Chương 25: Hắc Bạch Song Trùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khung cảnh xung quanh bọn họ xuất hiện một vết nứt lớn, vết nứt đó bắt đầu lan rộng ra rồi vỡ nát, kết giới nhốt bọn họ bên trong cuối cùng cũng được phá giải.

Lúc này, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, vài thuộc hạ lấy ra lọ sứ nhỏ từ trong không gian của mình, đây là lọ Tàng Hồn, dùng để cất giữ hồn phách của người đã mất. Hai thuộc hạ kia niệm thầm một câu thần thú, ba xác chết nằm la liệt dưới đất biến thành ba đốm sáng nhỏ bé, lập lòe như đom đóm, bay dập dìu vào lọ sứ. Khi còn sống ở đâu thì sau khi chết trở về đó, những đốm sáng kia là người của gia tộc nào liền tự động bay vào trong chiếc lọ sứ của gia tộc đó.

Sau khi phá bỏ kết giới, Cẩm Hoằng khoanh tay ôm kiếm trước ngực, nghiêm mặt hỏi nàng: "Tiểu thư học Phế thuật?"

Khắp cả tu chân giới, chỉ có hai người biết dùng Phế thuật, một là Huyết Dạ Vương - người sáng tạo ra bộ tiên pháp kia, người còn lại là Tần Thương. Dĩ nhiên Tần Thương không hề sử dụng nó, đồng thời cấm không cho người trong gia tộc sử dụng. Nghe hắn hỏi thế, nàng mới sực nhớ ra vụ này, lo lắng không biết sau khi trở về có bị Tần Thương đánh đòn hay không. Nàng hơi cúi đầu, đưa tay lên sờ sờ gáy mình, ậm ừ đáp:

"Ừm."

Thấy nàng thờ ơ đáp một câu như không có gì, hắn tức giận, lôi nàng ra mắng ngay tại chỗ: "Tiểu thư người điên rồi!"

"..."

Cẩm Hoằng nói: "Đối với người tu tiên muốn phi thăng, loại tiên pháp này bị coi là cấm thuật. Bất cứ ai dùng nó vĩnh viễn không có cơ hội phi thăng thành thần, thậm chí còn bị quật. Người điên rồi nên mới dám dùng loại cấm thuật đó!"

Nàng nghe hắn mắng xối xả, giọng điệu y như bà má, thiết nghĩ hắn nóng nảy cũng vì lo lắng muốn tốt cho mình, trong lòng thoáng cảm động, bèn xáp lại gần, vuốt vuốt tấm lưng săn chắc kia, dỗ dành hắn một chút: "Được rồi được rồi, ta sai rồi. Các ngươi đừng có nói cho cha mẹ ta biết, sau này ta sẽ hạn chế sử dụng loại tiên pháp này."

Nghe đến đoạn cuối, Cẩm Hoằng trợn mắt, giọng nói không dằn được mà cất cao thêm mấy quãng: "Hạn chế? Tiểu thư, người còn muốn dùng tiếp nữa à? Lẽ nào người đã quên, cung chủ cấm không cho người trong gia tộc sử dụng Phế thuật?"

Nhiếp Đạt đứng gần đó đột nhiên lên tiếng: "Biết rõ mà còn dám sử dụng, nàng chán sống rồi sao?"

Nàng nhướng mày, phe phẩy chiếc quạt trong tay, bảo: "Ta nhớ hình như chuyện này không hề liên quan gì đến Nhiếp đại thiếu gia nha."

Lại quay qua bên cạnh nói với Cẩm Hoằng: "Có gì để nói sau đi." Rồi ra hiệu bảo bọn họ tiếp tục lên đường.

Cẩm Hoằng thấy có người Bạch Hổ cung ở đây, buộc lòng phải dằn xuống cơn giận, mặt hầm hầm đi theo nàng.

Trên đường đi, bọn họ bắt được không ít yêu thú. Tần Du chả có hứng săn bắt, con nào tấn công nàng thì nàng mới đánh trả. Nhưng cuối cùng, người săn được nhiều yêu thú nhất lại là nàng, bởi vì, người bị yêu thú tấn công nhiều nhất chính là nàng, quả thật không biết nên cười hay nên khóc đây.

Bôn ba hơn nửa ngày trời, cuối cùng cũng đến nơi. Cửa động Tinh Linh đã xuất hiện trước mặt bọn họ, mấy tảng đá to nhỏ gần đó phủ đầy rêu phong, mùi ẩm mốc xộc lên khiến cho người ta cảm thấy khó chịu. Xung quanh vách đá bên ngoài hang động khổng lồ này chạm khắc chi chít bùa chú ngoằn ngoèo như gà bới không chừa một kẽ hở, trên vết khắc còn có cả vết máu nâu sậm vẽ đè lên, không biết phải dùng máu của bao nhiêu người mới vẽ được như thế, trông hết sức quỷ dị.

Nghe nói, đống bùa chú đó dùng để trấn áp hai con yêu thú đạo hạnh ngàn năm kia ở bên trong.

Tương truyền năm ngàn năm trước, hai con Hắc Bạch Song Trùng hung hãn này vốn là hai con sâu trong vườn đào của Tây Vương Mẫu. Vào một hôm nọ, các tiên nữ đến hái đào nhân buổi yến tiệc trên thiên cung, vị tiên nữ trong số đó đang hái đào, phát hiện trên cành đào tiên có hai con sâu nhỏ, một con màu trắng, một con màu đen. Vị tiên nữ kia phát tâm từ bi, không giết mà chỉ bắt hai con sâu đó bỏ vào khăn lụa rồi nhẹ nhàng gấp lại, đợi xong việc thì tìm chỗ khác thả chúng nó đi.

Nào ngờ, lúc mang giỏ đào theo các tỷ muội tiên nữ cưỡi mây bay đến thiên cung, khăn vải trên người vị tiên nữ kia bị gió thổi bay mất, hai con sâu rơi xuống trần gian, vừa khéo hạ cánh đáp ngay ở thung lũng Chết. Cái gọi là "đi theo Phật mặc cáo cà sa, đi theo ma mặc áo giấy", chúng hấp thụ yêu khí và oán khí dồi dào tích tụ lâu năm trong thung lũng Chết, biến thành hai con yêu thú hung tàn hiếu chiến.

Một trăm năm về trước, nước Dạ Long tổ chức đi săn như mọi năm. Ma xui quỷ khiến năm đó lại đụng độ con Bạch Trùng ở cánh rừng phía Tây, nó tàn sát hơn phân nửa tiên giả tham gia chuyến săn. Dạ Quân đời trước lập tức thân chinh xuất trận, đánh cho con Bạch Trùng kia không còn đường lui, con Bạch Trùng hiếu chiến làm sao có thể chịu thua loài người nhỏ bé được? Thế là nó gầm lên, gọi con Hắc Trùng đang săn mồi ở nơi khác đến.

Đấu với một con Bạch Trùng đã muốn kêu cha gọi mẹ rồi, đằng này còn thêm một con Hắc Trùng tham gia góp vui. Dù Dạ Quân đời trước mạnh đến mấy cũng không có khả năng lấy một chọi hai nổi, huống chi, hai con Hắc Bạch Song Trùng này còn là sâu trời đạo hạnh ngàn năm!

Nhác thấy sắp rơi vào thế hạ phong, Dạ Quân đời trước bèn nghĩ ra một cách, dụ chúng nó vào động Tinh Linh, các tiên giả bên ngoài cùng nhau hợp sức giăng kết giới xung quanh nhằm kìm hãm chúng nó ở trong động. Dạ Quân đời trước tranh thủ thời gian, dùng linh lực điều khiển bảo kiếm, khắc đầy bùa chú lên vách đá bên ngoài hang động, sau đó dùng chính máu tươi của mình vẽ đè lên trên, sau ba ngày ba đêm, thành công trấn áp nó trong động Tinh Linh suốt một trăm năm nay.

Nghe đâu, vì dám dùng bùa chú trấn áp hai con Hắc Bạch Song Trùng kia, Dạ Quân đời trước bị trời phạt nên đã qua đời. Thanh kiếm Dạ Quân đời trước dùng để khắc bùa chú, được truyền lại cho Dạ Quân đời kế tiếp, chính là thanh Dục Huyết danh chấn thiên hạ mà Huyết Dạ Vương đang sử dụng.

Mọi người nối đuôi nhau đi vào hang động, bên trong động mờ tối, hơi lạnh và yêu khí nồng nặc tỏa ra bốn phía. Tiếp tục tiến sâu vào trong, mọi người bắt đầu loáng thoáng nghe thấy tiếng gầm rống giận dữ của hai con yêu thú và tiếng vũ khí va chạm nhau, phát ra âm thanh leng keng ở đằng trước.

Cẩm Hoằng nói: "Xem ra các gia tộc khác đã đến đây trước chúng ta rồi."

Bọn họ nhanh chóng chạy đến chỗ phát ra âm thanh. Lúc đến nơi, cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt nàng chính là hai con yêu thú khổng lồ, nếu nó dựng thẳng người lên thì có thể cao đến gần bảy tám trượng, khắp mình mọc đầy gai nhọn, sáu con mắt chia ra mọc hai bên, mỗi bên ba con mắt, miệng thở ra khói xanh, hai bên thân mình của nó mọc hàng trăm xúc tu to khỏe và vô cùng dài. Chúng nó giống hệt nhau, chỉ khác ở chỗ, một con màu đen một con màu trắng.

Mấy chục xác chết nằm la liệt khắp nơi, cái dính bẹp dí lên vách động, cái nát bấy không nhận ra được hình dạng ban đầu, máu tanh văng đầy trên mặt đất, đám người còn sống thì đang liều mình chiến đấu, cảnh tượng trước mắt nàng hỗn loạn không thể tả.

Tần Du còn chưa kịp phản ứng đã thấy Cẩm Hoằng, mấy thuộc hạ luôn theo sát nàng nãy giờ, Nhiếp Đạt và bốn thuộc hạ của hắn xông lên tham chiến.

Thấy xúc tu khổng lồ sắp nện vào đám người đứng bên dưới, nàng vội xòe quạt Hắc Ảnh, phóng tới. Thế nhưng, khi bước vào động Tinh Linh, hết thảy tiên giả đều bị áp chế bảy phần linh lực, yêu ma quỷ quái tạm thời mất đi pháp thuật, thành ra, quạt Hắc Ảnh chỉ có thể làm lệch hướng tấn công của xúc tu, chứ không hề làm nó bị thương.

Hắc Ảnh bay về trong tay nàng, quả nhiên linh lực của nàng bị giảm xuống hơn phân nửa. Tình hình hiện tại không thể sử dụng tiên pháp là điều chắc chắn, càng không thể tùy tiện hủy hết Tử Thạch Anh trong động, nếu hủy Tử Thạch Anh, hang động này sẽ sụp đổ, bùa chú ngoài hang mất đi tác dụng, hai con yêu thú này được giải trừ phong ấn, thế thì càng hỏng bét. Mà Bạch Tường Vân lại mọc ven bờ hồ nước ở ngay sau lưng hai con yêu thú, nhìn bộ dạng hung hăng dữ tợn kia, y như thể chúng nó đang vênh mặt bảo "muốn hái hoa thì phải bước qua xác bố" vậy.

Trong lúc nàng vừa đánh với yêu thú, vừa cố gắng nghĩ cách bay sang bờ hồ bên kia hái Bạch Tường Vân, tầm mắt nàng lướt qua phía xa xa, vô tình trông thấy bóng lưng quen thuộc đang lén lút men theo sát vách đá, di chuyển về hướng hồ nước.

Đúng vào lúc này, con Bạch Trùng đột nhiên ngừng tấn công bọn họ, rồi quay ngoắt đầu qua, sáu con mắt long sòng sọc nhìn thanh niên kia như có thâm thù đại hận. Nó há miệng, khói xanh bốc lên, từ trong miệng phóng ra mười mấy cái gai độc vào lưng thanh niên kia!

Nàng không kịp nghĩ ngợi gì, lập tức dùng tốc độ nhanh nhất bay qua, một tay phóng Hắc Ảnh đánh bay mấy cái gai trắng muốt lóng lánh chất độc, một tay ôm eo thanh niên kia né đòn tấn công chết người đó.

Khi ôm thanh niên mặc đồ đen kia, nàng chợt ngửi được mùi thơm dìu dịu thoang thoảng hết sức quen thuộc từ trên người thanh niên, mà thân hình tam giác ngược với vòng eo nhỏ rắn chắc mang lại cảm giác rất tuyệt khi ôm này còn quen thuộc hơn. Nàng ngước mặt lên, y cũng cúi đầu xuống nhìn nàng.

Tần Du nín thở, hai mắt vô thức mở to vì sửng sốt, trong phút chốc, nàng nghẹn họng, không thốt ra được lời nào.

Tấm mặt nạ quỷ đỏ tươi nhe nanh dữ tợn này, không phải là Tôn Khánh thì còn có thể là ai?

Nàng vẫn duy trì tư thế ôm chàng, vô cùng ngạc nhiên hỏi: "Khánh nhi?"

Cảm giác được cơ thể trong lòng nàng đang run lên, nàng hơi xấu hổ, gọi người ta như vậy chắc còn khó chấp nhận hơn cả việc Nhiếp Đạt gọi nàng là Tiểu Du, nhưng nàng cũng không để ý lắm, bỏ cái tay đang ôm eo Tôn Khánh ra, nói: "Tại sao chàng lại ở đây?"

Chàng đáp: "Ta muốn đi xem Cửu Vỹ Bạch Hồ ở bên kia, nhưng không ngờ bị lạc vào đây."

"..."

Nàng câm nín, quả thật có chút không đỡ được, lạc đường đến trình độ này thì đúng là không có đối thủ rồi.

Nàng nói: "Hồi nãy ta thấy chàng đi về hướng bờ hồ, bên đó có yêu thú canh giữ, rất nguy hiểm!"

Chàng trầm ngâm, cách một tấm mặt nạ nhìn chằm chằm nàng một lúc, đột nhiên bảo: "Ta muốn hái Bạch Tường Vân."

Nàng sửng sốt, nói: "Nhưng nhiệm vụ này đâu có giao cho người trong Hắc Long vương phủ..."

Nàng chợt nhớ lại, Huyết Dạ Vương từng nói, bất cứ ai hái được Bạch Tường Vân sẽ được ban thưởng một món bảo vật quý giá, chẳng lẽ chàng cũng muốn thử vận may?

Dường như Tôn Khánh biết nàng đang nghĩ gì, chàng khẽ nói: "Không phải như nàng nghĩ đâu, ta bị thương nặng, chỉ có Bạch Tường Vân mới chữa được."

Nàng mở miệng, định hỏi chàng rốt cuộc là thương tích ác ôn gì mà nhất định phải chữa bằng Bạch Tường Vân, thì mười mấy cái gai độc tiếp tục phóng đến. Nàng vội ôm eo chàng, bay qua chỗ khác, thiết nghĩ, bây giờ rút kiếm ra mình chết, mà không rút kiếm ra người bên cạnh chết, thôi đành một người vì mọi người vậy. Huống chi Tôn Khánh đang rất cần Bạch Tường Vân, trùng hợp là hệ thống giao nhiệm vụ hái Bạch Tường Vân, vừa hoàn thành nhiệm vụ vừa hái thêm một đóa nữa cho chàng trị thương, một công đôi việc.

Nàng nói: "Chàng tìm chỗ nào an toàn nấp đi, đừng để bị thương, ta hái Bạch Tường Vân cho chàng."

Nói xong, không đợi chàng trả lời, nàng thả chàng xuống, rồi bay lên phía trước.

Xúc tu khổng lồ bất ngờ đánh thẳng qua bên này, nàng dùng tay phải đặt lên cán kiếm, rút ra. Tia lửa điện chớp nháy bao quanh thân kiếm sáng loáng, nàng vận linh lực chém mạnh một nhát, tiếng "chíu" y hư tiếng chim hót cao vút vang dội khắp hang động, một con chim phượng hoàng ánh sáng đỏ thắm theo nhát chém vừa rồi bay ra, mổ đứt xúc tu to tướng kia thành hai nửa trước sự kinh ngạc của mọi người.

Nàng đáp xuống đất, cùng lúc đó, cái xúc tu ban nãy bị nàng chém đứt lại mọc dài ra!

Chẳng những mọc dài ra, mà còn to khỏe hơn ban đầu. Con Hắc Trùng thấy Bạch Trùng bị nàng đánh, giận dữ bò ầm ầm đến, há miệng bắn ra gai độc đen bóng, con Bạch Trùng tức giận, cũng há miệng bắn gai độc vào nàng. Tần Du chĩa mũi kiếm ra phía trước, vận linh lực, tia lửa điện uốn lượn quanh thân kiếm sắc lạnh, tựa như những con rắn đỏ dữ tợn, tạo thành tấm khiên ánh sáng màu đỏ trong suốt to đùng chắn ở trước mũi kiếm, hàng trăm gai độc nhọn hoắt khi đâm vào tấm khiên đều bị nuốt chửng.

Đợi đến khi trận mưa gai độc trắng đen ngưng hẳn, nàng vận linh lực, tấm khiên đỏ đột ngột bừng sáng, mặt trước của tấm khiên bắn ra hàng ngàn gai độc đỏ tươi!

Trận mưa gai đỏ này còn kinh khủng gấp mười lần ban nãy, chỗ bị gai đỏ đâm trúng chẳng những nổ tung, mà còn bắt đầu thối rữa!

Đám tiên giả ai nấy đều hãi hùng trố mắt nhìn nàng, kinh ngạc đến không thốt nên lời. Nàng chẳng hơi đâu để ý đến ánh mắt người khác nhìn mình, cố gắng dằn xuống ngụm máu tanh sắp trào ra khỏi họng, điều chỉnh lại hơi thở, rồi tranh thủ thời gian bay qua bên kia hồ.

Bỗng nhiên, hệ thống gào thét: "Nhiệm vụ cấp bách: Tách hai người kia ra!"

"Hai người kia" là ai, khỏi cần đoán nàng cũng biết.

Vốn định bay đi, ai ngờ hệ thống tự dưng giao nhiệm vụ, Tần Du đổi thành xoay người lại. Vừa quay ra đằng sau đã trông thấy Tống An An toàn thân mặc đồ trắng muốt, xinh đẹp như tiên nữ, đang nắm tay Tôn Khánh định kéo chàng đi. Nàng cảm thấy nhức đầu ghê gớm, tức tốc chạy đến bên cạnh chàng, tách hai người bọn họ ra, đứng chắn trước người chàng, nói:

"Ngại quá, Khánh nhi đi với ta, Tống tiểu thư đừng lo, cứ lo chuyện của mình đi. Chàng ở bên cạnh ta sẽ không có chuyện gì đâu." Dứt lời, nàng dùng chiêu cũ, vội vã lôi chàng đi.

Nhưng lần này khác với lần trước, Tống An An nắm lấy cổ tay kia của chàng, kéo lại. Nếu nàng tiếp tục kéo, liền biến thành cảnh hai vị cô nương đang tranh giành một vị công tử, vụ này mà truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ. Nàng hết cách, bèn dừng động tác, đứng yên chờ nàng ta nói.

Tống An An hòa nhã cười bảo: "Chẳng phải Tần tiểu thư muốn hái Bạch Tường Vân lập công sao? Ngươi cứ hái đi, ta giúp ngươi bảo vệ vị công tử này."

Nàng đáp: "Sao ta có thể làm phiền Tống tiểu thư được?"

Tống An An nói bằng giọng hết sức chân thành: "Không phiền, không phiền. Cùng là tiên giả, giúp đỡ nhau là việc nên làm mà." Dứt lời, nàng ta chìa tay định túm lấy Tôn Khánh.

Nàng cũng dùng tốc độ nhanh nhất, túm luôn cái tay kia của chàng giấu ra sau lưng mình, không khách sáo bảo: "Ở bên đó cũng có rất nhiều người cần Tống tiểu thư giúp đỡ."

Tống An An nghẹn họng trân trối, nàng ta lấy lại bình tĩnh rất nhanh, nói: "Vị công tử này tay không tấc sắt, ta cảm thấy đáng lo hơn."

Nàng mất kiên nhẫn, mặc dù cực kỳ không tình nguyện, song, vì tình thế bắt buộc, bèn tung đòn quyết định: "Tống tiểu thư, thứ cho ta nói thẳng, ta hiểu ý tốt của ngươi, nhưng đối với người ngươi không quen biết thì không nên quá nhiệt tình như vậy, người ngoài sẽ dị nghị. Người của ta, ta tự có cách bảo vệ, ngươi cứ lôi lôi kéo kéo chàng, khiến ta rất khó chịu."

Thấy sắc mặt Tống An An trắng bệch, trong lòng nàng thoáng cảm thấy tội lỗi, chỉ có thể tiếp tục quay sang nói với chàng: "Đi thôi."

Tần Du kéo chàng rời khỏi chỗ đó thật xa, đang định nhét chàng vào trong khe đá nào đó, tạm giấu chàng khỏi Tống An An một lúc, rồi bay sang bờ hồ hái Bạch Tường Vân. Lúc này, Tôn Khánh đột nhiên nắm lấy tay nàng, kéo nàng lại, nói:

"Đưa ta qua bên đó, chỉ có ta mới biết cách hái."

Nghe chàng nói thế, nàng bèn mang theo chàng bay qua bờ hồ. Bay nửa đường, con Bạch Trùng bỗng nhiên vùng dậy, bất chấp vết thương trên mình vẫn chưa kịp lành hẳn, vung cái đuôi đầy gai nhọn và mụn mủ quất vào hai người.

Nàng vung thêm một nhát kiếm, chim phượng hoàng ánh sáng đỏ thắm theo lưỡi kiếm bay ra, Hồng Tước rít gào "chíu" một tiếng thật dài, mổ đứt đuôi nó, máu tuôn ra xối xả, đọng thành vũng lớn trên mặt đất.

Điều nàng không ngờ tới là, hai con Hắc Bạch Song Trùng này hết sức ăn ý, khi chân nàng còn chưa chạm đất, con Hắc Trùng đã chộp lấy thời cơ, há miệng bắn ra hàng loạt gai độc đen bóng. Linh lực trong cơ thể nàng đang dao động dữ dội, trước mắt không thể dùng lá chắn của Hồng Tước, nếu cố dùng, rất có thể sẽ bị tẩu hỏa nhập ma. Mặc dù các tiên giả khác và người trong Chu Tước cung vẫn đang dốc sức yểm trợ, nhưng Tôn Khánh yếu ớt chẳng có khả năng tự vệ còn ở sát bên người, không thể không dùng.

Nàng chĩa mũi kiếm về phía trước tạo tấm khiên che chắn cho cả hai, thoát được trận mưa gai độc, đồng thời phản công, khiến hai con yêu thú thương tích cùng mình. Con Hắc Trùng dù đang bị thương, vẫn ngoan cố quất đuôi đánh nàng. Mà lúc này, sau khi dùng lá chắn, ngụm máu bị nàng dằn xuống trong cổ họng, dâng trào một cách mất kiểm soát, nàng đến cực hạn, cuối cùng không chịu nổi nữa, lập tức phun ra ngụm máu tươi!

Dòng chất lỏng đỏ thẫm chảy xuống lớp áo trước ngực nàng, thấm ướt mảng lớn. Máu tanh cứ liên tục trào ra khỏi miệng, không cách nào dừng lại được. Khoảnh khắc ấy, nàng thật sự hơi sợ hãi, thầm nghĩ, lẽ nào mình sắp chết rồi sao? Nàng luôn quan niệm, bình thường người ta nôn ra máu, đều vô phương cứu chữa, chỉ có nước đóng hòm chờ sẵn thôi.

Ánh mắt nàng dại ra, cơ thể rệu rã nhẹ bổng như đang bước trên mây mà bị hụt chân, trơ mắt nhìn cái đuôi đầy gai độc đen thui tiến đến gần.

Đột nhiên, Tôn Khánh vốn dĩ đang được nàng ôm, lại trở mình đưa lưng về phía trước, ôm chặt nàng vào lòng.

"Ùm" một tiếng, hai người rơi thẳng xuống hồ nước.

Bên tai nàng ù ù chẳng nghe thấy được bất cứ âm thanh gì, cũng không thở nổi, khắp khoang miệng và mũi đều bị nước tràn vào. Vào lúc này, nàng cảm giác có một đôi bàn tay to lớn bịt kín mũi và miệng mình, siết vòng eo nhỏ nhắn của nàng đến đau nhức, cả người bị giam vào lồng ngực rắn chắc.

Chốc lát sau, hai người đồng loạt ngoi lên khỏi mặt nước. Nàng sặc nước ho liên tục, sau lưng được bàn tay kia nhẹ nhàng vỗ về. Trên đỉnh đầu truyền xuống giọng nói trầm ấm cách một tấm mặt nạ:

"Nàng vẫn ổn chứ?"

Nàng ngơ ngác đáp: "Ừm."

Hai con yêu thú đột nhiên gầm lên, quay đầu qua hướng hai người, há miệng phun gai độc. Thế nhưng gai độc bay gần tới hồ nước thì bị văng ngược ra ngoài, giống như có một lá chắn vô hình bao trùm quanh hồ nước này vậy.

Thấy nàng căng thẳng, chàng nói: "Đừng sợ, khắp hang động yêu khí nồng nặc, duy chỉ có hồ nước này không bị nhiễm yêu khí, là thứ sạch sẽ tinh khiết nhất. Bạch Tường Vân cắm rễ sâu xuống lòng đất hấp thụ nước trong hồ để sinh trưởng, chính nó tạo ra thêm một tấm lá chắn vô hình bao trùm xung quanh, không cho những thứ dơ bẩn rơi vào hồ. Chỉ cần ở trong hồ này, hai con yêu thú kia không làm gì được chúng ta đâu."

Nghe chàng nói thế, nàng khẽ gật đầu yên tâm. Tỉnh táo đôi chút, nàng mới sực nhớ ra, Tôn Khánh đã đưa lưng đỡ giúp mình một cú đánh như trời giáng của con yêu thú, lúc chìm xuống hồ, chàng mang theo nàng, lặn đến bờ bên kia.

Nàng nói: "Chàng điên rồi sao? Đuôi của nó có độc, dù không trúng độc chết cũng bị nó đánh chết, để ta xem thử vết thương của chàng." Vừa nói vừa sờ khắp bờ lưng chàng để kiểm tra, "Đau lắm phải không? Có thấy chóng mặt hay khó thở gì không?"

Lần đầu tiên trong đời, có người dám xả thân cứu nàng như vậy. Tâm trạng của nàng bây giờ, thật sự không biết phải nên dùng từ gì để diễn tả. Trong lòng âm thầm khắc ghi cái ân cứu mạng này, về sau nếu có cơ hội, nàng nhất định sẽ báo đáp.

Đầu óc nàng rối như tơ vò, chỉ biết sờ tới sờ lui, ngoài việc sờ được vết thủng lỗ chỗ trên áo chàng, và cảm nhận được cơ thể chàng đang trở nên cứng đờ thì chẳng đoán ra được thương tích trên người chàng nặng đến mức nào. Bởi vì hai người đều ướt sũng, dù chảy máu cũng khó xác định được chất lỏng đó là máu hay nước trong hồ.

Tôn Khánh đột nhiên nói bằng giọng khàn khàn bất thường: "Ta không sao, đừng sờ nữa."

Nàng nói: "Làm sao có thể không sao được? Ta..."

Nàng chưa kịp nói hết, chàng đã cắt ngang: "Hái được rồi, chúng ta mau rời khỏi đây thôi."

Nhìn thấy hai đóa Bạch Tường Vân trong suốt

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net