👑Chương 26 (P3): Cởi hay là chết?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tần Du: "..."

"Cởi áo"?

Nàng không nghe nhầm chứ hả?

Cái thể loại nhiệm vụ biến thái gì thế này?

Chắc chắn nàng nghe nhầm rồi, là nàng biến thái chứ không phải hệ thống biến thái.

Hệ thống hối thúc: "Mau ci cáo nam chính đ bn h thng xem!"

Đúng là nàng không nghe nhầm, nàng không biến thái, hệ thống mới biến thái.

Tần Du nói bằng ý nghĩ trong đầu: "Mày xem làm gì? Mày là nam hay nữ? Mày có tự cảm thấy nhiệm vụ mày đưa ra lần này biến thái lắm không?"

Lẽ nào hệ thống chết tiệt này bị sắc dục làm mù mắt? Nhưng nó là hệ thống mà...

Hệ thống: "Nếu không hoàn thành nhim v tr 3000 đim."

"..."

Nàng sầm mặt.

Bây giờ cởi hay là chết?

Cũng đâu thể mượn rượu làm càn được, hơn nữa, ở đây làm gì có rượu? Ai đó ship gấp cho nàng một chai rượu đi, rượu gì cũng được!

Thiết nghĩ Tôn Khánh là đàn ông, nàng cởi đồ chàng cũng đâu mất mát gì, miễn không nhìn chỗ cấm con nít nhìn hay làm gì quá đáng thôi, nàng tự trấn an mình như thế. Nhưng làm điều này với chàng cũng coi như là khi quân phạm thượng, không làm liền bị hệ thống tiễn vong "về thành", nàng thật sự không còn cách nào khác, chỉ mong chàng sẽ rộng lượng bỏ qua cho nàng.

Lần đầu tiên trong đời Tần Du phải vắt óc nghĩ cách để lột đồ người khác. Nên làm thế nào đây, chẳng lẽ nói với chàng rằng "Ê, cho ta cởi đồ của ngài nhé" hả? Hay "Ngài có thể cởi đồ cho ta ngắm cơ thể ngài được không" ư?

Nàng cảm thấy nói cái gì cũng không đúng, đành phải làm liều đắc tội với chàng vậy. Cơ mà, nếu chàng chỉ đơn giản là Tôn công tử chân yếu tay mềm, nàng còn dễ dàng ra tay được, đằng này, chàng là Huyết Dạ Vương, dù chàng bị thương nặng, nàng cũng chẳng phải đối thủ của chàng, lột đồ chàng kiểu gì?

Dường như hệ thống hiểu rõ lo ngại trong lòng nàng, nói: "Hin ti nam chính không có sc chng tr, ci mau ci mau!"

"..."

"Không có sức chống trả" là qué gì?

Sao nghe cứ như yêu râu xanh chuẩn bị dâm ô con gái nhà lành thế?

Nàng hít sâu một hơi, nhanh chóng đưa ra quyết định, dứt khoát trở tay túm lấy hai cánh tay rắn chắc của chàng. Nhân lúc chàng ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì xảy ra, nàng dùng hết sức đẩy chàng lên vách đá, lúc lưng chàng sắp chạm vào vách đá thô cứng, nàng vội dùng tay kê ở sau lưng chàng để chàng không bị đau. Nước hồ văng tứ tung vì động tác mạnh bạo và đột ngột này, mặc dù tay phải đau nhói, nhưng nàng vẫn giữ nguyên tư thế ép chàng vào vách đá không cho chàng nhúc nhích, cười mà như sắp mếu, nói:

"Quân thượng, đắc tội rồi!"

"???"

Dứt lời, nàng thò tay xuống dưới nước, tháo đai lưng của chàng ra.

Tôn Khánh: "!!!"

Tần Du cầm đai lưng vải đen bóng vì thấm nước của chàng, cảm thấy vướng víu quá, bèn ngậm luôn vào trong miệng. Hiện tại hai người đã gần ra khỏi hang động, mực nước trong hồ không còn sâu nữa, nàng có thể chạm chân tới mặt đất rồi. Dưới lòng bàn chân có đất đá cứng cáp làm điểm tựa, nàng cố gắng đứng vững, hai tay bắt đầu hoạt động, cởi áo chàng.

Tôn Khánh chưa bao giờ bị người khác to gan phi lễ kiểu này, nhất thời ngạc nhiên đến mức phải đứng hình vài giây. Thấy nàng thành công cởi được lớp áo ngoài, chàng mới hoàn hồn, vội vàng túm lấy hai bàn tay nhỏ nhắn của nàng, hỏi:

"Nàng làm gì đó?!"

Nàng vẫn cố chấp hất tay chàng ra, cúi đầu cặm cụi tìm cách cởi tiếp lớp áo màu đen thứ hai, vì đang mải tập trung chuyên môn, thế là nàng vừa dùng răng cắn chặt đai lưng trong miệng để nó không bị rơi ra, vừa phun một câu xanh rờn: "Cởi đồ."

Chàng bối rối nói: "Nàng làm thế... không được, nam nữ thụ thụ bất thân, dừng tay lại ngay."

Nàng bình tĩnh đáp: "Quân thượng cứ xem tiểu nữ là đàn ông đi, đàn ông với nhau sẽ không còn ngại nữa."

Chàng dở khóc dở cười: "Vấn đề không phải ở chỗ đó!"

Nàng giả điếc, cởi phăng lớp áo cuối cùng.

Bờ ngực trần trụi căng bóng lộ ra, bởi vì làn da quá trắng nên càng làm nổi bật hai nụ hoa đỏ ở trước ngực, cơ bụng sáu múi rắn chắc đẹp đẽ lấp ló bên dưới làn nước lạnh, khẽ khàng phập phồng vì thở gấp. Nàng nhanh chóng dời tầm mắt sang chỗ khác, trong lòng vô thức niệm Phật liên hoàn không dứt.

Thân hình này, má nó quá nóng bỏng rồi!!!

Hệ thống nói: "Xoay cái lưng qua đây."

"..."

Mệnh lệnh biến thái gì thế này?

Nhìn đằng trước chưa đủ, còn muốn nhìn nốt cả đằng sau?

Mà thôi, chuyện biến thái hơn nàng cũng đã làm hết rồi, cái này có tính là gì đâu.

Nàng lật người chàng qua, để bờ lưng trần phơi bày ra trước mặt mình. Ban đầu nàng định ngó chỗ khác, tầm mắt vừa lướt qua lưng chàng, nàng lập tức nhìn kỹ lại, kinh ngạc không thôi.

Cơ lưng săn chắc với đường cong hấp dẫn, da dẻ mịn màng trắng như tuyết, tuyệt nhiên chẳng hề có bất kỳ một vết thương nào!

Nàng vô cùng sửng sốt, trợn tròn mắt nhìn tấm lưng kia không chớp mắt.

Chàng hỏi: "Nhìn đủ chưa?"

Không nghe thấy hệ thống ừ hử gì, nàng nghĩ chắc là nó chưa xem xong, bèn đáp: "Chưa."

Tôn Khánh: "..."

Bây giờ, hệ thống trời đánh thánh đâm mới ho khan hai tiếng, nói: "Kh kh, quên báo với ngươi, ta xem xong rồi, cng 200 đim, hin tại ngươi có 1515 điểm."

Tần Du: "..."

Lần này hệ thống vậy mà lại quên cách xưng hô "bản hệ thống" và "kí chủ" như mọi khi. Nàng đã quá mệt mỏi rồi, rất cần được nghỉ ngơi để quên đi hết tất cả.

Nàng nhả chiếc đai lưng ra rồi cầm trên tay, ho khan hai tiếng, nói: "Khụ khụ, xong rồi. Ta chỉ muốn xem vết thương của quân thượng nặng đến mức nào thôi, không ngờ... chuyện này..."

Chàng quay người lại, kéo áo lên, vừa sửa sang y phục vừa nói: "Ta sinh ra khác với người bình thường, vết thương lành nhanh hơn người bình thường một chút, nhưng tuyệt đối không phải yêu quái, nàng cứ yên tâm."

Nàng đưa đai lưng cho chàng đeo lên, mắt vẫn nhìn hướng khác, mặt càng lúc càng nóng bừng vì xấu hổ: "Yêu, yêu quái thì sao chứ, người còn có người tốt người xấu mà. Dù quân thượng có là yêu quái, chỉ cần ngài không hại người, thì ta vẫn là bạn... à nhầm, thuộc hạ trung thành của ngài."

Tôn Khánh lặng thinh chốc lát, trong không gian mờ tối tĩnh lặng, đôi mắt tím xanh đằng sau tấm mặt nạ quỷ dữ tợn dường như phát sáng, long lanh như có nước, chàng chợt hỏi: "Nếu như... nếu như ta là một con quái vật hình thù dị dạng thì sao?"

Chàng nói rất nhỏ, như thể đang thì thầm với chính mình, lại như sợ nàng nghe thấy, trong ngữ điệu thoáng tự ti ấy phảng phất nỗi cô độc khó có thể diễn tả thành lời.

Tần Du nghe không rõ, hỏi lại: "Quân thượng nói gì cơ?"

Chàng cười khẽ, lắc đầu đáp: "Không có gì."

Bỗng nhiên, nàng nghe thấy rất nhiều tiếng xì xào bàn tán, nam có nữ có, trẻ con cũng có. Bọn họ cười nói hết sức rôm rả:

"Sao tự dưng mặc đồ vào rồi?"

"Ôi tiếc thế, không làm đến cùng ư..."

"Vậy là xong rồi á?"

"Hại ta nãy giờ hóng mỏi cả "đá"."

"Đừng nhìn đừng nhìn, con còn nhỏ lắm, không được nhìn!"

"Ngay cả hôn cũng chẳng hôn một cái, mất hứng ghê."

"Thật sự là kết thúc như vậy á hả? Không làm gì hết trơn thiệt luôn vậy á hả?"

"Người ta đã chủ động thế kia vậy mà..."

"Lẽ nào tiểu tử này chỉ được cái mã ngoài thôi, còn phương diện kia thì... chậc chậc, tiếc cho cả một thế hệ."

Nghe đến đây Tôn Khánh sầm mặt, nhưng do cơ thể còn đang bị thương, cũng không thể dùng tiên pháp, chỉ đành im lặng. Mà mặt Tần Du đã đỏ như trái gấc, mấy con yêu quái thạch nhũ khốn kiếp, dám nhìn lén hai người, còn bàn tán công khai kiểu đó, nàng biết cắm đầu vào đâu cho hết nhục bây giờ?!!

Chàng cầm lấy đai lưng nàng đưa cho, ngắm nghía chốc lát, chợt cười khẽ, sau đó mới chậm rãi thắt đai lưng lên, nói: "Ban nãy hì hục cởi đồ ta sao nàng không mắc cỡ đi."

Nàng có cảm giác đỉnh đầu mình sắp bốc khói tới nơi, lí nhí nói: "Ta ta ta có nỗi khổ rất khó nói..."

Lại ỉu xìu bảo: "Quân thượng, ta thật sự không có ý muốn mạo phạm ngài đâu, ta chỉ, ta chỉ muốn xem vết thương của ngài chút thôi, vẫn mong ngài bỏ qua cho..."

Tôn Khánh sửa sang quần áo chỉnh tề, rồi xoay người qua, bước đến gần nàng.


*Lời tác giả:
Group VIP đã đăng đến chương 40 và hoàn Quyển 2 rồi :3
Còn 1 phần nữa là hết chương 26, vào 20h tối thứ 7 hàng tuần đăng 1 phần. Những chương đăng online đều là chương cũ, không phải bản chỉnh sửa mới nhất. Không đăng chương H, ngoại truyện và các chương chỉnh sửa để đảm bảo phúc lợi tuyệt đối cho các bạn độc giả VIP.
Bạn nào muốn đọc nhanh và full truyện thì inbox mình để mua VIP nha, giá 1 bộ chỉ có 100k thôi, vô cùng cảm ơn các bạn vì đã ủng hộ mình! ♥♥♥

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net