Chương 24: Lạc vào kết giới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đúng y như lời Tôn Khánh nói, sau ba ngày thuyền đã đến thung lũng Chết.

Mọi người vừa đặt chân lên đất liền đều nhanh chóng xếp hàng ngay ngắn ở bên dưới, còn binh lính Hắc Long vương phủ nghiêm trang đứng thành hàng dài trên mạn thuyền. Lát sau, hai tên lính đứng giữa hàng ngũ cúi đầu dạt sang hai bên, chừa ra một khoảng trống.

Tần Du đứng phía dưới ngước mặt nhìn lên, trông thấy một người đàn ông cao gần mét chín, toàn thân mặc trường bào màu đen thêu hoa văn chìm hình lá ngân hạnh cùng màu cực kỳ tinh tế, đầu đội mũ trúc rộng vành có vải mỏng màu đen rũ xuống che đi khuôn mặt. Tấm vải tuy mỏng nhưng xếp ly nhiều, cộng thêm nó dài đến tận eo, thành ra nàng không thể thấy rõ được tấm mặt nạ hay hình dáng nửa thân trên của người nọ. Nàng dời tầm mắt xuống, thấp thoáng thấy bên hông người đàn ông nọ giắt một thanh trường kiếm đen bóng.

Đó là thanh kiếm nổi tiếng nhất ở tu chân giới – kiếm Dục Huyết. Lưỡi kiếm này đã từng liếm qua vô số máu tươi của kẻ địch. Giống với tên gọi của nó, một khi rút kiếm ra, ắt sẽ tạo nên một trận gió tanh mưa máu, vạn vật nằm trong phạm vi chém giết của nó đều bị nó tắm thành biển máu. Tùy tiện túm một đứa trẻ ngoài đường hỏi nó còn biết, chủ nhân của thanh kiếm này chính là Huyết Dạ Vương bách chiến bách thắng.

Nàng cố soi từ trên xuống dưới vòng hai của Huyết Dạ Vương, không hề mập lùn hay có bụng bia nhô ra như nàng luôn tưởng tượng. Nam chính lớn tuổi rồi mà nom tướng tá vẫn còn ngon lành chán.

Huyết Dạ Vương đứng trên cao, một tay vẫn đặt sau lưng, tay kia phất lên, tung ra quả cầu ánh sáng tím xanh bay lơ lưng trên không trung, chàng chụm ngón giữa và ngón cái lại rồi tiếp tục phóng thêm luồng ánh sáng đen vào quả cầu ánh sáng tím xanh đó. Quả cầu ánh sáng tím xanh lập tức vỡ tung, tựa như một chùm pháo hoa lấp lánh rực rỡ, những mảnh ánh sáng nhỏ bé lóng lánh kia rơi xuống, hệt như mưa sao băng xuất hiện giữa ban ngày, đáp lên tay của mọi người, cuối cùng hóa thành một chiếc túi vải đen thêu gia huy Hắc Long vương phủ và một tấm lệnh bài bằng sắt đen.

Tần Du cầm hai món đồ vật kia trong tay, nàng biết tấm lệnh bài này, nó giống với lệnh bài miễn tử, khi gặp phải tình huống nguy hiểm chỉ cần ném nó lên trời, đặt hai ngón tay lên môi, đọc thầm một câu thần chú trong đầu thì nó sẽ tạo ra vòng tròn kết giới bao bọc lấy người sử dụng, đưa người đó trở về địa điểm xuất phát an toàn ban đầu, cũng đồng nghĩa với việc chịu thua. Còn túi vải này nàng mới thấy lần đầu, không biết dùng để làm gì.

Huyết Dạ Vương đứng chắp tay sau lưng, dáng vẻ uy nghiêm, nói: "Bạch Tường Vân một trăm năm mới nở một lần, nếu mang ra khỏi động Tinh Linh thì nó sẽ héo úa, túi vải này là vật duy nhất bảo quản được nó, hái hoa xong phải cất vào túi mới có thể mang về. Như đã nói trước đó, ai mang về được một đóa Bạch Tường Vân, bản quân sẽ ban thưởng một món bảo vật trong bộ sưu tập của bản quân."

Huyết Dạ Vương nổi tiếng yêu thích sưu tầm những thứ kỳ trân dị bảo, mà bộ sưu tập của chàng toàn là hàng độc nhất vô nhị giá trị liên thành, cực kỳ hiếm lạ, đi khắp thiên hạ cũng không thể nào tìm thấy được cái thứ hai. Ai nấy đều thèm khát bộ sưu tập vô giá này, có nằm mơ cũng muốn. Mọi người bắt đầu xì xào bán tán, người nôn nao háo hức, kẻ hoang mang lo sợ.

Hoang mang lo sợ là phải, vào động Tinh Linh chẳng khác nào tự đi tìm đường chết. Nhưng mà, phần thưởng hấp dẫn như vậy, mấy ai có thể cưỡng lại được? Thế là sau tiếng pháo hiệu, tất cả mọi người lập tức tản ra, chia làm hai hướng, ai muốn săn Cửu Vỹ Hắc Hồ và mấy con yêu thú khác thì đi hướng Đông, ai muốn hái Bạch Tường Vân và săn những con yêu thú mạnh hơn thì thẳng tiến về hướng Tây.

Dĩ nhiên, những người từ bỏ phần thưởng là vì tự biết linh lực của bản thân mình quá yếu, buộc lòng phải cắn răng bấm bụng chọn đi săn Cửu Vỹ Hắc Hồ, chỉ mong được thăng thêm vài hạng trong bảng xếp hạng tiên giả của tu chân giới.

Giữa lúc Tần Du đang chạy về hướng Đông, hệ thống đột nhiên báo: "Nhiệm vụ mới: Hái Bạch Tường Vân."

"..."

Nàng đang chạy ngon trớn lập tức sầm mặt thắng gấp, xoay người quành lại, chạy về hướng Tây.

Mấy môn đệ và thuộc hạ Chu Tước cung vốn định chia làm hai tốp, nửa đi hướng Đông nửa đi hướng Tây, thấy đại tiểu thư cành vàng lá ngọc liễu yếu đào tơ nhà mình tự dưng thắng gấp dưới chân, rồi quay lưng chạy tóe khói một mạch vào rừng, cằm ai nấy thiếu điều muốn rớt xuống đất, thầm than khổ một tiếng rồi kéo nhau chạy hết sang hướng Tây đuổi theo nàng. Đám người gia tộc khác vô tình trông thấy cảnh này, cũng trợn mắt há hốc mồm, sau đó bình tĩnh nhặt cằm lên, quay lưng tiếp tục đi về hướng của mình, trong lòng lặng lẽ dành ra một phút mặc niệm trước cho nàng.

Lần này do đi săn nên không mang theo A Bảo, để nàng ta trên thuyền cùng với đám người hầu kia, xem như là có thể thoái mái hành động, bung xõa tùy thích rồi. Chạy được một đoạn, chợt nghe thấy mấy thuộc hạ Chu Tước cung gọi với theo sau, nàng dừng chân dòm lại, suýt tí nữa nàng quên béng mất còn có đám thuộc hạ này.

Một môn đệ Chu Tước cung thở hổn hển nói: "Tiểu thư, săn Cửu Vỹ Hắc Hồ hướng bên kia mà, người đi nhầm hướng rồi."

Nàng đáp: "Ta không đi nhầm hướng, ta muốn hái Bạch Tường Vân."

Đám môn đệ và thuộc hạ đứng xung quanh nàng bỗng nhiên tách ra hai bên, nhường đường cho một thanh niên trẻ tuổi mặc áo bào tay hẹp cổ trụ màu đỏ, lưng đeo đai ngọc đen bóng, chân mang giày ống màu đen, bên hông đeo ngọc bội khắc gia huy Chu Tước cung với tua rua đen đong đưa theo từng nhịp bước, trông rất gọn gàng năng động. Thanh niên kia cao ráo trắng trẻo, mặt mày tuấn tú từ đằng sau đi tới trước mặt nàng.

Người này tên Cẩm Hoằng, hắn là thuộc hạ trung thành của cha nàng, đứng thứ tám trong bảng xếp hạng tiên giả trẻ tuổi ưu tú trong tu chân giới. Về giá trị nhan sắc thì cũng chen lọt được một chân vào bảng xếp hạng ba mươi vị tiên giả điển trai nhất tu chân giới, là mỹ nam xếp hạng thứ mười lăm. Đứng đầu cả hai bảng xếp hạng bên phái nam, là đại ca của nữ chính – Tống Vân Sinh. Đứng đầu cả hai bảng xếp hạng phái nữ, đương nhiên là nữ chính Tống An An. Hai huynh muội Tống gia chiếm trọn cả bốn ngôi vị đầu bảng của hai phái cộng lại, đây chính là ví dụ điển hình của "con nhà người ta".

Còn Tần Du ư? Xét về giá trị nhan sắc, nàng cũng vinh dự được liệt vào hạng thứ ba trong bảng xếp hạng mỹ nhân của tu chân giới, nằm trong ba hạng dẫn đầu bảng. Xét về mặt ưu tú võ nghệ cao cường gì gì đó, nàng không hề có tên trong bảng, nguyên nhân thì ai cũng biết cả rồi.

Lúc ở trên thuyền, theo thông lệ mỗi gia tộc phải cử vài thuộc hạ giỏi nhất chia đều qua thuyền khác, để đảm bảo an ninh cho tất cả các thuyền. Cẩm Hoằng vốn là thuộc hạ xuất sắc nhất nhì trong gia tộc, bị điều sang thuyền khác cũng là lẽ đương nhiên.

Hắn đứng khoanh tay ôm kiếm, cúi đầu xuống nhìn nàng, lông mày giật giật hai cái, nói mà như nổi cáu: "Đại tiểu thư của ta ơi, tiểu thư có biết Động Tinh Linh nguy hiểm cỡ nào không? Chỉ tính đường đến động Tinh Linh thôi là đã có đủ thứ yêu ma quỷ quái, nguy hiểm hơn những chỗ khác gấp mấy lần. Ta biết tiểu thư không yên tâm, sợ tên Đại thiếu gia kia xảy ra chuyện gì nên mới âm thầm theo đuôi bảo vệ hắn, nhưng người cần phải lo lắng không phải là hắn mà là tiểu thư đó!"

Nàng đần mặt ra: "Hả?"

Cẩm Hoằng nói: "Ta nói không đúng à?" Ngừng một lát, hắn nói tiếp, "Thôi được rồi, nếu tiểu thư vẫn không yên tâm, vậy để ta thay tiểu thư trông chừng hắn, bây giờ tiểu thư có thể quay trở về hướng Đông được rồi, đi thôi đi thôi." Vừa nói, hắn vừa đi vòng ra sau lưng nàng, đẩy nàng ra khỏi cánh rừng, đám còn lại cũng hùa theo.

"..."

Mặc dù lời hắn nói chỉ đơn thuần là quan tâm nàng, chứ chẳng hề có ý khinh khi, nhưng trán nàng vẫn nổi gân xanh, quay phắt người lại, cố kìm nén sự cáu gắt, dùng tay bóp bóp trán. Nàng thật sự lười giải thích, dù nàng giải thích cũng chẳng có ai tin, bèn nói:

"Các ngươi đừng có hở tí là lôi tên hắn vào, nếu không ta phạt đánh mông cả lũ, có nghe thấy không?!"

"..."

Nàng lách qua người Cẩm Hoằng, đi thẳng về phía trước. Đám thuộc hạ thấy nàng kiên quyết như vậy, chỉ đành thở dài thườn thượt theo sát nàng.

Rừng cây rậm rạp um tùm, sương mù mềm mại, mờ mờ ảo ảo như có như không phủ khắp cánh rừng, cảnh vật xung quanh âm u vắng lặng. Càng đi sâu vào rừng, càng yên ắng lạ thường, chỉ nghe thấy mỗi tiếng bước chân đạp rôm rốp trên lá khô và cành cây gãy của bọn họ. Trước mặt nàng là đoàn người của Thanh Long cung, đi trước Thanh Long cung là Huyền Vũ cung và Bạch Hổ cung, không thấy người của gia tộc khác, xem ra chỉ có mỗi Tứ Tượng dám mò vào đây thôi.

Đi được một đoạn, bốn gia tộc chia nhau ra, phân tán theo bốn hướng khác nhau, quá nhiều dương khí tập trung ở một nơi sẽ thu hút rất nhiều yêu ma quỷ quái mò đến. Tần Du quay sang thò tay nắm lấy tay áo Cẩm Hoằng, đẩy hắn lên phía trước dẫn đường, còn nàng thì lót tót theo sau hắn. Cẩm Hoằng đang đi sát bên cạnh bảo vệ nàng, lại bị nàng đẩy ra đằng trước, cũng hiểu ý, nhanh chóng dẫn đường. Bởi vì hắn có kinh nghiệm đi săn nên khá rành đường, với lại, đâu phải nàng không biết, lúc đụng độ Trị Dạ quỷ, hắn ở bên kia lo thân mình còn chưa xong, vậy mà luôn âm thầm điều khiển vỏ kiếm yểm trợ sau lưng nàng cách một chiếc thuyền, nàng cảm kích hắn, đồng thời cũng cảm thấy hắn rất đáng tin cậy.

Nếu nói trên đời này có một loại người, cho dù cầm tấm bản đồ trong tay, cũng vẫn bị lạc đường như thường, người đó chính là nàng. Nàng mà dẫn đường thì thế nào cả đám cũng bị lạc.

Vừa xoay người bước được mấy bước, chợt nghe thấy tiếng bước chân quen tai đi đến gần nàng, tiếp đến là một bàn tay nắm lấy bờ vai nàng, kéo lại.

Tầm mắt nàng lướt qua bàn tay kia, có thể thấy rõ được ngón tay thon dài của người nọ, nước da hơi ngăm, trên ngón trỏ đeo một chiếc nhẫn vàng nạm ngọc đẹp đẽ chứng minh thân phận cao quý. Nàng bèn rút Hắc Ảnh giắt trên đai lưng trước bụng ra, gõ vào mu bàn tay người nọ.

Nàng ngước mặt nhìn lên, người đứng đối diện nàng là một thanh niên khôi ngô tuấn tú, đôi mắt màu hổ phách cao ngạo, quả nhiên là Nhiếp Đạt. Cái gõ ban nãy không mạnh nhưng tuyệt đối không nhẹ, gõ cho Nhiếp Đạt phát ngượng mà buông tay ra ngay. Không đợi nàng mở miệng hỏi, hắn nhíu mày, vào thẳng vấn đề:

"Sao ngươi lại vào đây? Đi nhầm đường?"

Nàng còn chưa kịp trả lời trả vốn gì, Nhiếp Đạt đã nắm tay nàng, kéo nàng đi: "Để ta đưa ngươi ra ngoài."

Tần Du bị đối phương nắm tay lôi đi, nàng vội giằng lại, dùng tay trái đang vịn kiếm gỡ bàn tay to lớn của hắn ra khỏi tay mình. Chẳng lẽ hắn không biết rằng ở đây đang có rất nhiều người sao? Nàng hơi hoảng, quay qua quay lại nhìn quanh, thấy đám thuộc hạ của hai gia tộc ăn ý đồng loạt quay hết sang hướng khác, mới mỉm cười nói qua kẽ răng:

"Nhiếp đại thiếu gia, ngươi đang làm gì thế? Bỏ tay ta ra."

Nhiếp Đạt biết mình thất thố, bàn tay hắn như bị điện giật, nhanh chóng buông lỏng, nàng nói: "Ta không đi nhầm đường. Mà ta có đi nhầm hay không cũng đâu liên quan đến Nhiếp đại thiếu gia ngươi."

Hắn mất kiên nhẫn đáp: "Đừng quậy nữa, hai con yêu thú đạo hạnh ngàn năm trong động Tinh Linh không giống như mấy con quái vật nàng đánh ở trên thuyền đâu. Dù linh lực của nàng có tiến bộ hơn trước, may mắn vượt qua trở ngại trên đường, đến được động Tinh Linh, cũng không đấu nổi với hai con yêu thú canh giữ Bạch Tường Vân."

Đừng nói là hắn khinh người, chính bản thân nàng cũng chẳng nắm chắc được phần thắng, nhưng hệ thống giao nhiệm vụ, nàng không thể không làm. Hơn nữa, chưa thử thì làm sao biết được? Đi cũng chết mà không đi cũng chết, cứ đến đó trước rồi tính sau.

Nàng nhướng mày nói: "Không liên quan đến ngươi. Với lại, ai quậy với ngươi hử?"

Nhiếp Đạt không khuyên được nàng, còn bị nàng sừng sộ, mặt mày hắn nhăn nhó, hậm hực bảo: "Vậy đi theo sát ta, không được tự ý hành động thiếu suy nghĩ." Dứt lời, tiếp tục kéo tay nàng đi qua chỗ Bạch Hổ cung.

A má nó lại bị hiểu lầm!

Đừng nói với nàng là hắn đang tưởng rằng nàng vì hắn nên mới vào đây, cảm thấy có lỗi với nàng cho nên mới cố gắng bù đắp nhé?

Bù cái quần!

Tần Du nhức đầu không thôi, nàng gỡ tay hắn ra, đảo mắt một cái, mặt dày nói: "Nhiếp, Nhiếp đại thiếu gia à, ngươi làm như vậy người ngoài nhìn vào còn tưởng ngươi thích ta đó."

Quả nhiên, Nhiếp Đạt buông tay nàng ra, sắc mặt thoáng chốc trở nên khó coi. Thấy thuộc hạ hai bên quay mặt chỗ khác nhưng lại dựng đứng lỗ tai lên để hóng hớt, nàng bèn liếc mắt ra hiệu bảo hắn ra chỗ khác nói chuyện. Đi đến chỗ vắng người, mới nghiêm túc nói:

"Nhiếp đại thiếu gia, để ta nói luôn cho nó vuông nhé, ta với ngươi đã hủy hôn, giữa chúng ta vốn chẳng còn quan hệ gì nữa. Chuyện hứa hôn là đôi bên bị ép buộc, thiết nghĩ ngươi không muốn lấy ta cũng không có gì sai. Chuyện lần đó là ta tự làm tự chịu, không liên quan đến ngươi. Trừ chuyện lần đó, chỉ nói riêng chuyện ngươi không bàn bạc trước mà làm ầm làm ĩ, tự ý thoái hôn, khiến cho tiếng xấu đồn xa, ta bị ngươi làm mất thanh danh là thật. Nhưng cha mẹ ngươi có thành ý bảo ngươi đưa cho ta thuốc trị thương gia truyền, ta coi như đã nhận thành ý đó, chúng ta không ai nợ ai, từ nay về sau, nếu không phải chuyện công quan trọng thì xem như không quen biết, vậy đi."

Mẹ nàng dạy, làm người cần phải bao dung, đừng cứ mãi ghi thù người khác, bản thân mình sẽ đau khổ. Phàm là con người, rồi sẽ có lúc mắc phải sai lầm, giống như trong kinh Thái Thượng Cảm Ứng Thiên dạy, dùng lòng tha thứ mình mà tha thứ cho người khác, mẹ nàng nói, cho người mắc sai lầm cơ hội sửa đổi, họ sẽ rất biết ơn mình, lòng mình cũng thanh thản hơn.

Nhưng nàng không làm được.

Nàng chẳng cần ai cảm kích hay mang ơn mình. Có những sai lầm mà nàng vĩnh viễn không thể tha thứ, bởi nàng là người phàm tục, nàng nào phải thánh nhân, ai làm nàng tổn thương, nàng cũng có thể rộng lượng tha thứ cho họ chứ?

Nhiếp Đạt cùng lắm chỉ làm nàng mất mặt trước bàn dân thiên hạ, dù nàng không phải chủ nhân cũ của thân xác này, nhưng bây giờ nàng là chủ nhân mới, chuyện cũ của "Tần Du" nàng có thể cho qua, còn chuyện mọi người cười nhạo nàng thì không thể không tính, thế nên nàng quyết định cạch mặt hắn, nhân tiện gỡ một ván cho "Tần Du" kia.

Nói xong điều cần nói, không đợi Nhiếp Đạt trả lời, nàng quay lưng bỏ đi, để lại mình hắn ngẩn ngơ đứng nhìn theo bóng lưng nàng.

Coi như đã giải quyết xong một chuyện. Nàng tiếp tục đi theo Cẩm Hoằng dẫn đường ở phía trước, đám thuộc hạ chắc cũng hóng hớt được ít nhiều, song, ai nấy đều rất ăn ý ngậm miệng im lặng. Thấy bọn họ không chịu chia nhau ra mà cứ đi theo sát trông chừng nàng hệt như bảo mẫu, nàng bèn nói:

"Đi đông người rất dễ thu hút yêu ma quỷ quái, cứ chia nhau ra, ai thích đi đâu thì đi đi, Cẩm Hoằng đi với ta là được."

Đám thuộc hạ và môn đệ liếc mắt nhìn nhau, miễn cưỡng chia nhau ra, nhưng vẫn nhất quyết để lại mười người theo hộ tống nàng. Nàng ngăn không được, chỉ đành để bọn họ đi theo mình, riết rồi nàng thật sự chẳng biết ai là tiểu thư ai là thuộc hạ nữa.

Đi được một lúc, chợt nghe thấy tiếng bước chân không nhanh không chậm của rất nhiều người đang tiến đến gần, nàng và đám thuộc hạ đồng loạt dừng bước, quay đầu nhìn lại. Người dẫn đầu tiến về phía này là Nhiếp Đạt, theo sau hắn là sáu thuộc hạ Bạch Hổ cung, đợi mãi không thấy số còn lại đâu.

Trong lúc Tần Du đang tự hỏi, Nhiếp Đạt đã bước tới trước mặt nàng. Hắn cúi đầu dùng ánh mắt cao ngạo màu hổ phách chăm chú nhìn nàng, bởi vì hắn đứng rất gần, hơi thở nam tính phả xuống trán nàng ngưa ngứa, làm cho nàng nổi hết cả da gà. Nhìn một hồi, hắn mới nói với nàng bằng âm lượng đủ cho hai người nghe:

"Nàng nói một hơi cũng không để cho người khác nói rồi bỏ đi như vậy."

Thì ra ban nãy nàng xả hết mà không để cho hắn xả, hắn tức nên mới đuổi theo nàng tới đây. Được rồi, nàng làm vậy là sai, nhưng hắn là đàn ông thì đừng nên quá hẹp hòi như thế chứ? Có nhiêu đó cũng để bụng, đi tìm nàng tính sổ, đúng là Đại thiếu gia, không chịu được việc phải yếu thế hơn người khác.

Nhiếp Đạt khẽ nói: "Tiểu Du, đây mới là con người thật của nàng sao?"

Nghe hắn thì thầm gọi mình là "Tiểu Du", nàng cảm thấy hơi mắc ói. Lúc nàng gọi Tôn Khánh là "Khánh nhi", chắc chàng cũng mắc ói giống như nàng bây giờ. Lẽ nào, đây gọi là "quả báo nhãn tiền" sao?

Nàng vỗ vỗ Hắc Ảnh vào lòng bàn tay, tiếng chuông bạc trong trẻo vang lên, đáp: "Nhiếp đại thiếu gia còn lời gì muốn nói với ta à? Nói đi, bản tiểu thư xin rửa tai lắng nghe."

Nhiếp Đạt nhìn Hắc Ảnh đen bóng đối lập hoàn toàn với màu da trắng mịn của nàng, hắn lặng im một lát, như đang phải suy ngẫm điều gì đó, cuối cùng chỉ nói: "Không có gì, đi thôi."

"Hả?"

Nàng ngu người, chẳng phải hắn đuổi theo nàng để xả cục tức sao? Nàng đoán sai rồi à?

Chốc lát sau, đầu óc hoạt động trở lại, nàng ngó quanh vẫn chưa thấy đám người Bạch Hổ cung còn lại đến, dù sao đây là chuyện công và nàng cũng hơi kết tam đệ đệ Nhiếp Tử Nham của hắn, bèn quan tâm một chút: "Hai đệ đệ của ngươi với số người còn lại đâu? Ngươi bỏ hai đệ đệ của mình chạy sang đây làm gì, bên đó xảy ra chuyện gì sao? Chí ít cũng dẫn theo Tam thiếu gia theo cùng chứ?"

Hắn cau mày, giọng điệu thoáng khó chịu: "Bọn ta chia nhau ra đi riêng, chút nữa sẽ gặp lại ở động Tinh Linh. Nàng không ngại chứa thêm bảy người bọn ta chứ?"

"..."

Ai cũng biết, nếu đi đông người quá sẽ dễ dàng thu hút rất nhiều yêu ma quỷ quái và yêu thú, càng khó đến động Tinh Linh hơn, do vậy nên bốn gia tộc chia ra làm bốn hướng. Nhiếp Đạt tỏ tường điều này hơn ai hết, vậy mà lại bỏ hai đệ đệ mang theo có sáu thuộc hạ chạy sang đây, hẳn là xảy ra chuyện gì rồi, không lẽ huynh đệ cãi nhau?

Nhưng Nhiếp Đạt đâu phải loại người ấu trĩ như vậy? Với lại, người chúa ghét đi chung với kẻ yếu hơn mình vì sợ vướng chân như hắn, đáng ra phải chạy sang Huyền Vũ cung toàn anh tài mới đúng, sao tự dưng qua bên này nhỉ? Nàng nghĩ mãi cũng nghĩ không ra, mà chuyện nhà người khác nàng không tiện hỏi.

Nàng nói: "Đường đi là của chung, ta cũng đâu thể đuổi Nhiếp đại thiếu gia được." Nói xong, ra hiệu cho đám thuộc hạ đi tiếp.

Mọi người đều im thin thít, vừa dò đường vừa tập trung cảnh giác.

Trong không gian tĩnh lặng, chợt nghe thấy tiếng khóc thút thít của một người đàn bà.

Tiếng khóc thê lương sầu thảm vang vọng khắp cánh rừng, lúc gần lúc xa, lúc to lúc nhỏ, tà khí nồng nặc, khiến cho người khác phải rợn tóc gáy.

Mọi người càng cảnh giác hơn, mãi cho đến khi băng qua con suối nhỏ không gặp phải thứ gì. Bọn họ đều thở phào, thầm nghĩ chắc có lẽ là u linh nào đó trêu chọc bọn họ chút thôi. Nhưng sau khi bọn họ đi được một quãng xa, lại đụng phải con suối nhỏ ban nãy ở đằng trước, mới hay rằng, lần này không phải chỉ đơn giản là bị u linh trêu chọc.

Không ngờ, bọn họ đã lạc vào trong kết giới mà u linh vừa rồi giăng ra.

Nếu bây giờ tiếp tục đi, e rằng sẽ lạc sâu hơn vào trong rừng, mà ở trong kết giới thì không dùng thuật Dịch Chuyển Tức Thời được. Dù không bị lạc vào kết giới do yêu quái giăng ra, cũng không thể dùng loại tiên pháp này, bởi công dụng của nó giống với lệnh bài Huyết Dạ Vương ban cho, dùng thuật Dịch Chuyển Tức Thời cũng bị coi là phạm quy.

Vì sao có loại tiên pháp này, mà Huyết Dạ Vương còn phát cho mỗi người một cái lệnh bài để làm gì?

Bởi vì ở tu chân giới, người có thể sử dụng được loại tiên pháp này chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Tiên pháp chia làm hai bộ, đó là Sát thuật và Phược thuật. Sát thuật dùng để tấn công và giết chết đối phương, Phược thuật không thể làm đối phương bị thương, phần lớn dùng để chế ngự đối phương, số còn lại chỉ để phòng ngự. Linh lực càng cao tiên pháp càng mạnh, đương nhiên thuật Dịch Chuyển Tức Thời là Phược thuật. Người sáng tạo ra hai bộ tiên pháp cực phẩm này là Huyết Dạ Vương, dùng tiên pháp hao

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net