Chương 18: Hồng Tước nhận chủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi cho A Bảo lui ra ngoài, Tần Du xốc chăn ngồi dậy, khoanh chân theo tư thế ngồi thiền, nhắm mắt tập trung hồi lâu. Quả nhiên, ngay từ lúc nàng vừa tỉnh lại, nguồn linh lực dồi dào kỳ lạ lúc ẩn lúc hiện, di chuyển khắp tứ chi này càng lúc càng trở nên rõ rệt, mỗi lúc một mãnh liệt. Nhưng vì hết chuyện này đến chuyện khác đưa nàng từ ngạc nhiên này sang ngạc nhiên khác, xảy ra dồn dập làm nàng bối rối không kịp trở tay, cho nên cũng chẳng có thời gian để ý đến nguồn linh lực đang sục sôi trong người mình.

Nàng vội vã gọi hệ thống: "A lô, chim sẻ gọi đại bàng. Mày đâu rồi, ra đây tao hỏi chút."

Hệ thống lập tức đon đả đáp: "Có mị."

Nàng hỏi: "Những gì diễn ra trong giấc mơ của tao đều là sự thật phải không?"

Hệ thống: "Phải, đó chính là toàn bộ ký ức của "Tần Du" từ lúc mới được sinh ra cho đến khi chết đi."

Nàng nói: "Trong mơ, linh lực của vị tiểu thư này yếu như vậy, tại sao lúc nãy tao kiểm tra thì lại dồi dào đến thế? Cần lời giải thích."

Hệ thống nói: "Bởi vì kí chủ có thiên phú..."

Hệ thống còn chưa kịp dứt lời, nàng đã cắt ngang: "Mày đừng có xạo [bíp–––]!"

Mợ nó, càng lúc càng thấy cái hệ thống này đáng ngờ.

Hệ thống đắc ý nói: "Ta không xạo, ta chỉ nói sự thật. Ở thế giới này, kí chủ vốn có thiên phú, cộng thêm việc may mắn sở hữu được ta nên linh lực tăng cao một cách bất thường như vậy cũng là chuyện bình thường thôi."

Tần Du vô cùng nghi ngờ sự "may mắn" này, nàng buồn bực lầm bầm nói: "Tao mới đến đây, lạ nước lạ cái, mày bảo tao đi săn, tao biết săn kiểu gì?"

Vào rừng? Cưỡi ngựa? Bắn cung? Tất cả đều không phải.

Những người đi săn sẽ ngự kiếm hoặc dùng khinh công đuổi theo con mồi, sử dụng vũ khí hoặc linh lực để hạ nó.

Ở nước Dạ Long, mỗi năm đều tổ chức đi săn một lần, địa điểm theo truyền thống vẫn là thung lũng Chết. Sở dĩ người ta gọi nó là thung lũng Chết vì vùng biển Chết bao bọc xung quanh nó không có sự sống, ngoại trừ những anh tài kiệt xuất ra, những kẻ tầm thường lỡ sa chân vào nơi đây, kết cục là ngay cả cái xác cũng không còn để trở ra nữa.

Chuyến đi săn này ngoài mặt trông có vẻ giống thú vui tao nhã của đám người danh gia vọng tộc, nhưng thực chất là cơ hội để so tài, thăng tiến và thị uy với nhau. Thậm chí còn có kẻ thừa dịp hỗn loạn, giữa chốn hoang vu bốn bề là núi, thần không biết quỷ không hay, thủ tiêu đối phương rồi cướp đi chiến lợi phẩm.

Mục tiêu chính là Cửu Vĩ Hắc Hồ, nó thuộc chủng hồ ly ranh mãnh và nhanh nhẹn nhất, không như Cửu Vĩ Bạch Hồ hiền lành chỉ biết chạy, loài này còn có lực tấn công kinh người. Đương nhiên rất dễ nhận ra Cửu Vĩ Hắc Hồ nhờ màu lông và móng vuốt đen tuyền, đôi mắt màu tím, chín cái đuôi, giữa trán có một viên ngọc màu tím hơi dài, ban đêm viên ngọc đó còn có thể phát ra ánh sáng tím lập lòe ma mị. Nhanh như tia chớp, tấn công điên cuồng như vũ bão chính là những gì người ta đồn đại về Cửu Vĩ Hắc Hồ. Muốn bắt được nó không hề dễ, chẳng những phải dựa vào linh lực mà còn phải dựa vào sự nhạy bén. Cũng có không ít tu sĩ và võ sĩ chết thảm dưới nanh vuốt của nó, một lời khó nói hết.

Chưa kể đến việc sẽ đụng độ những thứ nguy hiểm ngoài ý muốn khác, chẳng hạn như trận hỗn chiến tiêu diệt Bát Kỳ Đại Xà vào ba mươi năm về trước đã diễn ra ngay tại nơi này. Thung lũng Chết là nơi đầm rồng hang hổ, quái vật đáng sợ hơn Bát Kỳ Đại Xà không phải là không có, có điều bình thường loài càng nguy hiểm càng hiếm gặp, trừ khi ngươi tới số thôi.

Hơn nữa, còn rất nhiều nguyên nhân khiến tất cả mọi người bất chấp nguy hiểm rủ nhau đi vào nơi này so tài. Thứ nhất, gia tộc càng lớn thì càng chú trọng cái gọi là thể diện, con người vốn là loài sinh vật càng đứng trên cao càng kiêu ngạo, chẳng ai muốn bị người của gia tộc khác huênh hoang lấn lướt trước mặt mình cả. Thứ hai, nơi nguy hiểm nhất cũng chính là nơi có nhiều bảo vật hiếm thấy nhất, đây là một trong những lý do khiến bao người bất chấp tính mạng lăn lộn ở thung lũng Chết này. Thứ ba, để thể hiện với Huyết Dạ Vương Tôn Khánh, nếu may mắn, con cháu hoặc đệ tử ưu tú của gia tộc bọn họ sẽ có khả năng được đề bạt làm thuộc hạ dưới trướng chàng, may mắn hơn nữa thì được làm cánh tay trái đắc lực của chàng. Khỏi cần nói cũng biết, tương lai người đó sẽ vinh quang hiển hách đến nhường nào, cả gia tộc đó cũng được thơm lây.

Vì sao ư? Bởi vì năm đó, người giết chết Bát Kỳ Đại Xà cứu sống hàng trăm gia tộc chính là chàng, khiến cho cả tu chân giới chấn động một phen, Tứ Tượng và các gia tộc lớn nhỏ khác càng kiêng dè chàng, sau đó tiếp tục trở thành giai thoại được ca tụng khắp nơi. Ngưỡng mộ có, ghen tị có, nhưng chung quy trong lòng mọi người đều có cùng một loại cảm giác – kính sợ.

Tần Du ngẫm nghĩ chốc lát, dường như chợt nhớ ra điều gì đó, nói: "À, tao hỏi thêm một chuyện nữa, Tôn Khánh bao nhiêu tuổi thế? Chàng đẹp trai không?"

Khụ khụ, cái này không thể trách nàng được, không phải mê trai không phải mê trai, nàng chỉ tò mò hóng chuyện trên tinh thần vô cùng trong sáng thôi.

Hệ thống khinh bỉ nàng: "Không nói!"

"..."

Lần đi săn này dựa vào năng lực của bản thân, linh lực mạnh thì mục tiêu là Cửu Vĩ Hắc Hồ hoặc những con lớn hơn khác, còn linh lực yếu thì săn những linh thú nhỏ hơn. Lúc "Tần Du" còn sống, tính cách dịu dàng thùy mị, một lòng chỉ muốn nâng khăn sửa túi cho Nhiếp Đạt, không chuyên tâm tu luyện, vì thế nên linh lực vẫn chẳng có đột phá gì. Cũng may nàng vẫn còn ký ức và cách thức tu luyện của vị tiểu thư đó, tuy nhiên cũng cần ít nhất là vài ngày để làm quen với cơ thể này, bèn thức trắng một đêm ngồi thiền, đả thông kinh mạch.

Sáng hôm sau, Tần Du từ từ mở mắt, chậm rãi ngồi dậy định đi rửa mặt súc miệng, chợt nhớ ra đây không phải nhà mình. Nàng ngồi ngẩn người trước gương, hai mắt dại ra.

Thật khó để có thể hình dung tâm trạng lúc này của nàng, phải nói thế nào đây, giống như nửa đêm đi nhậu về ngủ, khi mở mắt thức dậy, thứ đầu tiên đập vào mắt nàng không phải là khung cảnh quen thuộc mà là một nơi xa lạ, cùng với những con người xa lạ. Tên mình nhưng không phải là tên của mình, khuôn mặt được phản chiếu ở trong gương là mình nhưng chẳng phải là của mình, ngay cả giọng nói này cũng vậy. Cảm giác này thật sự quá đỗi kỳ lạ, mông lung như làn sương mù dày đặc bao phủ quanh nàng. Không ai có thể thấu được loại cảm giác đáng sợ đó, cái loại cảm giác rõ ràng là mình nhưng lại không phải là chính mình.

Tiếng mở cửa phòng kéo mạch suy nghĩ của nàng quay trở về thực tại, giật mình xoay phắt người ra đằng sau, thấy A Bảo đang cầm chậu nước đi đến, vẻ mặt tươi cười nói:

"Tiểu thư dậy sớm vậy."

Nàng gật đầu đáp: "Ừ."

Rồi lặng im để A Bảo giúp nàng rửa mặt, thay quần áo và thay băng vết thương. Thấy A Bảo đưa cho nàng bộ đồ màu trắng, nàng hơi sởn gai óc. Không phải nàng không thích màu trắng, mà là trong giấc mơ về ký ức của "Tần Du", lúc còn sống nàng ta chỉ thích mặc mỗi áo trắng, khi chết đi cũng là một màu trắng đó. Nàng hơi bị ám ảnh, bèn nói:

"Đổi màu đỏ đi." Cho nó tươi một chút.

A Bảo ngạc nhiên nói: "Chẳng phải trước giờ tiểu thư chỉ thích mỗi màu trắng thôi ư? Sao tự dưng lại..."

Nàng đáp: "Mặc mãi màu trắng cũng chán, thay đổi sở thích thôi, có gì không tốt đâu."

A Bảo nói: "Ầy, tiểu thư thay đổi sở thích đột ngột quá. Hiện tại trong tủ đồ chỉ có mỗi áo trắng thôi, tiểu thư chịu khó mặc đỡ vài hôm để nô tì đặt may vài bộ mới nhé."

Nàng bất đắc dĩ gật đầu.

Sau khi ăn mặc chỉnh tề và dùng xong bữa sáng, Tần Du liếc nhìn sang thanh kiếm treo ở gần đó rồi bước đến tháo nó xuống. Nàng cúi đầu nhìn thanh kiếm trong tay mình, đối với người không có chuyên môn như nàng cũng có thể dễ dàng nhìn ra, đây là một thanh bảo kiếm hiếm có khó tìm.

Bao kiếm màu đỏ chạm khắc hoa văn tinh xảo, chính giữa khắc hình một con chim phượng hoàng chín đuôi diễm lệ, trên mắt của nó được khảm một viên hồng ngọc lấp lánh. Nàng nhịn không được rút kiếm ra, thân kiếm dài mảnh hơi cong, ánh kiếm sáng loáng, vân kiếm hình lượn sóng mềm mại, trên kiếm khắc hai chữ "Hồng Tước".

Đang mải mê chiêm ngưỡng thanh tuyệt phẩm bảo kiếm, bỗng một tiếng "xoảng" vang lên, tách trà trong tay A Bảo rơi xuống đất vỡ tan tành. Nàng giật mình ngoảnh đầu lại, chỉ thấy A Bảo mắt chữ O mồm chữ A, kinh ngạc không thôi, đang nhìn trân trân về phía mình.

Nàng khó hiểu hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"

A Bảo chỉ vào thanh kiếm trong tay nàng, lắp bắp nói: "Tiểu, tiểu thư rút nó ra được rồi hả?"

Tần Du nhìn thanh bảo kiếm trong tay, chợt nhớ lại trong giấc mơ, thanh bảo kiếm này được một vị cao nhân rèn ra, trước khi trao cho "Tần Du", vị cao nhân kia từng nói rằng Hồng Tước là một thanh bảo kiếm ngàn năm có một, bởi vì sức mạnh bên trong nó rất lớn. Nhưng bất hạnh thay, "tính tình" nó hết sức kiêu ngạo, nếu linh lực của chủ nhân không đủ cao để chế ngự nó thì nó sẽ không chịu quy phục. Đó cũng là lý do mà "Tần Du" không thể sử dụng được thanh bảo kiếm này, chỉ có thể ngày ngày giắt nó ở bên hông với hi vọng một ngày nào đó Hồng Tước chịu nhận chủ, mãi cho đến khi chết đi, nàng ta vẫn chưa một lần rút kiếm ra được.

Nàng hơi bất ngờ, tra kiếm lại vào vỏ rồi rút ra, lặp đi lặp lại động tác này vài lần, vẫn không thể tin nổi vào mắt mình.

Có vẻ như Hồng Tước mừng rỡ khi tìm được chủ nhân, ánh sáng đỏ tựa như tia lửa điện, liên tục chớp nháy uốn lượn xung quanh nó. Nhìn thì có vẻ nguy hiểm, nhưng bàn tay đang cầm Hồng Tước của nàng lại không hề hấn gì.

A Bảo cũng trợn mắt há hốc mồm: "Tiểu thư, Hồng Tước chịu nhân chủ rồi!!!"

"..."

Má, cảm giác được chọn này là sao?

Tần Du hơi nhíu mày, ánh mắt phức tạp nhìn thanh bảo kiếm nắm trong tay, cảm thấy cứ như mình vừa nhặt được đứa con hời. Chắc có lẽ nguyên nhân là vì nàng đang sở hữu hệ thống, cho nên Hồng Tước mới chịu nhận chủ, nàng cũng không biết phải làm sao, đành bất đắc dĩ giắt Hồng Tước ở bên hông, tâm tình rối rắm rời khỏi phòng cùng với A Bảo. Vừa ra đến đại sảnh, thỉnh an cha mẹ xong, lại nghe A Bảo hớn hở khoe:

"Lão gia, phu nhân, Hồng Tước chịu nhận chủ rồi!"

Tần Thương và Thẩm Tố Tố kinh ngạc, quay sang nhìn nàng, hai người đồng thanh thốt lên: "Cái gì?!"

Nhìn biểu cảm trợn mắt há mồm không thể tin của hai người này, cứ như vừa nghe người ta nói "trời sắp sập tới nơi rồi" vậy.

Nàng giật giật khóe môi, khẽ gật đầu với bọn họ, như để chứng minh cho Tần Thương và Thẩm Tố Tố thấy, nàng đặt một tay lên cán kiếm, rút nó ra. Ánh sáng lạnh lẽo từ lưỡi kiếm hắt lên gương mặt bọn họ, mấy tên người hầu đứng ở gần đó đều trầm trồ khen ngợi không thôi. Hai người bọn họ liếc mắt nhìn nhau, Thẩm Tố Tố dùng khăn tay chặm chặm nước mắt, xúc động khôn nguôi:

"Cuối cùng Hồng Tước cũng chịu nhận chủ rồi, ông trời quả đúng là có mắt mà."

Tần Thương mừng rỡ cười nói: "Đây gọi là trong họa có phúc đó, ha ha ha!!!"

Đám người hầu đều nhao nhao nói: "Chúc mừng lão gia, chúc mừng phu nhân!"

"Chúc mừng tiểu thư cuối cùng cũng thu phục được Hồng Tước!"

"Tiểu thư đúng là tài ba xuất chúng, thu phục được cả thanh kiếm kiêu ngạo nhất tu chân giới này."

"Để ta chống mắt lên xem đám người Huyền Vũ cung phách lối được bao lâu, hừ!"

Tần Du: "..."

Nhắc đến Huyền Vũ cung, ở tu chân giới chẳng có kẻ nào mà không biết Tống gia có hai người con, một trai một gái, tài giỏi hơn người, có thể nói là thiên chi kiêu tử. Đứa con trai đầu lòng là Đại thiếu gia Tống Vân Sinh, tuấn mỹ vô song, văn võ song toàn, hắn còn là một thiên tài võ thuật thông minh xuất chúng. Tiểu muội muội của hắn tên Tống An An, là một đại mỹ nhân thông minh xinh đẹp, cầm kỳ thi họa không ai sánh bằng, hơn nữa nàng còn là nữ chính!

Theo tình tình chạy chạy tình tình theo, trong "Họa Tử Phong", Tống An An đem lòng yêu Lục cung chủ của Thanh Long cung - Lục Minh, nhưng Lục Minh lại một lòng tâm tâm niệm niệm về người vợ quá cố Bạch Uyên. Nàng ta chẳng đoái hoài gì đến nam chính Tôn Khánh, mặc cho chàng năm lần bảy lượt bán mạng vì mình, mãi cho đến khi Tống An An nhận ra tấm chân tình ấy thì chàng đã chết rồi, chết một cách vô cùng thảm thiết.

Tuy rằng hệ thống úp úp mở mở, song, mỗi cái vấn đề nữ chính không yêu nam chính, hại chàng chết thảm cũng đủ để nàng phán một câu: Tác giả xàm lông!

Tác giả viết ra cái thể loại truyện máu chó này chủ yếu chỉ để ngược nam chính. Chắc chắn là ở ngoài đời, tên crush nào đó gây war với người này, nên mới có thể viết ra cuốn tiểu thuyết khiến cho người ta giận sôi máu như thế.

Nàng nói: "Năm nay con sẽ tham gia với tư cách là thợ săn, nhất định sẽ không làm cha mẹ thất vọng."

Tần Thương và Thẩm Tố Tố đồng loạt phun ra một ngụm trà.

Vì sao nàng bảo là "năm nay" á? Bởi vì mọi năm, vị thiên kim đại tiểu thư "Tần Du" này toàn lo việc hậu cần.

Đường đường là truyền nhân tương lai của Chu Tước cung, vậy mà mỗi khi tổ chức đi săn, lại chui rúc trong đám đại phu mà các gia tộc mang theo để chữa thương khi cần thiết. Lý do đơn giản chỉ có một – nàng ta muốn hầu hạ cái tên Nhiếp đại thiếu gia kiêu căng ngạo mạn kia!

Bởi vì linh lực của nàng ta không mạnh không yếu, có tham gia săn cũng chỉ làm vướng chân vị hôn phu thôi. Cộng thêm bản tính yếu đuối nhát gan trời sinh, trông thấy mấy con quái vật kia thì làm sao con tim bé nhỏ có thể chịu đựng nổi? Nhiếp Đạt tính tình nóng nảy lại kiêu ngạo, sao có thể cam tâm chịu thua đám người của gia tộc khác chỉ vì vị hôn thê bất đắc dĩ này? "Tần Du" kia sợ làm hắn vướng tay vướng chân, hơn nữa, với cái tư tưởng nâng khăn sửa túi "khi chàng đói, đã có sẵn chén canh đại bổ nóng hổi do thiếp tự tay nấu", "khi chàng bị thương, thiếp sẽ là người ở bên cạnh săn sóc vết thương cho chàng", vân vân. Thế là "Tần Du" chấp nhận hạ mình làm những việc đó, mặc cho người khác chê cười, nhưng kết quả thì sao? Khi nàng ta tự vẫn nằm mê man mấy ngày liền, Nhiếp Đạt cũng chẳng thèm đến thăm dù chỉ một lần.

Đối với chuyện này, nàng vừa tức thay nàng ta vừa trộm nghĩ, đúng là đàn ông bạc tình.

Nàng nói: "Cha, mẹ, con muốn bế quan tu luyện ba tháng."

Tần Thương và Thẩm Tố Tố lại hết sức bất nhã, bị sặc nước trà.

Chuyến đi săn ở thung lũng Chết lần này gian nan nguy hiểm, cho dù nàng có sẵn linh lực và võ công của "Tần Du" kia, song, nếu lơ là không chịu luyện tập trước thì khi thực chiến sẽ rất bỡ ngỡ, như vậy cực kỳ không ổn. Nàng là người có tính hay lo xa, cho dù không thể khiến mọi chuyện nằm trong tầm kiểm soát của mình, nhưng lúc nào cũng muốn chắc chắn mọi thứ phải luôn trong trạng thái đã sẵn sàng.

Thế là nàng bế quan tu luyện ròng rã suốt ba tháng trời, muốn theo phò tá Đường Tăng đi thỉnh kinh, trước hết phải có bảy mươi hai phép thần thông. Tuy Tần Du không thể giống như Tôn Ngộ Không có bảy mươi hai phép biến hóa, nhưng nàng sẽ cố gắng làm hết sức mình, nếu không thể làm thanh kiếm mang lại chiến thắng cho nam chính thì nhất định cũng phải làm được một tấm khiên để bảo vệ chàng!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net