👑Chương 26 (P2): Cởi hay là chết?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tần Du: "..."

"Huyết Dạ Vương"???

Huyết Dạ Vương á?

Nàng dụi dụi mắt, nâng tấm mặt nạ lên, cúi đầu nhìn kỹ lại, đúng là ba chữ này, không sai một nét nào!

Nghe nói, bên trong tấm mặt nạ của Hắc Long vương phủ đều khắc tên họ của người đó. Nước Dạ Long này cũng chỉ có một Huyết Dạ Vương, hơn nữa, đâu ai điên khùng mà dám cả gan khắc danh hiệu của Dạ Quân lên mặt nạ mình? Sống lâu quá nên chán?

Thảo nào mỗi lần chàng với Tống An An ở chung một chỗ, hệ thống toàn bắt nàng tách bọn họ ra. Lúc nàng hỏi chàng tên gì, chàng nói chàng tên Tôn Khánh, vậy mà nàng còn ngu ngốc cho rằng chỉ đơn giản là trùng tên trùng họ thôi. Trông chàng yếu ớt và chẳng mang theo thanh bảo kiếm Dục Huyết bên người, cho nên lúc đó nàng hoàn toàn chẳng có cách nào tưởng tượng được hai người này là một!

Nhưng nếu chàng thật sự là Dạ Quân thì...

Nàng nhớ lại những lúc mình uống say chòng ghẹo chàng trên thuyền, nắm tay chàng kéo đi, ôm eo chàng chạy tới chạy lui, gác tay lên vai chàng, đu tòn ten trên người chàng, còn dám to gan lớn mật gọi chàng là "Khánh nhi"...

Á á á á áaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!

Từng chuyện từng chuyện ào ạt ùa về trong đầu nàng như đèn kéo quân. Nàng vẫn giữ nguyên tư thế cúi đầu nhìn tấm mặt nạ quỷ, cả người cứng đờ, sau lưng như có trận sấm sét đánh ngang một cái "ầm" vang dội.

Nàng không dám tin vào sự thật, run giọng gọi: "Khánh nhi à..."

Bàn tay đang ôm eo nàng hơi run nhẹ, rồi nghe thấy chàng khẽ đáp: "Sao thế?"

Nàng dùng hai tay lật tấm mặt nạ quỷ đưa về phía chàng, cố gắng vớt vát: "Chàng... lấy lộn mặt nạ của quân thượng nhà mình ư?"

Hệ thống đột nhiên cười nắc nẻ, nói: ngc, đ ngc! Há há há há há há!!!"

Má...

Tần Du sầm mặt, thầm mắng: "Ngốc em gái ngươi!"

Chàng cầm lấy tấm mặt nạ quỷ, không vội đeo lên mà mỉm cười đáp: "Nàng đoán thử xem?"

Nhìn nụ cười thâm nho kia cũng đủ biết chàng đích thị là ai rồi. Nàng dựng hết tóc gáy, mồ hôi lạnh trên trán túa ra ròng ròng, vội chắp tay cúi đầu hành lễ: "Trước, trước đó tiểu nữ có mắt như mù, không biết nên đã nhiều lần mạo phạm quân thượng, xin quân thượng bỏ qua cho."

Tôn Khánh im lặng một lát, mới đáp: "Bây giờ không phải lúc nói mấy chuyện này, chúng ta mau rời khỏi đây thôi. Còn nữa, chuyện hôm nay đừng để cho người thứ ba biết."

Nàng cung kính đáp: "Vâng."

Chàng đeo mặt nạ vào, rồi tiếp tục mang theo nàng bơi về phía trước. Dọc đường đi rất yên ắng, chẳng ai nói câu nào, chỉ nghe thấy tiếng mặt nước dao động khi hai người di chuyển. Ngâm càng lâu trong hồ, cơ thể càng lạnh thấu xương. Những đốm sáng xanh vẫn bay dập dìu xung quanh, lâu lâu có vài đốm đậu lên người nàng chốc lát rồi bay đi, mà tuyệt nhiên chả có đốm sáng nào đậu lên người chàng, thậm chí còn cố gắng bay cách chàng càng xa càng tốt.

Chàng vừa lội vừa nói: "Nghe nói nàng đã thu phục được thanh Hồng Tước này, hôm nay mới tận mắt chứng kiến. Đúng là một thanh bảo kiếm hiếm có, trong đống bảo vật ta sưu tầm, quả thật chưa từng thấy cái nào tốt như nó."

Nàng gãi mặt, đáp: "Quân thượng quá khen, con chim nhỏ này của ta làm sao có thể so với núi bảo vật độc nhất vô nhị của ngài được."

Chàng nói: "Ta chẳng thích tâng bốc ai, thấy sao nói vậy thôi." Ngừng một lát, chàng nói tiếp, "Nhưng mà, thanh bảo kiếm này sát khí quá nặng, chiêu thức tàn nhẫn, linh lực kém chắc chắn không thể chế ngự được nó, trong lúc linh lực hỗn loạn mà cứ cố sử dụng rất dễ bị phản phệ. Tình trạng của nàng khi đó cũng gần giống thế, may là chỉ bị nội thương, sau này ít dùng một chút thì hơn."

Nàng gật gù đáp: "Quân thượng nói chí phải."

Tôn Khánh nói: "Khắp cả tu chân giới, trừ nàng thì cũng chỉ có hai thanh bảo kiếm mang linh hồn mạnh. Hay nói cách khác, kiếm tượng trưng cho linh hồn của chủ nhân, người như thế nào thì kiếm như thế ấy."

Ví dụ thanh Ngân Ảnh của Nhiếp Đạt, hắn kiêu ngạo ngông cuồng, nhưng tính tình ngay thẳng, yêu ghét rạch ròi cũng giống như cái cách mà hắn đã thoái hôn với nàng vậy, cho nên thanh kiếm kia có chiêu thức dứt khoát, mạnh mà không độc, chỉ chém chết chứ không nguyền rủa đối phương. Còn thanh Dục Huyết của Tôn Khánh là một thanh kiếm nặng nghiệp, à nhầm, nặng sát khí, dù con người hay yêu ma quỷ quái, nếu chết dưới thanh kiếm này, đều vĩnh viễn cũng không thể siêu sinh, một khi rút kiếm ra, máu phải chảy thành sông mới ngừng, Dục Huyết chính là một thanh kiếm nguyền rủa.

Chàng nói tiếp: "Kiếm của nàng chiêu thức tàn nhẫn, nợ một trả mười, rốt cuộc linh hồn phải đến mức nào mới có thể sinh ra một thanh kiếm mang sát khí nặng như thế?"

Hờ...

Nàng nhìn chỗ khác, giả bộ không nghe thấy.

Ý bảo nàng xấu tính chứ gì? Người thì đẹp mà nói câu nào nghe cũng thấy ghét!

Suy đi nghĩ lại chàng nói đúng chứ chẳng sai, sát khí bên trong Hồng Tước quá nặng, nàng thật sự không thể dùng lâu và thường xuyên được. Hiện tại nàng chưa tìm ra cách khắc phục, cho nên luôn hạn chế rút kiếm, gặp tình thế ngàn cân treo sợi tóc mới sử dụng nó. Lúc này nghe chàng nói xong, nàng bắt đầu hơi nghi ngờ, lẽ nào mình xấu tính dữ vậy ư?

Cơ mà sau khi được chiêm ngưỡng dung mạo chàng, khiến cho nàng càng thêm tò mò về tuổi tác của chàng, tính đi tính lại, tính kiểu gì chàng cũng không thể trẻ đến thế.

Nàng không kiềm chế nổi, bèn hỏi: "Ta cứ tưởng rằng quân thượng lớn tuổi lắm, không ngờ ngài trẻ thế. Ngài bao nhiêu tuổi rồi?"

Tôn Khánh đáp: "Nếu tính cả Tết năm nay chắc cũng hơn mấy trăm ngàn tuổi rồi, thời gian trôi qua quá lâu nên ta chẳng nhớ rõ nữa."

Nàng "xì" một tiếng, cười: "Quân thượng vui tánh ghê, nếu thế chắc ngài thành lão yêu quái ăn thịt người luôn rồi quá, há há há."

Chàng chỉ cười khe khẽ mà không đáp.

Cảm thấy chàng đang muốn đánh trống lảng cho qua chuyện, nàng cũng đành phải thôi. Trước đây đều nghe đồn, người trong Hắc Long vương phủ rất thần bí, giờ đây nàng đã thật sự chiêm nghiệm được điều đó rồi.

Chàng ôm nàng rẽ nước bơi về phía trước, những đốm sáng xanh như lửa ma trơi bay lơ lửng quanh hồ nước, và những chùm sáng nối dài thành chuỗi trên vòm đá rũ xuống thắp sáng lối đi cho hai người, phong cảnh nên thơ hữu tình khiến người ta chẳng muốn rời đi.

Nhìn mấy đốm sáng kia, nàng chợt nhớ ra vài chuyện, bèn hỏi:

"Quân thượng, hồi nãy ngài bảo ta đừng nhìn mấy đốm sáng đó, nếu không sẽ bị hút mất linh hồn, rốt cuộc chúng nó là thứ gì thế?"

Chàng đáp: "Nếu đem so với mấy con lệ quỷ thì chúng chỉ là đám tiểu yêu quái vô hại thôi." Chàng chỉ lên trên, nói, "Nhưng nếu nhìn vào chúng quá lâu, linh hồn sẽ bị chúng hút hết, chỉ để lại cái xác rỗng, sau khi xác chết phân hủy, trở thành chất dinh dưỡng nuôi lớn những khối thạch nhũ xinh đẹp này. Quên nói với nàng, tất cả thạch nhũ ở đây không phải thạch nhũ bình thường, mà là một loại yêu quái thích ăn xác chết thối rữa."

Tần Du rùng mình một cái, thầm nghĩ: "Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật, suýt tí nữa trở thành phân bón cho thạch nhũ rồi."

Nàng thở dài tiếc rẻ: "Tiếc thế, nếu chúng vô hại thì tốt rồi, bắt một ít mang về chơi, hang động này rất đẹp, giá như ta có căn phòng ngủ đẹp như vậy thì tốt biết mấy."

Đắn đo chốc lát, nàng nói: "Ta có thể hỏi ngài một chuyện không?"

Tôn Khánh đáp: "Ừm hửm?"

Nàng hỏi: "Ngay từ đầu ngài đã biết chẳng ai hái được Bạch Tường Vân, cho nên mới không chỉ cách hái hoa đúng không?"

Chàng đáp: "Đúng vậy."

Nàng khó hiểu: "Tại sao ngài treo thưởng để mọi người đến hái?"

Chàng thản nhiên nói: "Để phân tán lực chú ý của hai con yêu thú."

Nàng tiếp tục hỏi: "Người trong Hắc Long vương phủ không thiếu, vì sao ngài không phái họ đi mà hao tổn tâm tư đánh một con đường vòng lớn như vậy?"

Lúc này, chàng không trả lời ngay, mà im lặng hồi lâu mới đáp: "Người của ta không vào đây được."

Cảm giác chàng không muốn bàn nhiều về vấn đề này, nàng nghĩ chắc là chuyện quan trọng không tiện nói, nên cũng chẳng hỏi nữa.

Tần Du hỏi sang vấn đề khác: "Lúc đó ngài nói với ta rằng ngài muốn hái Bạch Tường Vân để trị thương là thật hở?"

Chàng gật đầu, đáp: "Ừ, ta không lừa nàng."

Nàng nói: "Ngài bị thương nặng đến mức không thể dùng kiếm được ư? Vậy còn vết thương kia phải làm sao bây giờ?" Nàng đưa tay ra hiệu, chỉ chỉ ra sau lưng.

Tôn Khánh đột nhiên siết lấy chiếc eo nhỏ nhắn của nàng, kéo nàng dán sát vào người mình, hỏi: "Lo cho ta đến thế cơ à?"

Điều đầu tiên nàng nghĩ trong đầu là, cũng may mà có tấm mặt nạ quỷ dữ tợn che lại gương mặt hại nước hại dân kia, nếu không nàng thật sự chẳng dám tưởng tượng tiếp nữa.

Giọng điệu trêu ghẹo của chàng làm nàng hơi bối rối, nàng đánh lên cái tay hư hỏng của chàng một phát, nói: "Không hề!"

Hệ thống bỗng lên tiếng: "Nhim v mi: Ci áo nam chính."


Lời tác giả:
Group VIP đã đăng đến chương 38 rồi, còn 2 chương nữa là hoàn Quyển 2 :3
Như đã nói trước đó, chương này dài hơn 7k chữ, và vì là chương VIP cho nên mình chia nhỏ thành 4 phần, còn 2 phần nữa mới hết chương 26. Vào 20h tối thứ 7 hàng tuần đăng 1 phần, không đăng chương H và ngoại truyện để đảm bảo phúc lợi cho các bạn độc giả VIP
.
Bạn nào muốn đọc nhanh và full truyện thì inbox mình để mua VIP nha, giá 1 bộ chỉ có 100k thôi, cảm ơn các bạn vì đã ủng hộ mình! ♥♥♥

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net