Chương 20: Lênh đênh trên biển Chết (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tần Du đanh mặt, quay phắt người lại, trở tay dùng quạt nhắm thẳng vào yết hầu của người nọ mà đánh tới!

Người nọ nghiêng mình né đòn nhanh như chớp, đợi cho đến khi nàng nhìn kỹ lại, mới nhận ra người nọ chính là Đại thiếu gia của Nhiếp gia - Nhiếp Đạt, bèn thu quạt về.

Nhiếp Đạt mặc một thân áo gấm tay hẹp cổ tròn màu trắng, thêu hoa văn chìm tinh tế bằng chỉ bạc, đai lưng vàng nạm ngọc đen tôn lên sự quý phái và vòng eo rắn chắc. Nước da màu lúa mạch khỏe khoắn, đường nét khuôn mặt khôi ngô tuấn tú, ánh mắt sắc bén, tóc búi cao cài trâm ngọc, bên hông đeo trường kiếm và ngọc bội khắc gia huy Bạch Hổ cung. Đôi mắt màu hổ phách càng tăng thêm sự cao ngạo, dường như đối với bất cứ ai hắn cũng chỉ nhìn bằng nửa con mắt.

Trên ngón trỏ tay phải của hắn còn đeo một chiếc nhẫn vàng nạm ngọc, ở Bạch Hổ cung, vị trí đeo nhẫn rất quan trọng, chỉ có con cháu trong gia tộc mới được đeo ở ngón trỏ tay phải. Nếu là môn đệ quý tộc thì đeo ở ngón giữa tay phải, môn đệ gia tộc nhỏ hơn đeo ở ngón giữa tay trái, nếu là cung chủ thì sẽ đeo một chiếc nhẫn đặc biệt được truyền từ đời này sang đời khác ở ngón cái.

Mà lúc này, Nhiếp Đạt cũng đang nhíu mày nhìn nàng không chớp mắt. Sau khi đánh giá sự thay đổi lớn đáng ngạc nhiên của nàng sau bao ngày không gặp, hắn mới đơ mặt mở miệng hỏi một câu không đầu không đuôi, bộ dạng rất chi là miễn cưỡng:

"Vết thương sao rồi?"

Mặc dù Nhiếp Đạt cao ngạo, tính tình không tốt, nhưng quả thật hắn có tướng mạo quá ưa nhìn. Đối với người yêu cái đẹp như Tần Du mà nói, mỹ sắc đang đứng chình ình trước mặt, há có thể không bị hớp hồn?

Nghĩ tới đây, nàng tự tát cho mình mấy phát vào mặt ở trong lòng, chấn chỉnh lại lương tâm, nghiêm túc phân tích vấn đề rồi mới cảm thấy hơi buồn cười. Trước đó "Tần Du" kia tự sát nằm liệt giường, hắn chẳng thèm đoái hoài, cũng không đến thăm nàng ta lấy một lần, bây giờ vô tình chạm mặt lại hỏi thăm sức khỏe một cách tỉnh bơ như thế, nàng không khỏi ức chế thay cho người đã khuất, ngoài mặt vẫn hữu lễ đáp:

"Không dám làm phiền Nhiếp đại thiếu gia quan tâm, ta đã khỏi từ lâu rồi."

Nhiếp Đạt hơi kinh ngạc, sững người chốc lát, cuối cùng vẫn không nhịn được, bảo: "Ngươi biết nói dối từ khi nào vậy?"

Dứt lời, hắn túm lấy tay trái của nàng giơ lên, tay áo rộng thùng thình trượt xuống, để lộ ra từng lớp băng vải trắng muốt quấn quanh trên cổ tay nàng. Bị hắn hiểu lầm khiến nàng hơi bối rối, đúng là miệng vết thương đã lành, chẳng qua chỉ để lại sẹo lồi lõm hơi khó coi, A Bảo thấy vậy mới lấy băng vải quấn lại cho nàng nhằm che đi vết sẹo xấu xí kia.

Chẳng lẽ nói với hắn là vợ hụt của thím chơi ngu để lại sẹo sao? Cảm thấy nói thế nào cũng không đúng lắm, mà chả cần thiết phải nhiều lời làm gì, nàng rút tay về, chỉnh lại băng vải quấn trên tay mình, nói:

"Nam nữ thụ thụ bất thân, xin Nhiếp đại thiếu gia tự trọng."

Lần này, đến lượt Nhiếp Đạt bối rối, sắc mặt thoáng chốc trở nên khó coi, trầm giọng đáp: "Xin lỗi, thất lễ rồi."

"..."

Hai người nói đến đây đều bắt đầu trở nên gượng gạo, bây giờ Nhiếp Đạt mới để ý đến chiếc quạt đen tuyền nàng đang cầm. Hắn định mở miệng nói gì đó với nàng, nhưng chưa kịp nói nàng đã chắp tay trước mặt hành lễ, hơi nghiêng đầu, rũ mắt nhìn về hướng khác, nói:

"Nếu như không có việc gì thì ta trở về hàng ngũ đây."

"..." Nhiếp Đạt cảm thấy Tần Du bây giờ quá khác với trước kia, không những lạnh lùng xa cách mà còn nóng nảy nữa. Hắn cho rằng nàng còn đang tổn thương vì bị mình thoái hôn, cũng chẳng biết nên nói gì, đành chắp tay hành lễ rồi xoay người rời đi.

Tần Du không về hàng ngũ ngay, mà sải bước dạo thêm vài vòng. Nàng vừa đi vừa nghĩ bụng: Mặc dù vị Nhiếp đại thiếu gia này là nhân tài kiệt xuất, song, tính tình kiêu căng ngạo mạn, chả hiểu nổi hắn có chỗ nào tốt để vị tiểu thư "Tần Du" kia thích đến như vậy. Suy đi nghĩ lại, chắc hẳn là do khuôn mặt đẹp trai đó rồi, nàng nhìn còn thích, huống chi là nàng ta.

Lúc còn ở thế giới hiện đại, ra đường muốn thấy trai đẹp thì y như mò kim đáy biển, chỉ có thể ngắm mấy nam thần qua màn ảnh. Bây giờ đã khác, chẳng cần tìm đâu xa, mỹ nhân vờn quanh, trăm hoa khoe sắc, muôn màu muôn vẻ, Tần Du có cảm giác ngay cả tuổi thọ cũng muốn tăng lên.

Đi lòng vòng hóng hớt nãy giờ mà vẫn chưa thấy nam chính đâu, nàng ngó qua hàng ngũ phía bên kia, tầm mắt dừng lại ở trên người vị thiên kim tiểu thư mặc áo trắng đứng đằng xa, da trắng như sứ, mắt liễu mày ngài, khóe môi cong cong ẩn ẩn ý cười, dung nhan mỹ lệ rung động lòng người, quả là tuyệt thế giai nhân trăm năm có một. Cho dù là kẻ có trí nhớ kém như nàng, chỉ cần liếc mắt sơ qua thì cả đời này cũng khó quên được nàng ta.

Không đợi nàng suy đoán, giọng nói của hệ thống chợt vang lên: "Cộng 5 điểm gặp mặt nữ chính Tống An An."

"..."

Gặp mặt mà cũng tính điểm hả? Hơn nữa, còn cộng ít điểm như vậy. Đến tận giờ nàng vẫn không tài nào hiểu được cách tính điểm của hệ thống.

Tần Du thầm cảm thán, nhan sắc khuynh quốc khuynh thành cỡ đó, chẳng trách nam chính Tôn Khánh bỏ mạng vì nàng ta.

Mải mê thả hồn ngắm người đẹp bên kia, thì bên đây tiếng tù và thổi lên vang dội, lôi mạch suy nghĩ của nàng trở về. Nàng quay ra đằng sau, ngước mặt lên, trông thấy hai người đàn ông lực lưỡng, toàn thân mặc giáp đen, áo choàng đen bay phần phật trong gió, nửa mặt trên bị tấm mặt nạ quỷ bằng sắt che khuất, chỉ để lộ ra nửa khuôn mặt dưới, đứng đối diện nhau trên hai cột đá cao ba trượng cách nhau khoảng mười thước, hai tay nâng tù và bằng ngà voi rất to, dùng sức thổi.

Trên tù và khắc đầy hình thù kỳ lạ, nhưng nổi bật nhất vẫn là con rồng hai đầu – gia huy Hắc Long vương phủ được điêu khắc ở giữa. Tiếng tù và "ù ù" kéo dài đến đinh tai nhức óc, vừa lớn vừa trầm, vang vọng khắp bầu trời, thu hút sự chú ý của đám đông đứng lúc nhúc phía dưới.

Nàng được hai đệ tử Chu Tước cung đưa về chỗ, tất cả mọi người đều tự giác xếp hàng ngay ngắn, bốn ngọn cờ lớn của Tứ Tượng dẫn đầu, theo sau là các gia tộc lớn nhỏ khác. Thanh Long cung và Bạch Hổ cung đứng bên trái, Chu Tước cung và Huyền Vũ cung đứng bên phải, các gia tộc lớn nhỏ khác cũng chia đôi, dạt ra hai bên giống như vậy.

Lát sau, đoàn người mặc giáp đen đi tới, hai người dẫn đầu cầm cờ Hắc Long vương phủ, tiếp đó là mười sáu người mặc đồ đen đeo mặt nạ quỷ, khiêng chiếc kiệu lớn đen tuyền cực kỳ hoa lệ, mái che kiệu có tua rua đen rũ xuống đong đưa theo từng nhịp bước, màn mỏng che xung quanh cũng thuần một màu đen u ám.

Mấy tiểu cô nương đứng gần đó vừa hào hứng vừa tò mò ngửa mặt nhìn lên, những đôi mắt to tròn xinh đẹp dõi theo người ngồi bên trong chiếc kiệu không chớp lấy một cái. Tần Du cũng tò mò ngó theo, chỉ thấy thấp thoáng có một bóng người mờ ảo ngồi đằng sau tấm màn, kiệu đen lướt qua, nàng vô tình ngửi được mùi hương thoang thoảng dìu dịu tỏa ra từ bên trong chiếc kiệu kia, mùi hương dịu nhẹ, nhưng hiện hữu rõ ràng, làm say lòng người.

Nàng thầm nghĩ: "Chẳng lẽ trong kiệu đốt trầm hương? Nhưng mùi này đâu giống mùi trầm hương, vậy rốt cuộc là mùi gì?"

Tuy rằng mùi thơm dễ chịu, song, nghĩ đến độ tuổi của nam chính mà nàng đã suy đoán trước đó, tưởng tượng đến khuôn mặt già nua nhăn nheo cộng thêm cái bụng bia của chàng, bao nhiêu hứng thú về mùi hương nàng ngửi được đều tan tành theo mây khói, cảm xúc lâng lâng khó tả ban nãy cũng giảm xuống còn âm.

Hệ thống tiếp tục báo: "Cộng 10 điểm gặp mặt nam chính Tôn Khánh."

Tần Du trời sinh yêu cái đẹp lại cắn môi nghĩ: "Lẽ ra nên cộng hết 15 điểm cho nữ chính, nam chính khỏi cộng cũng được!"

Theo sau chiếc kiệu hoa lệ đi qua là binh lính Hắc Long vương phủ, ai nấy đều mặc giáp đen, mặt nạ quỷ bằng sắt che nửa mặt trên, tay vịn lên trường kiếm giắt bên hông, bước chân giẫm dưới đất "rầm rập rầm rập" đều đều. Nhìn từ trên xuống, đám binh lính hệt như con rồng đen dài đang uốn lượn, cảnh tượng này vừa oai nghiêm choáng ngợp lại vừa tà, chẳng những khiến cho người ta kính sợ mà còn rợn hết cả tóc gáy.

Sau khi binh lính Hắc Long vương phủ sắp xếp đội hình đâu vào đấy, tiếng bước chân rầm rập cũng ngừng, thay vào đó là sự im lặng đáng sợ, đến nỗi có thể nghe thấy tiếng cây kim rơi xuống trên mặt đất. Hồi lâu sau, giọng nói trầm thấp cách một lớp mặt nạ vang lên từ đằng sau tấm màn mỏng, giọng nói kia hơi lạnh lùng nhưng không khó nghe cho lắm. Vì cách một lớp mặt nạ và phát ra từ xa, nên chẳng thể đoán được là giọng của thanh niên hay lão già, phỏng chừng cùng lắm cũng chỉ cỡ trung niên. Âm thanh phát ra từ người có nội lực thâm hậu quả nhiên truyền ra cực lớn:

"Đại hội săn quái hằng năm ở thung lũng Chết đã không còn xa lạ gì, nhưng lần này, mục tiêu bản quân nhắm đến không chỉ là Cửu Vĩ Hắc Hồ, mà còn là Bạch Tường Vân ở động Tinh Linh. Nếu ai mang về được một đóa Bạch Tường Vân, bản quân sẽ trọng thưởng."

Mọi người liếc nhìn nhau, mặt mày ai nấy đều rất mâu thuẫn, vừa hào hứng vừa hoang mang, tiếng xì xào bàn tán lập tức rộ lên. Thấy sắc mặt nghiêm túc của đám người xung quanh, nàng bèn lục lại đống thông tin có sẵn trong hệ thống để xem thử.

Bạch Tường Vân là thánh vật của động Tinh Linh, loài hoa này trong suốt như thủy tinh, xung quanh tỏa ra vầng sáng lấp lánh như kim cương, một trăm năm mới nở một lần. Mặc dù nói là hoa nhưng nó không có mùi, cũng chẳng có công dụng cải tử hoàn sinh hay gia tăng công lực gì cả, tuy nhiên nó lại là nguồn duy trì sự sống cho động Tinh Linh.

Song, thứ ở trong hang động Tinh Linh mới thật sự đáng sợ. Nghe đâu, hang động đó trấn giữ hai con yêu thú đạo hạnh ngàn năm hết sức hung tàn, bởi vì chướng khí tỏa ra từ Tử Thạch Anh rất nặng, nếu ai bước vào, dù võ công cao cường cách mấy cũng bị áp chế bảy phần công lực, còn yêu ma quỷ quái đạo hạnh cao thâm cỡ nào cũng sẽ tạm thời bị mất đi pháp lực. Thử hỏi, một khi linh lực bị áp chế, lại gặp phải hai con yêu thú hung tàn thì làm sao toàn mạng trở ra?

Tôn Khánh muốn Bạch Tường Vân – thứ chẳng có công dụng gì, đã vậy còn nằm ở nơi hung hiểm như động Tinh Linh, nếu Tần Du đoán không lầm, rất có thể chàng muốn mượn dịp này để thử xem trong đám gia tộc khắp tu chân giới, liệu có ai đủ bản lĩnh đó hay không. Trọng thưởng là chuyện nhỏ, chuyện quan trọng là trong tương lai, người đó rất có thể sẽ trở thành cánh tay trái đắc lực bên cạnh chàng.

Đoàn người bắt đầu khởi hành, tất cả mọi người đều đi bộ về phía trước một quãng đường, đương nhiên, chàng vẫn ngồi chễm chệ trên kiệu. Trước mặt xuất hiện cổng đá truyền tống khổng lồ, khắp cổng đá đều được điêu khắc hoa văn cổ xưa với hình thù kỳ lạ. Nàng có cảm giác như đang bước vào tấm lá chắn hay một loại kết giới nào đó, sau khi đi qua lá chắn, chỉ để lại một gợn sóng nhẹ trên bề mặt rồi biến mất, giống như cầm hòn đá thả nhẹ xuống nước, để lại mấy gợn sóng loang ra trên mặt nước vậy.

Bước qua cổng đá truyền tống, nàng bắt đầu nghe thấy tiếng sóng biển vỗ rì rào, gió thổi mùi nước biển mằn mặn thoang thoảng xộc vào mũi, vùng biển bao la dần hiện rõ ra ngay trước mắt. Nàng cho rằng, cánh cổng đá truyền tống khổng lồ lúc nãy, có công dụng giống với "cánh cửa thần kỳ" của Doraemon. Đây là "truyền tống trận" trong mấy cuốn tiểu thuyết tiên hiệp ư? Cũng tiện lợi phết nhỉ.

Tần Du trông thấy ba chiếc thuyền lớn đậu phía trước, chiếc lớn nhất dành cho người của Hắc Long vương phủ và người trong Tứ Tượng, hai chiếc còn lại dành cho các gia tộc khác. Mọi người lần lượt nối đuôi nhau bước lên thuyền, rồi nhổ neo, ba chiếc thuyền lớn dong buồm ra khơi.

*Lời tác giả:
Xong bìa truyện rồi, chương sau sẽ dài hơn một chút :3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net