Tuỳ tiện phóng hoả - Mặc Bảo Phi Bảo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ghi chú:
Dịch Văn Trạch nợ Giai Hòa tiền xe về nhà. Mấy mươi năm sau gặp lại, vật giá tăng ~> tiền lời tăng, đành lấy thân báo đáp.
Giới thiệu:
Rạng sáng ba giờ, Giai Hòa đặt vé máy bay xong, đóng máy tính lại. Đã hợp tác cùng tổ biên kịch qua ba vụ, rốt cuộc cô cũng có thể ngẩng cao đầu mà viết kịch bản bộ phim này một mình.
Ba tháng trời dầu sôi lửa bỏng, từ lúc bắt đầu phân vai đến khi hoàn thành kịch bản, đạo diễn mới thông qua. Cô thở hắt ra một hơi, đặt ngay vé máy bay đi Tam Á, chuẩn bị tinh thần để hoàn toàn nghỉ ngơi trong vài ngày tới.
Dù sao tuần sau mới bắt đầu bấm máy, cô sẽ ăn dầm ở dề trong cái rét đông người kia của Hoành Điếm [1] ròng rã ba tháng trời. Bây giờ không tranh thủ lười được tí thì đợi đến khi nào?
Bỗng nhiên di động chợt rung lên, cắt ngang cái ngáp của cô. "Một tin tốt và hai tin xấu, bây giờ em muốn nghe tin nào trước?"
Nhà sản xuất Kiều Kiều phấn khích nói to. "Lại phá đám nữa."
Giai Hòa lại mở máy tính ra, bắt đầu nhanh tay tìm file kịch bản. Lúc này nhận được điện thoại của nhà sản xuất, không cần phải nói chi dài dòng, nhất định là có liên quan tới kịch bản.
"Tốt. Lần này nhất định phải nghe cho hết đấy."
Kiều Kiều đương nhiên có năng khiếu khiến cô phải ức chế.
"Vai nam lần này, là thần tượng em đó." Giai Hòa bật thốt lên theo bản năng: "Justin Bieber hả?"
"Mơ gì đó, chúng ta diễn cổ trang đó! Biên kịch đại nhân!"
"Mấy bữa nay em mê cậu nhỏ này nha. Có một đoạn trên Grammy mà em cũng coi gần hai mươi lần."
Giai Hòa nhớ tới cậu nhóc mới mười bảy tuổi kia, hai mắt đều sáng bừng bừng, bắt đầu phun trào không ngừng với Kiều Kiều,
"Chị không biết đâu, lúc thằng bé ở YouTube em đã thích rồi á——"
"Dịch Văn Trạch." Ba chữ, thành công bóp nghẹn cổ họng cô.
Dịch Văn Trạch?
Giai Hòa vừa mở kịch bản ra, hoàn toàn kinh ngạc:
"Không phải nói giỡn với em chớ? Làm gì mà phải diễn như vậy nha?"
"Chúc mừng em. Rốt cuộc em cũng đã ý thức được tầm cỡ của vụ này."
Kiều Kiều ở bên kia cười đến sung sướng. Giai Hòa không so đo việc cười cợt của cô nàng, lại truy hỏi tiếp:
"Thật sự là Dịch Văn Trạch?"
"Đương nhiên rồi, mới nói chuyện xong." Kiều Kiều tiếp tục nói:
"Bây giờ đến tin xấu. Anh ta có ý kiến với kịch bản, mới vừa rồi cũng nói với đạo diễn luôn. Cho nên tin xấu thứ nhất là ngày nghỉ của em tiêu rồi. Tin xấu thứ hai là em phải mở máy lên và sửa ngay lập tức. Nhân tiện tặng thêm một câu, anh ta chuyên nghiệp và cũng vô cùng kỹ tính, cho nên em với tổ của em, ba tháng là có chắc."
Ảnh nền trên màn hình máy tính chính là Dịch Văn Trạch. Anh ta nhìn Giai Hòa cười nhạt. Giai Hòa trừng mắt nhìn lại, căn bản không để ý đến câu cuối cùng của Kiều Kiều, cũng không ý thức được chị đã cúp điện thoại. Chỉ nhìn thấy mỗi thần tượng đã theo từ năm cấp Hai, đầu óc ngưng hoạt động luôn rồi.
Cô có toàn bộ bài viết, tin tức cả tốt lẫn xấu của Dịch Văn Trạch, còn lưu thêm một đống thư mục trong word, tất cả đều bắt đầu từ lúc Dịch Văn Trạch mới vào nghề.
Đương nhiên, cô đã không còn giống với những cô thiếu nữ, phát cuồng vì minh tinh thần tượng, đến đón ở sân bay, tham gia fan club này nọ.
Hơn nữa, vì đặc thù công việc, đa số thời gian cô đều bận rối beng lên, cũng không còn hứng thú với ngôi sao nào nữa, biểu hiện vô cùng chuyện nghiệp...
Mà sự thật là, ngoại trừ Dịch Văn Trạch, những người khác trong mắt cô vĩnh viễn là những đóa phù dung sáng nở tối tàn mà thôi.
Góc phải màn hình đột nhiên hiện một ô cửa sổ nhỏ.
Là một file mới gửi đến.
Giai Hòa thuận tay mở ra, là của đạo diễn.
File chuyển đến...là kịch bản Dịch Văn Trạch gửi lại.

[1]: Hoành Điếm là phim trường nổi tiếng của Trung Quốc, nằm tại Thượng Hải và được xem là Hollywood của phương Đông.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net