Tâm hữu bất cam - Tuỳ Hầu Châu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tô Dần Chính 17 tuổi hẹn hò cùng Chu Thương Thương 15 tuổi.

Tô Dần Chính 23 tuổi một lòng yêu Chu Thương Thương, mong được cưới cô làm bà xã

Tô Dần Chính 25 tuổi miệt mài lập nghiệp, một lòng mong muốn mang đến cho Chu Thương Thương những điều tốt đẹp nhất thế giới này.

Tô Dần Chính 29 tuổi, đứng ở đỉnh cao sự nghiệp, cùng Chu Thương Thương đi cục dân chính lĩnh giấy chứng nhận kết hôn, mà lời thề hôn nhân năm đó, là lần cuối cùng họ nói yêu nhau.

Tô Dần Chính 31 tuổi, ly hôn cùng Chu Thương Thương, ngập ngụa trong những tin đồn tình ái đã nhấn chìm tình yêu duy nhất đã cùng anh đi hết thanh xuân của mình.

Hàn Tranh, người chứng kiến câu chuyện tình "thế kỷ" ấy suốt cả tuổi thọ của cuộc tình đó, âm thầm yêu đơn phương vợ của huynh đệ chí cốt suốt bao năm.

Hàn Tranh với hình tượng bad boy, thay bồ như thay áo, là truyền kỳ "chơi song phi từ năm 15 tuổi" mà chưa một lần yêu ai. Anh giấu một chút dịu dàng ngây ngô ít ỏi của mình vào một góc nhỏ mang tên Chu Thương Thương, nguyện lòng sẽ mãi mãi chúc phúc cho huynh đệ của mình và người mình yêu nhất.

Một Hàn Tranh lạnh lùng bất cần, dùng hết hèn mọn của mình để hỏi Chu Thương Thương "đi cùng anh" vào khoảnh khắc tình yêu với Tô Dần Chính làm cô hụt hẫng chỉ muốn chết đi. Mà người con gái ấy chỉ trả lời: Hàn Tranh, đừng làm em khó xử.

Nếu hỏi tôi nam chính của câu truyện này là ai, tôi thật không biết cách trả lời. Tôi chỉ biết nữ chính là Chu Thương Thương, còn hai người còn lại, một là nam chính cũ, hai là nam chính mới. Tương tự như một câu nào đó tôi từng nghe: em là nữ chính của cuộc đời mình, nam chính là ai, do em quyết định.

Nếu câu truyện dừng lại ở thời điểm quá khứ, đó hẳn là một câu chuyện thanh xuân vườn trường nhẹ nhàng tươi đẹp nhất, như một dòng suối mát trong lành giữa ngày hè nóng bức vậy đó. Tiếc là nó vẫn tiếp diễn đến hiện tại, mà hiện thực lại quá phũ phàng.

Bên nhau mười bốn năm thanh xuân, cùng nhau vượt qua những khốn khó, bần cùng, khổ cực nhất nhưng rồi ở đỉnh vinh quang của cuộc đời, tình yêu của Tô Dần Chính biến chất. Rồi chính sự phản bội đó của Tô Dần Chính, biến Chu Thương Thương trở nên phẫn nộ, cay nghiệt, cố chấp. Rồi họ dần xấu xí ở trong nhau.

Nhiều người chửi mắng rất cay nghiệt với Tô Dần Chính, khốn nạn đến không chỗ nào khen. Nhưng tôi nghĩ rằng mình đã có một góc nhìn công bằng hơn với Tô Dần Chính.

Anh ta khốn nạn, anh ta phản bội tình yêu, chà đạp hôn nhân, nghiền nát những tốt đẹp đã từng có giữa mình và Chu Thương Thương. Anh ta ích kỷ, anh ta toan tính, có không giữ mất lại tìm. Nhưng đằng sau cái ích kỷ khốn nạn đó, anh ta vẫn chưa phải là một người đàn ông hỏng hoàn toàn, khi để Thương Thương ra đi mà không tranh chấp gì về tài sản, khi vẫn tôn trọng quyết định của Thương Thương và cuối cùng, anh ta biết hối hận, hối hận đến nỗi tự nguyện trả lại bằng cả sinh mạng mình.

Chu Thương Thương không phải nữ kim cương sống không cần đàn ông. Cô cố chấp nhưng yếu đuối lắm. Nếu đủ mạnh mẽ, hẳn cô đã không vùng vằng trong vũng bùn với Tô Dần Chính lâu đến thế để tự mình dằn vặt, bôi đen nhau. Cô yêu Tô Dần Chính sâu sắc, vì yêu nên cần anh ta, kể cả khi anh ta tổn thương mình.

Nếu mạnh mẽ hơn như các nữ chính khác, cô hẳn đã rời đi sớm hơn, không nhất quyết buộc cả hai vào cuộc hôn nhân sai lầm đó.

Chu Thương Thương cũng đủ tàn nhẫn và độc ác, đến mức phá thai để trả thù sự phản bội của Tô Dần Chính.

Tô Dần Chính và Chu Thương Thương, người này bắt đầu, người kia tiếp nối, chà đạp, tổn thương, trả thù nhau.

Chu Thương Thương cũng ích kỷ. Giờ phút rời khỏi hôn nhân với Tô Dần Chính, cô ngã vào lòng Hàn Tranh, lợi dụng tình cảm của anh để xoa dịu nỗi cô đơn của mình. Tôi hoàn toàn thông cảm với sự ích kỷ này. Còn Hàn Tranh thì hoàn toàn tình nguyện.

Đó là lần đầu tiên tôi đọc một câu truyện tình cảm mà cảm nhận được các nhân vật trong đó là con người: có sai lầm, có trả giá, có dằn vặt, có ích kỷ, có bỉ ổi, có yếu đuối mà cũng có tốt đẹp, có vị tha.

Tôi thấy họ là những con người chân thật mà tôi có thể gặp ở bất cứ đâu ngoài đời, chứ không phải thánh thần chỉ gặp trong ngôn tình. Đó là lí do mà tôi đọc tiếp dù tôi ghét truyện ngược, dù mắt sưng húp lên, nước mắt nhoè nhoẹt chẳng thấy gì, nằm thút thít khóc ấm ức như vừa bị trai đá. Tôi muốn xem họ tu thành chánh quả, muốn xem họ vượt qua và hạnh phúc với lựa chọn của mình. Họ không hoàn hảo, đó là lí do tôi thấy câu truyện này hoàn hảo.

.

Nam chính Hàn Tranh, anh là nam chính từ "bây giờ" và mãi mãi về sau, không chỉ vì anh là sự lựa chọn của nữ chính mà còn vì anh xứng đáng với sự lựa chọn đó.

Anh kiên trì, anh bao dung, anh nhẫn nại. Anh dịu dàng khi cần nhưng cũng kiên quyết đúng lúc, "thủ đoạn" đúng chỗ.

Anh rộng lòng nhưng thỉnh thoảng cũng ghen tị, vì sợ mất Thương Thương, sợ cô không thương anh mà chỉ đến với anh vì những đứa trẻ, sợ một ngày cô rời bỏ mình.

Một Hàn Tranh tình nguyện dành hai mươi bốn, ba mươi bốn, năm mươi bốn năm còn lại của cuộc đời mình để vượt qua mười bốn năm của Tô Dần Chính và Chu Thương Thương như thế, xứng đáng để bất kỳ người phụ nữ nào gửi gắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net