Chương 11: Mê cung quỷ dữ dưới chân miếu cổ (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kể từ khi hạ phàm đến nay đã trôi qua mười ba ngày, lăn lộn hết chỗ này tới chỗ kia, ngày đêm chiến đấu, ngỡ rằng tầm hai ba hôm là xong, không ngờ lâu hơn nàng tưởng. Mỗi sáng ngẩng đầu nhìn trời, lại phát hiện nhiều hơn vài chục cột đen, cột này biến mất cột khác hiện lên, dường như không có điểm dừng.

Bởi vì vết thương nặng nhất trên người Cổ Nguyệt vẫn chưa khỏi, hơn nữa còn là vết thương mới chồng lên vết thương cũ, cộng thêm pháp lực của Diệu Liên yếu và cũng không phải thần tướng, nên Tần Du và Bạch Phượng Sinh đi cùng để hỗ trợ bọn họ. Còn Tôn Khánh á? Đương nhiên chàng cũng đi theo rồi, nhưng là với tâm thế dạo chơi đây đó thôi.

Chẳng hạn như lúc giải cứu nhóm người phàm di cư khỏi đám yêu quái, trong lúc hỗn loạn, một người bị yêu quái tóm được ngay trước mặt chàng, vậy mà chàng lại ngồi vắt vẻo trên bờ tường đổ nát, nghiêng đầu chống cằm rũ mắt nhìn người đó cố gắng giãy giụa bò lết về phía mình, khóc lóc cầu xin chàng cứu mạng, kêu la gào thét vì bị yêu quái ăn tươi nuốt sống tại chỗ mà không hề ra tay cứu giúp, mặc dù lúc ở thung lũng núi đá chàng đã giết chóc hết sức hăng say.

Xong việc, nàng hỏi tại sao chàng không giúp, chàng hồn nhiên trả lời rằng:

"Tại sao phải giúp?"

Không ngờ chàng trả lời kiểu đó, làm nàng đứng hình mất ba giây, nói: "Tiền bối là thần mà, dù không phải thần, nhưng thấy người khác gặp nạn, nếu có khả năng giúp được thì nên giúp chứ."

Tôn Khánh đáp: "Thần à? Trong đám người đó có ai thờ ta đâu mà bảo ta giúp?"

Nàng giảng giải: "Thần tiên giúp người không phân biệt sang hèn, thờ cúng hay không thờ cúng."

Chàng tỏ vẻ khó hiểu, bảo: "Ai nói ta là thần tiên? Là tự đám thần tiên kia mang ta lên trời phong thần cho ta đó chứ, có thể loại thần tiên nào mà đến cả khả năng cảm nhận tình cảm của con người cũng không có như ta sao?"

Ngừng một lát, chàng lộ vẻ mặt buồn cười, hơi nghiêng đầu nói: "Chẳng phải đám thần tiên trên thiên đình cũng hay gọi ta là Tà thần à? Đã gọi là "tà" thì sẽ không làm gì nếu không đạt được lợi ích nhất định, ít ra bọn họ phải cho ta cái gì đó ta mới giúp chứ. Vả lại, giúp kẻ khác có được ích lợi gì không?"

Chàng đột nhiên thay đổi thái độ, nói tiếp bằng giọng điệu chế nhạo: "Đừng nói với ta là cho lòng được thanh thản nhé, thanh thản đâu có ăn được, lợi ích mới là trường tồn bất biến, chẳng phải bản chất của con người vốn là vậy à? Bình thường luôn tỏ vẻ tốt đẹp hiểu chuyện, thậm chí còn sẵn sàng xả thân bảo vệ người khác, nhưng khi động đến lợi ích của bản thân mình là lập tức trở mặt ngay, nàng không cảm thấy con người rất mâu thuẫn sao?"

"..."

Cuối cùng chàng chốt một câu: "Cho nên ta tuyệt đối sẽ không làm gì nếu nó không mang lại lợi ích cho ta."

Nàng cạn lời, im lặng chốc lát, mới hỏi: "Vậy tại sao lúc ở rừng đầu búp bê gỗ và thung lũng núi đá, tiền bối lại giúp bọn ta?"

Chàng chỉ ngón tay lên trán nàng, nói: "Không phải là giúp "bọn ta", mà là giúp nàng."

Nàng ngây người, không kịp phản ứng. Chàng lại híp mắt mỉm cười bảo: "Nếu để nàng chết ở đó thì ta biết đi tìm ai để đòi nợ đây?"

"..."

Hờ, ra thế.

Nguyên Thủy Thiên Tôn nghe được mấy câu này của chàng chắc chắn sẽ tức ói máu, xem ra công sức dạy dỗ của ông ấy đổ sông đổ biển hết rồi.

Lúc này, năm người bọn họ đã tiêu diệt xong yêu quái trong thành và đang ra ngoài cổng thành, chuẩn bị đến địa điểm tiếp theo. Sở dĩ bọn họ không dùng pháp lực để di chuyển cho nhanh, mà lại đi bộ thế này là vì Diệu Liên nói muốn quan sát thêm người dân trong thành, xem có ai xuất hiện triệu chứng gì đáng ngờ hay không.

Đi gần tới cổng thành, Tần Du hỏi: "Sao rồi?"

Diệu Liên lắc đầu đáp: "Xem ra trong cái thành nhỏ này cũng chưa có ai mắc bệnh."

Nàng lại hỏi: "Ta hơi tò mò, rốt cuộc dịch bệnh đó là gì?"

Diệu Liên nói: "Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe nói đến cái chết của Hoàng hậu nước này à?"

Nơi bọn họ đang đứng thuộc địa phận nước Trường Thịnh, năm ngoái Thái tử Triệu Đức đăng cơ, Thái tử phi Ân Thục Loan lên ngôi Hoàng hậu, sau đại hôn một ngày, Triệu đế và Ân hậu đến chùa cầu phúc. Lúc trở về, Ân hậu đột nhiên lâm bệnh nặng, danh y khắp cả nước đều tiến cung để chữa trị cho Hoàng hậu, thế nhưng qua bảy ngày nỗ lực, cuộc chiến giành giật sự sống cho Hoàng hậu thất bại, vào giây phút cuối cùng của ngày thứ bảy, Hoàng hậu qua đời.

Nghe nói, trước khi mắc phải căn bệnh quái ác kia, vị Hoàng hậu này là đệ nhất mỹ nhân của nước Trường Thịnh, được Hoàng đế rất mực yêu thương, sinh cho Hoàng đế bảy vị hoàng tử nên càng được sủng ái. Mà căn bệnh lạ kia đã khiến cho khuôn mặt xinh đẹp của bà ta lở loét, mưng mủ rồi thối rữa. Cho tới khi chết, khuôn mặt kia lộ ra cả xương trắng bên trong, cực kỳ đáng sợ, bất cứ ai nhìn thấy đều kinh hãi đến mức nằm mơ gặp ác mộng suốt mấy đêm liền.

Càng không ngờ rằng, cái chết của Ân hậu là mở màn cho hàng loạt bi kịch sau đó. Con trai đầu lòng của bà ta đồng thời cũng là Thái tử Trường Thịnh bị ngã ngựa trong chuyến đi săn, tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng từ một kẻ thông minh đa tài trở thành một tên ngu si đần độn, lâu lâu lại lên cơn điên điên dại dại, tất cả danh y lần nữa lắc đầu bó tay, trữ quân tương lai đến đây là hết. Tiếp đến là Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử... lần lượt qua đời chỉ trong vòng một năm ngắn ngủi.

Diệu Liên nói: "Không chỉ có thế, cũng trong một năm này, phụ nữ nước Trường Thịnh đều mắc phải căn bệnh lạ giống y đúc Ân Hoàng hậu, mãi cho đến thời điểm hiện tại, vẫn chưa tìm ra được phương thuốc chữa trị."

Nàng nói: "Ta nghe nói đến đoạn bị bệnh qua đời thôi, còn quá trình như thế nào thì không rõ. Vậy còn triệu chứng?"

Diệu Liên đáp: "Ta chỉ tạm thời nắm được vài triệu chứng như nữ giới từ mười bảy tuổi trở đi mới bị nhiễm bệnh, thị lực kém, trên mặt có vết thương hở chưa lành. Còn nguồn gốc gây bệnh và lây lan bằng đường nào ta vẫn chưa rõ."

"Ối!"

Tiếng kêu này không phải của nàng, mà là của một cô gái trẻ vội vội vàng vàng chạy từ bên ngoài cổng thành vào, vô ý đâm sầm vào Tôn Khánh. Trong khi chàng vẫn đứng vững như cây cổ thụ, còn nàng ta bị dội ngược ra phía sau, ngã ngửa dưới đất. Cú ngã mạnh kia làm đống hoa tươi trong tay cô gái văng tứ tung, mũ trúc rộng vành có vải mỏng che mặt rơi ra khỏi đầu.

Thấy cô gái trẻ có vẻ như bị té rất đau, đang cố gắng lồm cồm ngồi dậy, nàng và Diệu Liên thấy vậy vội chạy tới đỡ dậy. Nàng hỏi:

"Cô nương có sao không? Có bị thương chỗ nào không?"

Cô gái trẻ liên tục lắc đầu nói: "Ta không sao, ta không sao. Cảm ơn hai vị tiểu thư."

Diệu Liên nói: "Tay cô bị trầy rồi kìa, để ta xe..."

Khoảnh khắc cô gái kia ngước mặt lên, khiến bọn họ không tự chủ được hít sâu một hơi, chẳng nói nên lời.

Cô gái kia tầm hai mươi tuổi, da hơi sạm đen, nếu không tính đến vết sẹo dữ tợn kéo dài từ trán thẳng xuống mắt phải đến qua nửa mặt thì trông cũng không đến nỗi nào. Nhưng vết sẹo đáng sợ kia quá nổi bật, khiến người ta chẳng dám nhìn thẳng, chứ đừng nói tới việc phân tích từng bộ phận có thể coi là tạm ổn khác trên gương mặt.

Dường như cô gái kia nhận ra thái độ khác thường của bọn họ, phát hiện mũ trúc che mặt rơi mất liền lộ vẻ bối rối, loay hoay nhặt mũ đội lên đầu. Tần Du và Diệu Liên cũng phản ứng lại, lượm hết hoa tươi rơi dưới đất rồi đưa cho cô gái, nói:

"Hay qua bên kia để Diệu tiểu thư xem vết thương giúp cô nương nhé?"

Cô gái cúi đầu nói: "Không sao đâu, chỉ trầy nhẹ thôi. Với lại là do ta vô ý đụng phải vị công tử này rồi tự té, thật sự xin lỗi."

Tôn Khánh nhặt đóa mẫu đơn trắng rơi trước mũi chân mình, nhẹ nhàng thổi bay bụi bặm bám trên cánh hoa rồi đưa cho cô gái, nói: "Không sao."

Có lẽ động tác đó cũng đẹp mắt giống như tướng mạo của chàng, nên cô gái thoáng ngẩn người, chốc lát sau mới nhận lấy đóa mẫu đơn trắng muốt, nói: "Thật sự xin lỗi." Nàng ta do dự một lúc, nói tiếp, "Vậy, nếu không chê, ta có thể cả gan mời năm vị chén trà coi như thay lời xin lỗi và cũng để cảm ơn hai vị tiểu thư đã giúp ta nhặt hoa, được không?"

Bạch Phượng Sinh và Cổ Nguyệt từ đầu tới cuối vẫn im lặng đứng một bên như chuyện không liên quan tới mình. Nàng ngó cả năm người bao gồm mình, tuy đã ăn mặc khiêm tốn hơn lúc ở trên thiên đình, nhưng ai nấy đều ra dáng thiên kim tiểu thư và công tử thế gia, chắc là khiến nàng ta thấp thỏm lo sợ bị làm khó dễ, trong lo sợ còn ghi nhớ ai đã giúp mình dù chỉ là việc cỏn con như nhặt hoa, cảm thấy tính tình cô này không tệ, bèn dịu giọng, nói:

"Chỉ là tiện tay nhặt vài nhành hoa thôi, cô nương đừng khách sáo."

Cô gái kia nói: "Nhưng..."

Tôn Khánh mỉm cười ngắt lời: "Bọn ta có việc gấp phải đi ngay, dù gì chúng ta cũng sẽ gặp lại nhau sớm thôi."

Lúc đi ngang qua cô gái kia, chàng lại nói: "À phải rồi, sao ngươi không dùng hết số tiền bán được hôm nay ăn cái gì đó thật ngon hay mua thứ gì đó mà mình thích đi, dù sao tiền bạc cũng chỉ là vật ngoài thân."

"..."

Nàng nhìn cô gái trẻ mặt không son phấn, trên đầu chỉ dùng mỗi sợi dây vải thô cùng màu với áo cột cao lên, đôi bàn tay thô ráp nổi gân với đốt ngón tay to vì làm việc nặng liền hiểu vì sao chàng nói thế.

Là nữ nhi thì nên chăm chút vẻ ngoài một tí, thoa son dặm phấn hay cài một chiếc trâm hoa thật đẹp. Bất cứ cô gái nào cũng muốn mình sinh ra với dáng vẻ yêu kiều, ngồi trước gương đồng điểm trang lộng lẫy, ăn món mình thích, mặc những chiếc váy thật đẹp, sánh bước bên người mình yêu. Thế nhưng đối với người có hoàn cảnh khó khăn như cô gái đó, ngay cả chuyện bươn chải kiếm cơm hằng ngày đã là một vấn đề rồi, nói chi đến sửa soạn chăm chút cho bản thân.

Chỉ những người ở trong hoàn cảnh đó mới hiểu, cái mà mình muốn, cái mà mình thích, và giấc mơ của mình đều là hiện thực của người khác.

Rất nhanh sau đó, năm người đã tìm đến nơi xuất hiện cột đen nằm gần tòa thành nhỏ ban nãy. Do không cảm nhận được yêu khí hay quỷ khí nằm chính xác ở hướng nào, bọn họ đành chia nhau ra để rà soát toàn khu vực. Diệu Liên pháp lực yếu không thể tách riêng nên đi cùng Cổ Nguyệt, Bạch Phượng Sinh đi một mình, còn Tôn Khánh chỉ theo chơi nên coi như chung một nhóm với nàng, đi hướng ngược lại.

Suốt dọc đường, hai người không nói gì, nàng cũng không tìm được con yêu quái nào. Nếu Bạch Phượng Sinh và bên Diệu Liên không tìm được nốt, rất có thể nó thuộc loại biết giăng kết giới để lẩn trốn và là quỷ.

Trời vừa chập tối, năm người bọn họ trở lại chỗ hẹn, ai cũng nhìn nhau lắc đầu. Lúc này, mọi người đều ngầm hiểu yêu ma quỷ quái vùng này thuộc loại gì, e rằng lại phải thức trắng đêm đợi nó ra ngoài kiếm ăn để bắt.

Cổ Nguyệt cau mày nói: "Coi bộ tối nay phải nhóm lửa ở đây đợi rồi."

Bạch Phượng Sinh nói: "Bên kia rừng có một cái miếu bỏ hoang."

Nàng ngạc nhiên: "Miếu á? Ở nơi rừng núi hoang vu hẻo lánh không một bóng người này á?"

Hắn liếc nhìn nàng, nói: "Miếu của ngươi."

"..."

Đó là một ngôi miếu cổ hoang tàn đổ nát xây sát ngay vách núi nằm sâu trong rừng, lớp sơn đỏ trên cột gỗ bong tróc loang lổ, thềm đá nghiêng lệch chỗ nứt chỗ vỡ bám đầy rêu phong, mạng nhện giăng kín lối ra vào, bầu không khí u ám lạnh lẽo bao trùm xung quanh, chứng tỏ đã rất lâu rồi chưa có người đặt chân đến.

Bên trong miếu có một pho tượng Đại La Xích Nữ tạc bằng đá phủ đầy bụi và mạng nhện được đặt ở chính giữa, cao gần hai trượng, đứng trên bục đá với tư thế hơi nghiêng người sang phải, tay trái bung quạt xếp chạm rỗng đưa ra phía trước, tay phải giơ cao ra phía sau cầm ngược kiếm Hồng Tước, chân phải đạp lên đầu quỷ, trông rất có uy.

Đôi hoa tai tạc bằng đá khắc hình lồng chim nhốt một nhánh cây phong, phía dưới lồng chim treo dải lụa dài phủ qua xương quai xanh, hàng chữ "trảm yêu trừ ma – thế thiên hành đạo" ở mặt trên dải lụa đối xứng hai bên trái phải đều được khắc tỉ mỉ. Đáng nói hơn hết là pho tượng này chạm khắc váy áo khăn choàng và tóc tai hết sức tài tình, trông mềm mại bay bổng y hệt như vải thật, ngay cả nếp nhăn ở ấn đường vì nhíu mày giận dữ cũng vô cùng sống động, mặc dù gần nửa bên mặt bị nứt vỡ hết cả một mảng lớn.

Đây là miếu thờ nàng á?

Sao có cảm giác như mình bị bỏ rơi ấy nhờ.

Cuối cùng nàng cũng hiểu cảm giác của lão Thổ Địa rồi.

Lần đầu hợp tác với các vị thần tướng khác mà để họ thấy cảnh mình bị bỏ rơi kiểu này, khiến Tần Du hơi xấu hổ. Hên là Cổ Nguyệt bước vào miếu, ngó xung quanh một lượt, chỉ "ồ" một tiếng rồi thôi.

Trong miếu tối đen như mực, vậy mà Tôn Khánh lại tìm được vài cây nến cũ kỹ đã bị dùng hơn phân nửa rơi lăn lóc trong góc đưa cho nàng, không biết nên nói khả năng tìm đồ vật của nàng kém hay thị lực của chàng quá tốt nữa. Nàng cầm lấy nến, nói:

"Cảm ơn tiền bối."

Nàng dùng pháp lực thắp từng ngọn nến, trong miếu thoáng chốc trở nên sáng sủa hẳn. Sở dĩ nàng không trực tiếp tạo ra đốm lửa soi sáng là vì để làm điều đó hao tốn nhiều pháp lực hơn, đã mười mấy ngày không nghỉ ngơi rồi, cái nào không cần dùng đến pháp lực thì tốt nhất nên hạn chế để giữ sức. Thế là bọn họ lôi mấy cái bồ đoàn ra phủi bớt bụi bặm rồi ngồi xuống, nhân tiện nghỉ ngơi thay băng vết thương.

Chắc có lẽ do mọi người đã quá mệt, trừ nàng lúc nào cũng ngồi banh chân thoải mái, ngay cả thành viên trong gia đình quý tộc lớn như Bạch Phượng Sinh và Cổ Nguyệt cũng ngồi bệt trên bồ đoàn, tay gác lên đầu gối, không quan tâm gì đến lễ nghi nữa. Riêng Tôn Khánh vẫn quỳ thẳng lưng, dáng ngồi đoan chính không thay đổi, xem ra không phải là công lao dạy dỗ nghiêm khắc của Nguyên Thủy Thiên Tôn đổ sông đổ biển hết.

Diệu Liên lấy hộp đựng thuốc ra, thay băng gạc cho Bạch Phượng Sinh trước, vì hắn ngồi kế bên nàng nên nàng nhìn thấy rất rõ làn da trắng trẻo và cơ bắp săn chắc của hắn. Mặc dù nhìn gần thích thật, nhưng cũng vì ngồi gần nên nàng không dám nhìn lâu, chỉ hơi cúi đầu len lén liếc mắt qua chút xíu rồi thôi.

Cơ mà, quả thật nam thần tướng trên thiên đình toàn dân võ, thành ra thân hình ai nấy đều thuộc hàng cực phẩm. Đến cả Tứ tướng quân mặt mày bặm trợn, dáng người thô kệch, cư xử thô lỗ còn có một vài nữ thần khẩu vị mặn ái mộ, huống chi những người khác đều rất ưa nhìn. Lòng thầm nghĩ: "Mình có nên bám theo Diệu Liên học chút y thuật không nhỉ? Lúc xử lý vết thương có thể quang minh chính đại sờ sờ tí, thế cũng không tệ..."

Đến lượt Cổ Nguyệt, do hắn bị thương ở vai nên phải cởi áo, để lộ ra cơ bụng sáu múi và khuôn ngực nở đẹp mắt mà không thô kệch, trường bào màu xanh ngọc lục bảo trong bóng tối càng thêm sẫm màu tôn lên làn da trắng muốt của hắn, khiến nàng không tự chủ được nuốt một ngụm nước miếng.

Dường như nơi đây quá yên tĩnh, nên tiếng "ực" của nàng bị "Hắc Bạch Vô Thường" ngồi kẹp hai bên nghe thấy, đồng loạt quay qua nhìn nàng. Nàng hơi xấu hổ, ho khan một cái, nói:

"Khụ, chạy tới chạy lui mấy ngày liền, tự dưng thấy khát nước quá, há há."

Bạch Phượng Sinh vẫn chưa hề hay biết mình bị soi hàng lén, lại thật lòng nói: "Đợi bắt xong yêu quái, sáng mai qua địa điểm khác tìm quán ăn."

"..."

Thế nhưng Tôn Khánh chẳng nói câu nào...

...mới là lạ á!

Chàng vậy mà lại dùng Thiên Lý Truyền Âm, nói riêng với nàng: "Trước giờ ta tưởng chỉ đàn ông mới có sở thích biến thái là nhìn lén cơ thể phụ nữ thôi chứ, hôm nay nhờ nàng mà ta mới được mở rộng tầm mắt đó."

"..............."

Trời máaaaaaaaaaaa!!!!!!!

Vậy là chàng đã thấy nàng nhìn lén hai người kia từ đầu tới cuối rồi ư?

Nhục này để đâu cho hết?!

Tần Du dùng tay đỡ trán quay sang chỗ khác, không dám nhìn thẳng mặt chàng, loáng thoáng nghe thấy tiếng chàng cười khe khẽ như muốn chọc quê nàng vậy. Diệu Liên nghe được, ngoái đầu lại, hỏi:

"Gì thế?"

Nàng hết hồn ngóc đầu lên, nói: "Đâu, đâu có gì đâu."

"Á!!!"

Tiếng la đầy nội lực này là của Cổ Nguyệt, chẳng biết Diệu Liên vô tình hay cố ý thoa thuốc mạnh tay với hắn hay sao, mà làm hắn đau đến mức la hét không cần mặt mũi như vậy.

Hắn mắng: "Ngươi thay thuốc kiểu gì thế?"

Diệu Liên kéo băng gạc mới ra, cười hiểm nói: "Thuốc tốt sát trùng mạnh nên đau hơn bình thường là lẽ đương nhiên, ai bảo trước khi đi cha ngươi phó thác con trai cưng của ổng cho ta, nên ta đành phải dốc hết đạo đức nghề nghiệp để chăm sóc đặc biệt cho ngươi. Vì thế ta cố ý chọn loại thuốc tốt nhất, mang đến cơn đau rát nhất, rồi lại thoa một lớp thật dày, dày thêm một chút, dày thêm chút nữa để vết thương của ngươi mau lành lại." Mỗi chữ "dày" thốt ra từ miệng nàng ta, là lại thêm một lần xát thuốc vào vết thương của hắn, khiến hắn đau đến trán cũng nổi gân xanh.

Cổ Nguyệt vội né ra, nói: "Con nhỏ này muốn chết hả? Có thể loại "đạo đức nghề nghiệp" nào mà hành hạ bệnh nhân như ngươi không? Ta tự băng, ta tự băng, ngươi đừng qua đây."

Diệu Liên túm hắn kéo lại, nói: "Sao ta có thể để bệnh nhân của mình tự băng bó vết thương được chứ, ngươi ngoan ngoãn ngồi yên, nếu không lại rước thêm thương tật vào người đó."

Cổ Nguyệt hơi ngả người ra phía sau, trở tay túm lấy cổ tay nàng ta ngăn không cho nàng ta chạm vào vết thương, hai người bọn họ bắt đầu giằng co, hắn bảo: "Bình thường ngươi yếu đuối lắm mà, sao vào những lúc hành hạ ta thì ngươi mạnh như trâu vậy?"

Diệu Liên đáp: "Cái đó gọi là sức mạnh của lương y trỗi dậy chăng?"

Cổ Nguyệt đẩy nàng ta ra, nói: "Đùa nhau à, trị thương kiểu này chắc chầu ông bà sớm quá!"

Hắn xoay người định bò dậy, nhưng bị nàng ta từ đằng sau ôm cổ ghì lại. Tần Du, Tôn Khánh và Bạch Phượng Sinh đều không dám nhìn thẳng hai người kia, mười ba ngày rồi mà bọn họ vẫn như chó với mèo, chả hòa thuận hơn tí nào cả.

Nàng nói: "Hai người đừng cãi nhau nữa, tranh thủ trong thời gian chờ đợi, chúng ta cùng tổng hợp lại những chuyện xảy ra mười mấy ngày vừa rồi, biết đâu tìm được nguyên nhân cột đen báo hiệu sai và nguồn gốc gây bệ..."

Đúng vào lúc này, ngoài miếu vang lên tiếng bước chân.

Năm người đồng loạt dừng mọi động tác, quay đầu nhìn ra cửa. Tiếng bước chân đang di chuyển về phía này, mặc dù cách cửa miếu còn xa nhưng bọn họ vẫn nghe thấy rõ ràng, đó là tiếng bước chân của đàn bà.


*Lời tác giả:
Chương sau, Thập đại gia lên sàn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net