Chương 23: Lênh đênh trên biển Chết (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

A Bảo đứng nép sau lưng Tần Du chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng kia, sợ đến mặt cắt không còn hột máu, lập tức hét toáng lên.

Nàng bắt đầu phản ứng lại, hô lớn: "Đừng để dính phải máu của chúng nó!"

Nhưng đã quá muộn, bên này nàng vừa dứt lời, bên kia đã có người gào thét thảm thiết. Một đệ tử Thanh Long cung trong lúc hỗn loạn, bị máu của con quái vật bắn vào mặt và tay, hắn ôm mặt la hét, lăn lộn quằn quại dưới sàn gỗ. Nàng vội vàng giao A Bảo lại cho bọn thuộc hạ Chu Tước cung đứng gần đó, dặn dò vài câu xong rồi tranh thủ thời gian nắm tay công tử áo đen lôi đi.

Đám người đứng xung quanh chứng kiến cảnh tượng này, vì quá hãi hùng, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn hắn ôm mặt rên la gào khóc kêu cứu. Tần Du kéo theo vị công tử áo đen kia chạy đến, vừa liếc mắt sơ qua liền trông thấy, từ khuỷu tay đến mu bàn tay dính máu quái vật của người nọ đang bị ăn mòn, rất nhanh đã lộ ra xương trắng bên trong, thanh kiếm đánh rơi ở bên cạnh, lưỡi kiếm cũng bị ăn mòn gần hết. Đúng ngay lúc này, người nọ nằm bất động không nhúc nhích nữa, bàn tay đang ôm mặt đang từ từ hạ xuống, nói theo cách khác dễ hiểu hơn, chính là đầu hắn bị máu quái vật ăn mòn gần hết, phần máu thịt bị ăn mòn gần hết kia dính trên sàn gỗ đang sùi bọt xì xèo, bốc lên khói trắng, ngay cả bàn tay hắn dùng để ôm lấy mặt mình cũng bị ăn mòn nốt. Nằm trên sàn gỗ bây giờ, chỉ còn lại mỗi cái xác không đầu không tay.

Một loạt tiếng hít sâu lập tức phát ra, còn chưa kịp phản ứng, thì đã nghe thấy rất nhiều tiếng la hét thất thanh liên tiếp cất lên, khỏi cần nhìn cũng đủ biết đang xảy ra chuyện gì.

Tần Du nhìn thanh kiếm bị ăn mòn trên sàn gỗ, rồi nhìn Hắc Ảnh còn nguyên vẹn trong tay mình, trong đầu chợt lóe lên cái gì đó mà nàng không thể giải thích rõ được. Tầm mắt nàng nhìn lướt qua đám người trên thuyền, để ý thấy không phải tất cả vũ khí dính máu quái vật của bọn họ đều bị ăn mòn. Mà đa phần những người có linh lực yếu mới bị như vậy, số còn lại hoặc là do vũ khí là đồ cực kỳ tốt, hoặc linh lực cao nên vẫn còn y nguyên không sứt mẻ gì.

Lẽ nào là...

"Áaaaaaaaaaa!!!"

Lại có một tiếng thét chói tai nữa vang lên, tiếng thét này cực lớn nhưng cũng cực ngắn, cắt ngang mạch suy nghĩ của nàng. Nàng theo quán tính ngoái đầu nương theo hướng âm thanh phát ra, vừa nhìn một cái, đồng tử lập tức co rút.

Đằng sau nàng là một cô gái mặc áo lụa màu cánh sen, không rõ người của gia tộc nào, bởi vì nàng ta đang đưa lưng về phía nàng, cho nên nàng không thể thấy được ngọc bội khắc gia huy của nàng ta. Mà nàng ta đang khom lưng, hai tay buông thõng xuống, không biết là còn sống hay chỉ bị ngất xỉu. Phần thân trên quay về hướng đối diện với cái bụng to tướng của con quái vật kia, chân phải bị bẻ gãy nát, lòi cả ống xương bên trong. Nếu chỉ liếc mắt sơ qua, trông nàng ta như đang cắm đầu muốn chui vào trong bụng con quái vật trước mặt, nhưng nhìn kỹ lại thì không phải thế.

Cái bụng căng tròn mà ban đầu Tần Du luôn cảm giác rằng nó sắp nứt, bây giờ lại nứt ra thật!

Nói cách khác, cái bụng đó như một bộ phận sống thay thế cho chức năng của cái miệng. Giữa bụng tự tách ra hai bên, phía trong mọc đầy răng nhọn chi chít xung quanh, chính giữa còn có một cái lưỡi vừa to vừa dài đang thò ra quấn chặt lấy con mồi, kéo con mồi vào trong để tiêu hóa.

Chẳng phải bình thường thủy quỷ sẽ kéo con mồi xuống nước dìm chết ư? Tại sao bây giờ chúng nó mở tiệc luôn ở trên bờ rồi?

Nàng sực nhớ ra lời vị công tử áo đen đã nói trước đó, y nói nó là thứ khác chứ không phải thủy quỷ. Nếu không phải thủy quỷ, vậy rốt cuộc nó là thứ gì?

Nàng định phóng Hắc Ảnh đánh nó, nhưng sợ máu của nó văng trúng cô gái kia, nên bàn tay nàng khựng lại giữa không trung. Cùng lúc đó, một loạt tiếng kêu cứu thất thanh vang lên, hiển nhiên là lại có thêm mấy người nữa bị quái vật ăn thịt, mà nàng cũng không thể trơ mắt đứng nhìn cô gái kia bị nhai sống ở trước mặt mình được. Đang cuống quýt vắt óc nghĩ cách cứu người, chợt giọng nói trầm ấm cách một tấm mặt nạ vang lên bên tai:

"Đừng lo, vị cô nương kia đã chết rồi."

Đây là giọng của công tử áo đen đứng cạnh nàng.

Y bảo nàng đừng lo, mà vị cô nương kia đã chết rồi. Tần Du thầm nghĩ: "Vế đầu và vế cuối liệu có mâu thuẫn với nhau quá không?"

Nàng dùng Hắc Ảnh đánh văng vài con quái vật mon men tới gần hai người, nàng chỉ đánh nó rớt xuống biển chứ không làm nó đổ máu, sợ máu của nó bắn ra làm ngộ thương người khác đứng ở gần nàng. Tuy tất cả vật liệu đóng thuyền đều là vật liệu vô cùng đặc biệt, dù máu của nó có vấy lên thuyền cũng chẳng sao, song, những người khác sau khi chứng kiến thứ máu đáng sợ đó của nó, càng không dám manh động, bọn họ giống như nàng, chỉ đánh văng con quái vật kia ra mà thôi.

Lại thêm một tốp quái vật khác nhảy lên thuyền, hết đợt này đến đợt khác, Tần Du một tay đánh lui chúng nó, một tay ôm eo công tử áo đen để y nép sát vào người mình. Khi có vài con quái vật muốn tấn công về phía y, nàng nhanh chóng vòng tay qua ôm chặt eo y, kéo ra phía sau, bản thân mình thì đứng chắn trước người y, đánh con quái vật văng xuống biển. Công tử áo đen hết sức ngoan ngoãn phối hợp, im lặng để mặc cho nàng hết kéo rồi ôm, cũng không chấp nhặt hành động thất lễ của nàng.

Đi thêm một đoạn ngắn là đến chỗ đám người Hắc Long vương phủ rồi, cố gắng cầm cự chút nữa là tới nơi. Nàng vừa đánh lui quái vật vừa nhíu mày lầm bầm: "Rốt cuộc là loài quái vật gì, giết không được mà đuổi đi cũng không xong."

Công tử áo đen nhàn nhã đáp lại lời lầm bầm của nàng: "Cố gắng cầm cự cho đến lúc mặt trời mọc là chúng sẽ tự rút lui thôi."

Nàng thuận miệng bảo: "Chẳng phải trời đã tờ mờ sáng rồi sao?"

Công tử áo đen bị nàng ôm eo kéo qua một bên, hơi ngước mặt lên nhìn lên bầu trời âm u, đáp: "Chưa đến lúc. Sắc trời còn tối, mặt trời vẫn chưa lên cao."

Nói được vài câu, nàng mới cảm thấy có điều gì đó sai sai, quay đầu qua hỏi: "Sao công tử biết trời sáng là chúng nó sẽ tự rút lui? Ban nãy cũng vậy, công tử có nói với ta, nó là thứ khác chứ không phải thủy quỷ, chuyên xuất hiện vào lúc tờ mờ sáng trong những ngày trăng tròn, lẽ nào công tử biết nó là thứ gì ư?"

Công tử áo đen nhìn nàng, đáp: "Trị Dạ quỷ."

Trị Dạ quỷ, ý nằm trên mặt chữ, nghĩa là quỷ gác đêm. Trị Dạ quỷ sống dưới nước nhưng hoàn toàn không giống như thủy quỷ, nếu thủy quỷ là linh hồn của người chết oan hóa thành do tích tụ quá nhiều oán niệm, thì Trị Dạ quỷ được sinh ra từ tà khí tích tụ lâu năm trong vùng biển Chết mà thành, vả lại nó cũng chỉ xuất hiện trên biển Chết.

Chẳng có bất kỳ sinh vật nào sống được ở biển Chết, Trị Dạ quỷ vừa khéo không nằm trong số những "sinh vật" đó, bởi vì nó vốn không phải sinh vật sống, càng không phải linh hồn chất chứa oán niệm như thủy quỷ, nó là một dạng thực thể của tà khí trong biển Chết hình thành nên.

Ban ngày, nó ngủ sâu dưới đáy biển, khi màn đêm buông xuống, cũng là lúc tà khí và âm khí trở nên dồi dào, nó thức dậy để hấp thụ, không cho bất cứ thứ gì có dương khí xâm nhập vùng biển này vào ban đêm để tránh làm loãng âm khí, lúc mặt trời mọc lại rơi vào trạng thái ngủ.

Sẽ không có gì đáng nói cho đến khi chúng nó trồi lên khỏi mặt biển, săn mồi vào những ngày trăng tròn.

Thời gian chúng nó bắt đầu đi săn là khi trời chỉ mới tờ mờ sáng, vì trước đó, nó đã hấp thụ đầy đủ tà khí và âm khí, mà trời tờ mờ sáng cũng chính là thời điểm âm khí dồi dào nhất, lúc này, nếu có bất kỳ thuyền bè nào xui xẻo tiến vào biển Chết, liền trở thành con mồi béo bở cho chúng nó xâu xé.

Dĩ nhiên, bình thường trời sáng nó vẫn sẽ tiếp tục ẩn nấp dưới đáy biển, nhưng nếu có kẻ nào dám đặt chân vào địa bàn của nó, mà lại chọn vào đúng ngày trăng tròn, thì xác định một đi không trở lại.

Trị Dạ quỷ có mùi thối rữa như xác chết bị phân hủy lâu ngày, máu đen như mực, cổ vừa nhỏ vừa dài, bụng to như cái trống, mồm mọc đầy răng nhọn. Cần cổ của nó quá nhỏ và quá dài, cho nên không dùng để đưa thức ăn xuống bụng như bình thường được, song, cái bụng to tổ chảng kia của nó cũng không phải chỉ dùng để chứa và tiêu hóa thức ăn. Cái bụng này có thể tách ra làm đôi, khép mở được hệt như một cái miệng thứ hai mọc trên cơ thể.

Trong bụng là dịch tiêu hóa sền sệt và răng nhọn mọc chi chít xung quanh, chính giữa là chiếc lưỡi to dài để siết chặt con mồi rồi đưa vào tiêu hóa. Tuy nhiên, đừng tưởng là cái miệng trên của nó vô dụng, trước khi đưa con mồi vào bụng đúng nghĩa đen, nó sẽ dùng miệng cắn nát chân con mồi, trong lúc cắn, nọc độc trên răng nó làm cho con mồi tê liệt không còn sức chống cự, sau đó, bụng nó tách ra làm đôi để chiếc lưỡi dài khỏe khoắn kia thò ra quấn chặt lấy con mồi rồi đưa vào bên trong.

Nó có thói quen nhai nát phần đầu trước, nói là "nhai", chi bằng nói là nó "ép" nát đầu con mồi thì đúng hơn. Bởi vì hai bên trong bụng nó mọc đầy răng nhọn, giống như đặt một chiếc bánh vào giữa hai cái bàn chông rồi ép nát nó ra vậy. Dịch tiêu hóa tiết ra từ bụng nó lúc này bắt đầu làm nhiệm vụ tiêu hóa, hút sạch sẽ máu thịt lẫn dương khí của con mồi, thời gian tiêu hóa của nó cực kỳ nhanh, cho nên ăn cũng cực kỳ nhiều.

Khi đen đủi gặp phải Trị Dạ quỷ trên biển Chết, tuyệt đối không được làm nó bị thương, làm nó bị thương cũng đồng nghĩa với việc tự lấy dao cứa vào cổ mình, bởi vì trừ chính cơ thể có chất nhầy đặc trưng của nó và một vài thứ làm từ chất liệu đặc biệt ra, thì thứ máu đen kia có thể ăn mòn tất cả, giống như dung nham núi lửa, chảy đến đâu, nuốt chửng vật cản đến đó.

Mấy trăm năm về trước, từng có vài tiểu công tử thuộc các nhánh nhỏ trong Hắc Long vương phủ băng qua vùng biển Chết này để đến thung lũng Chết săn báu vật. Lúc đó thuyền bè chưa được đóng bằng gỗ của một loài cây đặc biệt, loài cây này có tên là Trường Sinh. Gỗ từ cây Trường Sinh không bao giờ mục, đốt không cháy, không bị ăn mòn bởi máu Trị Dạ quỷ, mọc ven đầm lầy Tam Kinh. Vì không biết loại máu đen có thể ăn mòn mọi thứ của Trị Dạ quỷ đáng sợ đến mức nào, theo quán tính gặp nguy hiểm thì rút kiếm ra chém tới tấp, máu đen của nó văng tung tóe khắp nơi, chẳng những dính lên người mình mà còn vấy hết lên trên thuyền, kết quả thì ai cũng biết, cả người và thuyền đều bị máu đen ăn mòn, thuyền chìm, người rơi xuống biển Chết cộng thêm một đàn quỷ đói lâu ngày vây quanh, còn có thể sống sót trở về hay sao?

Ngày nay, mặc dù các con thuyền đều đóng bằng gỗ Trường Sinh, nhưng cũng không thể nào thẳng tay giết nó được. Chặt đầu, chặt tay, chặt chân nó cũng vô dụng, bởi vì nó có khả năng tái sinh hết sức lợi hại. Vừa chặt cái đầu nó rớt xuống đất, máu đen tuôn ra xối xả, trên cơ thể nó sẽ lập tức tái tạo lại phần cơ thể bị chặt ban nãy, mọc ra một cái đầu mới chỉ trong tích tắc. Dùng linh lực làm nổ tung toàn bộ cơ thể nó, nguồn linh lực to lớn được tung ra lúc đó sẽ thu hút thêm vô số Trị Dạ quỷ khác mò đến. Mà chẳng ai dại gì đi dùng linh lực nổ tung cơ thể nó cả, thứ máu đen kia bắn vào người thôi cũng đủ chết rồi.

Nếu đụng độ Trị Dạ quỷ, cách duy nhất là chỉ có thể tránh né không để cho nó đến gần và cắn mình, tuyệt đối không được làm nó đổ máu, càng không được dùng linh lực mạnh đối phó với nó. Cố gắng kéo dài thời gian, đợi đến khi trời sáng hẳn thì nó sẽ tự rút lui.

Y đặt ngón tay lên vị trí môi trên tấm mặt nạ quỷ, khẽ nói: "Người trong Hắc Long vương phủ không được nói chuyện đó ra ngoài, cho nên đến tận bây giờ trừ Tần tiểu thư thì chưa ai biết cả, nhớ giữ bí mật nhé!"

Tần Du hơi xúc động vì y tin tưởng mình đến thế, trong lòng quyết định xem y là bạn, gật đầu cam đoan: "Công tử cứ yên tâm, ta sẽ giữ bí mật."

Cơ mà nghe y kiên nhẫn giải đáp thắc mắc của mình xong, ngẫm tới ngẫm lui, nàng chợt cảm thấy có gì đó không đúng lắm. Nàng tung Hắc Ảnh đánh văng ba con đang xông về phía mình, khiến chúng nó té lộn nhào xuống biển, hỏi y:

"Theo lời công tử nói, Trị Dạ quỷ ở biển Chết, nhưng chúng ta còn chưa đi qua ranh giới biển Chết mà, trừ khi..." Nói đến đây, nàng đột nhiên im bặt.

Trừ khi cái gì? Trừ khi nơi đây chính là biển Chết!!!

Công tử áo đen không trả lời nàng, chẳng rõ biểu cảm trên gương mặt cách một tấm mặt nạ quỷ của y lúc này trông như thế nào, song, nàng cũng ngầm hiểu là mình đã đoán đúng.

Thì ra cuộc nói chuyện trước đó của nàng và vị công tử này có sự hiểu lầm. Nàng hỏi "khi nào thì đến nơi", cái "nơi" mà nàng muốn hỏi là biển Chết chứ không phải thung lũng Chết, còn y lại tưởng rằng nàng hỏi khi nào đến thung lũng Chết, nên mới thuận miệng trả lời nàng luôn.

Y biết lai lịch của con quái vật biển này, rõ ràng y có thể khéo léo nhắc nhở mọi người trên thuyền, vậy mà từ đầu đến cuối lại nín thinh, chẳng lên tiếng cảnh báo câu nào. Nàng thiết nghĩ, chắc có lẽ do sức khỏe y quá yếu, mà ở nước Dạ Long, người có tiếng nói phải luôn là người tài, còn yếu ớt như y trong Hắc Long vương phủ hẳn là lời nói ra không có trọng lượng, cho nên dù y có ý tốt muốn nói cũng chẳng ai chịu để ý lắng nghe.

Bọn người Hắc Long vương phủ đông như vậy, cũng không một ai chạy đi tìm vị công tử tay không tấc sắt này để bảo vệ. Nước Dạ Long chỉ coi trọng nhân tài, kẻ yếu hơn đều bị xem là cỏ rác không đáng nhắc tới, chức vị y cao hơn người khác, cùng lắm bọn họ không dám vô lễ với y thôi.

Tách biệt và đơn độc, chẳng ai quan tâm y, cũng chẳng ai chịu lắng nghe y. Cái cách y bình tĩnh thờ ơ với mọi thứ xung quanh mình, chứng tỏ rằng y đã quá quen với việc bị bỏ rơi rồi. Càng nghĩ càng cảm thấy y rất đáng thương, bàn tay đang ôm eo công tử áo đen của Tần Du siết chặt hơn, dịu dàng trấn an y:

"Công tử đừng sợ, ta sẽ bảo vệ công tử."

Y hơi sững người lại, nhưng cũng khe khẽ đáp lại nàng: "Ừm."

Nàng lại nói: "Có chuyện gì khó nói, công tử cứ nói với ta, chỉ cần nằm trong khả năng của ta, thì ta sẽ giúp công tử."

Y im lặng hồi lâu, mới đáp: "Cảm ơn."

Nàng tiếp tục đánh văng thêm mấy con nữa, tầm mắt lia qua hai chiếc thuyền gần đó, tình hình cũng chẳng khá hơn bên này là bao. Đánh tới đánh lui cả buổi, lũ quái vật kéo nhau ngoi lên khỏi mặt biển mỗi lúc một nhiều, Tần Du cũng quên luôn việc phải đưa công tử áo đen về với người của Hắc Long vương phủ.

Bình minh ló dạng, trên bầu trời bao la rộng lớn dần dần chuyển sang màu vàng rực rỡ. Cảnh vật xung quanh ban đầu còn tắm mình trong một màu xanh đen u ám, hiện tại bắt đầu tìm lại được màu sắc vốn có của riêng mình. Những tia nắng vàng mong manh bao trùm lên vạn vật, phủ lên khuôn mặt vốn trắng trẻo của nàng một màu vàng nhạt ấm áp, trâm vàng cài trên suối tóc đen mượt càng lóng lánh chói mắt hơn. Nàng hướng về phía mặt trời mọc, đưa tay lên che mắt, tay áo đỏ mỏng manh tung bay trong gió biển làm dung nhan như ngọc kia thêm muôn phần diễm lệ.

Sương mù trên biển từ từ tan đi, sắc trời rất nhanh đã bừng sáng, lũ Trị Dạ quỷ như bị ánh mặt trời thiêu đốt, ba chân bốn cẳng nhảy ùm xuống biển. Nàng ngoái đầu lại, mỉm cười nói với công tử áo đen đang ngẩn người đứng sau lưng mình:

"Trời sáng rồi."

Lúc này, tất cả những người may mắn còn sống sót trên thuyền như được đại xá, vài người còn vứt kiếm ngồi phịch xuống sàn gỗ vì quá đuối sức, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm vì cuối cùng cũng thoát được một kiếp nạn. Nhìn ra biển, dù trời đã sáng trưng, nhưng mặt biển vẫn đen như mực không hề thay đổi, lúc bấy giờ mọi người mới rùng mình nhận ra, ba con thuyền đã sớm đi vào biển Chết rồi, hèn gì lại gặp phải loài quái vật lạ hoắc mà ngay cả bản thân mình trước giờ còn chưa từng thấy qua.

Tần Du cũng không khác gì bọn họ, xong chuyện liền tìm một chỗ sàn gỗ sạch sẽ rồi gục đầu ngồi bẹp xuống. Công tử áo đen ung dung thong thả ngồi ngay ngắn bên cạnh nàng, không nói câu nào. Nàng cứ tưởng dẹp loạn xong thì y sẽ về bên đám người Hắc Long vương phủ, ai ngờ y lại ngồi đây. Lẽ nào người bên đó không thích y do y yếu đuối bệnh tật, y thui thủi một mình không có ai chơi cùng nên mới không muốn chạy về bên kia ngay ư?

Nàng sực nhớ ra, ban nãy tự dưng Tống An An đòi mang y theo cho bằng được, nom có vẻ rất để ý y, nàng tò mò hỏi: "À phải rồi, công tử có quen biết với Tống tiểu thư hả?"

Công tử áo đen quay đầu sang, đáp: "Không, ta chỉ biết mặt nàng ta chứ chưa từng tiếp xúc bao giờ."

Nếu y nói có thì nàng còn dễ hiểu, đằng này không quen biết mà nàng ta lại nhiệt tình như vậy, quả thật có hơi kỳ lạ. Điều kỳ lạ hơn là, ánh mắt và cử chỉ của nàng ta đối với vị công tử áo đen này, giống như họ đã quen biết nhau từ rất lâu rồi vậy. Mà vị công tử này cũng đâu cần thiết phải nói dối nàng để làm gì, chắc do nàng nghĩ nhiều thôi.

Não cá vàng của nàng lại tiếp tục nhớ thêm một chuyện nữa, hình như từ lúc mới gặp nhau đến giờ, nàng chưa hỏi tên y, bèn hỏi:

"Không biết nên xưng hô với công tử như thế nào?"

Y hơi cúi đầu xuống nhìn nàng, giọng nói trầm ấm vừa đủ nghe cách một tấm mặt nạ se sẽ cất lên: "Ta họ Tôn, tên Khánh. Trong kinh Thái Thượng Cảm Ứng Thiên của Thái Thượng Lão Quân có đoạn dạy rằng "Thị dĩ, thiên địa hữu Tư Quá chi Thần, y nhân sở khinh trọng, dĩ đoạt nhân toán. Toán giảm tắc bần hao, đa phùng ưu hoạn, nhân giai ố chi, hình họa tùy chi, cát khánh tị chi, ác tinh tai chi, toán tận tắc tử"*, mẹ ta dùng chữ "khánh" này đặt tên cho ta, ý muốn nhắc nhở ta làm việc gì cũng phải suy xét trước sau, tránh làm điều xấu nếu không sẽ tổn phúc, những điều lành sẽ không đến với ta.
Ngoài ra cái tên này còn một dụng ý khác, "Khánh" không phải lấy từ cả hai chữ "cát khánh" ở trên, mà là một chữ "Khánh" trong "hỉ khánh". Có câu "sơ tuy lao khổ, tốt hoạch kỳ khánh", ý là khổ trước sướng sau, thuở nhỏ phải chịu nhiều gian khổ, nhưng sau này ta sẽ được sống vui vẻ hạnh phúc."

Nàng gật đầu: "Ồ, nghe nói tên thật của Huyết Dạ Vương cũng là Tôn Khánh. Thì ra Tôn công tử có tên giống ngài ấy."

Tôn Khánh: "..."

Nàng tò mò nói: "Ta thiết nghĩ, chắc tên của Huyết Dạ Vương là "Khánh" trong "cát khánh"** nhỉ?"

Tôn Khánh phì cười: "Sao nàng lại nghĩ như vậy?"

Nàng sửa lại tư thế ngồi cho thoải mái, rồi gác một tay lên bả vai chàng, ngước mặt lên đáp: "Ta nói không đúng sao? Huyết Dạ Vương chẳng phải rất may mắn à? Từ lúc sinh ra đã được định sẵn làm vua, ăn trên ngồi trước, đứng trên vạn người, vừa thông minh tài giỏi vừa có bản lĩnh, người may mắn như vậy không nhiều."

Ngừng một lát, nàng nói tiếp: "Muốn giống ngài ấy quả thật chẳng dễ, có người phấn đấu cả đời cũng chưa chắc thành công vẻ vang được như vậy, có người vấp ngã rồi đứng lên, lại vấp ngã rồi tiếp tục đứng lên, loay hoay trong cái vòng lẩn quẩn đó mãi, đến cuối cùng, kết quả vẫn nhận lấy sự thất bại ê chề."

Nàng chuyển tầm mắt nhìn về phía xa xa, như đang tự nói với chính mình: "Có người nói, thất bại là chỉ khi mình bỏ cuộc, nhưng theo ta thấy, dù cố gắng và dụng tâm cách mấy cũng đâu nhất định sẽ thành công được như người ta?"

Người ta thành công, đâu có nghĩa là mình cũng vậy?

Chàng không đẩy tay nàng ra, chỉ khẽ nói: "Người từ lúc sinh ra đã được định sẵn làm vua, không có nghĩa là hắn may mắn. Xét về phương diện nào đó, có thể hắn thành công hơn người khác đấy, song, có những thứ mà cho dù hắn khao khát đến cách mấy cũng không tài nào đạt được. Cuộc đời này, chẳng ai được mỹ mãn cả đâu."

Tần Du nghe chàng nói thế, nghĩ nghĩ, cảm thấy lời chàng nói cũng có lý, bèn gật gù đáp: "Phải ha."

Đang ngẩn người nhìn chằm chằm sàn gỗ trước mặt, đột nhiên có một đôi giày màu trắng thêu hoa tinh tế đập vào tầm mắt nàng. Vừa ngửa mặt nhìn lên, nàng lại thấy nhức đầu.

Người đứng trước mặt là Tống An An, nàng ta dòm nàng rồi lại dòm cánh tay nàng đang gác lên vai Tôn Khánh, đột nhiên thay đổi sắc mặt. Mà người đang lười biếng dựa vào chàng là nàng đây, khi bị nàng ta nhìn chòng chọc như thế, đột nhiên mới ý thức được là mình đang làm chuyện hết sức khiếm nhã, vội vàng bỏ tay xuống, ngồi ngay ngắn lại.

Cái này không thể trách nàng được, sống ở thời buổi hiện đại văn minh, nam nữ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net