chị ạ?" Mạt Mạt cũng sửng sốt đến nỗi mắt mở to: "Lúc tại sân bay chẳng phải chị nói rằng ngày thường anh ấy hay nói về em với chị sao?"

"Anh ấy, anh ấy..."

Mạt Mạt cười cười một cách cay đắng. "Anh ấy chưa từng nói. Anh ấy chưa từng nhắc đến em, phải không?"

Vẻ mặt của Mạt Mạt khiến cho Tô Thâm Nhã vô cùng áy náy. Trong nháy mắt, cô suýt nữa buột miệng nói ra những gì mình đang nghĩ thầm: Trước ngày hôm qua, chị với anh ấy chẳng hề có quan hệ gì. Anh ấy cơ bản không yêu chị, anh ấy đang lừa em.

Thế nhưng lý trí của cô ngay lập tức khiến cô xóa bỏ đi xuy nghĩ này. Bởi vì cô biết rõ một khi mình nói ra, khổ tâm của An Nặc Hàn sẽ trở nên vô ích.

Với chuyện này, cô nhất định phải cẩn thận hơn, nếu có chút sai lầm, anh có thể sẽ trách móc cô, thậm chí không lấy cô nữa.

"Có lẽ người mà anh ấy chưa từng nhắc đến là người anh ấy quan tâm nhất." Tô Thâm Nhã nói.

"Không nói với bạn gái mình là mình đã có vợ chưa cưới, đây là biểu hiện của sự quan tâm đối với em sao?"

Thấy cô không trả lời, Mạt Mạt lại hỏi: "Chị Thâm Nhã, chị với anh Tiểu An ở bên nhau đã bao lâu rồi?"

Câu hỏi rất đột ngột khiến cô không biết làm thế nào, cô không muốn lừa dối một cô bé đáng thương như thế, nhưng không thể không trả lời. "Cũng rất lâu rồi."

"Hơn ba năm rồi hả chị?" Giọng điệu Mạt Mạt chứa đầy sự lý giải: "Chị nhất định đã vì anh ấy mà nỗ lực rất nhiều đi."

"Chỉ cần có thể ở bên anh ấy, hết thảy chờ đợi đều là đáng giá."

"Chị thật kiên trì. Chẳng trách anh Tiểu An yêu chị như thế."

Những lời này Tô Thâm Nhã nghe rất chói

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net