Chương 09: Trở về chốn xưa, quỷ gõ cửa nhà (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cộc cộc cộc...

Ba tiếng gõ cửa chậm rãi mà rõ ràng, vang lên văng vẳng trong đêm khuya thanh vắng, mang đến cảm giác quỷ dị khó tả, khiến người ta sởn tóc gáy, cắt ngang những xung động trong lòng nàng.

Ba người đồng loạt im lặng dán mắt về phía cánh cửa, từ chỗ Tần Du ngồi có thể dễ dàng nhìn thấy cái bóng đen đứng lù lù ở bên ngoài hắt lên lớp giấy dán cửa.

Điều kỳ lạ ở đây là, khi muốn vào phòng người khác, hoặc là trực tiếp mở cửa, quang minh chính đại đi vào, hoặc là vừa gõ vừa gọi. Gọi không gõ chia ra làm hai trường hợp, một là người thuộc tầng lớp quý tộc trở lên bắt buộc phải tuân theo lễ nghi, đã gọi là phải gọi to và rõ ràng, đủ để người ở trong phòng dù đang làm gì cũng có thể dễ dàng nghe thấy; hai là lén lút làm việc gì đó không muốn người khác biết, thì mới gọi nhỏ hoặc chỉ gõ nhẹ làm ám hiệu chứ không gọi.

Giờ này đã quá nửa đêm, bình thường mọi người đều ngủ say hết, hơn nữa, vừa rồi nàng đã dặn kỹ, bất cứ ai cũng không được ra ngoài, vậy mà lại có kẻ gõ cửa, đã thế còn gõ mà không gọi.

Bọn họ liếc mắt nhìn nhau, ăn ý không lên tiếng, Tôn Khánh và Bạch Phượng Sinh lập tức thi triển thuật tàng hình, rồi theo sát sau lưng nàng. Hai người đàn ông cao ráo anh tuấn, một đen một trắng tàng hình theo sau một cô gái trẻ, thà không tàng hình, tàng hình rồi làm nàng không thể không liên tưởng tới Hắc Bạch Vô Thường.

Cộc cộc cộc...

Quả nhiên, cái bóng đen kia lại tiếp tục gõ cửa, nhịp gõ vẫn chầm chậm đều đều, "thong thả" đến mức khiến người ta có cảm giác không thoải mái. Lúc này, nàng mới dùng giọng của Lưu Mỹ Lệ, thử hỏi bằng giọng ngái ngủ:

"Ai đó?"

Cái bóng đen kia nói vọng vào: "Tiểu thư, phu nhân bảo nô tì gọi tiểu thư dậy đến phòng phu nhân có chuyện quan trọng muốn nói."

Gọi "tiểu thư" chứ không phải là "sư phụ", cái bóng đen kia nghe giọng nàng liền gọi nàng là "tiểu thư" ngay, trong khi nhà họ Lưu ai cũng biết người ở trong phòng là lão hòa thượng già và hai chú tiểu, làm gì có tiểu thư nào ngồi trong này? Hơn nữa, tuy rằng đó là giọng nữ, nhưng lại vang văng vẳng như phát ra từ Địa Ngục, ẩn chứa sự gian xảo mà người bình thường khó nhận ra.

Nếu bây giờ bước ra mở cửa, rất có khả năng sẽ giáp mặt với con yêu quái đó, nàng muốn làm rõ một số vấn đề, cho nên không thể cứ thế mà bắt nó ngay được. Ngay từ lúc nàng biến thành Lưu Mỹ Lệ, ắt hẳn là hai người bọn họ đã biết nàng muốn làm gì rồi, cho nên mới tàng hình tránh mặt đi như vậy, đặc biệt là Tôn Khánh, nếu con yêu quái đó trông thấy chàng, chắc chắn sẽ bỏ chạy mất. Thế là nàng nhanh chóng tháo bớt trâm cài tóc, cởi áo khoác ngoài ra, giả bộ như mình vừa mới bước xuống giường, tùy tiện mặc đại đồ vào, nói:

"Vào đi."

Không biết có phải Tần Du tưởng tượng hay không, nhưng hình như nàng cảm giác được, ở trong bóng tối, nó đang cong khóe miệng lên, nở một nụ cười quỷ quyệt, rồi nói bằng giọng run run. Không phải run sợ, mà là run rẩy vì phấn khích, nó nói:

"Vậy... nô tì vào đây."

Kẹt...

Cánh cửa từ từ mở ra, nụ cười quỷ quyệt đóng lại. Đối diện Tần Du là một tì nữ dung mạo bình thường, không hề xấu xí kinh tởm như trong tưởng tượng của nàng, song, điều nằm ngoài dự đoán của nàng chính là, nó không phải yêu quái, mà là một con quỷ!

Tại sao cột đen báo hiệu là yêu quái, trong khi thứ này lại là quỷ?

Nàng chắc chắn là mình không nhìn nhầm, quỷ khí lộ rõ mồn một ở trên người nó, đây rõ ràng là một con quỷ, nào có phải yêu quái? Quan trọng hơn, vừa rồi nó đứng ngay ngoài cửa vậy mà nàng lại không hề cảm nhận được quỷ khí, rốt cuộc chuyện này là sao?

Nàng dùng Thiên Lý Truyền Âm nói với Bạch Phượng Sinh: "Tam tướng quân."

Bạch Phượng Sinh cũng giống nàng, vừa nghe nàng gọi liền hiểu ý, nhíu mày đáp: "Ừ."

Con quỷ kia bước vào phòng, nó chậm rãi tiến tới gần nàng, nói: "Để nô tì giúp tiểu thư chải tóc thay quần áo."

Thì ra chỉ cần mời là nó có thể tự mở cửa vào được, chứ không cần người bên trong phải đích thân ra mở cửa. Nàng phe phẩy quạt lụa ba tiêu, thong thả ngồi xuống trước gương đồng, chờ xem nó định làm gì tiếp theo.

Nó cầm lược lên, vừa chải vừa nói: "Tóc tiểu thư mềm mượt thật, cảm giác như đang sờ vào tơ lụa thượng hạng vậy."

Nàng đáp: "Ồ thế à."

Thông qua hình ảnh phản chiếu trên mặt gương đồng, nàng thấy nó đặt hai tay lên vai nàng, rồi khom lưng cúi đầu xuống bên hõm vai nàng, nhìn nàng ở trong gương, nói: "Bộ da của tiểu thư cũng đẹp thật, hay là..." Đôi mắt nó đột ngột mở lớn, liếc sang nhìn nàng, hé miệng để lộ hàm răng nhọn hoắt như lưỡi cưa, giọng nói bỗng trở nên khàn đặc điên loạn, "...Cho ta mượn mặc chơi vài hôm nhé?"

Dứt lời, cái miệng đầy răng nhọn kia ngoác to ra, ngay giữa lúc nó sắp táp vào cổ nàng, chiếc quạt lụa ba tiêu trong tay nàng lập tức biến thành lưỡi kiếm sắc bén, đâm xuyên qua họng nó!

Máu của nó bắn lên mặt nàng, nàng vẫn giữ nguyên tư thế, liếc mắt nhìn con quỷ bị kiếm Hồng Tước thọc vào mồm đang giật giật trào máu họng ngay bên cạnh mình.

Hai bàn tay nó vốn dĩ đang đặt lên vai nàng, lúc này lại nổi gân guốc, móng tay nó dài ra, ngả sang màu trắng xám đục ngầu, đâu còn là bàn tay mảnh khảnh của đàn bà nữa, mà là đôi tay thô kệch tím tái của đàn ông, định dùng sức bấu thủng vào da thịt nàng!

Đúng lúc này, đột nhiên cơ thể nó run rẩy kịch liệt, khớp ngón tay giống như cá mắc cạn, co giật bẻ quặt ra nhiều hướng khác nhau không theo bất cứ quy luật nào.

Tần Du nghĩ đến đó là dừng, nhưng không, mu bàn tay con quỷ kia từ từ phình to ra giống như quả bóng bị bơm đầy hơi. Nàng bỗng cảm nhận được cả cơ thể lẫn linh lực của nó đang chấn động dữ dội, nàng hơi nghiêng đầu nhìn, phát hiện gương mặt vốn dĩ đã biến dạng thành hình thù gớm ghiếc kia, giờ đây đang nhìn vào trong gương, biểu cảm khiếp sợ tột độ trên mặt và trong ánh mắt của nó lộ rõ mồn một. Phải nói là từ trước đến nay nàng giết vô số người, nhưng chưa từng nhìn thấy biểu cảm hãi hùng cỡ đó bao giờ.

Chẳng lẽ nó bị khuôn mặt xấu xí của chính mình dọa sợ sao?

Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, Tần Du nương theo tầm mắt của nó, nhìn vào trong gương đồng. Vừa nhìn xong, bản thân cũng giật mình đứng hình ba giây.

Ở trong gương, ngoài nàng và con quỷ ra, còn có sự xuất hiện của một người thứ ba, đứng lù lù ngay sau lưng nàng, không ai khác chính là Tôn Khánh!

Chàng đã giải trừ thuật tàng hình tự lúc nào, đôi mắt phượng với tròng mắt tím xanh thăm thẳm trầm lặng như mặt hồ không gợn sóng thường ngày giờ đây lại đỏ tươi như máu, con ngươi vốn dĩ phải là hình tròn lại biến thành một đường thẳng đứng nhọn hoắt như mắt rắn, sáng rực trong đêm đen. Ánh sáng đỏ trong mắt chàng liên tục dao động tựa như ngọn lửa bùng cháy giữa đại dương mênh mông, mà ánh mắt sắc lẻm ấy đang nhìn thẳng vào con quỷ trong gương.

Nàng thấy chàng nhấc tay lên, hướng năm ngón tay về phía nàng, ánh sáng tím sẫm thoát ra tạo thành tấm lá chắn bao bọc lấy nàng. Lúc này, cả cơ thể con quỷ kia cũng xảy ra tình trạng căng phồng co giật bất thường, như thể có thứ gì đó đang điên cuồng đục khoét, sắp sửa chui ra từ bên trong cơ thể nó vậy. Ánh đỏ trong mắt chàng sáng rực lên, phần cơ thể và mu bàn tay căng phồng của con quỷ lập tức nổ tung, máu phun thẳng lên trên trần nhà, văng tung tóe lên mặt gương đồng, vương vãi khắp sàn nhà, duy chỉ có nàng là không bị dính máu, hẳn là nhờ tấm lá chắn chàng tạo ra ban nãy.

Bạch Phượng Sinh tàng hình đứng một bên quan sát từ đầu tới cuối, không nói gì, lặng lẽ cất kiếm Thiên Ân, giải trừ thuật tàng hình, nói:

"Tiêu diệt yêu quái là trách nhiệm của bọn ta, đáng lẽ ngài không nên giết nó."

Tôn Khánh bước đến gần nàng, dùng một tay nắm cằm nàng nhẹ nhàng nâng lên đối mặt với mình, tay còn lại dịu dàng lau máu trên mặt nàng, lau tới đâu máu biến mất tới đó, ngay cả pháp lực duy trì hình dáng của Lưu Mỹ Lệ trên người nàng cũng bị chàng lau bay mất, trở về hình dáng cũ. Bây giờ mắt chàng cũng đã trở về màu sắc vốn có, chàng khẽ hỏi:

"Làm nàng sợ rồi sao?"

Sao chàng lại có thể nghĩ là nàng sợ nhỉ?

Thật ra không phải là nàng sợ, nàng chỉ hơi bất ngờ với những chuyện mình không lường trước được thôi. Có thể nói, đây là lần đầu tiên nàng trông thấy dáng vẻ đó của Tôn Khánh, cảm giác khác hẳn ngày thường, giống kiểu con mèo nhỏ bé đáng yêu mình hay tìm đến trêu chọc vuốt lông, bỗng một ngày phát hiện ra nó không phải mèo, mà chính là con sư tử. Ngỡ rằng nó chỉ thích uống sữa nóng ăn cá chiên, nhưng nó lại thích ăn tươi nuốt sống và xé xác loài vật to gấp mấy lần bản thân nó. Chỉ thấy dáng vẻ nó xù lông chơi đùa với mình một cách vô hại, nhưng chưa từng nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng tàn bạo của nó khi săn mồi, nhận ra hiểu biết của mình đối với nó quá thấp, điều đó khiến nàng không kịp phản ứng.

Nàng lắc đầu cười đáp: "Ngài nghĩ ta là ai chứ?"

Chàng buông tay, cong khóe miệng, nói: "Vậy thì tốt." Rồi nói với Bạch Phượng Sinh, "Nếu Thiên Đế hỏi, cứ bảo là ta lỡ tay giết rồi."

Tần Du, Bạch Phượng Sinh: "..."

"Lỡ tay" á? Vậy cũng được luôn hả???

Thật ra ai giết cũng chả có gì khác biệt, chẳng qua đây là nhiệm vụ của nàng và Bạch Phượng Sinh, "tiêu diệt yêu quái" là mệnh lệnh của Thiên Đế. Mệnh lệnh của ngài là tuyệt đối, trừ tình huống đặc biệt là địch mạnh hơn hoặc có số lượng áp đảo mới được dùng đến quyền trợ giúp, còn bình thường mà để người khác nhúng tay vào sẽ bị trách là không làm tròn bổn phận.

Cũng may, người "lỡ tay" là Tôn Khánh – đệ tử cưng của Nguyên Thủy Thiên Tôn, nên hễ chuyện gì có dính dáng tới chàng, Thiên Đế sẽ luôn giơ cao đánh khẽ một chút.

Quay lại chuyện con quỷ, căn cứ vào manh mối trước đó, không tìm được cả thi thể lẫn linh hồn, ngay cả hài cốt cũng không, cộng thêm những lời nó nói với nàng hồi nãy, có thể suy ra thế này:

Con quỷ tìm đến tận nhà, lừa nạn nhân mời nó vào, sau đó giết và nuốt chửng linh hồn của họ. Hồi nãy nó nói bộ da nàng đẹp, muốn "mượn mặc chơi" vài hôm, nếu đã "mượn" da người để "mặc", điều đó có nghĩa là giả thuyết ban đầu của nàng đã sai. Nó không hề nhập vào xác nạn nhân, mà là khoác bộ da người lên, giả làm nạn nhân, cho nên Thổ Địa mới không tìm được thi thể, càng không ngửi được yêu khí hay quỷ khí gì trên người nó.

Nạn nhân bị nó ăn thịt và nuốt chửng linh hồn, đến một mẩu xương cũng không chừa lại, tất cả thi thể nạn nhân đều năm hết ở trong bụng nó, đương nhiên là Thổ Địa không thể tìm ra rồi!

Dù sao đi chăng nữa, từ lúc hạ phàm đến nay, đã xảy ra quá nhiều chuyện bất thường. Từ con quỷ nói mấy lời kỳ lạ đùa giỡn nàng, cho đến cột đen báo hiệu, liệu có phải chỉ đơn giản là sự trùng hợp hay không?

Tần Du quay sang, định bảo hai người kia tranh thủ rời khỏi đây để đến địa điểm tiếp theo, lại thấy bọn họ nhìn chằm chằm vào xác của con quỷ.

Phải nói là nàng chưa từng thấy Bạch Phượng Sinh cau mày nhiều như hôm nay. Hắn nhìn những mảnh thịt và xương vụn vương vãi khắp sàn nhà của con quỷ kia, cau mày đăm chiêu suy nghĩ. Ngay cả nàng cũng dễ dàng nhìn thấy hàng ngàn câu hỏi "tại sao" ở trong mắt hắn, mà sắc mặt Tôn Khánh còn tệ hơn cả chữ tệ. Nếu nói Bạch Phượng Sinh đang cau mày tự hỏi, thì Tôn Khánh lại giống như đang nổi cơn thịnh nộ vậy.

Rốt cuộc cái xác quỷ đó có gì mà khiến bọn họ trưng ra vẻ mặt đặc sắc như thế?

Nàng cũng tới gần nhìn kỹ cái xác, nhìn hồi lâu mới phát hiện điều bất thường. Với linh lực của chàng, đáng lẽ xác quỷ phải tan biến ngay lập tức mới đúng, thế nhưng từ nãy tới giờ nó vẫn nằm trơ trơ tại chỗ, không hề có dấu hiệu biến mất!

Trọng điểm nằm ở chỗ, nó chỉ là con quỷ có tu vi bình thường, nếu Bạch Phượng Sinh giết, tầm khoảng năm đến mười giây sẽ biến mất. Đằng này người giết chính là Tôn Khánh, tại sao nó không biến mất ngay sau khi bị chàng giết?

Nàng nói: "Chuyện này là sao?"

Chàng điều chỉnh lại cảm xúc nhanh như chớp, đáp: "Chẳng sao cả, do pháp lực của ta có vấn đề, lát nữa nó sẽ biến mất thôi."

Nghe vậy, nàng nói: "Ngài..."

Nói tới đây, nàng thấy Bạch Phượng Sinh nhìn chàng như muốn nói gì đó, chàng cũng nhìn lại hắn, nom có vẻ hắn đang dùng Thiên Lý Truyền Âm nói chuyện riêng với chàng, vậy mà chàng lại cố ý làm lơ hắn, quay qua nói với nàng: "Sao thế?"

Nàng liếc mắt ngó hai người này, đáp: "À, không có gì."

Bạch Phượng Sinh vẫn không bỏ cuộc, bảo: "Tôn tiền bối, có thể ra ngoài nói chuyện riêng chút được không?"

Chàng vịn vai nàng, đẩy nàng đi ra cửa, nói: "Phải tranh thủ đến địa điểm tiếp theo, nếu không sẽ chậm trễ nhiệm vụ Thiên Đế giao cho mất, ôi bận quá, bận quá đi thôi. Làm thần tướng lúc nào cũng bận rộn như vậy sao? Bởi vậy cho nên ta mới ghét làm thần tướng."

Tần Du, Bạch Phượng Sinh: "..."

Nàng hơi buồn cười, cảm thấy chàng làm vậy hơi trẻ con, song cũng không nói gì, để mặc cho chàng đẩy ra đến lan can. Lúc này, nàng quay đầu chuyển tầm mắt nhìn về phía trước, vào khoảnh khắc nàng ngước lên đối diện với bầu trời đêm, lập tức bị cảnh tượng trước mắt làm kinh hãi đến ngây người, bước chân cũng vì thế mà khựng lại.

Dường như chàng đã nhận ra điều bất thường ở nàng, cũng ngước lên nhìn theo, trông thấy thứ trên bầu trời đằng xa, nụ cười trên môi chàng lập tức tắt ngấm.

Bạch Phượng Sinh đứng trong phòng, thấy bọn họ người đằng sau vịn vai người đằng trước "ngắm sao hóng gió" ngoài lan can, sự phiền não trong mắt hắn càng sâu hơn, thầm thở dài, rồi lách qua Tôn Khánh và nàng bước ra khỏi cửa, mặt lạnh nói:

"Bây giờ là lúc nào rồi mà hai người các ngươi còn..."

Chưa kịp nói hết câu, hắn đã bị cảnh tượng trước mặt làm cho câm nín, hai mắt mở to, nói: "Rốt cuộc... chuyện này là sao?!!!"


*Lời tác giả:
Chương sau, Lục đại gia lên sàn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net