Chương 05: Xích Thủ Nhi (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"..."

Không phải "khều" mà là "gọi", vậy thì càng khẳng định, thứ khều nàng ban nãy không phải là Bạch Phượng Sinh!

Nàng nói: "Ban nãy ta bị khều tay."

Đương nhiên nói xong câu này, hắn lập tức hiểu vấn đề ngay.

Trong rừng chỉ có hai người, hắn không khều tay nàng thì thứ gì đã khều nàng?

Đang tập trung suy nghĩ để tìm lời giải đáp, đột nhiên Bạch Phượng Sinh túm lấy nàng kéo ra, kiếm Thiên Ân lạnh lẽo sáng trong như băng tuyết không biết đã được triệu hồi ở trong tay hắn từ lúc nào, chém mạnh một nhát nhanh như chớp.

Khi Tần Du xoay người lại mới biết, hóa ra trên thân cây đằng sau lưng nàng, có một cánh tay quỷ gầy guộc trắng bệch thò ra định bóp cổ nàng!

Từ nãy đến giờ, mùi yêu khí vẫn cứ thoang thoảng đều đều, không nồng hơn cũng chẳng phai nhạt đi. Mà quỷ khí của cánh tay quỷ đó không rõ ràng, hơn nữa còn hòa lẫn vào yêu khí xung quanh, khó trách cả hai người đều không phát hiện ra nó.

Cánh tay quỷ bị kiếm Thiên Ân chém làm đôi, hóa thành làn khói đen rồi biến mất.

Nàng quay qua nói: "Cảm ơn."

Bạch Phượng Sinh hơi ngẩn người, hắn mấp máy môi, giống như có lời muốn nói lại bị nghẹn ở trong cổ họng, lớp băng lạnh lẽo nơi đáy mắt từ từ nứt ra, tạo nên những gợn sóng nho nhỏ không ngừng dao động. Thế nhưng, cuối cùng hắn chỉ khẽ đáp: "Đừng khách sáo."

Nàng lẩm bẩm: "Sao ở đây lại có quỷ nhỉ?"

Đoạn hắn liếc mắt nhìn sang hướng khác, ra hiệu bảo nàng nhìn theo, nàng cũng làm y vậy. Sau đó, nàng giật mình phát hiện, đối diện hai người lại xuất hiện thêm một cánh tay quỷ nữa!

Cánh tay quỷ kia vẫn dài từ cùi chỏ trở đi giống hệt cánh tay quỷ ban nãy, chỉ là lần này nó mọc lên từ dưới đất, dựng đứng hướng thẳng về phía Tần Du. Các khớp ngón tay bắt đầu cử động kêu răng rắc, chậm rãi ngoắt ngoắt nàng.

Cảm giác nghe người khác kể lại hoàn toàn khác xa so với việc tận mắt chứng kiến, da gà da vịt trên người nàng thi nhau nổi rần rần. Hình ảnh kinh dị thế này, chả trách chàng bán củi A Mẫn sợ hãi đến độ "bỏ quên" luôn một vía của mình ở đây mà chạy.

Nàng tung một chưởng, ánh sáng đỏ lóe lên, đánh cánh tay quỷ kia tan thành làn khói đen. Cánh tay này vừa biến mất thì cánh tay khác lại hiện ra, thoáng chốc đã có hơn hai mươi mấy cánh tay quỷ y hệt nhau vây quanh hai người.

Coi bộ loài quỷ này có vẻ rất thích hù dọa người ta, bởi vì nãy giờ chúng nó chia nhau ra rượt nàng và Bạch Phượng Sinh, còn hay bất ngờ thò ra ở những chỗ gần nàng làm nàng giật mình mấy lần, đánh chết hết tốp này nó lại trồi lên thêm tốp khác. Nàng đoán, có lẽ chàng bán củi A Mẫn quá mức kinh hãi do gặp phải nó rồi hét lên nên bị nó bắt mất vía. Nhưng nàng và Bạch Phượng Sinh vốn là thần tiên, yêu ma quỷ quái kinh khủng hơn cũng đã từng gặp qua rồi, huống chi là dăm ba cái cánh tay quỷ thích nhây này, nên hai người đâu bị chúng nó bắt vía. Nếu đã không bắt vía được, theo lý thì chúng nó phải biến mất mới đúng, tại sao vẫn đuổi theo tấn công hai người?

Mãi cho đến khi nàng nhận ra bản thân đang đứng một mình ở nơi khác mới biết, không phải nàng lạc mất Bạch Phượng Sinh, mà là Bạch Phượng Sinh lạc mất nàng. Bởi vì, vừa nãy nàng cảm nhận được sợi tóc nàng đưa cho người phụ nữ trung niên kia đã được tháo ra, mà lúc này trên tay nàng đang cầm cái đầu búp bê gỗ từ lúc nào không hay.

Tần Du rũ mắt nhìn xuống đầu búp bê gỗ trong tay mình, cái đầu này không phải đầu con nít nữa, mà là đầu người lớn. Bên trên khắc khuôn mặt của một người con gái xinh đẹp tuyệt trần, dung nhan như ngọc, không ai khác chính là Tần Du!

Thì ra là vậy.

Đống đầu "búp bê" bằng gỗ treo đầy trong rừng chính là đầu của con mồi mà lũ quỷ đã đánh dấu trước, trên đầu gỗ khắc khuôn mặt ai thì người đó sẽ chết. Hàng trăm cái đầu gỗ treo trong rừng là hàng trăm khuôn mặt của những đứa trẻ xấu số bị chúng ăn thịt, nhưng vì sao lần này lại biến thành đầu người lớn?

Đơn giản thôi, do trước đó nàng đưa cho người phụ nữ trung niên sợi tóc của mình, mà cháu trai bà ta lại là con mồi tiếp theo chúng nó nhắm tới. Sợi tóc này tương đương với món bảo bối thế mạng, người gặp nạn một khi đã tháo nút thắt ra, mọi tai ương đều được hóa giải, chuyển sang cho chủ nhân sợi tóc. Tuy nhiên, nàng là thần tướng thuộc hàng Nhất phẩm, yêu ma quỷ quái trong vòng một trăm dặm nghe tới tên nàng đều sợ mất mật, làm sao dám đắc tội với "kẻ thế mạng" này được? Vậy mà lũ quỷ này lại dám cả gan đánh dấu nàng, muốn biến nàng thành bữa tối của chúng, đúng là quá sức lộng hành!

Nghĩ tới đây, trán Tần Du lập tức nổi gân xanh, bóp nát cái đầu trong tay.

Đúng vào lúc này, giữa rừng cây hoang vắng bỗng vang lên một tràng cười ma quái:

"Hí hí hí."

Nàng nhìn dáo dác xung quanh, dùng pháp lực điều khiển ba đốm lửa bay ra xa theo ba hướng để tìm xem có yêu quái lẩn trốn gần đây hay không, nhưng tìm hồi lâu vẫn chẳng thấy gì ngoài những cái đầu gỗ treo trên cây. Tiếng cười vừa rồi lại tiếp tục vang lên:

"Hí hí hí hí."

Tần Du tung một chưởng đánh về phía tiếng cười phát ra, quát: "Yêu quái còn không mau hiện hình!"

Dứt lời, nàng nghe "độp" một tiếng, giống như có vật gì bị đánh rớt xuống đất, trước khi nàng kịp nhìn ra vật đó là gì thì nó đã biến thành cơn gió tà bay vút đi. Lần này nó không cười nữa, mà cất tiếng, nói:

"Chà chà, xinh đẹp thế này chẳng trách "hắn" lại bỏ mạng vì ngươi."

Trong lúc nàng còn đang tự hỏi, nó lại nói: "Đáng tiếc, ngay cả "hắn" là ai ngươi cũng không biết, hí hí."

Nàng cười lạnh, triệu hồi bảo kiếm hiện ra trong tay, ánh sáng đỏ dần dần tan biến đi, để lộ thân kiếm dài mảnh hơi cong, trên bề mặt kiếm có hoa văn uốn lượn như làn sóng đối lập với lưỡi kiếm sắc bén, chính là thanh bảo kiếm đã từng tắm máu gần ba vạn ác thần hơn bảy ngàn năm trước - Hồng Tước.

Nàng vung kiếm chém thẳng về phía giọng nói kia, bảo: "Có thời gian nói nhảm nhiều như vậy, sao không niệm Phật mười câu chờ vãng sinh đi!"

"Chíu" một tiếng, như tiếng chim hót, đường ánh sáng đỏ từ lưỡi kiếm bay ra chém đứt hàng cây đằng trước, khiến cây cối đổ ầm ầm trên mặt đất. Đợi mọi thứ yên ắng trở lại, nàng nghe thấy âm thanh sột soạt vang lên, con quỷ kia chậm rãi bước ra từ trong bóng tối.

Nó cao hơn nàng đến nửa cái mình, trên cơ thể nó mọc đến bốn cánh tay, hai cánh tay dưới nằm ở hai bên hông, cả người gầy còm, chân tay dài thượt, da dẻ trắng bệch nhăn nheo tạo thành những nếp gấp kì dị. Trên trán nó có hai chiếc sừng dài nhọn chỉa lên, tóc màu xanh lục, lỗ tai và răng nanh nhọn hoắt, đôi mắt chỉ toàn tròng trắng, mặt mày dữ tợn. Cái đầu với mái tóc xanh lục hồi nãy bị sát khí từ kiếm Hồng Tước lia qua chém đứt chỉ còn một miếng da dính lại, lặt lìa ở trên cần cổ.

Phần đầu lặt lìa kia nhe hàm răng nanh nhọn hoắt ra, nói: "Ồ, theo ta thấy, kẻ đó ngược lại là ngươi mới đúng. Hồng Y La Sát nhà ngươi sống nhàn nhã trên thiên đình mấy ngàn năm, ngươi dư nhiều thời gian như vậy, tại sao không ngồi xuống ngẫm lại xem mình có quên mất cái gì hay không?"

Phương châm sống của Tần Du luôn là "không nghe quỷ kể chuyện, không nghe kẻ thù trình bày". Nàng chả muốn nghe nó nói nhảm, vung kiếm đánh tới. Con quỷ bốn tay kia lúc thì hóa thành cơn gió tà đánh lén nàng, lúc thì hiện nguyên hình nhảy lên cao rồi sà xuống giơ vuốt ra vồ lấy nàng. Cơ thể nó trông gầy yếu như que củi thế thôi, nhưng cũng khỏe ra phết, móng vuốt nó vồ hụt nàng, cắm xuống đất tạo thành mấy lõm sâu. Cái này mà cắm trúng vào đỉnh đầu người ta, e rằng chết không kịp ngáp.

Chẳng mất bao nhiêu thời gian, nàng đã hạ được con quỷ bốn tay kia. Đứng từ trên rũ mắt nhìn xuống xác quỷ đang nằm bất động dưới đất chốc lát, nàng dùng Hồng Tước rạch một chữ "ngu" ở giữa trán nó, khoanh tròn lại. Sau đó, mặt không chút cảm xúc nhấc chân lên đạp nát nửa phần miệng dưới của nó, cuối cùng nàng dùng tay không nắm tóc bứt nửa phần trên ra, máu quỷ nóng hổi bắn lên mặt nàng. Nghiêng đầu ngắm nghía một lúc, nàng lạnh lùng nói:

"Tạc tượng thờ ta thì cũng phải tạc nguyên người, thờ ở trên cao. Vậy mà tên tiểu quỷ nhà ngươi dám dùng tà thuật làm thành cái đầu của ta, đánh dấu ta như một món hàng, đúng là to gan. Nay ta phá lệ, cho ngươi trở thành kẻ đầu tiên được ta đánh dấu, để những kẻ sau biết, chọc vào ta sẽ có kết cục như thế nào."

"Phó Nhị tướng quân."

Giọng nói đó là của Bạch Phượng Sinh.

Tần Du ngó tới ngó lui chẳng thấy bóng dáng ai, lại nghe hắn gọi: "Phó Nhị tướng quân, ngươi ổn chứ?"

Lúc bấy giờ nàng mới phát hiện, té ra Bạch Phượng Sinh đang dùng thuật Thiên Lý Truyền Âm để liên lạc với nàng, nàng bèn dùng Thiên Lý Truyền Âm trả lời hắn: "Vẫn ổn, vẫn ổn. Tam tướng quân ở bên đó ổn chứ hả?"

Hắn nói: "Ta ổn, ta xử lý tất cả cánh tay quỷ rồi, nhưng kết giới vẫn còn y nguyên, có vẻ như thứ giăng kết giới nhốt ngươi không có ở bên này."

Nàng lấy làm lạ, lẩm bẩm: "Ta cũng mới xử lý một con quỷ xong, đáng lẽ phải quay trở về điểm xuất phát ban đầu, vậy mà sao vẫn kẹt ở đây nhỉ? Gượm đã, nếu ta còn đang kẹt trong kết giới thì tại sao Tam tướng quân liên lạc được với ta thế?"

Khi bị giam giữ trong kết giới, bất kể là do thần hay quỷ tạo ra, người bên trong không thể liên lạc với người bên ngoài và ngược lại. Chỉ có một cách duy nhất để liên lạc và chỉ người ở ngoài kết giới mới có thể làm được, chính là người đó phải có một món đồ vật của người bị giam bên trong kết giới.

Tần Du thầm nghĩ, hai người đâu phải bạn thâm giao, nên nàng chưa từng đưa vật gì của mình cho hắn cả. Cho dù có đưa đi chăng nữa, cũng không có lý do gì khiến hắn phải khư khư mang theo bên mình, vậy thì tại sao hắn lại liên lạc được với nàng?

Bạch Phượng Sinh nói: "Chuyện đó không quan trọng, ngươi ở yên tại chỗ đợi ta, đừng chạy lung tung." Dứt lời, thuật Thiên Lý Truyền Âm biến mất.

Nàng gọi thêm vài tiếng, song không có hồi âm, phỏng chừng hắn đã đi xa rồi, đành bỏ cuộc.

Viễn Duệ từng nói, nếu kẻ nào bảo ngươi đợi hắn thì chỉ có hai trường hợp, một là trễ hẹn, hai là hắn sẽ không đến. Tốt nhất ngươi hãy quay trở về nhà, nằm ngủ thẳng cẳng một giấc cho khỏe.

Trong trường hợp này, nàng nghĩ có lẽ mình nên tự thân vận động tìm cách thoát khỏi đây thôi.

Trời lại nổi gió, một chiếc lá vàng bị gió cuốn tới, nàng hóa phép cất Hồng Tước đi, rồi đưa tay ra bắt lấy. Nhìn chiếc lá vàng trong tay, nàng lẩm bẩm:

"Đây là... lá ngân hạnh?"

Nhưng khu rừng này làm gì có cây ngân hạnh nào?

Đang trầm tư suy nghĩ, bỗng nhiên, cây cối ở sau lưng nàng đột nhiên bốc cháy. Lửa cháy đến đâu, cảnh vật xung quanh biến mất đến đó, điều này chứng tỏ rằng có người đang phá kết giới!

Nhác thấy ngọn lửa liếm tới chỗ mình đứng, nàng mới phản ứng lại, nhanh chóng chạy về phía trước. Vừa chạy vừa mừng thầm, Bạch Phượng Sinh làm việc cũng mau lẹ thật, mới đó mà đã tìm ra con quỷ giăng kết giới nhốt nàng rồi, không hổ là Khai Tuệ Trí Tịnh Đại Thần.

Chẳng mấy chốc, nàng đã chạy ra khỏi kết giới, khi ngoảnh mặt nhìn lại, khu rừng treo đầu "búp bê" gỗ đó đã biến mất như chưa hề tồn tại. Nàng tiếp tục đi thẳng, mấy đốm lửa đằng sau bay lên soi sáng, cảnh vật trước mắt dần dần hiện ra. Cuối cùng nàng cũng nhìn thấy, phía trước là khoảng đất trống rộng rãi, chỉ có duy nhất một cái cây to lạ thường mọc chính giữa, rừng cây xung quanh cách xa chỗ cái cây kia tầm vài chục mét, tạo ra khoảng trống rộng lớn hình tròn.

Trên cái cây kia cột đầy dây đỏ, bên dưới dây đỏ cột vật gì đó có hình dáng hơi dài dài, cái lại hơn tròn tròn, đong đưa theo chiều gió. Do đứng quá xa, trời cũng quá tối nên nàng không trông thấy rõ nó là vật gì và cây đó là cây gì, nhìn tổng thể giống như cây ước nguyện vậy.

Tuy nhiên, nếu nói đó là cây ước nguyện thì cũng không đúng, bởi vì nó mang lại cảm giác rờn rợn khó tả. Thế nhưng, thứ khiến nàng chú ý đến không phải mùi yêu khí nồng nặc và nguồn linh lực dao động dữ dội của lũ quỷ, mà là nam tử áo đen đứng dưới gốc cây đưa lưng về phía nàng.

Dáng người nam tử kia cao ráo, toàn thân mặc trường bào đen tuyền từ đầu tới chân, trên tay áo thêu những chiếc lá ngân hạnh nho nhỏ cực kỳ tinh tế bằng chỉ bạc, hình thêu đó lấp lánh ẩn hiện sau lớp áo khoác ngoài mỏng như cánh ve. Mái tóc dài đen óng như lông quạ và dây cột tóc xuyên thấu cùng màu dài khẽ bay bay trong gió, duy chỉ có chiếc trâm cài tóc khắc hình nhánh cây ngân hạnh bằng bạc đã cũ sáng lập lòe trong bóng tối, trông hết sức bắt mắt. Bóng lưng đẹp đẽ đến ngần ấy lại phảng phất chút cô độc, tuy chỉ đứng yên ngửa mặt nhìn lên cây nhưng vẫn toát ra vẻ phong lưu hơn người.

Nom vị mỹ nam này hơi quen quen, thế nhưng nàng vắt óc suy nghĩ hồi lâu vẫn không thể nhớ ra là ai.

Dường như phát hiện có người khác đến, nam tử kia từ từ ngoảnh đầu lại, để lộ ra khuôn mặt anh tuấn phi phàm và làn da trắng nõn mịn màng. Khi đôi mắt phượng sắc sảo kia liếc nhìn Tần Du, nàng gần như có cảm giác rằng mình sắp nhớ ra người này là ai, vậy mà vẫn chẳng tài nào nhớ nổi. Lúc này trong đầu nàng chỉ nghĩ đến hai chuyện: Thứ nhất, nam tử áo đen kia là thần, bởi vì trên người hắn có lớp tiên khí hộ thể cuồn cuộn bao quanh. Thứ hai, Bạch Phượng Sinh không ở đây và người phá kết giới lại chính là nam tử áo đen kia!

Cơ mà, ở trên thiên đình lâu như vậy, sao nàng chưa từng gặp hắn bao giờ nhỉ? Lẽ nào hắn là thần tiên đã thoái ẩn?

Thấy tầm mắt hắn di chuyển sang tay trái của nàng, nàng cũng nhìn theo, bây giờ mới phát hiện, bản thân mình vẫn còn xách cái đầu quỷ dính đầy máu, tay phải cầm lá ngân hạnh đứng trước mặt hắn. Nàng bèn quăng cái đầu quỷ và lá ngân hạnh đi, rồi bước tới gần, chắp tay khom lưng nói:

"Ta là Đại La Xích Nữ Tần Du, ta và Tam tướng quân phụng mệnh Thiên Đế hạ phàm để thu phục yêu quái, ngờ đâu lại bị giam vào kết giới, cũng may là ngài phá kết giới nên ta mới thoát ra được, cảm ơn ngài đã giải vây cho ta. Xin hỏi cao danh quý tánh của ngài là gì?"

Mỹ nam kia hơi hé môi, như muốn nói gì đó, nhưng lại như đổi ý, bật cười hỏi: "Mới nửa ngày không gặp mà phó Nhị tướng quân đã quên ta rồi sao?"

Tần Du lấy làm lạ, vẫn giữ nguyên tư tế khom lưng, hơi ngóc đầu lên tròn xoe mắt nhìn hắn, vô thức buột miệng nói: "Hở?"

Đôi mắt tím xanh thăm thẳm ấy tỏa ra vầng sáng trong veo dưới ánh lửa, giam bóng hình nàng vào tận sâu nơi đáy mắt, khiến nàng thoáng ngẩn ngơ. Lát sau, mỹ nam kia cười khẽ, giọng cười trầm ấm hết sức êm tai, hai mắt người nọ híp lại trông hệt như chú cáo ranh mãnh, bảo: "Lúc xông vào tiên phủ cướp máu ta, nàng còn thề non hẹn biển đòi lấy thân báo đáp, vậy mà bây giờ đã quên mất ta là ai ư?"

"..."

Cuối cùng nàng cũng nhớ ra, vị mỹ nam kia không phải là Ngự Thần Tôn Khánh thì còn có thể là ai?

Kỳ quái thật! Rõ ràng chỉ vừa gặp chàng hồi sáng này thôi, hơn nữa, bình thường đối với người có tướng mạo xuất chúng cỡ đó, nàng chỉ cần liếc sơ qua một cái là nhớ mặt liền. Cộng thêm người ta đã có ơn với mình, nên cho dù vẻ ngoài có mờ nhạt cỡ nào, nàng tuyệt đối vẫn sẽ nhớ rõ như in, chả hiểu sao hôm nay tự dưng nàng lại quên béng mất. Lẽ nào nàng thật sự lớn tuổi, trí nhớ bị suy giảm đến mức, vừa mới gặp đó mà đã quên rồi hay sao?

Chưa kể đến, việc nàng quên mất tiêu mặt mũi vị "tình nguyện viên" hiến máu nhân đạo nhưng ban đầu không được tình nguyện cho lắm này là đắc tội với người ta, trong lòng ít nhiều gì cũng cảm thấy có lỗi. Thế là nàng bèn cố gắng hết sức nặn ra một nụ cười duyên dáng để chữa ngượng, nói:

"Há há, sáng giờ bận rộn quá, lại thêm ở đây tối thui, nhất thời không nhìn rõ mặt nên không nhận ra tiền bối. Thất lễ rồi, mong tiền bối đừng để bụng." Nói đoạn, nàng nhân tiện đính chính lại, "Cơ mà ta nhớ hình như mình chưa từng hứa sẽ lấy thân báo đáp ngài."

Tôn Khánh thản nhiên đáp: "Vậy sao, vậy chắc ta nhớ nhầm."

"..."

Kim Lâm Thiên Thượng Đại Ngự Thần Tôn Khánh nổi tiếng khắp Tam giới không chỉ về tướng mạo xuất chúng và pháp lực cao cường, mà còn được biết đến với tài tiên tri và trí nhớ siêu phàm. Nói chàng "nhớ nhầm", chẳng khác nào bảo con cá không biết bơi, có ngu mới tin á!

Tần Du nghĩ thầm, thần tiên sống càng lâu da mặt càng dày thì phải?

Đang thả hồn theo gió, bỗng nhiên bên má trái nàng bị vật gì đó mềm mại toát ra hơi lạnh cọ vào. Nàng liếc mắt qua, ngó thử mới biết vật mềm mại kia là chiếc khăn tay lụa mỏng màu đen, bàn tay thon dài trắng như tuyết cầm chiếc khăn lụa mỏng ấy đang dịu dàng lau máu trên mặt nàng. Chàng càng lau, mặt nàng càng nóng bừng lên, chẳng biết bàn tay đẹp đẽ cách một lớp vải mỏng của chàng có cảm nhận được sức nóng khác thường trên mặt nàng hay không, riêng nàng vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, không hề để lộ ra sự mất tự nhiên.

Điều này cũng dễ hiểu, bởi vì trước giờ, chưa từng có người khác giới nào làm mấy hành động thân mật đó với nàng. Không phải là không ai làm, mà là không ai dám làm. Ấy vậy mà chỉ trong một ngày, chàng hết lần này tới lần khác đụng chạm thân mật, hoàn toàn vượt xa ngoài dự tính của nàng. Cũng có thể chàng thích trêu chọc tiểu bối chút thôi, hoặc đối với chàng, ngoại trừ vị hôn thê quá cố kia, những kẻ khác bất luận là nam hay nữ, đực hay cái đều giống nhau, chẳng có gì khác biệt.

Nàng ngước mắt lên, vốn dĩ định nhìn Tôn Khánh đứng đối diện mình, nhưng do chàng cao hơn nàng đến một cái đầu, cho nên tầm mắt nàng vô tình lướt qua đỉnh đầu chàng, rồi dừng lại ở đó, hồi lâu vẫn không chớp mắt. Lần này, đừng nói là nổi da gà, đến cá tóc gáy nàng cũng muốn dựng đứng hết cả lên.

Thứ khiến nàng đứng hình nãy giờ chính là cái đống treo đầy ở trên cành cây. Hóa ra, cây này là cây bồ kết, chẳng qua so với cây bồ kết thông thường thì nó to hơn gấp mấy lần, khắp thân và cành cây còn mọc đầy gai nhọn. Thứ treo lủng lẳng ở trên, không phải dải lụa đỏ cầu tình duyên, mà là dải lụa đỏ nối liền với sợi dây đỏ cột bàn tay đẫm máu của con nít!

Kinh khủng hơn, những bàn tay bé nhỏ bị nhuộm đỏ bởi máu kia đang ngo ngoe cử động, chính là Xích Thủ Nhi!

Chưa hết, xen kẽ đó còn treo cả đầu con nít đã được điểm trang. Đầu đứa nào đứa nấy đều bị trét phấn làm cho mặt mày trắng bệch, hai mắt trừng to, hai bên gò má vẽ hai cục tròn quay đỏ chót, tất cả đều mang cùng một loại biểu cảm vô hồn, trông cực kỳ đáng sợ.

Tần Du ngó trái ngó phải, chẳng thấy xác quỷ đâu, trong lòng cũng không lấy làm lạ. Bởi vì so với yêu quái cấp thấp lập tức tan biến sau khi chết, thì lũ quỷ cần một khoảng thời gian khá lâu để tự "phân hủy". Nhưng mà, nếu người giết chúng nó có pháp lực cao cường như Tôn Khánh, việc xác quỷ tự động biến mất ngay sau khi bị chàng tiêu diệt cũng là lẽ đương nhiên.

Khắp tán cây bồ kết gai treo đầy bàn tay và đầu con nít, đồng thời cũng là các bộ phận thi thể của nạn nhân. Nó ăn thịt lũ trẻ, chỉ chừa lại đầu và bàn tay rồi treo chúng lên làm vật trang trí. Những đứa trẻ xấu số chết không toàn thây, bộ phận trên thi thể bị treo trên cây, lâu ngày sinh ra oán niệm, hóa thành Xích Thủ Nhi. Nhưng vì chúng chết ở độ tuổi quá nhỏ, nên cũng chỉ là tiểu quỷ vô hại chuyên nhát người ta sợ mà thôi.

Nàng vẫn giữ nguyên tư thế ngửa mặt nhìn lũ Xích Thủ Nhi treo lủng lẳng bên trên, hỏi: "Trước giờ ta chưa từng thấy cây bồ kết nào có gai cả, tiên khí của ngài còn lưu lại trên mấy cái gai đó, lẽ nào..."

Tôn Khánh lau sạch máu trên mặt nàng xong, tao nhã cất khăn tay, cũng ngó lên, nhếch môi đáp: "Phải, nếu chúng thích làm "nhà" ở cây bồ kết này như vậy, thế thì ta tặng chúng mấy cái gai trừ tà để trang trí cho thêm phần lộng lẫy."

"..."

"Lộng lẫy" á? Lộng lẫy chỗ nào?

Đống gai nhọn hoắt mọc chi chít trên cây trông cứ rờn rợn, đến thần tiên nhìn còn sợ, huống gì là ma quỷ. Chưa kể tiên khí của chàng lưu lại chẳng khác nào bùa trừ tà hạng nặng, nàng dám cá hiện tại lũ Xích Thủ Nhi mà có thể thoát khỏi cành cây thì chúng đã tháo chạy mất dạng từ lâu rồi.

Tần Du hỏi tiếp: "Vậy cứ để nó như thế hả?"

Chàng lắc đầu đáp: "Sáng mai chúng sẽ tự tiêu tán thôi, dù sao chúng cũng khá yếu, không đáng ngại. Hơn nữa, ta đã giăng kết giới xung quanh, từ giờ cho đến khi chúng hoàn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net