Chương 04: Xích Thủ Nhi (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tần Du và Bạch Phượng Sinh dạo quanh ngôi làng một vòng, thân là tướng nhà trời, nên dung mạo của cả hai đều quá xuất sắc, bởi vậy trên đường đi, khiến không ít người phải khựng lại ngoái đầu nhìn theo. Đi hồi lâu, hắn bỗng dừng bước, đưa mắt nhìn quanh lần nữa như để xác định điều gì đó. Nàng thấy thế, bèn hỏi:


"Sao vậy, Tam tướng quân đã phát hiện ra cái gì rồi ư?"

Hắn không nhìn nàng, chỉ đáp ngắn gọn một câu: "Không có con nít."


Nghe xong, nàng lập tức nhìn dáo dác xung quanh, quả nhiên, không hề có bóng dáng của đứa trẻ nào. Bây giờ nàng mới để ý, trong ngôi làng này toàn là thanh niên, thiếu nữ, trung niên và người già, chẳng có đứa trẻ nào ở đây cả. Không ngờ, ngay cả chi tiết nhỏ như thế mà hắn cũng để ý, trong lòng thầm bội phục.


Trông thấy một người phụ nữ trung niên tay cầm giỏ trái cây đi ngang qua, nàng vội túm lại hỏi:


"Đại nương, xin dừng bước cho ta hỏi thăm vài câu được không?"


Người phụ nữ trung niên kia dừng chân, sắc mặt bà ta hơi cau có. Khi quay đầu lại, trông thấy nàng toàn thân mặc áo lụa đỏ thướt tha, dung nhan như ngọc, tuy giọng nói nàng ôn hòa dễ nghe, nhưng đuôi mày xếch lên khiến đôi mắt đẹp đẽ kia càng thêm sắc sảo, lộ ra khí thế áp đảo người khác sẵn có của tướng nhà trời. Hàng lông mày bà ta đang nhíu chặt gần như xoắn vào nhau lập tức giãn ra, trong lòng vừa tán thưởng dung mạo nàng, vừa mang theo chút kính sợ khó tả, đáp:


"Được, ngươi muốn hỏi gì?"

Tần Du nói: "Bọn ta là người tu tiên từ nơi khác đi ngang qua, vô tình trông thấy yêu khí vờn quanh nơi này bèn ghé vào xem thử. Không hiểu sao từ nãy tới giờ đi lòng vòng cả buổi mà chẳng thấy đứa trẻ nào nô đùa ngoài đây, thiết nghĩ một ngôi làng đông người như vậy, lẽ nào lại chỉ có người trưởng thành mà không có con nít, cảm thấy hiếu kỳ nên muốn hỏi cho biết."

Người phụ nữ trung niên nghe nàng nói mình là người tu tiên cũng chẳng mừng vui gì, chỉ lắc đầu thở dài, buồn bã đáp: "Hai người các ngươi ở nơi khác đến chả trách lại không biết, ở đây không phải là không có con nít, mà là nhà nào có con nít đều phải nhốt hết, không cho nó bước chân ra khỏi cửa."

Nàng ngạc nhiên hỏi: "Tại sao thế?"

Người phụ nữ trung niên lộ vẻ sợ hãi, nói nhỏ với nàng: "Tại vì trong ngôi làng này có yêu quái ăn thịt con nít!"


Theo lời người phụ nữ trung niên kể, ngôi làng này trước đây vốn dĩ rất đông dân, phần lớn là trẻ em, trung bình một nhà sinh ít nhất năm sáu đứa, nhiều thì đến mười mấy đứa, cho nên lấy tên là làng Đồng Tử. Do mưa thuận gió hòa, mùa màng tươi tốt nên dù nhà nào cũng đông con cháu nhưng vẫn đủ ăn đủ mặc, đời sống ấm no.


Mãi cho đến một ngày nọ, đứa con gái đầu lòng của đôi vợ chồng bán vải trong làng đột nhiên mất tích.


Thấy người vợ khóc lên khóc xuống theo chồng đi tìm con, dân làng nhìn mà xót xa thay, bèn kéo nhau giúp hai vợ chồng tìm cô bé kia. Song, mãi cho đến chập choạng tối vẫn không có kết quả, mọi người nghi ngờ cô bé kia lạc trong rừng, bèn cầm đuốc và đèn lồng đi vào rừng kiếm.


Bọn họ gần như lật tung cả cánh rừng, cuối cùng cũng chỉ tìm được một chiếc giày nhỏ dính máu gần bên bờ suối, bên trong giày còn sót lại một ngón chân cái của con nít. Đến đây thì ai cũng ngầm hiểu, chắc cô bé kia lành ít dữ nhiều rồi, bọn họ đành phát tín hiệu để những người khác đến. Đợi mọi người tập trung đông đủ, mới đưa chiếc giày và ngón chân cái đó cho hai vợ chồng kia xem, coi có phải là của bé gái đó hay không.


Vừa nhìn xong, dường như vì quá sốc, người chồng chỉ biết ngây dại nhìn chiếc giày và ngón chân cái ở trong tay, mặt mày tái mét. Còn người vợ khóc nấc lên, ngất xỉu ngay tại chỗ.


Từ sau lần đó, trong làng ngày càng có nhiều trẻ em mất tích. Mặc dù người nhà tăng cường cảnh giác, trông nom con cháu mình kỹ hơn, nhưng kỳ lạ là bằng cách nào đó, bọn trẻ cứ lặng lẽ biến mất mà chẳng để lại chút dấu vết gì.


Một hôm, dân làng tiếp tục chia nhau đi tìm những đứa trẻ mất tích, khi trở về mới phát hiện thiếu mất một người, đó là chàng thanh niên A Mẫn bán củi trong làng. Mọi người định quay lại tìm, chợt trông thấy A Mẫn từ dưới chân núi chạy tới, bộ dạng hớt hải như bị chó dí. Đến khi hắn chạy tới gần, mọi người mới thấy rõ, mình mẩy hắn dính đầy bụi đất, mặt cắt không còn giọt máu, cả người run cầm cập, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, giống bị ma dí hơn là chó dí.


Đợi hắn bình tĩnh lại, mọi người hỏi ra mới biết, hồi nãy hắn tìm ở phía bên kia rừng một mình, đang đi thì bị vấp phải vật gì dưới đất làm hắn trượt chân suýt ngã ngửa. Hắn vịn lên thân cây bên cạnh để giữ thăng bằng, rồi cầm đèn lồng soi xuống coi đó là vật gì. Nương theo ánh trăng yếu ớt và ánh đèn lồng le lói, cuối cùng hắn cũng nhìn thấy hình dạng của vật nằm dưới đất.


Vật kia là một khối gỗ tròn tròn, to gần bằng trái banh. Nếu nó chỉ tròn như trái banh thôi thì sau đó đã không xảy ra vấn đề, điều đáng nói ở đây là khi nhìn nghiêng, khối gỗ đó trông giống với một thứ khiến hắn phải khom lưng xuống, nhặt lên. Hắn lật lại xem, lập tức giật mình đánh rơi khối gỗ lẫn đèn lồng trong tay.


Bởi vì, khối gỗ cũ kỹ kia chính là cái đầu của con búp bê, hai mắt còn chảy ra huyết lệ!


Mọi chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó, chiếc đèn lồng hắn làm rớt dưới đất bén lửa cháy phừng lên, ánh lửa yếu ớt cũng đủ để cho hắn nhìn thấy rõ, nơi cái cây gần chỗ hắn đứng, có một cánh tay người gầy guộc trắng bệch dựng đứng ở dưới gốc cây, đang ngoắt ngoắt hắn!


Hắn hãi hùng hét toáng lên rồi quay lưng bỏ chạy thục mạng xuống chân núi.


Tần Du lầm bầm: "Cánh tay người ư?"

Người phụ nữ trung niên nói: "Phải, chắc chắn nó chính là yêu quái đã bắt cóc và ăn thịt mấy đứa con nít trong làng, nếu không thì sao A Mẫn lại trở nên điên điên khùng khùng ngay vào ngày hôm sau chứ?"

Bạch Phượng Sinh đang im lặng bỗng hỏi vu vơ một câu: "Nhà hắn ở gần đây luôn à?"
Người phụ nữ trung niên gật đầu, chẳng hề nghĩ ngợi chỉ tay về hướng ngược lại, đáp: "Ừ, nhà hắn ở ngay đây chứ đâu, công tử thấy chỗ bán bánh bao đằng kia không? Kế bên có cái hẻm, quẹo vô rồi đi thêm chút xíu nữa là thấy nhà hắn liền."

Bà ta thở dài nói tiếp: "Mọi người cũng từng họp bàn về việc mời đạo sĩ đến bắt nó, nhưng chẳng ai làm gì được, có người còn bị ma quỷ nhát đến phát điên luôn. Bọn ta không còn cách nào khác, đành phải nhốt bọn trẻ trong nhà, không cho chúng bước ra ngoài nửa bước."
Tần Du hỏi: "Từ lúc nhốt mấy đứa trẻ trong nhà đến nay được bao lâu rồi? Trong thời gian đó có còn xảy ra vụ mất tích nào nữa không?"

Người phụ nữ trung niên lắc đầu: "Gần một tháng trời rồi, mỗi ngày đều mất đi một đứa, thậm chí bọn ta còn mua cả bùa trừ tà dán khắp nhà, vậy mà vẫn không ăn thua, hễ vừa chớp mắt một cái là phát hiện con mình biến mất. Bây giờ cả làng này chỉ còn mỗi cháu trai nhà ta là đứa con nít duy nhất còn sót lại, lỡ nó có mệnh hệ gì, ta thật sự không biết phải sống sao nữa." Nói xong, người phụ nữ trung niên bật khóc.

Nàng thấy vậy, bèn đưa tay lên vờ như vuốt lọn tóc trước ngực, nhưng thực chất là đang bứt một sợi tóc của mình ra, biến nó thành một sợi chỉ đỏ, sau đó cột gút lại rồi đưa cho người phụ nữ trung niên, nói: "Bà mang sợi chỉ này về, nếu xảy ra chuyện không may, chỉ cần tháo sợi chỉ ra thì sẽ gặp dữ hóa lành, chuyển nguy thành an."


Người phụ nữ trung niên nghe nàng nói thế, mừng rỡ cầm lấy sợi chỉ. Tuy trong lòng hơi bán tín bán nghi, nhưng vì sợ mất cháu trai, nên ai chỉ gì làm nấy, thử được cái nào là thử hết, còn hơn cứ ngồi yên một chỗ giương mắt nhìn cháu trai bị yêu quái bắt mất.


Thế là người phụ nữ trung niên rối rít cảm ơn, rồi vội vã mang sợi chỉ đó về nhà. Đến khi đi được nửa đường, mới sực nhớ ra là mình quên hỏi cao danh quý tánh của hai người kia, thầm mắng mình sao mà thất lễ quá, bèn quay trở lại chỗ hồi nãy. Song, lúc đến nơi, đã không còn thấy bóng dáng của hai người kia đâu nữa.


Ở bên này, Tần Du và Bạch Phượng Sinh đang gõ cửa nhà của chàng thanh niên bán củi A Mẫn.


Ngay từ lúc Bạch Phượng Sinh đi theo hướng người phụ nữ trung niên đó chỉ, nàng lập tức hiểu câu hắn hỏi ban nãy không phải chỉ là để cho vui.


Kiên trì gõ một hồi, cuối cùng chủ nhà cũng chịu ra mở cửa. Người mở cửa là một cô gái trẻ tuổi, da hơi ngăm, mặt mũi hốc hác nhưng cũng dễ nhìn, hỏi:


"Ai vậy?"

Bạch Phượng Sinh nói: "Đây có phải nhà của A Mẫn bán củi không?"

Cô gái gật đầu: "Phải, nhưng bây giờ không còn bán củi nữa."

Nhác thấy cô gái kia toan đóng cửa, Tần Du vội nói: "Bọn ta đến tìm hắn không phải để mua củi."

Nàng nói tiếp: "Bọn ta là người tu tiên đi ngang qua đây, nghe đồn làng này có yêu quái ăn thịt con nít, rồi người bán củi tên A Mẫn bị nhát đến phát điên, nên muốn tìm hắn để coi có chữa khỏi cho hắn được hay không."

Trên khuôn mặt ảm đạm của cô gái kia lộ vẻ vui mừng, chắp tay trước ngực nói: "Ôi trời Phật phù hộ, lẽ nào lời cầu nguyện chân thành của con đã linh nghiệm rồi sao?"

Cô gái vội vàng nép sang một bên, làm động tác mời: "Hai vị tiên giả vào nhà trước đi rồi hẵng nói."


Vừa bước chân vào bên trong đã trông thấy một thanh niên trẻ tuổi ốm yếu đang ngồi trên ghế, vẻ mặt thẫn thờ nhìn vào khoảng không trước mặt, người này chắc là A Mẫn. Cô gái kia mời hai người ngồi, vừa rót trà vừa kể:


"A Mẫn là chồng ta, như hai vị đã biết, từ sau khi trở về, chàng cứ điên điên khùng khùng, khi thì ngồi thẫn thờ một chỗ, khi thì la hét ầm ĩ. Lúc chàng về được mấy hôm là đến đầy tháng của con gái ta, vậy mà không hiểu tại sao Tiểu Lệ nhà ta lại chết ngay trong đêm đó."

Nói tới đây, vợ A Mẫn không cầm được nước mắt, vừa khóc vừa bảo: "Rõ ràng là nó vẫn khỏe mạnh kia mà, tại sao lại đột nhiên tắt thở mà chết chứ?"

Bạch Phượng Sinh hỏi: "Lúc hắn trở về có biểu hiện lạ gì không?"

Vợ A Mẫn đáp: "Không, ngoài việc bị hoảng sợ, chàng vẫn ăn uống ngủ nghỉ bình thường, sáng ngày tỉnh dậy tự dưng la hét om sòm, rồi trở thành như vậy."


Đúng vào lúc này, bỗng dưng A Mẫn đứng phắt dậy, ngửa mặt lên trời hét ầm lên. Kêu gào một hồi lại khóc lóc thảm thiết, vợ hắn thấy thế càng lộ vẻ khổ sở, vội ôm hắn lại, sợ hắn tự làm mình bị thương. Tần Du bèn đến gần, đặt tay lên bịt mắt A Mẫn, làm phép khiến hắn ngủ thiếp đi.


Bạch Phượng Sinh đặt ngón trỏ và ngón giữa lên ấn đường A Mẫn, nhắm mắt tập trung dùng pháp lực thăm dò. Chốc lát sau, hắn mở mắt ra, khẽ chau mày, lầm bầm:


"Quả nhiên..."

Nàng có dự cảm không lành, hỏi: "Sao vậy?"

Bạch Phượng Sinh đáp: "Thiếu mất một vía."

"!!!"


Con người ta có ba hồn bảy vía, thiếu mất một vía thì làm sao mà sống bình thường được? Khả năng cao là hắn bịa bắt mất vía ở chỗ con yêu quái kia rồi.


Nàng lại hỏi: "Không triệu hồi được sao?"

Bạch Phượng Sinh lắc đầu: "Không triệu hồi được, từ lúc xảy ra chuyện đến nay thời gian kéo dài quá lâu, e rằng vía của hắn đã bị yêu quái tiêu hóa sạch luôn rồi."


Nói như vậy có nghĩa là, chàng thanh niên bán củi A Mẫn này sẽ điên điên khùng khùng suốt đời.



Vợ A Mẫn nghe xong rất đỗi tuyệt vọng, òa khóc nức nở, Tần Du chỉ có thể an ủi nàng ta vài câu rồi theo Bạch Phượng Sinh rời khỏi nhà. Ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện trời đã nhá nhem tối từ lúc nào.


Ban đêm âm thịnh dương suy, là thời điểm tốt nhất để bắt yêu quái, hai người nhanh chóng lên núi, dựa theo lời kể của người phụ nữ trung niên và mùi yêu khí mà tìm.


Tần Du và Bạch Phượng Sinh lần theo hướng yêu khí phát ra, do trời quá tối nên nàng làm phép, biến ra thêm ba đốm lửa bay lơ lửng phía trước để soi đường. Đi được hồi lâu, ánh lửa soi sáng hàng cây trước mặt, khi lướt ngang qua cái cây bên cạnh, bước chân nàng chợt khựng lại, quay đầu nhìn thêm lần nữa.


Thứ có thể khiến cho nàng phải liếc nhìn tới hai lần, chính là cái đầu búp bê bằng gỗ treo ở trên thân cây!


Đầu búp bê gỗ kia đã cũ, nhưng đường nét trên khuôn mặt được chạm khắc rất tỉ mỉ, trông giống hệt như người thật. Đêm hôm không dòm kỹ, cứ tưởng là đầu của bé trai nào bị cắt ra treo lên cây. Đừng nói là nàng, ai nhìn thấy cũng hết hồn.


Bạch Phượng Sinh đi đằng trước phát hiện ba đốm lửa đột ngột lượn qua hướng khác, mà bước chân nàng ở đằng sau đã dừng hẳn, bèn quay lại đi đến bên mấy đốm lửa vây quanh chỗ nàng đứng. Quan sát chốc lát, hắn bỗng dùng pháp lực, biến ra thêm mấy đốm lửa nữa, rồi điều khiển chúng bay ra xa hơn theo hướng cái cây treo đầu búp bê gỗ đó.


Hàng cây xa xa sáng bừng một mảng, lúc này, nàng mới biết, đối diện mình là một rừng cây treo đầy đầu búp bê con nít bằng gỗ, dưới đất cũng có, mà trên thân và cành cây nào cũng treo vài cái đầu. Mỗi cái đều mang một sắc thái biểu cảm khác nhau, cái thì nhắm mắt như đang ngủ, cái thì há mồm trợn mắt như muốn hù người ta bỏ chạy, nhiều cái còn dính mấy vệt máu khô đã lâu, tự như đang chảy ra huyết lệ vậy.


Xem ra đúng là ở đây rồi, hai người ăn ý cùng nhau bước vào. Đi được một đoạn, rừng cây treo đầu búp bê gỗ vẫn kéo dài chưa thấy điểm dừng. Đột nhiên, tay nàng bị khều một cái, nghĩ chắc hắn phát hiện được gì, nàng vừa nhìn dáo dác xung quanh vừa đáp:


"Ơi."

"..."

Không nghe hắn trả lời, nàng lại hỏi: "Sao?"


Tới chừng quay sang thấy hắn nhìn nàng bằng ánh mắt khó hiểu, nàng mới phát hiện, hình như có cái gì đó sai sai.


Thứ nhất là thái độ của hắn, nếu hắn khều nàng thì tại sao phải nhìn nàng bằng ánh mắt đó? Thứ hai, tuy cùng làm thần tướng trên thiên đình, nhưng đây là lần đầu tiên hai người thật sự tiếp xúc với nhau, chưa thể gọi là thân thiết gì cả, hơn nữa với tính của hắn, tuyệt đối không phải kiểu người sẽ khều tay người khác như thế. Thứ ba, do Bạch Phượng Sinh rất ưa nhìn, cho nên nàng hay lén ngắm hắn từ đầu tới chân, cũng để ý móng tay hắn luôn được cắt tỉa gọn gàng, nhưng mà, bàn tay khều nàng ban nãy... để móng dài!


Dường như Bạch Phượng Sinh cũng nhận ra có điều gì đó không đúng, nói: "Nãy giờ ta không hề gọi ngươi."

"..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net