Chương 07: Trở về chốn xưa, quỷ gõ cửa nhà (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi dùng pháp thuật đưa Ngô Lưu ngất xỉu trên thuyền về đất liền, hai người nhanh chóng di chuyển đến địa điểm tiếp theo.

Do trời tối, Tần Du và Bạch Phượng Sinh vào thị trấn, dạo quanh tìm mấy quán ăn uống nhưng quán nào cũng vắng khách, đường xá thênh thang không một bóng người. Đành ghé đại vào khách điếm gần đó thuê hai phòng, vừa bước chân vào ngưỡng cửa, nàng chợt ngẩn người, chẳng biết đứng chôn chân tại chỗ được bao lâu, thì bị tiếng gọi của hắn kéo tâm trí nàng quay trở về thực tại.

"Phó Nhị tướng quân, phó Nhị tướng quân."

Nàng ngơ ngác đáp: "Hở?"

Bạch Phượng Sinh đưa thẻ phòng cho nàng, hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"

Nàng nhận thẻ phòng, đáp: "À, mùi đất ở đây quen quá, hình như là nơi ta đã từng đến trước khi phi thăng."

Bảy ngàn năm trước, từ khách điếm này kéo dài qua năm căn nhà kế bên vốn là tửu lầu lớn nhất nơi đây. Với lại, thị trấn này từng trồng rất nhiều cây ngân hạnh, hiện tại không còn cây nào nữa rồi.

Nàng nhớ, hồi đó mình còn theo hầu vua, có trốn đến đây chơi một lần, khu này câu lan viện mọc nhiều như nấm sau mưa, bây giờ tất cả đều biến mất như chưa từng tồn tại.

Gia đình, thuộc hạ, vị vua nàng theo hầu và đế quốc của hắn đã trở về với cát bụi. Còn nàng đứng đây, chân giẫm lên những hạt cát đó, mắt nhìn thời thế đổi thay, mà bản thân mình vẫn mang theo dáng vẻ thuở mười tám, cùng với ký ức còn vẹn nguyên, tưởng chừng như mọi chuyện chỉ mới xảy ra vào hôm qua, quả thật chẳng biết đây là cảm giác gì.

Bồi hồi chốc lát, nàng phát hiện Bạch Phượng Sinh đã đặt bàn đồ ăn dưới lầu tự lúc nào, hiểu ý hắn nên nàng cũng ngồi xuống hỏi thăm tiểu nhị vài câu. Nhưng mà, khi nàng giả bộ hỏi thị trấn này có chuyện kỳ lạ hay chuyện ma có thật nào không, bảo hắn kể nghe chơi, nếu hay thì thưởng, vậy mà tiểu nhị kia cuống quýt xua tay lắc đầu lia lịa, liên tục nở nụ cười thương mại nói không có rồi lủi đi mất. Hai người chỉ đành qua loa dùng bữa rồi tạm thời dừng chân nghỉ ngơi ở đây, sáng mai đi dò la tin tức sau.

Im lặng ăn uống xong xuôi, Bạch Phượng Sinh đứng dậy quay lưng bước lên lầu, nói: "Về phòng nghỉ ngơi thôi."

Tần Du "ờ" một tiếng rồi về phòng của mình.

Nàng đóng cửa, cầm bình trà rót đầy chung, chợt nhớ đến phía đối diện cửa sổ phòng mình bị ngăn cách bởi một con hẻm nhỏ có quán trà, mà quán trà này trước đây từng là một phần của tửu lầu kia. Mang theo chút hoài niệm, nàng cầm chung trà đến bên cửa sổ, một tay mở cửa, một tay đưa chung trà lên miệng uống. Vừa mở cửa sổ ra, tiếng cười nói rộn rã từ ngoài truyền vào, phá tan bầu không khí yên tĩnh bên trong căn phòng.

Do nhà nào cũng treo đèn lồng, thành ra khách điếm bên này và quán trà bên đó cách mỗi ô cửa sổ đều treo đèn lồng trụ màu đỏ xâu thành chuỗi dài, ngay cả nóc nhà tầng trên cùng của hai quán cũng giăng dây đỏ nối hai bên quán lại với nhau, treo rất nhiều đèn lồng tròn màu đỏ trên dây, trải dài từ đầu hẻm cho đến cuối hẻm, thắp sáng cả con đường.

Tần Du thầm nghĩ: "Quái lạ thật, rõ ràng mình với Bạch Phượng Sinh đi ngang thấy quán trà đó vắng hoe, chủ quán đứng quầy tính tiền ngáp lên ngáp xuống, sao bây giờ tự dưng khách vô nườm nượp, đông như trẩy hội thế. Mình có nên qua đó nghe ngóng thử không nhỉ?"

Đang cân nhắc xem nên rủ Bạch Phượng Sinh đi chung hay là đi một mình, bàn tay nàng đang đặt trên thành cửa sổ bỗng cảm giác có vật gì đó cọ cọ vào ngón tay. Nàng rũ mắt nhìn xuống, phát hiện vật đó là lá ngân hạnh vàng bị gió cuốn kẹt vào cửa. Nàng cầm lên xem, trong lòng thắc mắc: "Tại sao ở đây lại có lá ngân hạnh?"

Tần Du trầm ngâm cúi đầu nhấp thêm ngụm trà, cơn gió thoảng qua ve vuốt dãy đèn lồng rung rinh, mang theo chiếc lá ngân hạnh vàng rực trong tay nàng đi xa. Giơ tay với không tới, lá vàng cứ thế bay mất giữa ánh đèn lung linh tựa sao trời, tầm mắt nàng vô tình lướt ngang khung cửa sổ của quán trà đối diện, khách khứa qua lại dần dần tản ra, để lộ một bóng người đẹp đẽ không gì sánh bằng, khiến nàng nhất thời quên nuốt luôn cả ngụm trà trong miệng.

Có thể nói, người nọ là một tuyệt thế mỹ nam, toàn thân mặc trường bào màu đen, trên tay áo thêu lá ngân hạnh bằng chỉ bạc, mái tóc dài đen óng như lông quạ, duy chỉ có mỗi làn da là trắng như tuyết, tướng mạo anh tuấn phi phàm, e rằng đến Thiên Đế và Bạch Phượng Sinh cũng khó ai bì kịp. Ma mị như yêu tinh mà không toát ra yêu khí, ngược lại còn có tiên khí hộ thể cuồn cuộn quanh thân.

Mỹ nam kia ngồi thưởng trà một mình, nhưng đôi mắt phượng đẹp đẽ ấy đang nhìn thẳng qua bên này, dán chặt trên người nàng. Tần Du đột nhiên cảm thấy, chiếc trâm cài tóc khắc hình nhánh cây ngân hạnh bằng bạc của người nọ, dưới ánh đèn lồng trở nên chói mắt lạ thường, kỳ lạ là lại khiến cho người ta không thể rời mắt.

Hai người một đứng một ngồi ở hai nơi, mặt đối mặt nhìn nhau không chớp mắt. Lúc này, có một giọng nam trầm ấm vang lên trong đầu nàng, hiển nhiên là đã dùng Thiên Lý Truyền Âm nói chuyện riêng với nàng, bảo:

"Lẽ nào nàng không biết, ở trần gian mà lén nhìn người khác giới lâu như vậy sẽ bị coi là biến thái à?"

Quả thật người chỉ đẹp khi còn im lặng, tướng mạo ưa nhìn nhưng lại có cái miệng độc ác. Cặp lông mày sắc sảo toát ra tà khí và đôi mắt phượng kia cong lên, như thể đang cố tình chọc quê nàng.

Nàng thầm nghĩ: "Người biến thái chẳng phải là chàng à?"

Rồi dùng thuật Thiên Lý Truyền Âm đáp: "Khụ, ta đâu có nhìn lén ngài."

Nom cử chỉ điệu bộ của mỹ nam kia không giống thần tiên mới phi thăng, mà giống thần tiên thoái ẩn hơn, nàng hỏi: "Ngài có thể cho ta biết quý danh để tiện xưng hô không? Ta là..."

Chưa kịp nói xong, đối phương đã tiếp lời: "Phó Nhị tướng quân Tần Du, phải không?"

Nàng đơ mặt ra, hỏi: "Sao ngài biết?"

Mỹ nam nhướng mày, nhấp một ngụm trà, đáp: "Sao có thể không biết người đã xông vào tiên phủ của ta, cướp máu ta mang về cho người khác chơi được?"

Cướp máu? Không lẽ mỹ nam này là... Ngự Thần Tôn Khánh?!

Trời má, vậy mà nàng lại quên mặt chàng những hai lần trong cùng một ngày, rốt cuộc nàng bị làm sao vậy? Tại sao có thể quên khuôn mặt cực phẩm đó chứ!!!

Tôn Khánh nói: "Đúng là không thể xem thường trí nhớ kém của phó Nhị tướng quân."

"..."

Hai người cũng đâu thể "ta đầu sông chàng cuối sông" nói chuyện được, thế là hẹn nhau ra ngoài. Nàng vừa xuống lầu đã trông thấy chàng đứng chắp tay sau lưng đợi trước cửa khách điếm. Cả hai sóng bước bên nhau, vừa đi vào con hẻm ngăn cách hai bên quán vừa trò chuyện.

Nàng hỏi: "Nghe đồn trước giờ tiền bối chỉ thích chốn thanh tịnh, chưa từng bước chân ra khỏi Kim Lâm tiên phủ nửa bước, sao hôm nay lại nổi hứng hạ phàm dạo chơi thế?"

Tôn Khánh đáp: "Bởi vì có người quấy nhiễu sự thanh tịnh của ta."

Nàng ngạc nhiên: "Kẻ nào to gan vậy?"

Chàng rũ mắt nhìn nàng, nói: "Ừ, đúng là to gan thật."

"???"

Tôn Khánh ngước mắt nhìn lên bầu trời đêm phía trước, chuyển đề tài: "Địa điểm tiếp theo là thị trấn này à?"

Nàng nói: "Sao tiền bối biết?"

Chàng đáp: "Ta thấy cột quỷ khí xuất hiện trong thị trấn."

Nàng gật đầu "à" một tiếng, nhưng lát sau lại phát hiện có gì đó không đúng, nói: "Là cột yêu khí chứ?"

Tôn Khánh cũng nhận ra được có điều bất thường trong câu nói của nàng, hơi híp mắt hỏi: "Nàng thấy đó là cột yêu khí sao?"

Nàng ngửa đầu lên nhìn kỹ thêm lần nữa, nhíu mày đáp: "Phải, rõ ràng là cột yêu khí mà, cứ cho là ta nhìn nhầm đi, Tam tướng quân chắc chắn sẽ không nhầm đâu, nếu đó là cột quỷ khí thì ngài ấy đã đến đây ngay từ đầu rồi. Tiền bối nhìn thấy đó là cột quỷ khí hả?"

Chàng không trả lời câu hỏi của nàng, mà hỏi bâng quơ: "Vậy lúc ở làng Đồng Tử nàng nhìn thấy gì?"

Nàng đáp: "Ta thấy cột yêu khí. Nhưng con quỷ nhốt ta vào kết giới là từ yêu quái thăng lên thành quỷ do sống lâu năm và giết hại quá nhiều người, ta dám khẳng định là bởi trên người nó vẫn còn vương lại chút yêu khí cũ, điều này khi tiền bối đến chắc cũng đã thấy rồi. Tiền bối thật sự nhìn ra đó là cột quỷ khí sao?"

Chàng ngước mặt nhìn lên trời, sắc mặt chợt lạnh đi vài phần, nói: "Là ta nhìn nhầm."

Ban đầu Tần Du còn tưởng sắp có biến, bởi vì nàng và Bạch Phượng Sinh tuyệt đối không bao giờ phân biệt sai yêu khí và quỷ khí, chí ít là Bạch Phượng sinh sẽ không mắc phải sai lầm ngớ ngẩn đó. Còn Tôn Khánh là thần thượng cổ, kinh nghiệm chinh chiến trên sa trường hết sức dày dặn, pháp lực cao cường, nếu chàng thật sự nhìn ra đó là cột quỷ khí trong khi nàng và Bạch Phượng Sinh lại nhìn thành cái khác, xét theo tình hình hiện tại, yêu ma quỷ quái lộng hành, thứ có thể che mắt thần tướng xuất hiện, chỉ e là thiên hạ sắp đại loạn.

Thế nhưng Tôn Khánh bảo là chàng nhìn nhầm, ngược lại khiến nàng hơi lo lắng, liệu có phải từ sau khi bị Thiên Đế phạt trong ngục Vạn Băng đến nay, sức khỏe chàng vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, pháp lực gặp vấn đề nghiêm trọng không tiện nói ra chăng?

Nàng đắn đo chốc lát, cuối cùng vẫn lựa lời hỏi: "Tiền bối có sao không?"

Tôn Khánh lắc đầu, đáp: "Không sao, chắc do lâu quá không ra ngoài nên nhầm lẫn chút thôi."
Lúc này, đột nhiên nàng sực nhớ ra mình có chuyện quan trọng cần phải làm, bảo: "Suýt tí nữa quên mất, tiền bối, ta phải đi nghe ngóng tình hình ở đây một chút, khi khác gặp lại nhé."

Chàng dừng bước, nói: "Ta đi với nàng. Có điều, ta hết chỗ đứng rồi."

Tần Du khó hiểu: "Hở?"

Nàng ngó lại, giật mình phát hiện mình đang ép Tôn Khánh sát vách tường.

Té ra, nãy giờ đi bên cạnh chàng, nàng vô thức nhích tới gần, cuối cùng ép chàng dính vào vách tường. Nàng thoáng xấu hổ, Tôn Khánh dù anh tuấn đến đâu cũng là bậc tiền bối, nếu tính theo tuổi tác, ít nhất nàng phải gọi chàng một tiếng lão gia gia, càng không nên có ý nghĩ hay hành động bất kính nào với vị này. Tự thông não xong, nàng vội kéo giãn khoảng cách giữa hai người ra, ngượng ngùng nở một nụ cười cứng đờ, ho khan nói:

"Khụ khụ, ngại quá, tiểu bối đi đường không chú ý trước sau, mạo phạm tiền bối rồi, mong tiền bối thứ lỗi. Với lại, lần trước ở Kim Lâm tiên phủ, ngài cũng mạo phạm ta, lần này coi như huề nhé, dù sao ta thật sự không hề cố ý."

Tôn Khánh tỏ vẻ rộng lượng không chấp nhặt chuyện cỏn con này với nàng, gật đầu bảo: "Ừ, ta tin nàng không hề cố ý mạo phạm ta, giống như hôm đó ta không hề cố ý mạo phạm nàng, đi thôi."

Nàng bực mình nghĩ thầm: "Nhưng hôm đó chàng cố ý thật mà!"

Lời chàng nói tưởng chừng vô lý, nhưng nghe cũng rất thuyết phục, nàng chẳng biết nên phản bác thế nào, đành ậm ừ cho qua.

Theo chàng trở về quán trà, bên trong không còn bàn trống. Chàng đi trước dẫn đường, vừa bước lên lầu nàng muốn hoa mắt chóng mặt vì quá đông người, ồn không thể tả, hầu như bàn nào cũng có khách. Một tên tiểu nhị đang bưng trà, thấy chàng tới vội vàng chạy qua, niềm nở nói:

"Khách quan về đúng lúc quá, theo lời dặn của ngài, trà nước mới vừa thay xong luôn, xin mời ngài vào ngồi."

Tiểu nhị kia làm động tác "mời", tay hướng đến ngay cái bàn mà chàng ngồi ban nãy, và cũng là bàn trống duy nhất ở đây. Chàng thong thả kéo nàng ngồi vào phía trong, rồi ngồi cạnh nàng.

Vừa đặt mông lên ghế, nàng bỗng có cảm giác quen thuộc, giống như nàng đã từng ngồi ở chỗ này rồi, nhưng là lúc nào nhỉ? Hay chỉ đơn giản là những cảm giác ngờ ngợ quen thuộc khó hiểu mà ai cũng từng bị qua một lần?

Nhìn cái ghế trống phía đối diện, nàng lấy làm lạ, vì trước đó đứng bên khách điếm dòm qua, nàng chỉ thấy có một cái ghế thôi, bây giờ lại có đến ba cái, hơn nữa, chàng còn cố ý đẩy nàng ngồi song song cùng bên với chàng. Căn cứ theo lời tiểu nhị nói, hẳn là chàng biết trước thế nào cũng sẽ quay trở lại đây, nên dặn tiểu nhị giữ bàn. Cộng thêm cái ghế bị dôi ra này, không lẽ sắp có thêm ai khác tới ư?

Như để chứng minh suy đoán của Tần Du là đúng, từ trong đám người đi ra đi vào, thấp thoáng xuất hiện một bóng dáng quen thuộc. Người nọ trông thấy nàng, lập tức tiến tới, bước chân không còn trầm ổn như mọi khi, ngược lại có phần vội vã. Chẳng mất bao lâu, hắn đã đứng trước mặt nàng, nhíu mày lạnh lùng nói:

"Ta gọi ngươi bằng Thiên Lý Truyền Âm sao ngươi không trả lời?"

Tần Du ngẩng đầu lên, ngớ ra: "Hở? Tam tướng quân gọi ta hả? Ngài gọi ta hồi nào thế, ta đâu có nghe thấy gì đâu."

Bạch Phượng Sinh liếc sang Tôn Khánh dáng vẻ vô tội đang chăm chú uống trà bên cạnh. Cảm nhận được ánh mắt sắc bén như dao kia đang nhìn mình, chàng đặt chung trà xuống bàn, nhướng mày nói: "Ngươi nhìn ta làm gì?"

Ngửi được mùi thuốc súng bay tứ tung từ bọn họ, nàng bèn bảo: "E hèm, chắc do ta mải lo tán dóc với tiền bối nên gặp chút trục trặc kỹ thuật, xin lỗi Tam tướng quân nhé."

Nàng lại làm động tác mời hắn ngồi xuống, rồi rót chung trà đưa cho hắn, nói: "Thật ra ta định về khách điếm gọi ngài, nhưng sợ quấy rầy ngài nghỉ ngơi nên mới không gọi."

Bạch Phượng Sinh cũng không bắt lỗi nàng, chỉ im lặng lắng nghe mấy vị khách bên bàn khác trò chuyện. Qua hai lượt trà, ba người loáng thoáng nghe được cuộc nói chuyện của bốn vị khách ngồi gần đó.

"Lão Chu, ngươi làm gì mà cứ thở dài suốt nãy giờ thế?"

Người được gọi là "lão Chu" buồn bã đáp: "Cháu gái ta bị mất tích, hôm nay là ngày thứ ba rồi mà vẫn chưa tìm được, ai cũng nói e rằng lành ít dữ nhiều. Hầy, mới tuần rồi nó còn cãi nhau với mẹ nó, giận dỗi mấy ngày liền, bây giờ chẳng rõ sống chết như nào, ta lo quá."

Người trẻ tuổi nhất trong đám nghe xong, nói: "Lại mất tích nữa ư? Nói thúc đừng buồn chứ, ta có linh cảm xấu."

"Sao lại có linh cảm xấu? Ngươi nói "lại mất tích nữa", lẽ nào thị trấn này có nhiều người mất tích lắm à? Bọn ta từ nơi khác đến, nghe ngươi nói thế làm ta hơi lo lắng, bởi vì hồi nãy bên chỗ ta cũng vừa có người bị mất tích, liên lạc mãi mà không được, tưởng đâu bị yêu quái phương nào bắt đi rồi, cũng may là tìm được."

Người nói câu đó là Bạch Phượng Sinh, hắn vừa nói vừa liếc nhìn Tôn Khánh. Nàng nghe xong cảm thấy hơi nhột nhột, đối với sự thiếu chuyên nghiệp trong công việc của mình, nàng không có gì để nói, còn chàng thì đưa tay lên che miệng, cười khúc khích.

Trông thấy nụ cười ranh mãnh không rõ hàm ý đó của chàng, Bạch Phượng Sinh đâm bực, đanh mặt hỏi: "Tôn công tử cười gì thế?"

Chàng giống như nén cười, bảo: "À, ta đang nghĩ, loại yêu quái có thể bắt người dưới mắt Bạch công tử, không biết là do nó quá lợi hại hay do Bạch công tử vô dụng nhỉ?"

Nước trà trong chung Bạch Phượng Sinh cầm bắt đầu kết băng, lúc này, người kia nhổm dậy nghiêng đầu dòm mặt nàng do nàng bị Tôn Khánh ngồi phía ngoài che mất, vừa dòm một cái, hắn cầm lòng không đậu hít sâu "oa" lên một tiếng khiến ba người cùng bàn tò mò ngó qua, kết quả cũng phản ứng giống y như hắn. Người trẻ tuổi nhất trong bàn kia hạ thấp giọng, nói:

"Ngươi nói vị đại mỹ nhân này hả? Chà, vậy thì phải trông chừng cho thật cẩn thận đó. Các ngươi từ nơi khác đến chắc chưa biết, chả hiểu sao thời gian gần đây đàn bà con gái trong trấn cứ cách vài tuần là mất tích một người. Tiểu thiếp được ông chủ tiệm cầm đồ Giang Bình cưng chiều nhất, đang yên đang lành đùng một cái tự dưng mất tích, báo quan cả tháng nay mà vẫn chưa tìm được. Ngươi thấy khách điếm đối diện quán trà này không? Con gái ông chủ khách điếm bên đó mất tích hơn nửa tháng. Lệ cô nương xinh đẹp nhất trấn này cũng mất tích đến nay khoảng chín mười ngày, lần này lại tới cháu gái của Chu thúc. Ngươi nói xem, sao lại có chuyện trùng hợp đến thế chứ!"

Người áo xanh da ngăm hơi đô con ngồi bên cạnh hắn, vẻ mặt sầu não nói chen vào: "Chính xác là mười hai ngày, hết hôm nay là ngày thứ mười ba rồi."

Hắn gật đầu bảo: "Ừ đúng rồi, là mười ba ngày." Lại quay qua vỗ vai an ủi người kia, "Ầy, ngươi buồn cái gì, lúc người ta còn sống, sao ngươi không thổ lộ đi. Bây giờ có hóa thành ma, người ta cũng chả biết đến tấm chân tình của ngươi."

Người áo xanh cáu gắt: "Nàng ấy không chết, chỉ bị mất tích thôi, ngươi bớt thúi miệng giùm cái!"

Xem ra, thanh niên áo xanh kia thương thầm vị Lệ cô nương này, vậy có thể khẳng định mốc thời gian hắn nhớ là hoàn toàn chính xác. Tầm mắt nàng vô tình lướt qua Tôn Khánh ngồi kế bên, trông thấy chàng lộ vẻ mặt quái lạ. Chàng vẫn bày ra bộ dạng chăm chú ngắm nghía chung trà nóng đang lăn tới lăn lui trong tay, nhưng lại nhếch môi cười nhẹ, giống như đang cười sự ngu ngốc của thanh niên áo xanh, lại giống như đang tự cười giễu chính mình.

Nàng thoáng ngẩn người, song cũng nhanh chóng tự giác kéo mạch suy nghĩ về, tập trung vào chính sự, hỏi:

"Ngoài vị Lệ cô nương đó ra, ba người kia tên gì, bao nhiêu tuổi, có xinh đẹp không?"

Người trẻ tuổi kia nhiệt tình đáp: "Đẹp chứ đẹp chứ, này nha, tiểu thiếp của Giang Bình là Lý Nhã Lệ, chắc tầm hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, thướt tha yêu kiều, lại biết nũng nịu, bởi vậy rất được cưng chiều. Con gái ông chủ khách điếm tên Triệu Tư Lệ, vừa tròn mười tám tuổi dáng người như mai, nết na thùy mị, nghe nói chuẩn bị gả cho vị thiếu gia giàu có nào đó trong kinh thành thì mất tích, đúng là đáng tiếc. Cháu gái của Chu thúc đây tên là Chu Lệ Xuân, mới có mười bảy tuổi thôi, có thể nói là như hoa nở dưới trăng vậy, cực kỳ xinh đẹp." Nói đoạn, hắn lại nghĩ, mình vào Nam ra Bắc, gặp rất nhiều mỹ nữ, nhưng chưa từng thấy ai xinh đẹp bằng một phần mười vị mỹ nhân ngồi bàn bên cạnh này, giá mà mình có thể cưới được cô vợ xinh đẹp như nàng thì tốt biết mấy. Tuy nhiên, hắn chỉ dám ao ước trong lòng chứ không dám nói ra.

Nghe đến đây, nàng phát hiện, cả bốn người bị mất tích đều mang đặc điểm chung là có chữ "Lệ" trong tên, bọn họ đều là nữ giới và xinh đẹp, đây chắc là tiêu chí chọn con mồi của yêu quái. Nhưng tại sao nó lại chọn người có chữ "Lệ" trong tên? Hay chỉ là trùng hợp?

Nàng và Bạch Phượng Sinh nhìn nhau, hắn khẽ gật đầu, nàng lập tức hiểu, hắn cũng đã phát hiện ra điều đó rồi.

Thấy Tôn Khánh rũ mắt liếc nhìn chằm chằm người kia, nàng bèn dùng thuật Thiên Lý Truyền Âm nói riêng với chàng:

"Tiền bối, hắn có vấn đề gì hay sao mà ngài dòm hắn ghê vậy?"

Chàng đặt chung trà xuống, trên khuôn mặt anh tuấn không rõ là đang vui hay giận, trả lời nàng bằng Thiên Lý Truyền Âm: "Tương lai hắn sẽ lấy một cô vợ vừa xấu vừa hung dữ."

Tần Du không hiểu gì hết: "Hả?"

Lại nghe Bạch Phượng Sinh hỏi: "Trước khi mất tích, Chu cô nương có biểu hiện lạ gì không?"

Người họ Chu lúc này mới lên tiếng, đáp: "Biểu hiện lạ à? Bây giờ ngươi hỏi ta mới để ý, trước khi mất tích, nó ăn nhiều lắm, ăn một lần tới bảy tám bát cơm, lại còn hay trả treo với mẹ nó, chính là em dâu ta ấy. Trước đây nó đâu có thế, lúc đó gia đình bọn ta cũng không nghĩ nhiều, hiện tại ngẫm lại cảm thấy đúng là hơi kỳ lạ."

Bạch Phượng Sinh hỏi tiếp: "Chu cô nương có biểu hiện lạ kéo dài bao nhiêu ngày?"

Người họ Chu suy nghĩ một hồi, mới nói: "Hình như là kéo dài khoảng gần một tuần, ta không để ý nên chả rõ nữa. Sáng đi làm tối về ăn bữa cơm rồi ngủ nghỉ, đâu còn thời gian để ý đến ba cái chuyện vặt vãnh trong nhà. Sớm biết thế bọn ta đã cố gắng dành thời gian quan tâm đến nó nhiều hơn rồi, trước giờ nó lúc nào cũng trầm tính, ngoan hiền lắm, nên bọn ta mới yên tâm đi làm, nào có ngờ lại xảy ra cớ sự này chứ."

Tìm được manh mối, ba người không hẹn mà cùng rời khỏi quán trà đi vào một con hẻm vắng, nàng nói:

"Căn cứ theo tiêu chí chọn con mồi của yêu quái, không biết trong thị trấn này còn nhà nào có người hợp với mấy tiêu chí đó không nhỉ?"

Nàng đang định đột nhập vô quan phủ, tìm danh sách tên họ của người dân trong trấn xem thử, chợt thấy Bạch Phượng Sinh triệu hồi Thiên Ân, trở tay xoay mũi kiếm đâm xuống mặt đất, khí lạnh từ Thiên Ân lan tỏa ra khắp mặt đất, cỏ dại mọc lác đác ở hai bên đường bị khí lạnh lướt qua, đóng băng cứng ngắc. Khí lạnh lan tới chỗ nàng và Tôn Khánh đứng, thì bị pháp lực tỏa ra từ dưới chân chàng cản lại, nên không hề bị ảnh hưởng.

Chẳng mấy chốc, một ông lão lùn cỡ đứa trẻ mười ba mười bốn tuổi, râu tóc bạc phơ, mặc áo nâu sậm, đầu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net