Chương 19: Huyền môn hội tụ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Tố Tố hơi tức giận, nói: "Đến nước này rồi mà con còn muốn gặp cái tên tiểu tử thối đó sao?"

Tại sao ai cũng chỉ nghĩ đến cái vấn đề đó thế nhỉ?

Sầm mặt một lúc, nàng trả lời bằng giọng ôn hòa: "Mẹ à, mẹ đừng hiểu lầm, con không có hứng thú với hắn, con chỉ hứng thú với Cửu Vĩ Hắc Hồ thôi."

Thẩm Tố Tố ngờ vực, liếc mắt ngó sang A Bảo, nàng ta cũng gật gật đầu lại với bà.

Nghe con gái nói muốn bế quan, Tần Thương và Thẩm Tố Tố lấy làm ngạc nhiên. Đứa con gái trước giờ yếu đuối nhát gan, tính tình đằm thắm dịu dàng không tranh với đời, chỉ thích thêu thùa, nay chẳng những muốn tham gia đi săn, mà còn muốn chuyên tâm tu luyện, không khỏi khiến cho người khác phải bất ngờ. Tần Du vừa mới trở về từ cõi chết, trên người còn bị thương, hơn nữa đang ở giai đoạn khó khăn trong vấn đề tình cảm, Thẩm Tố Tố vô cùng lo lắng, khẽ nói:

"Tiểu..."

Còn chưa kịp nói xong, Tần Thương đã vỗ vai bà, rồi quay sang nói với nàng: "Con biết nghĩ thế là tốt, đi đi, cha mẹ luôn ủng hộ con."

Đợi nàng đi khuất rồi Thẩm Tố Tố mới trách cứ: "Lão gia, sao ông lại nói thế? Thung lũng Chết là nơi nguy hiểm như thế nào có ai mà không biết chứ? Trước giờ linh lực của nó luôn rất yếu, hơn nữa nó còn chưa có kinh nghiệm đi săn, dù thu phục được Hồng Tước cũng chẳng chứng minh được cái gì cả. Vả lại, bây giờ nó đang gặp trục trặc trong vấn đề tình cảm với tên tiểu tử thối kia, nhất thời kích động mất bình tĩnh, đầu óc chưa nghĩ thông suốt, ngộ nhỡ, ngộ nhỡ nó có mệnh hệ gì thì ta biết phải làm sao?"

Tần Thương cầm tay Thẩm Tố Tố, cố gắng khuyên bảo: "Kệ nó đi, tu luyện không tốt sao? Tránh cho ngồi một mình lại nghĩ ngợi lung tung, một thời gian nữa sẽ quên hết những chuyện không vui thôi mà, Tiểu Du của chúng ta đã trưởng thành rồi. Hơn nữa, nó cũng là truyền nhân tương lai, đây là chuyện nên làm và nhất định phải làm. Phu nhân cứ yên tâm, ta sẽ phái người bảo vệ nó, các thuộc hạ và đệ tử Chu Tước cung đông như vậy, tuyệt đối sẽ không để nó xảy ra bất cứ chuyện gì đâu." Tần Du là truyền nhân đời thứ hai mươi tám đó! Mấy khi con gái hồi tâm chuyển ý, sao lại không mừng cho được?

Thẩm Tố Tố ngần ngừ một lúc mới gật đầu đáp: "Cũng mong là vậy."

Ba tháng sau, nàng xuất quan, thu hoạch không nhỏ. Chính bản thân nàng cũng không ngờ rằng linh khí nơi đây lại dồi dào đến thế. Từ một đứa tay trói gà không chặt như nàng ở thời hiện đại, xuyên vào đây lại có thể luyện công đánh nhau các thứ như phim chưởng, quá vi diệu!

Nàng đi dọc theo dãy hành lang dài hẹp, gió thổi mạnh làm cho những tán lá phong va vào nhau xào xạc. Lá đỏ rơi rụng trong sân bay vào hành lang, vài chiếc lá còn nằm rải rác trên sàn gỗ bóng loáng. Nàng nắm lấy một chiếc lá đỏ tươi bị gió thổi vướng vào suối tóc dài đen nhánh của mình, quay đầu nhìn ra ngoài sân.

Chu Tước cung nguy nga tráng lệ, tường đỏ ngói đen, có thể thấy rất nhiều cây phong mọc ở khắp mọi nơi, màu đỏ rợp cả một góc trời, tựa như vùng biển lửa đỏ rực. Phong ở đây rất kỳ lạ, lá đỏ quanh năm, chắc có lẽ do lượng linh khí dồi dào này nên rừng phong mới xum xuê tươi tốt như vậy. Người hầu xung quanh vui vẻ cười nói, nữ đệ tử trắng trắng mềm mềm, nam đệ tử thì khụ khụ, ừm, nói chung là cảnh đẹp ý vui.

Nhẩm tính hôm nay là ngày đi săn ở thung lũng Chết, Tần Du vội vã trở về phòng thay quần áo, chuẩn bị lên đường.

Ngoài đại sảnh, Tần Thương, Thẩm Tố Tố và đám người hầu xúm lại vây quanh một đống rương vàng to đùng, nào là gấm vóc lụa là, nào là linh chi thảo dược quý giá, nào là bảo vật hiếm lạ. Nhưng nét mặt người nào người nấy đều khó coi như nhau.

Thẩm Tố Tố hỏi: "Chúng ta có nên trả lại hay không?"

Tần Thương đáp: "Đương nhiên là phải trả rồi, hừ!" Ông quay sang nói với đám người hầu, "Các ngươi đừng để tiểu thư biết chuyện này."

Đám người hầu đồng thanh đáp: "Vâng."

Tần Thương nói: "Càng ít nhắc đến họ Nhiếp càng tốt, kẻo nó lại đau lòng."

Đám người hầu nhìn nhau, gật đầu lia lịa.

Suốt ba tháng nay, Nhiếp cung chủ Nhiếp Kính Phong và phu nhân Triệu Hoa đích thân đến thăm Tần Du, muốn tạ lỗi thay đứa con trai, thế nhưng lúc đó nàng đã bế quan mất rồi, nên bọn họ chỉ gặp được vợ chồng Tần Thương. Mặc dù Tần gia bỏ qua, không làm lớn chuyện, song, Nhiếp gia vẫn thường xuyên phái người đến tặng rất nhiều lễ vật, lần nào cũng bị từ chối trả về vậy mà bọn họ vẫn kiên trì gửi đi, cách ba ngày lại gửi rương lớn rương nhỏ, lần này cũng không ngoại lệ, quả thật hết sức phiền toái.

Ai cũng biết, hai nhà Tần - Nhiếp có mối quan hệ khá tốt. Năm đó Thẩm Tố Tố mang thai, trong buổi yến tiệc, Triệu Hoa vui miệng nói nếu nàng sinh con trai thì cho hai đứa nhỏ kết nghĩa huynh đệ, nếu sinh con gái thì kết tóc làm phu thê. Cuối cùng, Thẩm Tố Tố sinh con gái, thế là bọn họ hứa hôn. Đối với Tần Du mà nói, hứa hôn kiểu này quá gượng ép, tình cảm là phải do đôi bên tình nguyện, bậc trưởng bối làm thế chỉ khổ thân cho mấy đứa nhỏ thôi.

Nàng thay một bộ đồ màu đỏ, tay áo dài rộng thùng thình, dưới đuôi áo chấm đất là ba dải lụa đỏ dài thướt tha, đầu cài trâm vàng tinh xảo, tôn lên nước da trắng như bạch ngọc. Bên hông đeo một miếng ngọc bội san hô đỏ khắc hình chim phượng hoàng chín đuôi có tua rua dài màu đen.

Nàng ngắm nghía khuôn mặt mình trong gương một hồi, thầm cảm thán đây quả đúng là dung mạo đoan trang thùy mị chuẩn mực của tiểu thư khuê các thời xưa.

Nhưng nàng không phải "Tần Du".

Nàng bèn cầm chì kẻ cho đuôi mắt và đuôi lông mày xếch lên, thoạt nhìn ánh mắt đã sắc sảo hơn trước rất nhiều, bờ môi cong được tô điểm tỉ mỉ trở nên đỏ mọng quyến rũ, suối tóc đen như mực xõa dài qua khỏi mông, tăng thêm mấy phần kiều diễm.

Nàng vừa chải tóc vừa nghĩ: Sao A Bảo đi lấy điểm tâm lâu quá vậy nhỉ?

Đúng lúc này, tì nữ A Bảo vừa bước vào, ánh mắt lướt qua nhìn nàng một cái, suýt đánh rơi cả dĩa điểm tâm trong tay. Người trước mặt sắc sảo diễm lệ, trút bỏ vẻ ngoài dịu dàng thùy mị trước đây, thay vào đó là vẻ lạnh lùng có phần nóng nảy không kiên nhẫn. Rõ ràng cùng là một người, nhưng khí chất lại khác nhau đến một trời một vực.

Tần Du xoay người lại, nhíu mày hỏi: "Sao thế?" Lẽ nào mình trang điểm quá tay rồi ư?

Ngây người chốc lát, A Bảo há mồm đáp: "Tiểu, tiểu thư... Không ngờ người rất hợp với màu đỏ nha, suýt tí nữa nô tì không nhận ra."

"..."

Không nhận ra mới tốt!

Nàng qua loa ăn xong điểm tâm rồi mang theo Hồng Tước ra ngoài. Vừa đến đại sảnh đã trông thấy một đám người hầu bu quanh mấy cái rương lớn, nàng cũng tò mò lại gần xem thử, đám người hầu thấy nàng đi tới vội vàng tản ra. Trong rương toàn là vàng bạc châu báu và bảo vật hiếm có, nàng nhìn lướt qua một lượt, tầm mắt dừng lại trên một chiếc quạt.

Nàng cầm lên ngắm nghía, quạt màu đen bóng, hai mặt trước và sau của nan quạt được chạm khắc hoa văn chim phượng hoàng chín đuôi và lá phong tinh xảo, nhìn kỹ có thể thấy hai chữ "Hắc Ảnh" khắc chìm ở trên thân chim, cán quạt treo một cái chuông bạc và hai sợi dây tua rua đen óng. Khi xòe quạt ra nàng mới biết, đây không phải là quạt giấy mà là quạt xếp chạm rỗng. Chiếc quạt này hoàn toàn được chế tạo bằng sừng linh thú màu đen, mỗi nan quạt đều được tỉ mỉ chạm khắc hoa văn lá phong ở nửa phần trên, nửa phần dưới khắc chìm hình một con chim phượng hoàng chín đuôi dát vàng óng ánh. Trên tay nàng còn cảm nhận được nguồn linh khí như có như không tỏa ra xung quanh, có thể nói nó là một món pháp bảo rất có giá trị, nàng hỏi:

"Cha, mẹ, bảo quạt này là cho con sao?"

Tần Thương và Thẩm Tố Tố nhìn nhau rồi gật đầu: Đúng là cho con, nhưng không phải là của bọn ta cho con nha!

Tần Du không hề để ý đến hai ông bà già và đám người hầu đang đưa mắt nhìn nhau ra hiệu bảo nhau im lặng, vui vẻ nói: "Cảm ơn cha mẹ!" Rồi giắt chiếc quạt ở trên đai lưng trước bụng.

Tần Thương tằng hắng một tiếng, nói: "Đến giờ rồi, tất cả hành lý đều đã được chuẩn bị xong xuôi hết, mau xuất phát thôi."

Nàng đáp: "Vâng."

Thế là Tần Thương và Thẩm Tố Tố tiễn nàng ra cửa, dặn dò con gái cưng vài câu xong rồi mới thả đi. Đám người hầu, thuộc hạ và môn sinh ở Chu Tước cung nối đuôi nhau thành hàng dài đi ra khỏi cổng chính. Trên đường đi, ai nấy đều nhìn nàng bằng ánh mắt như "không thể tin được", khiến cho nàng hơi mất tự nhiên. Bước lên xe ngựa nàng mới thở hắt ra một hơi, xe ngựa cứ thế lăn bánh thẳng tiến đến Bách Long đài ở Hắc Long vương phủ.

Bách Long Đài là mảnh đất rộng lớn được tách ra từ một phần trong địa bàn Hắc Long vương phủ, tức vương phủ của Tôn Khánh.

Tuy rằng nơi đó không xa lắm, nhưng với người chưa từng đi xe ngựa như Tần Du mà nói, việc lắc lư xóc nảy suốt chặn đường dài như vậy quả thật là cực hình. Nàng nghiêng đầu gác tay lên cạnh cửa sổ, hơi nhíu mày.

Gió thổi tung tấm màn lụa mỏng màu đỏ che ô cửa sổ, thấp thoáng có thể nhìn thấy đoàn người mặc quần áo đỏ tươi, cưỡi ngựa trắng nắm dây cương vàng, vài người còn cầm theo một cây cờ trắng thêu hình chim phượng hoàng chín đuôi màu đỏ đi thành hàng dài, bên hông mỗi người đều đeo ngọc bội san hô đỏ khắc gia huy giống như nàng, họ chính là người của Chu Tước cung.

Cảnh tượng hết sức phô trương này, cộng thêm người nào người nấy đều một thân đồ đỏ lồng lộn, khiến nàng liên tưởng đến đám rước dâu linh đình, còn mình là tân nương sắp được gả đi.

Xe ngựa dừng lại, xem ra đã đến nơi rồi. Tấm màn lụa mỏng được hai tì nữ cúi đầu quỳ ở hai bên vén lên, nàng khom lưng bước xuống, A Bảo đứng phía dưới chìa hai tay ra đỡ lấy nàng.

Sau khi đi lên bậc thang cuối cùng trong cả trăm bậc thang dài đằng đẵng kia, Tần Du ngẩng đầu nhìn lên, thấy phía trên cổng treo một tấm bảng bằng gỗ đen cực lớn, mặt trước đề ba chữ "Bách Long Đài" rồng bay phượng múa. Bên cạnh cổng lớn đặt một pho tượng rồng hai đầu khổng lồ đen nhánh được điêu khắc tỉ mỉ, chi tiết đến từng cái vảy rồng. Bên trái theo hướng nàng đứng là phần thân trên, gồm hai chân trước và hai cái đầu hung mãnh với đôi mắt sắc lẻm cực kỳ có hồn, nhe nanh múa vuốt, tựa như đang gầm rống hù dọa những ai bước vào địa bàn của nó vậy. Phần bụng nó vòng lên tấm bảng, trên lưng là đôi cánh to sải rộng, hình dáng giống hệt cánh dơi. Bên phải là phần chân sau, một chân bấu lên tường, chân còn lại bị khóa bằng một cái còng sắt đen nhánh còn nguyên sợi xích đứt đoạn, đạp lên khối hình cầu to lớn tượng trưng cho viên ngọc, chiếc đuôi dài nhọn cũng quấn quanh viên ngọc đó.

Bức tường đen cao mười ba trượng, trên đỉnh tường cách một khoảng cắm một ngọn cờ đen, trên mặt cờ thêu hình con rồng hai đầu bằng chỉ bạc quay sang hai hướng. Đầu bên trái ánh mắt dữ dằn hung tợn, nhe nhanh phun lửa, đầu bên phải nhắm mắt im lìm như đang ngủ, trông chẳng khác nào một pháo đài bất khả xâm phạm.

Hai tên lính canh cổng cao to lực lưỡng, toàn thân mặc đồ đen, đầu đội mũ trúc rộng vành che hết nửa gương mặt trên, nửa mặt dưới đeo một tấm mặt nạ quỷ màu đen nhe nanh trề môi tựa như giận lại tựa như mếu, tay cầm trường thương được chế tác cầu kỳ.

Thấy bọn họ đến, hai tên gác cổng kia bước đến trước cổng, trở tay dùng cán thương đồng loạt đập vào hai bên vòng gõ cửa hình đầu rồng đang nhắm mắt, rót một luồng linh lực vào, mắt rồng vốn dĩ đang nhắm nghiền đột nhiên mở ra.

Cánh cổng lớn từ từ mở toang, tất cả mọi người chậm rãi bước qua ngưỡng cửa Bách Long đài, thoáng chốc đã nghe được tiếng người cười nói huyên náo ở bên trong. Vậy mà ban nãy đứng ở ngoài cổng yên ắng đến nỗi chẳng nghe được tiếng muỗi kêu, Tần Du cứ ngỡ Chu Tước cung đến đầu tiên, không ngờ đã có rất nhiều người đến trước rồi. Vừa bước vào, bỗng nhiên, một tiếng "bíp –––" quen thuộc vang lên:

"Chúc mừng kí chủ đã hoàn thành nhiệm vụ sơ cấp – Tham gia săn quái ở thung lũng Chết, cộng 50 điểm, kích hoạt chức năng Phân Tích."

"..."

Chỉ vậy thôi đó hả???

Bố khỉ! Nàng còn tưởng phải lăn lộn săn quái gì gì đó mới xong nhiệm vụ, hại nàng khổ luyện ròng rã suốt ba tháng trời, cực như một con cún!

Nghĩ đi nghĩ lại, chuyện khổ luyện cũng không thể tránh khỏi, dù sao muốn đi theo phò tá nam chính thì bản thân mình cũng đâu thể yếu kém hơn người khác được.

Tự thông não xong, nàng rút Hắc Ảnh giắt trên đai lưng ra vỗ vỗ vào lòng bàn tay trái, chuông bạc treo lủng lẳng ở cán quạt cũng theo động tác đó mà vang lên chuỗi âm thanh trong trẻo dễ nghe. Phía trước có một đám người đông đúc, vài thuộc hạ đứng trong hàng ngũ còn cầm theo lá cờ thêu hình rồng cuộn màu xanh lục bay phấp phới, đám người này là người của Thanh Long cung. Một vài tiểu bối và trưởng bối đều đeo ngọc bội phỉ thúy khắc hình rồng cuộn đạp mây bên hông.

Ở Thanh Long cung, chỉ có người trong gia tộc mới được đeo ngọc bội khắc gia huy mà thôi, còn người ngoài thì không được đeo loại ngọc bội đó. Nghe nói, tất cả những người trong Thanh Long cung, đều có xăm gia huy rồng xanh cuộn mình đạp mây trên lưng. Cũng có tin đồn, nếu hình xăm trên lưng họ chuyển thành màu đen, có nghĩa là họ đã mất đi lần đầu tiên rồi. Không rõ thực hư ra sao, chỉ nghe đồn vậy thôi.

Gần đó cũng có rất nhiều cờ hiệu của các gia tộc khác, đương nhiên nổi bật nhất trong các gia tộc lớn nhỏ đang có mặt tại đây chính là bốn lá cờ của Tứ Tượng: Rồng xanh cuộn mình đạp mây của Thanh Long cung, hổ trắng gặm một đóa hoa nhỏ của Bạch Hổ cung, phượng hoàng lửa chín đuôi đỏ rực của Chu Tước cung và con rắn quấn quanh con rùa của Huyền Vũ cung. Nhắc đến cờ của Tứ Tượng thì không thể không nhắc đến lá cờ đen hình con rồng hai đầu, một đầu phun lửa một đầu ngủ yên được thêu bằng chỉ bạc của Hắc Long vương phủ, được cắm chễm chệ ở khắp mọi nơi trong hoàng thành nước Dạ Long.

Nhìn bốn lá cờ nổi bật giữa hàng trăm lá cờ, nàng nghĩ thầm: "Không hổ danh là "Tứ Đại Thần Thú" trong truyền thuyết."

Tần Du đi lướt qua, tay áo rộng thùng thình và ba dải lụa đỏ ở đuôi áo tung bay theo gió, chợt cảm giác được có một người đứng trong đám đông đang nhìn mình. Nàng quay đầu nhìn lại, vẻ mặt người kia thoáng hiện lên sự kinh ngạc, sau đó gật đầu chào, mặc dù không hiểu gì, nhưng nàng cũng gật đầu chào lại. Người kia phải nói là nổi bật nhất trong đám người Thanh Long cung, tóc đen xõa dài, cao ráo trắng trẻo, cực kỳ anh tuấn, gương mặt lại đoan chính, tay cầm trường kiếm, tướng mạo nho nhã như công tử nhà văn, không hề giống với võ tướng con nhà võ. Vừa khéo mới tậu được chức năng "Phân Tích", nàng bật lên xài thử, quả nhiên, một khung hình lớn hiện lên trên đầu người kia, còn có cả mũi tên chỉ xuống nữa.

Nàng nhíu mày đọc thầm dòng chữ trong khung: Lục cung chủ Thanh Long cung - Lục Minh, người tình trong mộng của nữ chính, dù người vợ quá cố Bạch Uyên đã mất ba năm nhưng vẫn chưa hề có ý muốn tái hôn, vũ khí sử dụng là trường kiếm. (Nguồn Wikipedia)

Con lợn gợi tình?

"Nguồn Wikipedia" là cái lông gì? Bố nó mở chức năng "Phân Tích" là phân tích kiểu này đó hả? Hệ thống lừa đảo!!!

Nàng sầm mặt, thô bạo đóng khung phân tích lại, sau đó bung quạt, quạt bay đi sự ức chế trong lòng, quyết định ném cái chức năng phân tích này vào lãnh cung.

Ở đây quá ồn ào, bình thường nàng ghét nhất những nơi đông người, thế là đành lặng lẽ tìm một chỗ vắng vẻ, đến chỗ hồ nước lớn ở gần đó đứng hóng gió.

Nhìn cá trong hồ bơi qua bơi lại, bất giác thở dài một hơi. Mà một hơi này còn chưa kịp thở ra, thì đột nhiên có một bàn tay từ phía sau chộp lấy vai nàng!


*Lời tác giả:
Khánh nhi sắp xuất hiện rồi 😆 ~
P/S: Mấy hôm nay nhức lưng quá, còn phải làm lại cái bìa truyện, mình xin nghỉ hết tuần để tập trung làm bìa cho xong nha, xin lỗi mọi người 🥺🥺
Sắp set VIP thu phí, rất hi vọng được mọi người ủng hộ!
Hẹn gặp lại vào tuần sau ♥


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net