Chương 13: Mê cung quỷ dữ dưới chân miếu cổ (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong ngôi miếu cổ bắt đầu tỏa ra quỷ khí nồng nặc, vậy mà ngay từ lúc đến đây bọn họ không hề cảm nhận được, cũng như không hề nhận ra pho tượng Đại La Xích Nữ ban đầu kia là do con quỷ đó biến thành!

Hồ Nguyên Dương bảo: "Ngươi nói gì thế, đây là miếu thờ Đại La Xích..."

Hắn vừa nói vừa quay đầu nhìn pho tượng, khi trông thấy thứ lù lù ở trước mặt thì lập tức im bặt.

Lúc này, năm người bọn Tần Du đã giải trừ thuật tàng hình bước ra, thấy nàng và những người khác cũng ở đây từ lúc nào, Hồ Nguyên Dương và Đào Tịch đều ngạc nhiên.

Hồ Nguyên Dương tiến về phía nàng, hắn dùng tay áo lau sạch bụi bẩn trên mặt, càng lộ rõ đường nét khôi ngô tuấn tú và ánh mắt sáng như sao, vui vẻ nói: "Tần Du, Phượng Sinh, Diệu Liên, Cổ Nguyệt, các ngươi cũng ở đây nãy giờ hả? Ta hiểu rồi, quả nhiên chúng ta đã bước vào kết giới của quỷ mà không biết, bảo sao bọn ta không cảm nhận được linh lực lẫn tiên khí của các ngươi."

Đúng vậy thật, ban nãy hai người bọn hắn đi vào miếu, nàng cũng không cảm nhận được linh lực và tiên khí cho tới khi nghe tiếng thấy hình. Hóa ra tất cả là do cả đám đang ở trong kết giới, trừ khi con quỷ giăng kết giới tự lộ quỷ khí để diễu võ dương oai, thì bất cứ ai cũng bị mất hoặc giảm khả năng cảm nhận đến mức thấp nhất.

Đào Tịch vung tay tạo đốm lửa điều khiển nó bay lên cao soi sáng ngôi miếu, lúc này mới trông thấy người cuối cùng chậm rãi bước ra từ trong góc tối, đứng lù lù ở phía sau lưng Tần Du hệt như một bóng ma. Cho đến khi nhận ra người đó có đôi mắt màu tím xanh, cùng mái tóc đen óng như lông quạ và làn da trắng bật tông hơn tất cả những người khác, hắn mới thầm thở phào nhẹ nhõm, đồng thời trong lòng hơi căng thẳng, đảo mắt quan sát tổng thể ngôi miếu, nói:

"Hưmmm... Ngay cả Kim Lâm Thiên Thượng Đại Ngự Thần cũng bị nhốt vào kết giới, e rằng thứ ngụ trong miếu này không phải quỷ bình thường..." Hắn liếc sang Tôn Khánh, nói tiếp, "...mà là một con quỷ có đạo hạnh cao thâm, có vẻ rắc rối rồi đây."

Hắn nói đúng không sai, mọi người đều hiểu vấn đề, chỉ là không ngờ tới mọi chuyện lại rắc rối hơn mình tưởng. Hồ Nguyên Dương bỗng giơ tay phải lên, lắc lắc cái tay, nói: "Ta biết nếu bây giờ nói điều này thì không liên quan cho lắm, nhưng, ngươi nắm tay ta làm gì?"

Cổ tay phải của hắn đang bị Đào Tịch đứng bên cạnh nắm lấy, nghe hắn nói xong mới giật mình lật đật bỏ tay ra, chùi chùi tay mình xong mới run rẩy bảo: "Các ngươi không thấy sợ hả? Miếu cổ này vừa tối vừa có quỷ đó, lỡ có cả ma thì sao..."

Nàng nghĩ thầm: "Ma với quỷ con nào đáng sợ hơn hả? Cơ mà chẳng phải ngươi là thần tướng à?"

Bây giờ Hồ Nguyên Dương mới phát hiện sự có mặt của chàng, kinh ngạc thốt lên: "Đôi mắt đó... Ngự Thần? Sao..."

Hắn vừa nói vừa ngó qua nàng, rồi nhìn sang Bạch Phượng Sinh đứng đối diện, tầm mắt bọn họ chạm nhau vài giây, đang nói nửa chừng đột nhiên ngâm miệng không nói nữa. Chỉ gật gật đầu nói:

"Ta hiểu rồi." Ngừng một lát, hắn nói tiếp, "Yêu ma quỷ quái linh lực yếu không dám đến gần, mà loại dám cả gan động thổ trên đầu Thái Tuế thì đúng là rắc rối thật."

Nàng hỏi: "Nguyên Dương, Đào Tịch, trên đường đến đây, các ngươi có gặp phải con yêu quái nào không?"

Hai người bọn họ lắc đầu, Hồ Nguyên Dương đáp: "Không thấy con nào hết, bọn ta chia nhau ra kiểm tra toàn khu rừng, cuối cùng chỉ tìm được cái miếu cổ bỏ hoang này thôi."

Vậy là bên đó cũng giống bọn họ bên này.

Đột nhiên, nàng sực nhớ ra một chuyện, nếu đây là miếu quỷ, vậy cô gái ban nãy vào cầu nguyện...

"Nếu ngài không cho con được hạnh phúc, chi bằng hãy cho con chết đi."

Tần Du chửi thầm một tiếng, nghiến răng đi về phía cửa nhấc chân đạp, lực đạp có thể làm văng hai cánh cửa ra ngoài. Thế nhưng cửa gỗ cũ kỹ chẳng những không hề hấn gì mà vẫn khép chặt, cứ như thể cú đạp ban nãy của nàng chỉ là một cơn gió nhẹ thổi qua.

"Hí hí hí..."

Lúc này, trong miếu bỗng vang lên tiếng cười khúc kha khúc khích chẳng biết phát ra từ đâu. Mọi người lập tức đứng sát vào nhau đề cao cảnh giác, một hồi lâu sau, Hồ Nguyên Dương dường như không chịu đựng nổi nữa, cau mày nói:

"Mặc dù bây giờ không phải là lúc để nói điều này, nhưng, ngươi ôm "đống cứt" không sợ tay chân thối rữa rụng từ từ à?"

Nàng nghe xong ngó qua, thấy Đào Tịch run lẩy bẩy, hai tay ôm chặt cánh tay Hồ Nguyên Dương, toàn thân co rúm lại rúc vào người hắn, nhìn từ trên xuống dưới chẳng có chỗ nào ra dáng thần tướng cả. Hắn sợ đến mức nói năng cũng lắp ba lắp bắp: "B...bây...bây giờ đâu phải là lúc để nói tới chuyện đó, ngươi ngươi ngươi không cảm thấy sợ sao? C...có...có ma, có ma đó!"

Diệu Liên quay sang chỗ khác, mặt không còn chút cảm xúc nói với Cổ Nguyệt: "Xấu hổ quá, giả bộ như không quen biết hắn đi."

Cổ Nguyệt hiếm khi đồng tình, quay mặt theo hướng nàng ta, nói: "Trước giờ ta cũng đâu có quen biết hắn."

Tiếng cười khúc khích gian xảo cứ vang liên hồi không dứt, khi gần khi xa. Nàng nhìn dáo dác xung quanh, tầm mắt lướt qua Đào Tịch đang ôm Hồ Nguyên Dương cứng ngắc, chợt trông thấy một cánh tay xương xẩu thò ra từ trong bóng tối, trước khi nàng kịp phản ứng, nó đã chộp lấy bả vai Đào Tịch!

Hắn hoảng hồn hất cánh tay đó ra, hét toáng lên: "Áaaaaaaaaaa... Maaaaaaaa, có ma có maaaaaa!!! Xin đừng nhát ta, xin đừng nhát ta, cầu xin ngươi đừng nhát ta, ta sợ lắm, đừng nhát ta đừng nhát ta đừng nhát ta mà, ta sợ lắm, ta sợ lắmmmm..."

Đào Tịch đang khóc lóc gào thét inh ỏi, đột nhiên quay phắt ra đằng sau, hét lớn: "Đã bảo là..." Hắn nắm đầu thứ đó lôi ra, thô bạo ném xuống trước mặt, "...ta sợ lắm rồi mà đéo nghe hả!!!"

Tần Du, Tôn Khánh, Bạch Phượng Sinh, Diệu Liên, Cổ Nguyệt, Hồ Nguyên Dương: "..."

Hắn vừa nhấc chân đạp liên tục, vừa gào: "Đù má tởm chết mẹ đi được, tởm chết mẹ đi được!!!"

Đào Tịch đạp mạnh đến mức sàn nhà nứt vỡ ra thành một cái hố, còn con quỷ kia bị hắn đạp đến biến dạng, mặt mày đều bị hắn giẫm nát bấy. Giẫm chết con quỷ kia xong, hắn chạy về bên Hồ Nguyên Dương, ôm cứng ngắc, run rẩy nói:

"Họ Hồ kia, ta đã bảo là không muốn vào đây rồi mà ngươi cứ ép ta, tất cả là tại ngươi, tất cả là tại ngươi! Mau đưa ta ra khỏi đây, mau tìm cách đưa ta ra khỏi đây, ở đây vừa dơ vừa có ma, đáng sợ quá hu hu hức hức..."

Tần Du sầm mặt nói: "Không, ngươi mới là người đáng sợ nhất ở đây á."

Đào Tịch lấy cái mặt ra khỏi ngực Hồ Nguyên Dương, quay lại dòm nàng, nước mắt nước mũi tèm lem, ngơ ngác nói: "Hở???"

Nàng thở dài, thầm nghĩ, ở đây có bảy vị thần, sáu tướng một y, dù con quỷ trong ngôi miếu cổ này mạnh cỡ nào nàng cũng không lo. Điều nàng lo lắng nhất là cô gái đó...

Đúng vào lúc này, một giọng nói đàn ông và đàn bà trộn lẫn vào nhau vang lên:

"Tức lắm phải không? Hí hí... Ta biết, ta biết ngươi đang rất tức giận, nhưng thế thì đã sao, ngươi có thể làm gì ta nào? Há há há há há!!!"

Tràng cười lanh lảnh vừa dứt, nàng còn chưa kịp mở miệng mắng chửi, bỗng nhiên mặt đất dưới lòng bàn chân bắt đầu rung chuyển, bụi đất trên trần nhà rơi lộp độp xuống. Hồ Nguyên Dương túm lấy Đào Tịch bị mất thăng bằng suýt ngã, dùng thân làm cái cột trụ vững cho hắn bám vào, nhìn chẳng khác nào con khỉ đu cây. Cổ Nguyệt đứng bên kia đột nhiên táng đầu Diệu liên đập xuống đất một cái cốp, vừa khéo giúp nàng ta né được khúc gỗ lớn rơi ngay đỉnh đầu, tuy hắn táng không mạnh đến mức vỡ đầu chảy máu, nhưng cũng đủ khiến trán nàng ta sưng một cục đỏ chót. Diệu Liên nổi cáu, lồm cồm bò dậy, bất thình lình gạt chân làm hắn không để ý té bật ngửa, mắng:

"Ngươi định ám sát ta hay gì?"

Cổ Nguyệt nằm bẹp dưới đất, chống chế: "Đâu có, ta vừa mới yểm trợ ngươi đó chứ, ngươi còn lấy oán báo ân!"

Nàng nhịn không được, nói: "Hai ngươi thôi đi, giờ này rồi mà còn cãi nhau cái gì!"

Trận động đất càng lúc càng dữ dội hơn, nàng mất thăng bằng tưởng đâu trượt chân ngã lăn dưới đất thì được hai bàn tay mạnh mẽ đỡ lấy. Hai bàn tay đó là của Tôn Khánh và Bạch Phượng Sinh đang đứng kè nàng ở hai bên, lại nghe bọn họ đồng thanh hỏi:

"Nàng không sao chứ?"

"Ngươi không sao chứ?"

"..."

Tần Du định bảo là mình không sao thì bỗng dưng mặt đất dưới chân tiếp tục chấn động mạnh thêm lần nữa, cả ba người đều lảo đảo. Nàng vội vàng dùng hai tay ôm eo hai người bọn họ lại, cảm nhận được vòng eo thon gọn săn chắc đằng sau lớp vải mềm mại, nàng vô thức ôm cả hai người sát vào người mình, nhân lúc động đất hỗn loạn, tay phải đang ôm Tôn Khánh của nàng không tự chủ được từ từ trượt xuống dưới bóp bóp nhẹ vài cái.

Cơ thể chàng cứng đờ chốc lát, nhanh chóng túm cái tay không yên phận của nàng lại, hơi nghiêng đầu nhìn nàng, vẻ mặt chàng tuy bất ngờ nhưng không tỏ ý tức giận hay trách cứ, mà đôi mắt kia lộ vẻ gấp gáp, giống như đang cố gắng kìm nén điều gì đó hơn.

Sau khi nhận thức được việc xấu mình làm bị phát hiện, nàng quả thật muốn tự tát mình mấy cái, hơi xấu hổ buông tay, giả bộ ngó chỗ khác.

Đúng vào lúc này, mặt đất bắt đầu rạn nứt. Vết nứt hệt như một con rắn, linh hoạt bò trườn khắp bốn phương tám hướng, giống như có tính toán trước, tách bảy người bọn họ ra bảy nơi cách xa nhau, diện tích bên trong miếu cũng theo đó mà giãn rộng ra, nhanh đến mức khiến cả bọn trở tay không kịp. Tôn Khánh toan nhún người nhảy tới chỗ nàng đứng thì bên dưới chỗ vết nứt bỗng sáng rực, nàng và những người khác đưa tay lên che mắt theo phản xạ, trong ngôi miếu cổ tăm tối rất nhanh đã bị ánh sáng chói mắt kia bao trùm.

Khi mọi thứ trở lại bình thường, nàng mở mắt ra mới phát hiện, cảnh vật xung quanh mình đã thay đổi. Nói chính xác hơn là, nàng bị chuyển đến một nơi khác.

Nơi này nằm ngoài miếu, bởi ngước đầu lên có thể thấy bầu trời đêm đen kịt, hoặc cũng có thể là ảo cảnh do con quỷ đó tạo nên. Bốn bề là tường đá lạnh lẽo cao tầm mười trượng, mặt tường xuất hiện nhiều vết nứt và cây leo bám đầy từ trên xuống dưới. Ngay chỗ nàng đứng có ba ngã rẽ, nàng biến ra một đốm lửa, điều khiển cho nó bay lên phía trước soi đường, nhún chân lấy đà nhảy lên thành tường để quan sát toàn cảnh.

Nhưng đầu còn chưa ló qua khỏi bức tường dày hơn ba trượng liền bị một luồng tà khí đánh rơi xuống, thử đi thử lại vài lần mà vẫn không được, thiết nghĩ nó chỉ dồn lực tấn công khi nàng cố leo lên trên thôi, ắt hẳn phải có lý do gì đó, tuy nhiên hiện tại nàng chưa hiểu rõ nơi này, nếu manh động lỡ đâu xảy ra chuyện gì thì trở tay không kịp. Hơn nữa, có khả năng những người khác cũng giống nàng, bị tách ra ở gần đây hoặc bị nhốt ở đâu đó, nên càng không thể manh động được.

Nàng thử dùng thuật Thiên Lý Truyền Âm liên lạc với mọi người, song, kết giới này quá mạnh, ngay cả khi bọn họ cùng ở bên trong kết giới cũng không thể liên lạc được với nhau, đành chọn đại một hướng, dùng đá sỏi dưới chân tường làm dấu rồi mới đi.

Trong không khí toàn là mùi hôi tanh của lũ quỷ, cứ tầm mười lăm hai mươi bước lại có ngã rẽ, lúc rẽ trái lúc rẽ phải, lúc gặp phải ngõ cụt. Quẹo tới quẹo lui, yêu ma quỷ quái chẳng thấy đâu, chỉ thấy nàng sắp lạc đường.

Đi lòng vòng hồi lâu, ngoài tường đá trải dài thì chẳng có nhà cửa, phòng ốc hay bất cứ kiến trúc nào khác, thậm chí còn chẳng tìm được lối ra. Nàng bắt đầu hơi nghi nghi, lập tức dừng bước quay về theo lối cũ, cố gắng tập trung nhớ lại từng ngã rẽ, lẩm bẩm:

"Để coi... hồi nãy đi lên quẹo trái, bây giờ đi về thì quẹo phải ngược lại..."

Nàng hết quẹo trái rồi quẹo phải, vừa đi vừa lầm bầm theo hướng quẹo: "Trái phải trái phải, phải trái phải, trái... Ủa, quẹo chỗ này phải không ta?"

Tần Du dừng bước, đứng tại chỗ cố gắng nhớ đường. Bởi vì bây giờ đối với nàng, cua quẹo nào cũng giống nhau, đi tới đâu cũng cảm thấy đoạn đường đó quen quen, hình như đúng là đoạn nàng đã đi qua rồi, cộng thêm nó có quá nhiều ngã rẽ, ngã ba tư bảy chủ nhật gì đều đủ cả, giống như một cái mê cung khổng lồ vậy. Thế nhưng, nàng đi loanh quanh hơn nửa buổi vẫn chưa tìm được vị trí mình dùng sỏi đá đánh dấu ban đầu nên càng hoang mang.

Nàng nghỉ chân chốc lát, lô gíc lại con đường mình đi nãy giờ, phát hiện có hai vấn đề. Thứ nhất, dãy tường đá cao và dày một cách bất thường, tuy nói là tường đá, song, lại có quá nhiều ngã rẽ, thậm chí nàng đi qua mấy dãy liền mà chẳng thấy cửa, cổng, hay bất kỳ thứ gì khác. Thứ hai, con quỷ kia giăng kết giới, cố tình thiết lập kết giới sao cho nàng không thể nhảy lên trên thành tường đá được, lẽ nào nó sợ sau khi nàng nhảy lên trên sẽ nhìn thấy được cái gì chăng?

Tường cao, vô số ngã rẽ và kết giới ngăn không cho nhảy lên thành tường để quan sát đường sá.

Đường sá...

Một tia sáng chợt lóe lên trong đầu Tần Du, nàng nghĩ thầm: "Phải rồi, đường sá!"

Nếu như nàng không thể leo lên thành tường thì không thể quan sát toàn cảnh đường sá trong khu vực, chứ đừng nói tới việc di chuyển trên cao để tiện bề hành động, mà không thể dò đường thì không thể tìm được lối ra nhanh nhất, bắt buộc phải đi lòng vòng, quẹo từng ngã rẽ. Kiến trúc phức tạp như muốn đánh đố nhau, khiến người ta lạc đường mất phương hướng như thế chỉ có thể là mê cung!

Sau khi đau đầu xác định nơi này chính là mê cung thật, bèn hít sâu một hơi, tự trấn an bản thân rằng đường nào cũng không kinh dị bằng đường Tên Lửa, rồi tiếp tục lê chân mò đường.

Nếu đã không tìm được đường về vị trí cũ, vậy đành chọn đại một hướng khác để đi tiếp.

Chẳng biết qua bao lâu, phía trước lại xuất hiện ngã rẽ. Nàng vuốt ve hai sợi dây tua rua đen óng treo hai chiếc chuông vàng cột trên cán quạt Ám Nguyệt giắt trong đai lưng trước bụng mình, lắng nghe âm thanh chuông vang trong trẻo đong đưa theo từng nhịp bước giữa con đường vắng lặng, nàng lần theo ánh lửa tiến đến gần ngã rẽ.

Vừa ló đầu quẹo vào, Tần Du bị thứ xuất hiện ở đằng trước làm giật nảy mình, lập tức quay người lại, lưng áp sát vách tường, giải trừ pháp lực dập tắt đốm lửa đang bay lơ lửng, cố gắng điều chỉnh nhịp thở của chính mình. Kinh hãi nghĩ thầm: "Thứ quái quỷ gì thế này?!"


*Lời tác giả:
Mình sẽ không nói là phó Nhị tướng quân bị mù đường đâu 😌😌 ~
Mình tin bất cứ cô gái nào cũng không bị mù đường, chỉ là bị lạc vô mê cung đánh phó bản thôi, chúng ta là những chiến binh, dám quẹo dám tìm đường ra, hãy tự hào về bản thân mình! 😇👌

Cảnh báo!!!
Chương sau xuất hiện chi tiết rất có thể sẽ phá nát tam quan của độc giả, Tần Du tuyệt đối không phải kiểu nữ thần ngây thơ nhu mì tay không nhúng chàm, mà chính là loại thù dai nóng tính và 7749 tật xấu khác, xin cân nhắc thật kỹ trước khi đọc, quay đầu là bờ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net