Chương 02: Máu Tà thần (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tần Du rời khỏi Nam Thiên Môn, cưỡi mây đạp gió bay thẳng một mạch tới Kim Lâm tiên phủ. Nàng dùng tốc độ nhanh nhất mà đi, chẳng mấy chốc, cánh rừng ngân hạnh vàng rực rỡ dần hiện ra trước mắt.

Quả đúng như trong tưởng tượng của nàng, từ trên cao nhìn xuống, có thể dễ dàng trông thấy hồ Bảo Lam xanh rì nằm giữa rừng cây ngân hạnh, làn nước trong vắt như thủy tinh, trong đến mức thấy rõ cả rêu xanh và những cây cổ thụ mục ngã chồng chéo lên nhau dưới đáy hồ. Núi non hùng vĩ cùng rừng cây ngân hạnh quanh bờ soi bóng xuống mặt hồ phẳng lặng như gương, sắc xanh ngọc của hồ Bảo Lam hòa cùng bóng cây vàng ruộm phản chiếu lên mặt nước, quả thật là đẹp như tranh vẽ.

Đang mải mê ngắm cảnh, đột nhiên, dây ngọc bội bên hông nàng đứt phựt, rồi rơi thẳng xuống bên dưới.

Nàng vội vàng xoay người lại, tìm chỗ đáp xuống, chân giẫm lên lá ngân hạnh phủ khắp mặt đất, tạo thành một tấm thảm vàng rực rỡ khổng lồ, bất cứ ai lần đầu đặt chân đến đây, chắc chắc đều sẽ bị choáng ngợp trước khung cảnh này.

Tần Du đánh rơi ngọc bội nên không có tâm trạng thưởng thức cảnh đẹp, bởi vì miếng ngọc bội đó là vật chứng minh thân phận của nàng lúc còn ở trần gian, nó và bảo kiếm nàng đang dùng là hai thứ cuối cùng còn sót lại sau khi phi thăng. Sau này Viễn Duệ sai người tìm được, sửa lại rồi đưa cho nàng khi nàng mới về Chiêu Minh cung làm thuộc hạ. Dù bây giờ nó đã cũ kỹ nhưng nàng vẫn luôn mang theo bên mình, gần như là vật bất ly thân, bây giờ bỗng dưng đánh rơi mất, mà rơi ở đâu không rơi, lại rơi ngay trong địa bàn của Tôn Khánh, nếu không mau tìm ra trước khi gặp phải chàng thì sẽ rất rắc rối. Nghĩ đến đây, lòng nàng hoảng loạn vô cùng, bèn vội vội vàng vàng loay hoay tìm kiếm.

Nàng định leo lên cây xem thử coi ngọc bội có mắc trên cành hay không, lại bị tiếng đàn tỳ bà phát ra từ bên kia rừng thu hút sự chú ý.

Bình thường, nếu một mình đi vào giữa rừng vắng, đột nhiên trong không gian tĩnh lặng vang lên tiếng đàn ma mị thế này thì đúng là rợn tóc gáy. Thế nhưng, khúc đàn này thật sự rất hay, có thể nói là đệ nhất danh cầm trên thiên đình cũng phải ngả mũ bái phục, Viễn Duệ mà có ở đây chắc sẽ tấm tắc khen lấy khen để ba ngày ba đêm, hận không thể được nghe mỗi ngày.

Tuy nhiên, chỉ có mỗi đoạn đầu là đưa người nghe lên đến chốn Bồng Lai, cơ mà càng về sau càng u buồn sầu thảm, tựa như lôi người ta xuống mười tám tầng Địa Ngục. Lúc thì ma mị làm nàng nổi da gà, lúc lại da diết bi thương như ai oán, mang lại cho nàng cảm giác khó chịu khôn tả.

Tiếng đàn tỳ bà ma mị kia cứ ngân nga giữa rừng sâu, nàng như bị ma xui quỷ khiến, vô thức lần theo hướng âm thanh phát ra.

Khi đến nơi, nàng mới phát hiện, trước mắt mình là mấy chục hồ nước nóng riêng lẻ được ngăn cách bởi đá vôi, tạo nên những bậc thang khổng lồ méo mó không đồng đều nhau, nước trong hồ tựa như phát quang, lại có sự chuyển sắc rõ rệt trông hết sức kỳ lạ.

Phía sau làn hơi nước nóng bốc lên, như ẩn như hiện một bóng người.

Người nọ ôm đàn tỳ bà ngồi trên tảng đá vôi giữa hồ, ngón tay thon dài trắng nõn ấy vẫn đang gảy lên khúc nhạc du dương ma mị.

Tần Du nheo mắt nhìn kỹ, phát hiện ra đó vậy mà lại là đàn ông!

Toàn thân người nọ mặc trường bào màu đen, chỉ bạc thêu lá ngân hạnh trên tay áo đen dài chấm đất rộng thùng thình kia ánh lên lấp lánh dưới lớp áo khoác ngoài mỏng như cánh ve sau làn hơi nước mờ ảo, suối tóc đen óng như lông quạ buông dài, nửa trên cột hờ bằng dải lụa đen xuyên thấu, còn cài một chiếc trâm bạc khắc hình nhánh cây ngân hạnh đã cũ. Ngoại trừ làn da nhẵn mịn trắng như tuyết ra, từ trên xuống dưới đều thuần một màu đen tuyền u ám.

Hơi nước nóng bị gió thổi tản ra, cuối cùng nàng cũng nhìn rõ được khuôn mặt người nọ. Mũi cao mày kiếm, môi mỏng, mắt phượng hai mí, lông mi dày và dài trải rộng theo hình cánh quạt, đường nét khuôn mặt sắc nét đẹp tựa tranh vẽ, tướng mạo đúng là anh tuấn phi phàm.

Người nọ đẹp thì đẹp thật, nhưng từ đầu mày cho tới đuôi mắt đều toát ra tà khí, vẻ đẹp này chẳng xuất trần thoát tục như thần tiên trên trời, mà ma mị quyến rũ giống như yêu tinh, trong ánh mắt còn lộ ra một chút sự xảo quyệt. Nếu so về tướng mạo xuất chúng, e rằng cả Thiên Đế lẫn Bạch Phượng Sinh đều không có cửa đọ lại, nếu so về pháp lực, người này chỉ thấp hơn Thiên Đế vài phần.

Trên khắp Tam giới, người lợi hại như vậy chỉ có thể là chủ nhân của Kim Lâm tiên phủ – Kim Lâm Thiên Thượng Đại Ngự Thần Tôn Khánh!

Đúng vào lúc này, bỗng dưng, tiếng đàn ngừng bặt.

Tần Du giật mình ngước mắt nhìn sang phía bên kia, kinh hãi phát hiện ra Tôn Khánh cũng đang nhìn mình chằm chằm.

Ánh mắt kia không phải kiểu tức giận khi có người dám cả gan xông vào địa bàn của mình, ngược lại còn mang theo thứ cảm xúc hỗn loạn khó diễn tả thành lời. Một đôi mắt biết nói tuyệt đẹp như thế, vậy mà lại không chớp lấy một cái, cứ như sợ rằng chỉ cần cử động nhẹ chút thôi thì ngấn nước nó cố tình giữ bên trong sẽ tuôn trào ra khỏi khóe mắt.

Nàng hoàn toàn không hề để ý đến ánh mắt khác thường của chàng, chỉ chắp tay cúi đầu chào, nhã nhặn nói:

"Tiểu bối là Đại La Xích Nữ, thật sự xin lỗi tiền bối vì đã mạo muội xông vào đây, nhưng vì tiểu bối có chuyện gấp muốn nhờ tiền bối giúp đỡ, cho nên mới đến đây quấy rầy sự thanh tịnh của ngài."

Cùng là Nhất phẩm Thượng thần, sở dĩ nàng gọi chàng theo cách tôn kính như vậy là bởi vì hơn một trăm ngàn năm về trước, chàng vốn là Thượng tiên, do phạm phải luật trời mới bị giáng chức đày xuống trần gian, sau này trở về trời lại tiếp tục phạm trọng tội, phạt tới phạt lui rồi trải qua thêm mấy ngàn năm nữa mới được thăng chức làm Nhất phẩm Thượng thần. Tuy gọi là "Thượng thần", nhưng danh hiệu Kim Lâm Thiên Thượng Đại Ngự Thần mà Thiên Đế ban cho đến nay vẫn chưa hề thu hồi, chứng tỏ địa vị của chàng luôn cao hơn hẳn một bậc so với các vị thần tiên khác, tiểu bối như nàng tuyệt đối không thể bất kính.

Lúc còn ở trần gian, chàng từng dùng tà thuật lập giao kèo với quỷ để mê hoặc người phàm, nếu việc này do kẻ khác làm, e rằng có chết ngàn lần, đọa xuống Địa Ngục vạn lần, vĩnh viễn không thể siêu sinh cũng chẳng hết tội, nhưng kẻ đó lại là Tôn Khánh – người từng được Nguyên Thủy Thiên Tôn nuôi nấng từ bé, tương lai sẽ trở thành Đại Tiên, cho nên việc chàng vẫn ung dung làm một vị thần tôn quý trên thiên đình, trải qua những ngày tháng an nhàn tự tại cũng không có gì là lạ. Tuy nhiên mỗi khi nhắc tới chàng, mọi người đều rỉ tai nhau gọi chàng là Tà thần.

Vị Tà thần này là người không dễ chọc vào, nghe đồn, tính tình chàng không tốt, vui buồn thất thường, có thể nói là loại máu lạnh điển hình, lại thêm từng có tư thù cá nhân với Viễn Duệ, e rằng sẽ không chịu hiến máu nhân đạo cho nàng ta. Lần này đến đây nàng đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi, dù đánh không lại, nàng cũng nhất quyết phải làm chàng bị thương, cướp tí máu về làm quà Trung Thu cho Viễn Duệ.

Tôn Khánh ôm đàn tỳ bà đứng lên, quả nhiên dáng người cao ráo với khung xương hoàn mỹ, áo khoác ngoài và dải lụa cột tóc xuyên thấu nhảy nhót uốn lượn trong gió, cứ như vật sống vậy. Ngược lại càng tăng thêm thần thái ma mị, khiến cho nàng đứng hình vài giây. Chợt nghe thấy chàng nói:

"Thì ra là Đại La Xích Nữ Tần Du, đồ đệ cưng của Huyền Nữ, ta cũng muốn biết phó Nhị tướng quân hơn sáu ngàn năm trước một mình đối đầu ba vạn ác thần, ở tình thế ngàn cân treo sợi tóc, lành ít dữ nhiều cũng không chùn bước, quyết không mở miệng xin Thiên Đế cho quân cứu viện. Mà hiện tại, ngươi xông vào tiên phủ của ta, lại còn cúi đầu hạ mình nhờ ta giúp, khiến cho ta đây hơi hiếu kỳ, chẳng biết ngươi muốn nhờ ta giúp việc gì?"

Huyền Nữ là danh hiệu của Viễn Duệ, gọi đầy đủ là Cửu Thiên Huyền Nữ. Do nàng là đệ tử và cũng là người kế vị của Viễn Duệ, nên lúc nào cũng kề vai sát cánh bên nhau, đỉnh điểm là trận Thạch Quy, hình bóng hai người một đỏ một đen, tay cầm bảo kiếm, chân giẫm lên xác quỷ chất thành núi, lưng kề lưng giữa chiến trường đẫm máu, đã trở thành hình ảnh khó phai trong lòng các vị thần tiên sau này, cho nên sẽ chẳng có gì lạ nếu vô tình nghe thấy nhiều vị thần tiên hay gọi vui nàng và Viễn Duệ là Xích Huyền Song Nữ.

Quay lại chuyện cái tên, trên thiên đình, chỉ có hai vị đủ tư cách gọi thẳng tên húy của nàng ta, đó là Thiên Đế và cố chiến thần Nguyên Tâm. Còn gọi tắt danh hiệu cộc lốc kiểu này, chắc cũng chỉ có Tôn Khánh mới dám gọi.

Người đã đẹp, đến cả giọng nói cũng cực kỳ gợi cảm dễ nghe, may phước là nàng chưa bị mỹ sắc chọc mù con mắt, vẫn còn nhớ đến chuyện quan trọng, bèn lựa lời đáp: "Không giấu gì tiền bối, ta muốn xin một ít máu tiên của ngài để cứu người, nếu ngài đồng ý, dù là bất cứ yêu cầu gì, chỉ cần nằm trong khả năng của ta thì ta nhất định sẽ dốc hết sức để báo đáp ân tình này."

Tôn Khánh nhướng mày, bảo: "Nếu ta nói không thì sao?"

Dẫu biết trước rằng chàng sẽ từ chối giúp, nhưng không ngờ lại thẳng thừng như vậy, hiện tại cũng chẳng có thời gian để diễn cảnh không cho mượn máu không đứng lên, quỳ gối làm đối phương cảm động như trong phim. Nàng hết cách, tử tế không được thì dùng bạo lực, bí quá làm liều, bần cùng sinh đạo tặc, triệu hồi Hồng Tước hiện ra ở trong tay, nói:

"Vậy đành thất lễ rồi!"

Dứt lời, nàng nhún người bay lên hồ nước, vung kiếm chém tới.

Tôn Khánh phản xạ rất nhạy bén, ngay khi lưỡi kiếm lạnh lẽo gần chạm đến, đàn tỳ bà khắc khoa văn ma quái uốn lượn trong tay chàng lập tức hóa thành một thanh cổ kiếm chắn ở trước ngực. Từ cán kiếm đến lưỡi kiếm hoàn toàn bị bao phủ bởi một màu đen tuyền, ánh kiếm sáng loáng kia vậy mà lại có màu đỏ tươi như máu, sát khí tỏa ra nồng nặc, nguồn linh lực nặng nề u ám như muốn bóp nghẹn đối phương, chính là loại kiếm dùng để tắm máu kẻ địch trong truyền thuyết - kiếm Dục Huyết!

Hai đường kiếm giao nhau tóe ra tia lửa, bởi vì lo sợ mình sẽ bị Tôn Khánh đánh bại trước khi cướp được tí máu về, cho nên mỗi nhát chém ra, nàng đều dùng hết mười phần công lực, ra đòn hiểm ác không chút lưu tình.

Thế nhưng, Tôn Khánh không hổ là thần thượng cổ, pháp lực cao cường lại dày dặn kinh nghiệm trên chiến trường. Chàng ung dung thong thả tiếp chiêu, mà lạ ở chỗ, chàng chẳng những không ra đòn đánh trả, ngược lại còn dùng pháp lực giấu đi Dục Huyết, ngăn đòn tấn công của nàng bằng tay không.

Tần Du đổi chiêu, đột ngột nhắm thẳng vào yết hầu đâm tới, lần này, chàng không né nữa, mà dùng hai ngón tay kẹp chặt mũi kiếm, lôi nàng về phía mình bằng động tác hết sức nhẹ nhàng. Thế nhưng, lực kéo thật sự không hề nhẹ nhàng như thế, nàng bị động tác bất ngờ này làm mất thăng bằng, bổ nhào vào lồng ngực rắn chắc trước mặt.

Nước hồ dưới chân hai người văng lên tung tóe, nàng lập tức phản ứng lại, tay trái cũng nhanh chóng phóng khăn choàng trên tay mình quấn lấy chiếc cổ cao kiêu hãnh kia rồi siết chặt, đồng thời bị chàng xoay ngược một vòng ra đằng trước, cổ tay phải đang cầm kiếm bị chàng nắm lấy, gậy ông đập lưng ông, gác lưỡi kiếm lên cổ nàng. Sau đó, chàng dùng cánh tay trái đang rảnh rang còn lại ôm lấy eo nàng, tư thế ôm từ đằng sau này vừa uy hiếp vừa ám muội, hàm ý cợt nhả lộ rõ mồn một khiến nàng vừa xấu hổ vừa nổi nóng.

Tôn Khánh lại chẳng hề để ý, hơi cúi thấp đầu xuống rồi ghé sát vào nàng, chậm rãi nhắm mắt hít sâu một hơi, tựa như đang hôn lên tóc mai nàng, thì thầm bên tai nàng rằng:

"Là Lệ Hoa ngàn năm, nàng uống rượu sao?"

Bị hơi thở nóng bỏng như có như không phả vào tai, làm nàng nổi da gà cùng mình, máu nóng xông lên não, chửi thầm trong bụng: "Không ngờ, Ngự Thần Tôn Khánh tiếng tăm lẫy lừng, tướng mạo phi phàm này thực chất là một tên già dê mất nết!"

Tần Du nhất thời không để ý đến thái độ kỳ lạ của Tôn Khánh, nàng buông lỏng tay cầm khăn choàng siết cổ chàng ra, tay phải đang bị chàng túm lấy lập tức thả thanh kiếm xuống lòng bàn tay trái, rồi đảo ngược cán kiếm, xoay người lại định chém ngang qua cổ chàng, nhưng bị chàng nhanh hơn một bước, túm lấy tay nàng, tay kia vừa bẻ quặt tay phải của nàng ra sau lưng, vừa tiện thể ôm eo nàng, kéo hai cơ thể dán sát vào nhau không chừa một kẽ hở, chỉ trong chớp mắt, hai người trở về thế giằng co.

Ở khoảng cách gần như vậy, bốn mắt nhìn nhau, nàng mới chú ý đến màu mắt của chàng. Đó không phải là màu đen hay màu hổ phách thường thấy, mà là màu tím xanh long lanh như đá quý. Đối diện với đôi mắt sâu thăm thẳm hút hồn người đối diện, tận sâu nơi đáy mắt ấy như chất chứa trăm ngàn điều muốn nói, khiến nàng phải ngẩn người trong giây lát. Đúng vào lúc này, chàng bỗng nhiên hỏi:

"Nàng thật sự muốn máu của ta đến thế ư?"

Nghe thấy thế, Tần Du chợt hoàn hồn, ánh mắt trở về trạng thái lạnh lùng, đáp: "Phải."

Chàng nhìn nàng một hồi, mới hỏi: "Ban nãy nàng nói, nếu ta đồng ý cho nàng máu thì nàng sẽ dốc hết sức báo đáp ta. Vậy bất cứ yêu cầu nào mà ta đưa ra, nàng đều làm được hết, đúng không?"

Nàng gật đầu đáp: "Đúng, miễn là nằm trong khả năng của ta, bất cứ yêu cầu gì ta cũng sẽ dốc hết sức để thực hiện cho ngài."

Tôn Khánh mỉm cười, nói: "Xưa nay kẻ muốn có được máu của ta không phải là ít, kẻ được ta tình nguyện cho máu cũng chỉ có hai người. Một trong hai người đó chính là Nhị tướng quân của nàng, do trước đây nàng ta còn là phó tướng, đã từng bị ác thần đánh trọng thương trong lúc đang trấn giữ trận pháp để ta hóa thành hình người, nên sau này ta mới cho nàng ta máu, coi như là trả ơn."

"..."

"Thế nhưng, kẻ dám xông tới tận tiên phủ, dùng kiếm kề cổ ta, muốn làm ta đổ máu, thì nàng là người đầu tiên đấy."

"..."

"Ngoài trả ơn ra, việc để ta tự nguyện cho máu không phải là không thể."

Tần Du đáp: "Ngài nói đi."

Chàng híp mắt nói: "Đơn giản thôi, nàng phải lấy ta, đời đời kiếp kiếp trong lòng chỉ có mỗi mình ta, vĩnh viễn không được phụ bạc ta, cả linh hồn tâm trí và thể xác đều phải thuộc về ta, vì ta mà sống vì ta mà chết, nàng có làm được không?"

Nàng đơ ra chốc lát, mới nghiêm túc trả lời: "Chuyện đó... ta không làm được, nhưng ta có thể bán mạng cho ngài, chỉ cần không làm ra việc gì gây bất lợi cho Nhị tướng quân là được."

Nghe xong, Tôn Khánh rũ mắt xuống, cười khẽ, lẩm bẩm nói: "Biết ngay là nàng sẽ nói như vậy mà."

"..."

Dứt lời, chàng buông tay ôm eo nàng ra, rồi nắm lấy lưỡi kiếm Hồng Tước, chậm rãi vuốt một đường, máu tươi lóng lánh chảy dài xuống lưỡi kiếm. Tần Du nhanh chóng phản ứng lại, đổi tay cầm kiếm, tay kia dùng pháp lực biến ra một lọ ngọc để hứng máu.

Máu của Tôn Khánh không phải ai cũng dễ dàng có được, lần này chả biết trời xui đất khiến thế nào mà nàng ăn may xin được máu, nhưng chưa chắc có lần sau, tuyệt đối phải cẩn thận lấy thật nhiều máu để dành cho Viễn Duệ dùng.

Thế là nàng cất kiếm, vừa cầm lọ ngọc hứng máu, vừa dùng tay còn lại nắn nắn bóp bóp lòng bàn tay chàng để vắt sạch. Chàng cũng không nói gì, chỉ lặng thinh nhìn nàng cặm cụi lấy máu.

Khi lọ ngọc đã đầy, Tần Du mới đóng nắp cất đi. Định xé mảnh vải cầm máu cho chàng, nàng chợt đứng hình, hai mắt mở to không thốt nên lời. Bởi vì, vết thương sâu hoắm đang không ngừng rỉ máu trên lòng bàn tay chàng đang tự động khép lại!

Thấy nàng há hốc mồm ngạc nhiên, chàng bèn bảo: "Sao? Chưa từng nghe nói đến chuyện này à?"

Nàng đáp: "Có nghe nói, nhưng đây là lần đầu tiên tận mắt chứng kiến."

Chàng nhìn vào lòng bàn tay của mình, hỏi: "Vậy à, đáng sợ lắm phải không?"

Tần Du thật thà đáp: "Đâu, ta thấy nó tiện phết mà." Không cần phải dựa vào tiên y chữa trị, càng không cần phải chịu đau đớn chờ vết thương lành lại trong khoảng thời gian dài, quả thật rất tiện.

Nàng nói tiếp: "Cảm ơn ngài vì đã cho ta máu, ta sẽ không bao giờ quên ân tình này."

Chàng chỉnh lại tay áo, gật đầu nói: "Muốn cảm ơn thì hãy cảm ơn vị hôn thê quá cố của ta ấy."

Nói xong lập tức biến mất, nàng nhìn quanh một lúc không thấy bóng dáng Tôn Khánh đâu, ngẩn người nhìn lọ máu trong tay hồi lâu, thầm tự hỏi chàng nói vậy là có ý gì? Vì sao phải cảm ơn vị hôn thê quá cố kia nhỉ?

Ôm thắc mắc trở về thiên đình, định đến Chiêu Minh cung tìm Viễn Duệ, nhưng vừa bay qua khỏi Nam Thiên Môn, nàng nhận được lệnh triệu tập khẩn cấp từ Thiên Đế. Dù chưa biết là chuyện gì, cơ mà lần cuối Thiên Đế ra lệnh triệu tập khẩn cấp là đã hơn một trăm năm mươi ngàn năm rồi, cũng chính là lúc trận đại chiến phong ấn khe nứt của Quỷ giới đang nổ ra, cố Nhị tướng quân – chiến thần Nguyên Tâm tử trận, ngay cả tiên thể cũng không thể tìm thấy. Hiện tại, Thiên Đế đột nhiên ra lệnh triệu tập khẩn cấp như thế, khiến nàng cảm thấy hơi bất an, bèn tức tốc chạy đến điện Linh Tiêu.


*Lời tác giả:
Khánh nhi xuất hiện rồi! ~
Tầm 1 chương nữa sẽ có quái, chuẩn bị vác kiếm đi đánh quái thôi XD

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net