Chương 03: Thả mồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chỉ trong chốc lát, mười ba vị tướng quân và các phó tướng đều tập trung đông đủ, nhưng tất cả đều mặc trường bào lúc đi dự tiệc sinh nhật, cả đám đều quên thay khôi giáp mà bay thẳng đến điện chầu, trên người ai cũng phảng phất mùi rượu như có như không. Các vị thần tướng trông có vẻ hơi lừ đừ, ngoại trừ cục băng di động và bợm rượu mặt lạnh như tiền, à nhầm, Bạch Phượng Sinh và Viễn Duệ.

Lúc này, Thiên Đế đã ngồi ở trên bảo tọa, nghiêng đầu chống cằm chờ đợi từ lâu.

Sau khi bái kiến Thiên Đế, các vị tướng quân chia ra thành hai hàng, đứng đối diện nhau ở hai bên trái phải, phó tướng cũng chia thành hai hàng, mỗi người đứng ở sau lưng tướng quân nhà mình. Trước đó có nói, Tần Du là Nhất phẩm Thượng thần, cho nên cũng đặc biệt được xếp ngang hàng với các vị tướng quân, đứng ngay bên cạnh Viễn Duệ.

Thiên Đế toàn thân khoác trường bào trắng muốt, tay áo dài chấm đất, hai bên tay áo và vạt áo thêu hoa văn ngọn lửa bằng chỉ vàng lấp lánh, thân trên khoác giáp vàng chạm khắc mặt trời và lửa. Trải qua hàng trăm ngàn năm, hắn vẫn trẻ trung như thanh niên hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, trắng trẻo anh tuấn, dáng vẻ bất phàm. Chắc có lẽ trong đám thần tiên, người cay nhất là Đại tướng quân Cảnh Dịch, dù nhỏ hơn hắn những hai trăm tuổi mà trông cứ như gã đàn ông trung niên một vợ hai con.

Dường như cảm nhận được có người đang cười thầm trên nỗi đau của mình, Cảnh Dịch bỗng liếc sang nhìn nàng, tay trái vẫn gác trên thanh trường kiếm giắt bên hông, tay phải đưa lên xoa cái cằm lún phún râu, nhếch môi cười.

Tần Du bị phát hiện, thầm hú hồn, vội dời tầm mắt sang chỗ khác. Lúc này, Thiên Đế mới lên tiếng:

"Mặc dù hôm nay là sinh nhật Tam tướng quân, mọi người chỉ vừa mới tàn tiệc, hơi men trong người còn chưa tan, mà đã phải tập hợp ở đây để bàn chính sự đúng là có phần không phải. Thế nhưng, gần đây trần gian liên tục bị yêu ma quỷ quái quấy phá nhiều nơi, sát hại chúng sinh vô tội, khiến trẫm rất đau lòng, cho nên muốn cử hai vị thần tướng hạ phàm tiêu diệt yêu quái, trả lại sự bình yên cho Nhân giới."

Mọi người nghe thấy thế, càng lộ vẻ nghiêm túc. Thiên Đế đắn đo một lát mới nói: "Tam tướng quân, phó Nhị tướng quân, việc này trẫm giao cho hai người các ngươi xử lí, hai ngươi thấy thế nào?"

Cái tên thứ hai vừa xướng lên, ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn về phía nàng, trên mặt đều không che giấu được sự kinh ngạc. Ngay cả Bạch Phượng Sinh từ đầu đến cuối luôn rũ mắt nhìn xuống mặt đất dưới chân, nghe xong cũng không tự chủ được mà mở mắt ra nhìn nàng.

Chắc bọn họ đang cảm thấy tội cho Bạch Phượng Sinh và nghĩ rằng nàng vui sướng lắm, vì ăn may chẳng những được đi chung với người xuất sắc nhất nhì trên thiên đình, hơn nữa còn là người mình "thầm thương trộm nhớ". Riêng nàng chỉ nghĩ đến bốn từ siêu to khổng lồ ở trong đầu: Như - một - trò - đùa!!!

Rốt cuộc Thiên Đế nghĩ gì mà cử ai không cử, lại cử nàng đi chung với Bạch Phượng Sinh? Đã thế còn làm vậy ngay trong ngày sinh nhật của hắn nữa chứ, kiểu này chẳng phải sinh nhật hắn "tàn" luôn rồi ư?

Giờ thì chính nàng cũng cảm thấy tội cho hắn thật, tự dưng đường đường là nam thần thanh khiết như băng, áo trắng không nhiễm một hạt bụi trần, đùng một cái bị bắt đi làm nhiệm vụ chung với Hồng Y La Sát uống máu người.

Nhắc tới cái "danh hiệu" bất đắc dĩ này, âu cũng là tại pha phi thăng hết sức cồng kềnh của nàng năm xưa. Mãi tới sau này, đánh xong trận Thạch Quy, Thiên Đế phong thần, mới ban cho nàng danh hiệu là "Đại La Xích Nữ". Tức là tức ở chỗ, rõ ràng nàng có danh hiệu đàng hoàng, vậy mà mỗi khi nhắc tới nàng, bọn họ toàn lôi bốn chữ "Hồng Y La Sát" kia ra để gọi.

Lúc này, Tứ tướng quân Lý Triệt đột nhiên nửa đùa nửa thật, bảo: "Như vầy đi, ta với ngươi ra ngoài đấu một trận, ai thắng thì khỏi đi, ai thua thì đi thay người đó, sao hả, chịu không?"

Bạch Phượng Sinh vẫn trưng cái vẻ mặt lạnh lùng thơ ơ ngàn năm không đổi, lười nhấc mí mắt nhìn đối phương, chỉ đáp: "Không rảnh."

Đám thần tướng ai nấy đều háo hức mong chờ trận đấu so tài này, bởi vì từ khi Bạch Phượng Sinh được phong làm chiến thần, mấy ngàn năm nay Lý Triệt vẫn luôn muốn đấu với hắn, canh me hễ có sơ hở là khiêu khích vài câu chọc hắn đánh nhau và lần nào cũng nhận được thái độ khinh khỉnh ra mặt của hắn.

Lý Triệt không phải chiến thần, song cũng là dũng tướng có tiếng. Vả lại, chuyện thần tướng trên thiên đình đánh nhau vừa nghe thôi đã thấy phấn khích rồi, huống chi hai người bọn họ một kẻ là chiến thần đứng hàng thứ ba, một kẻ là dũng tướng đứng hàng thứ tư trong mười ba vị thần tướng mạnh nhất trên thiên đình. Nếu Tam Tứ đánh nhau, chắc chắn sẽ là trận đấu đáng xem.

Mặc dù tất cả đều đang ở trong trạng thái lót dép hóng, nhưng cũng cố dằn sự háo hức trong lòng xuống, thảo mai một phen. Thập Tam tướng quân Sở Tuyệt cười ha hả, nói:

"Tứ tướng quân thiệt là, bây giờ mà còn nghĩ đến chuyện đánh đấm, ha ha ha."

Trừ Viễn Duệ, Cảnh Dịch, Thập Nhị tướng quân Tiêu Ảnh và nàng, mấy người còn lại vừa cười vừa bè theo: "Phải đó, phải đó, ha ha ha."

Cảnh này giống như kiểu sáng ngày đi đổ rác, hai người không ai muốn cầm bịch rác đem đổ, cuối cùng dùng trò oẳn tù tì coi ai thua thì người đó làm. Thiên Đế im lặng nãy giờ, rốt cuộc cũng lên tiếng, hỏi:

"Ý ngươi thế nào?"

Những tưởng Bạch Phượng Sinh sẽ phản đối, ai ngờ hắn lại bước ra khỏi hàng ngũ, cúi đầu chắp tay đối diện với Thiên Đế, mặt lạnh không chút biểu cảm, cung kính nói: "Vâng."

Lục tướng quân Cổ Nguyệt gật gù "ừm" một tiếng, rồi như phát hiện ra có cái gì đó sai sai mới giật mình quay qua, trố mắt buộc miệng thốt lên: "Hả?"

Mặc dù phản ứng hơi lộ liễu, nhưng lại hết sức chân thực như thay lời muốn nói cho những người khác, bao gồm luôn cả nàng.

Dẫu biết rằng Thiên Đế chỉ hỏi cho vui vậy thôi chứ chả quan tâm người khác có đồng ý hay không, tuy nhiên nếu xét theo tính cách của Bạch Phượng Sinh, cho dù Thiên Đế dễ tính thật đi chăng nữa, hắn vẫn sẽ đồng ý. Ai cũng biết, trước giờ hắn nổi tiếng là người công tư phân minh, luôn đặt chính sự lên hàng đầu, khác hẳn với nàng chỉ thích bênh người nhà không bàn tới lý lẽ, hắn là loại hi sinh tình riêng vì nghĩa lớn. Đi với ai không quan trọng, quan trọng là có hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao hay không, huống hồ gì đây là mệnh lệnh của cấp trên.

Hình như Thiên Đế còn sợ chưa đủ náo nhiệt, bồi thêm câu nữa:

"Ừm, vậy phó Nhị tướng quân có đồng ý cùng chiến thần Bạch Phượng Sinh hạ phàm một chuyến không?"

"..."

Aaaaaaa!!! Dừng lại đi Thiên Đế! Ngài là cha trời chứ có phải cha xứ đâu mà biến cái điện Linh Tiêu thành cái nhà thờ vậy hả???

Gào thét ở trong lòng xong, suy đi nghĩ lại, nếu như người ta không phàn nàn thì nàng cũng chẳng có lí do gì để từ chối, nhìn xem người ta chuyên nghiệp như thế, lẽ nào nàng lại giống mấy tiểu cô nương không hiểu chuyện, dùng dằng không chịu đi? Dù sao nếu nhìn vào mặt tích cực, đi chung với hắn cũng tốt, có thể học hỏi thêm kinh nghiệm, điều mà không phải ai cũng muốn là được. Tự an ủi mình xong, nàng mới bước lên, đứng song song với hắn, cung kính đáp:

"Vâng."

Thiên Đế hài lòng, gật đầu phất tay ra hiệu, chốc lát sau, một vị tiên nữ xinh đẹp lả lướt bước ra, tay bưng mâm ngọc đựng hai ly rượu, hắn mới ôn tồn nói: "Hai ngươi vừa tan tiệc, chưa kịp về tiên cung nghỉ ngơi, dù tửu lượng có tốt đến mấy cũng không thể ỷ y, uống nước này giải rượu rồi hẵng đi."

À, hóa ra là nước giải rượu chứ không phải rượu, làm nàng tưởng Thiên Đế muốn bắt bọn họ giao bôi, là nàng nghĩ nhiều rồi.

Được Thiên Đế ban nước giải rượu, Tần Du và Bạch Phượng Sinh lập tức quỳ xuống dập đầu tạ ơn, lúc ngước mặt thẳng lưng lên, vị tiên nữ kia mới đi đến quỳ ở trước mặt hai người, cúi đầu dâng nước giải rượu. Hai người đồng loạt cầm ly lên uống hết một ngụm rồi đặt lại trên mâm ngọc, cuối cùng chắp tay cung kính cúi đầu tạ ơn, xong xuôi mới đứng dậy đợi lệnh.

Thiên Đế mỉm cười nói: "Các ngươi trở về tiên cung nghỉ ngơi đi, ai có việc thì về lo việc của mình. Chiến thần Viễn Duệ ở lại, trẫm muốn dặn dò vài chuyện."

Tần Du nghe vậy, lòng thầm kêu tiêu rồi!

Trên thiên đình trà chưa kịp nguội là trần gian đã sang ngày mới đón Trung Thu, lần này hạ phàm mất ít nhất ba bốn ngày mới giải quyết xong, trở về thì muộn mất. Lại bởi vì từ lúc chiến thần Nguyên Tâm tử trận, tuy Viễn Duệ vẫn trung thành cung kính nhưng lòng vẫn còn oán trách Thiên Đế, mọi người đều biết chính bản thân Thiên Đế cũng không muốn ai nhắc đến cái tên đó nữa, nên rất ăn ý dìm chuyện đó vào quên lãng, tránh cho Viễn Duệ nhớ lại chuyện xưa, lại thấy khó chịu trong lòng.

Bởi vậy nàng dự định là sau khi bàn việc xong, ra khỏi điện Linh Tiêu rồi mới đưa lọ máu cho nàng ta, tránh để Thiên Đế thấy lại không vui. Nào ngờ đâu Thiên Đế tống nàng và Tam tướng quân đi làm nhiệm vụ, giữ Viễn Duệ ở lại trong điện bàn việc, khiến nàng không có cơ hội đưa đồ cần đưa. Nếu đợi đến ngày mai thì đâu còn ý nghĩa gì nữa, dám cá là vừa qua ngày mới nàng ta đã hạ phàm đến nơi đó ở nguyên cả tết Trung Thu, không ai giao nhiệm vụ thì không về, nàng cũng chẳng biết đường đâu mà lần.

Tần Du bí quá hóa liều, nhân lúc mọi người lục tục ra ngoài, nàng nhanh chóng nhét lọ máu vào lòng bàn tay Viễn Duệ rồi rời đi, nhìn sơ qua không có sơ hở gì, giống như vô tình cử động tay chân lỡ đụng trúng tay người bên cạnh mà thôi.

Viễn Duệ cũng tinh ý, mặc dù chưa biết thứ nàng nhét vào tay mình là cái gì, nhưng cũng nhanh chóng cầm lấy, rồi hóa phép giấu nó vào trong ống tay áo, biểu cảm trên mặt vẫn không hề thay đổi.

Nàng bước ra khỏi cửa điện Linh Tiêu, ngó qua ngó lại mới thấy Bạch Phượng Sinh đứng đợi ở bên kia.

Giữa đám thần tiên đi ra đi vào, kẻ cười người nói, xì xầm trao đổi với nhau, riêng hắn đứng một mình bên gốc cây hoa đào đằng xa, mắt lúc nào cũng rũ xuống nhìn mặt đất dưới chân, không màng đến mọi thứ xung quanh, giống như bất cứ thứ ô uế nào ở trên đời này đều không thể làm vấy bẩn hắn.

Dưới cơn mưa hoa đào rơi lả tả, áo trắng mềm mại khẽ khàng lay động theo chiều gió, chẳng biết đâu là sương đâu là áo. Vài cánh hoa đào rơi lên vai hắn, điểm tô thêm sắc màu, tựa như một bức tranh.

Tần Du thầm nghĩ, mới hợp tác làm việc lần đầu mà để người ta đợi mình như vậy cũng kì quá, nàng bèn chạy nhanh tới, nói:

"Ngại quá, để Tam tướng quân đợi rồi, ngài đợi lâu không?"

Lúc này, hắn mới dời tầm mắt sang nhìn nàng, không trả lời câu hỏi trên mà chậm rãi nói: "Đi thôi."

Dứt lời, hắn quay lưng đi trước, nàng chỉ đành nối gót theo sau.

Thần tiên trên trời đủ mọi cấp bậc, đồng thời cũng đủ mọi loại xuất thân. Trên thiên đình, có rất nhiều thần tiên sinh ra ở cõi người, có người sinh ra trong gia đình quyền quý, từng làm quan lại hoặc danh tướng, như Ngũ tướng quân trước khi phi thăng từng là Cửu hoàng tử, cố chiến thần Nguyên Tâm lúc chưa phi thăng từng là vương gia, hoặc là nàng đây nếu không tính ở thời hiện đại, chỉ tính ở thời cổ đại này thì cũng từng là thiên kim đại tiểu thư của một gia tộc tu tiên lớn mạnh cai quản bảy tòa thành, thân phận của nàng thời bấy giờ tương đương với công chúa bây giờ. Cũng có không ít thần tiên mang xuất thân bần hàn, nhưng vẫn đạt phẩm vị cao, được đồng đạo kính nể, dân gian sùng bái như Nhị tướng quân Viễn Duệ hay Tứ tướng quân Lý Triệt và các vị tướng quân khác.

Còn luận về xuất thân cao quý, sinh ra ở cõi trời, đứng đầu đương nhiên là Thiên Đế, tiếp đến là Đại tướng quân Cảnh Dịch, Tam tướng quân Bạch Phượng Sinh, Lục tướng quân Cổ Nguyệt. Bọn họ sinh ra trong gia đình quý tộc lớn trên cõi trời, từ nhỏ đã ăn sung mặc sướng, thiên tư hơn người. Cao hơn đám thần tiên xuất thân từ phàm trần một bậc, cho nên ngoại hình và phong thái cũng khác hẳn mọi người xung quanh, kiểu chỉ liếc mắt nhìn sơ qua là biết.

Bởi vậy, dù đứng giữa rừng thần tiên dung mạo đẹp đẽ đi tới đi lui ở diện tích rộng thênh thang thế này, nàng vẫn có thể dễ dàng tìm ra hắn.

Tần Du và Bạch Phượng Sinh cưỡi mây ngang qua vùng nông thôn nọ, tìm một ngọn đồi vắng vẻ không bóng người đáp xuống, mây trắng dưới chân sau khi chạm đất nhanh chóng tan biến mất. Bạch Phượng Sinh hóa phép, thay một bộ đồ khác đơn giản hơn, tay áo rộng không dài chấm đất mà chỉ ngắn đến đầu gối, áo khoác không có tay, từ trên xuống dưới trừ mái tóc đen, toàn thân đều thuần một màu trắng trang nhã. Giảm đi mấy phần khí thế, nhưng vẫn không làm lu mờ được khí chất quý tộc trời sinh.

Nàng cũng hóa phép, trút bỏ y phục hoa lệ, thay một bộ đồ khác. Vẫn là áo lụa đỏ dài thướt tha, không còn khăn quàng tay, trang sức và thắt lưng vàng lộng lẫy trên người nữa, ngay cả đống trâm vàng cầu kỳ trên tóc cũng biến mất, thay thế bằng vài cái kiểu dáng đơn giản hơn.

Hai người đứng ở trên đồi cỏ xanh cùng nhìn về phía mặt trời mọc, nhà dân và đồng ruộng trải dài bất tận ở bên dưới, phía xa xa có bảy cột khói đen cao ngất, xoáy ở nhiều nơi, tỏa ra yêu khí nồng nặc.

Cột đen đó xuất hiện ở đâu, tức là ở đó có yêu quái quấy phá!


*Lời tác giả:
Bắt đầu từ chương này trở đi, mình sẽ đăng liên tục, vì mình kẹt một số việc đột xuất nên phải thay đổi lịch đăng để sớm hoàn thành truyện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net