Chương 12: Mê cung quỷ dữ dưới chân miếu cổ (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm người ăn ý thi triển thuật tàng hình, Diệu Liên băng vội vết thương cho Cổ Nguyệt để hắn mặc áo vào. Nàng cũng phất tay làm tắt nến, ngôi miếu thoắt cái lập tức trở về với màn đêm tĩnh mịch.

Cánh cửa cọt kẹt mở ra, ánh sáng chập chờn yếu ớt từ chiếc lồng đèn giấy len lỏi vào trong miếu, chiếc giày nâu sậm cũ kỹ dính đầy bùn đất bước qua khỏi ngưỡng cửa, một thân hình gầy gò ốm yếu nhẹ nhàng đi vào. Nhờ vào ánh sáng của lồng đèn kia, nàng mới nhìn thấy rõ người nọ.

Người nọ là một cô gái trẻ, quần áo cũ nát, mặt mày lấm lem, mắt một mí kéo thành một đường chỉ nhỏ hẹp, mũi tẹt, xương hàm thô nên trông gương mặt to bè kém hài hòa.

Cô gái kia nhặt chân nến, mâm cúng và lư hương lăn lóc dưới đất lên, phủi bụi và mạng nhện sạch sẽ rồi đặt ngay ngắn lại trên bàn thờ. Sau đó quỳ trước tượng Tần Du, chắp tay cầu nguyện, nàng ta không nói ra khỏi miệng, chỉ nghĩ trong đầu, nhưng nàng vẫn có thể nghe được. Tưởng đâu nàng ta cầu nguyện rằng "Xin ngài phù hộ cho con lấy được tấm chồng tốt" hay "Xin ngài phù hộ cho con làm ăn được, con cái của con ngoan ngoãn nghe lời ăn học thành tài, chồng con bỏ cái con hồ ly tinh kia trở về với con" đại loại vậy. Cơ mà không ngờ, vừa nghĩ đến đó xong thì nghe nàng ta khấn:

"Liệu... thần linh có thật hay không?"

Năm vị thần nào đó liếc mắt nhìn nhau, lại nghe nàng ta khấn: "Ông trời rốt cuộc có mắt không?"

Nàng thầm nghĩ: "Ông trời? Thiên Đế á? Có, có nha, hai mắt, trẻ đẹp, da dẻ mịn màng, ngoại hình ưa nhìn."

Chợt nghe Tôn Khánh ở bên cạnh dùng Thiên Lý Truyền Âm, nói riêng với nàng: "Ta nghe thấy hết đấy."

Tần Du: "..."

Cô gái kia khấn tiếp: "Cả đời này ta chưa từng làm chuyện xấu, chưa từng cướp của giết người hay hãm hại bất kỳ ai, tại sao ta lại sinh ra trong gia đình nghèo khó, dung mạo tầm thường, đầu óc trì độn, bệnh tật triền miên. Bạn bè lợi dụng ta, phản bội ta, người ta yêu lừa dối ta, ai đến với ta cũng đều là kẻ không ra gì, ngay cả cha mẹ người thân cũng không yêu thương ta, người ngoài cũng khinh thường ta..." Nói đến đây, nước mắt đã lăn dài trên má.

À, thì ra là đến để than thở, than xong lại cầu nguyện.

Lên làm thần rồi mới hiểu, mỗi ngày người phàm than thở về nỗi bất hạnh của họ còn nhiều hơn là cầu nguyện bình thường. Lắm lúc nàng cảm thấy mình chỉ khác với bác sĩ tâm lý ở chỗ không thể tư vấn trực tiếp cho "bệnh nhân" mà thôi.

Đồng cảm thấu hiểu là một chuyện, giúp được hay không lại là chuyện khác.

Trước đây nàng cũng giống cô gái kia, luôn tự hỏi "Liệu trên đời này có thần linh hay không?" hay trong tuyệt vọng nghĩ "Thần linh không có thật, nếu có thật thì ngài sẽ không để con người phải chịu nhiều khổ đau đến thế". Phi thăng thành thần mới biết, không phải cái gì thần linh cũng có thể làm được.

Một kẻ kiếp trước từng đối xử tệ bạc với vợ hoặc chồng mình, kiếp sau sẽ bị đối phương làm khổ, đây là luật nhân quả. Thần linh không xen vào nợ nần của người phàm, giúp kẻ mắc nợ là không công bằng với kẻ đòi nợ. Nếu phúc đức họ tích được trong kiếp này, nhiều hơn những tội nghiệt mà họ đã phạm phải trong kiếp trước, cán cân vận mệnh của họ sẽ tự xoay chuyển.

Chỉ có hai điều kiện để một vị thần có thể can thiệp được vào số mệnh của con người, một là thần trả ơn, tức trong kiếp nào đó, lúc vị thần kia chưa phi thăng, từng được con người giúp đỡ, vị thần kia chưa có cơ hội báo đáp, sau này phi thăng thì quay lại trả ơn. Hai là Thiên mệnh, tức ai ăn ở có đức làm trời cao cảm động, Thiên Đế ban phúc, gặp nạn được cứu, còn kẻ thất đức tội ác tày trời làm ngài nổi giận, các vị thần sẽ lĩnh mệnh giáng tai họa trừng phạt kẻ đó.

Nói chung, thần linh chỉ độ con người ở khoản trấn trạch, bảo vệ họ khỏi yêu ma quỷ quái, răn dạy họ không làm chuyện sai trái, nhưng tội nghiệt thì con người vẫn phải tự gánh lấy, thần linh không thể trả thay được, bởi vì chủ nợ tìm con nợ của họ chứ không đến tìm thần linh để đòi.

Cô gái kia không để ý đến nước mắt giàn giụa trên gương mặt lấm lem, khấn: "Con không mong ngủ một giấc thức dậy mình sẽ trở nên xinh đẹp, càng không dám mong cầu mình giàu có hay lấy được người đàn ông tốt nhất thế giới. Con chỉ mong khi trời mưa, nhà sẽ không bị dột, trời lạnh có tấm chăn dày để đắp, thèm cái gì là có cái đó để ăn, mọi nỗ lực của con đều được đền đáp xứng đáng. Vậy mà tại sao, tại sao ngay cả những điều đơn giản đó cũng không thể?"

"..."

"Ngài không nghe thấy lời cầu nguyện của con ư? Ngài không có thật? Hay ngài đã bỏ rơi con rồi?"

Câu "Ngài không nghe thấy lời cầu nguyện của con ư? Ngài không có thật? Hay ngài đã bỏ rơi con rồi?" này, nàng nhớ vào khoảng thời gian tăm tối nhất cuộc đời mình, nàng cũng đã từng nghĩ như vậy. Nàng còn thề rằng, nếu nàng trở thành thần tiên, nàng nhất định sẽ không để cho con người phải chịu đau khổ. Cuối cùng, lại chỉ có thể đứng nhìn con người vật lộn với sinh tử luân hồi.

Suy cho cùng, làm thần rồi cũng không thể thoát khỏi sầu muộn, khi mà từ ngày này qua ngày khác phải chứng kiến biết bao nhiêu chúng sinh đau đớn khổ sở trong vòng luẩn quẩn của chính mình.

Bây giờ, nàng rất muốn nói, nói rằng ta nghe thấy, ta có thật, ta không bỏ rơi ngươi. Nhưng luật trời khó cãi, ta không có cách nào giúp ngươi, nếu chống lại ý trời giúp ngươi, sẽ chỉ làm thời gian trả nghiệp của ngươi bị trì trệ, càng khiến ngươi đau khổ hơn mà thôi.

Cô gái kia khấn tiếp: "Nếu ngài không cho con được hạnh phúc, chi bằng hãy cho con chết đi."

Tần Du, Tôn Khánh, Cổ Nguyệt, Diệu Liên, Bạch Phượng Sinh: "..."

Cầu chết xong, cô gái kia thành tâm quỳ lạy ba cái chuẩn năm vóc sát đất rồi đứng dậy rời đi.

Để xua tan bầu không khí ngượng ngùng, Tần Du ho khan một tiếng, bảo: "Khụ, hồi nãy nói tới đâu rồi nhỉ?"

Bạch Phượng Sinh đáp: "Tổng hợp những chuyện xảy ra mười mấy ngày gần đây để tìm ra nguyên nhân cột báo hiệu sai và nguồn gốc gây bệnh."

Nàng nói: "Ừ phải, đúng rồi."

Hắn nói tiếp: "Ngoài chuyện cột đen báo hiệu sai, yêu ma quỷ quái xuất hiện nhiều loài mới và mạnh hơn bình thường, thì cũng chỉ có chuyện những người chết vì bị yêu quái giết, nữ giới có chữ "Lệ" trong tên chiếm phần lớn thôi."

Diệu Liên bảo: "Trong tên có chữ "Lệ"? Nhắc mới nhớ, ngày đầu tiên bọn ta hạ phàm, có đến một vùng dịch, trong vùng đó có mười ba người phụ nữ nhiễm dịch bệnh, cả mười ba người đều..."

Chưa kịp nói hết câu, bên ngoài lại có tiếng bước chân đi vào. Cả bọn đồng loạt quay đầu ra coi người đó là ai, Diệu Liên nói:

"Nữa hả? Đêm hôm thế này còn tới miếu hoang để làm gì, đừng bảo là bán than nữa nhé?"

Tần Du thầm cười gượng: "Há há."

Người bước vào là đàn ông, tầm tuổi trung niên, quần áo chỗ rách chỗ vá, tóc tai rối bù, tay cầm cuộn dây thừng, trông bộ dạng còn thảm hơn cô gái kia.

Nếu hắn chỉ cầm cuộn dây thừng thôi thì không có gì, vấn đề chính ở đây là hắn thắt thành cái thòng lọng, rồi kéo bàn thờ ra giữa miếu, gạt hết chân nến, mâm cúng và lư hương vừa được cô gái kia đặt ngay ngắn trên bàn xuống, tất cả mấy món đồ đó đều được hắn cho quay trở về vị trí cũ nằm lăn lóc dưới đất.

Gạt xong, hắn leo lên bàn thờ đứng, tiếp đến, hắn ném dây thừng qua xà nhà, cột chặt, chuẩn bị đưa đầu vô thòng lọng. Tới đoạn này, nghĩ bằng cái đầu gối cũng hiểu là hắn định làm gì, Tần Du không nhìn nổi nữa, giải trừ thuật tàng hình, Tôn Khánh cũng giải trừ thuật tàng hình, im lặng theo sát phía sau nàng. Nàng chạy tới hô lên:

"Đại thúc đại thúc, có gì từ từ nói, đừng nghĩ quẫn!"

Người đàn ông kia bị sự xuất hiện bất ngờ của hai người làm giật mình, trượt chân ngã nhào từ trên bàn thờ xuống đất, đầu đập vào cạnh bàn, thân lăn mấy vòng. Cổ Nguyệt đứng ở trong góc tối huýt sáo vỗ tay nói:

"Vốn định treo cổ tự tử thôi, còn chưa kịp mần ăn gì thì Hồng Y La Sát đã hiển linh hóa kiếp cho ổng luôn, bén ghê."

Diệu Liên đứng bên cạnh mặt không đổi sắc nhấc tay bóp lên vết thương trên vai Cổ Nguyệt, khiến hắn đau đến ứa nước mắt, hít sâu một hơi mặt mày trắng bệch, quát: "Sao ngươi bóp ta?!"

Nàng cạn lời, không để ý đến hai kẻ tàng hình đang chửi nhau chí chóe bên kia, vội vàng đỡ người đàn ông dậy, hỏi:

"Đại thúc có sao không?"

Người đàn ông kia nhìn hai người, thầm đánh giá chốc lát, mới đáp: "Không sao, cơ mà ta bảo này, hai người các ngươi trai đơn gái chiếc, đêm hôm còn đến miếu hoang làm gì, có muốn làm gì cũng phải chọn nơi khác mà làm, làm ở đây không sợ trời đánh sao?"

Nàng đứng hình vài giây, ngu người chốc lát mới hiểu ra hàm ý trong câu này là gì, nhất thời không biết phản ứng thế nào. Tôn Khánh thì cúi đầu cong khóe môi cười cười, khiến nàng càng thêm xấu hổ, thầm mắng chàng không có nghĩa khí, chẳng chịu lên tiếng giải thích thay nàng, bèn trừng mắt liếc chàng một cái, khóe môi giật giật, gượng gạo nói:

"Đại thúc hiểu lầm rồi, người này là đệ đệ ta."

Chàng thoáng ngẩn người, rồi nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, không phản bác mà chỉ híp mắt ngó nàng. Tần Du liếc nhìn chỗ khác giả bộ không thấy, nàng biết mình làm vậy là bất kính với bậc tiền bối, nhưng ai bảo chàng hết lần này tới lần khác khiến nàng mất mặt làm chi. Với lại, tiền bối thì cũng có tiền bối này tiền bối kia, làm gì có cái loại tiền bối bất nhân như chàng chứ?

Người đàn ông kia nói: "Ôi, ngại quá, ta không biết hai người là chị em, xin lỗi nhé. Cơ mà khuya rồi, hai chị em các ngươi mau chóng về nhà đi."

Nói xong, hắn ngồi dậy toan leo lên bàn thờ tiếp tục công việc còn dang dở. Nàng thấy thế, vội ngăn lại, bảo:

"Đại thúc có gì từ từ nói, sao lại chọn cách này để giải quyết chứ? Ông tự tử ở trong miếu, không sợ bị trời đánh sao?"

Tôn Khánh cũng tốt bụng bồi thêm một câu: "Đúng đó, nghe nói vị nữ thần được thờ trong miếu này linh lắm, tính tình lại dữ dằn, ông tự sát trong miếu này, e rằng không chỉ bị trời đánh thôi đâu."

Người đàn ông bật cười đáp: "Chết rồi còn sợ gì trời đánh."

Nàng quắc mắt liếc chàng một cái, rồi nói: "Không biết ông buồn chuyện gì, nhưng ông có biết tự sát là tội lớn nhất không?"

Người đàn ông kia dường như đã bị dồn nén cảm xúc đến cực hạn, gào lên: "Tội lớn nhất? Ta không giết người, thân thể này là của ta, chẳng lẽ ngay cả thân thể của chính mình mà ta cũng không thể tự định đoạt sao? Lẽ nào cuộc đời ta thảm đến mức, ngay cả khi tìm đến cái chết cũng bị người khác chỉ trích, sắp đặt chỗ chết cho ư? Ông trời không cho ta sống tốt, từng người từng người một, tất cả đều dồn ép ta vào bước đường cùng, ngay cả chết cũng không cho ta quyền được chết, bắt ta sống không được chết không xong! Thật tàn nhẫn..." Dứt lời, hắn khóc rống lên.

Tần Du lặng thinh chốc lát, quả thật lúc nói mấy câu đó, nàng chỉ muốn dùng luật nhân quả hù hắn sợ để hắn thôi nghĩ quẩn, chí ít cũng không dám tự sát thật, ai ngờ cũng vô tình khiến hắn tổn thương. Thấy hắn sợ, bắt đầu hơi dao động, nàng cố gắng tìm một lý do gì đó để níu giữ hắn lại với cuộc sống này.

Nàng cảm thấy, dù hắn có bất chấp nhân quả để đi tự sát, hắn vẫn sẽ cần một lý do để sống tiếp. Sống vì ai đó, sống để thực hiện tâm nguyện của bản thân, sống để trả thù, sống để bảo vệ,... chỉ cần một lý do thôi. Nếu con người không có thứ gì để bảo vệ thì cuộc sống cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, thứ khiến ý chí của họ mạnh mẽ hơn bao giờ hết chính là có một thứ gì đó để bảo vệ, bèn ôn tồn khuyên nhủ:

"Dù sao cha mẹ ông đã đưa ông đến với thế giới này, mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày, nuôi ông khôn lớn, ông tự sát là bất hiếu. Cha mẹ già ở nhà đợi ông về phụng dưỡng, vợ con ông sẽ như thế nào nếu không thấy ông, họ cần ông, cần ông hơn bất cứ ai trên đời này."

Người đàn ông sụt sịt đáp: "Ngươi tưởng ta muốn đến với thế giới này lắm à? Nếu có thể, ta đã tự bóp mũi chính mình chết ngay từ khi còn ở trong bụng mẹ rồi!"

Nàng lại im lặng một hồi, mới nói: "Chuyện gì rồi cũng sẽ tìm được hướng giải quyết, chẳng qua là chưa tới thời điểm đó mà thôi. Đời người giống như giai đoạn sống của cây, ai mà biết được ông là cây gì và đang nằm ở trong giai đoạn nào, là giai đoạn nảy mầm hay sắp đơm hoa kết trái?"

Tận lực khuyên nhủ hồi lâu, người đàn ông mới chịu lau nước mắt rời khỏi miếu.

Rốt cuộc hôm nay là ngày gì thế, cái miếu hoang tàn đổ nát nằm trơ trọi giữa núi rừng hoang vu này không có người tới thì thôi, một lần tới là tới liền hai người, người cầu được chết, người định treo cổ chết. Nàng là thần tướng chứ có phải thần chết đâu!

Đợi hắn đi khuất bóng, chàng mới nói: "Tùy tiện vẽ một tương lai tươi sáng, dùng ngôn từ hoa mỹ gieo rắc hi vọng hão huyền cho hắn, thế chẳng phải quá tàn nhẫn sao?"

Tần Du đáp: "Không, trơ mắt nhìn hắn phạm sai lầm, đi ngược lại luật nhân quả, đó mới là tàn nhẫn. Ban nãy ngài cũng thấy nghiệp quả trên người hắn mà, nếu tu nhân tích đức thì chỉ còn hai kiếp nữa là xong rồi."

Chàng buồn cười nói: "Nàng cũng đâu thể kè kè canh chừng hắn hai mươi bốn trên hai mươi bốn được?"

Nàng đáp: "Ít ra có mặt ta ở đây, ta sẽ không để hắn chết."

Nàng lại dùng tay chống nạnh tay bóp trán, hỏi: "Nãy nói tới đầu rồi nhỉ?"

Bạch Phượng Sinh nhắc: "Trong vùng đó có mười ba người phụ nữ nhiễm dịch bệnh." Hắn liếc mắt nhìn Diệu Liên, nói "Cả mười ba người đều...?"

Diệu Liên đáp: "À, cả mười ba người đều mang họ Lệ."

Nàng và Bạch Phượng Sinh không hẹn mà cùng nhìn nhau, nàng cảm thấy dường như bọn họ đã nắm được manh mối đầu tiên.

Cổ Nguyệt sực nhớ ra gì đó, nói: "Nhắc mới nhớ, lúc trước ta..."

Đúng vào lúc này, ngoài cửa lại vang tên tiếng bước chân, lần này là tiếng bước chân của hai người đàn ông. Nàng há miệng nghĩ thầm: "Nữa hả???"

Diệu Liên nổi cáu: "Lần này là ai nữa đây?"

Hai người đàn ông kia còn ở ngoài cổng miếu, mà từ xa đã loáng thoáng nghe thấy tiếng hai người đó cãi nhau.

"Ngươi bỏ cái móng heo thúi của ngươi ra khỏi cổ áo ta ngay, chẳng phải ta đã nói biết bao nhiêu lần là phải rửa tay sạch sẽ trước khi chạm vào áo ta à, ngươi bị thiểu năng hay gì?"

"Dù ta có muốn thì chỗ này cũng đâu có nước đâu mà rửa, ngươi mới bị thiểu năng ấy, đi mau!"

"Ta không vào ta không vào, ngươi không thể tìm chỗ nào sạch sẽ có người ở để qua đêm hay sao mà nhất định phải vào cái miếu hoang dơ dáy bẩn thỉu này qua đêm chứ hả."

Tần Du: Hờ, xin lỗi các ngươi vì cái miếu hoang của ta dơ dáy bẩn thỉu nha.

Cơ mà sao giọng của hai người đó nghe quen quen ấy nhờ.

Chẳng mấy chốc, hai người đàn ông kia đã tiến đến trước cửa miếu.

Người vào trước mặc trường bào màu nâu trầm, cổ tay phải đeo chuỗi tràng hạt trầm hương một trăm lẻ tám hạt quấn thành ba vòng lấp ló trong ống tay áo rộng thùng thình, tay trái của hắn đang cố lôi người đằng sau đi vào. Tuy quần áo và mặt mày từ trên xuống dưới dính đầy bụi đất, hệt như công tử thế gia mắc nạn vừa mới bị chó dí vấp té lăn mấy vòng trên cát, nhưng vẫn nhìn ra được tướng mạo hắn thật sự rất khôi ngô tuấn tú, người này...

Chẳng phải là Thất tướng quân Hồ Nguyên Dương sao!

Lông mày Tần Du giật giật hai cái: Vậy người còn lại là...

Quả đúng như nàng nghĩ, người bị nắm cổ áo đằng sau kéo vào trắng trẻo đẹp trai, toàn thân mặc trường bào và mang giày ống trắng muốt, họa tiết rễ cây thêu nổi bằng chỉ cùng màu đính pha lê phủ đầy trên áo hắn sáng lấp lánh trong bóng tối, tai trái đeo khuyên vành tai hình rễ cây bằng vàng ôm sát từ dái tai và móc ngược lên trên vành tai vô cùng bắt mắt. Trên đai lưng còn đeo thêm sợi dây thừng dài màu vàng kim thắt lệch qua bên trái, hai đầu tua rua đều gắn một viên trân châu to gần bằng quả trứng chim bồ câu, sợi dây thừng đó là Bảo Tiên Truy Yêu Hỗn Nguyên Châu trong truyền thuyết. Mà người sở hữu món pháp bảo nổi tiếng này không ai khác chính là Thập tướng quân Đào Tịch.

Chắc có lẽ do hắn mặc nguyên cây trắng nên trông nước da sáng hơn Hồ Nguyên Dương một tông, mỗi tội chiều cao thấp hơn Hồ Nguyên Dương một khúc, nếu đứng thẳng cũng chỉ cao tới mắt tên kia thôi.

Vì sao nàng nói thế á? Bởi vì hắn đang liều mạng dùng cả hai tay hai chân ôm lấy cánh cửa sống chết không chịu vào, trông hết sức bất nhã.

Hồ Nguyên Dương kiên quyết nắm cổ áo sau của hắn kéo vào, nói: "Ở trong rừng ngươi chê bụi đất côn trùng sâu bọ các thứ, bây giờ tìm được cái miếu vừa có sàn vừa có nóc, che mưa chắn gió tốt thế này ngươi còn chê gì nữa?"

Đào Tịch nghiến răng ôm cánh cửa cứng ngắc, mắng: "Bộ ngươi mù rồi hay sao mà không thấy đây là cái miếu hoang hả? Bụi bẩn lâu năm ủ cả đống mầm bệnh, ngủ xong một đêm chắc chắn sẽ bị nhiễm bệnh, tay chân thối rữa rụng từ từ cho đến chết. Còn nữa, miếu cổ này vừa tối vừa bị bỏ hoang, lỡ có ma thì sao? Ta không vào ta không vào, bỏ tay ra!"

Trán Hồ Nguyên Dương nổi gân xanh: "Bà mẹ, ngươi là thần thì nhiễm bệnh chết kiểu gì? Với lại, có tướng nhà trời nào mà sợ ma giống ngươi không? Ngươi không biết xấu hổ hả?!"

Đào Tịch cãi cùn: "Ta không sợ ma, ta chỉ sợ nó bất thình lình chui ra từ trong bóng tối hù ta giật mình thôi."

Hồ Nguyên Dương nói: "Có ma hay không thì ta không biết, nhưng trước mắt ta thấy tay chân ngươi sắp thối rữa rụng từ từ rồi đó."

Đào Tịch đứng hình, ngó lại mới phát hiện bản thân mình đang ôm cánh cửa bám đầy bụi bẩn và mạng nhện, lập tức xanh mặt hét lớn một tiếng buông tay, nhờ vậy mà Hồ Nguyên Dương mới thuận lợi kéo hắn vào bên trong, phất tay đóng sầm cửa lại.

Hồ Nguyên Dương lau mồ hôi trên trán xong, dùng một tay chống nạnh, tay đeo chuỗi tràng hạt giũ giũ cổ áo cho mát khiến chuỗi hạt va vào nhau kêu lạch cạch, dây tua rua nhỏ thắt đồng tiền cổ đung đưa theo chuyển động của hắn tựa như đang nhảy múa. Hắn nhíu mày nói:

"Đời ta ghét nhất bọn công tử bột như ngươi, thế éo nào Thiên Đế lại bắt ta đi chung với ngươi chứ, đúng là làm người ta tức điên thật."

Tần Du cũng đang tự hỏi, thế éo nào lại gặp hai người bọn họ ở đây chứ?

Một cặp chó mèo bên này thôi cũng đủ nhức đầu rồi, giờ lại thêm một cặp nữa, chẳng phải sắp thành cái chợ rồi à?

Nhưng nàng thoáng cảm thấy hơi kỳ lạ, tại sao từ lúc hai người bọn họ bước vào miếu, nàng không hề cảm nhận được chút tiên khí nào nhỉ?

Đào Tịch phủi phủi bụi trên người mình, nói: "Làm như ta muốn ở chung nhóm với đứa ở dơ nhất Thập Tam Đại Thần Tướng lắm vậy á."

Hồ Nguyên Dương đáp: "Ngươi nhìn Bạch Phượng Sinh đi, hắn cũng là quý tộc cõi trời tinh thông Lục nghệ như ngươi, nhưng hắn có công tử bột giống ngươi không?"

Trán Đào Tịch nổi gân xanh: "Đã bảo là không phải công tử bột, mà là vấn đề vệ sinh cơ bản, ở dơ như ngươi thì làm sao hiểu được. Nhân tiện, đừng có so sánh ta với cục băng di động kiêu ngạo mắt để trên đầu đó, đồ tướng quân phi thăng nghèo đói!"

"Hả?!!!"

Câu này không chỉ một mình Hồ Nguyên Dương nghiến răng nói, mà đồng thời cũng là Bạch Phượng Sinh đang tàng hình trán nổi gân xanh nghiến răng nói.

Nhác thấy Bạch Phượng Sinh triệu hồi Thiên Ân định giải trừ thuật tàng hình bước ra, nàng đưa tay ra cản hắn lại, bảo:

"Tam tướng quân bình tĩnh đã, ta hiểu cảm giác của ngài mà."

Giữa lúc Hồ Nguyên Dương dùng tay quẹt đầy bụi trên bàn thờ, chuẩn bị trét lên mặt Đào Tịch thì hắn nhanh chóng nghiêng người né ra, tầm mắt vô tình lướt qua tượng thần giữa miếu, lập tức giật mình, chỉ tay vào pho tượng, hô lên:

"Đệch, miếu này thờ quỷ hả?!"

Lần này tới lượt trán Tần Du nổi gân xanh, triệu hồi Hồng Tước toan giải trừ thuật tàng hình nhào ra đập cho tên đó một trận, thì Bạch Phượng Sinh đưa tay ra cản nàng lại, nói:

"Bình tĩnh lại đi, ta hiểu cảm giác của ngươi mà."

Sau khi kìm nén sự ức chế trong lòng xuống, nàng chợt cảm thấy phản ứng của Đào Tịch có gì đó không đúng lắm, bởi vì trên thiên đình ai chẳng biết tượng Đại La Xích Nữ của nàng trông như thế nào. Dù sơn tạc vụng về đi chăng nữa cũng không đến mức khiến Đào Tịch phản ứng thái quá kiểu đó, huống hồ gì pho tượng này được tạc hoàn toàn bằng đá và tạc hết sức công phu, dù bị thời gian mài mòn nứt vỡ cũng mang vẻ đẹp cổ kính riêng, tuyệt đối không

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net