👑Chương 26 (P4): Cởi hay là chết?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nàng có linh cảm không ổn, vô thức lùi lại một bước. Thế nhưng khoảng cách giữa hai người vốn dĩ không hề xa, nàng vừa lùi lại thì đã bị chàng tóm lấy. Ép nàng vào vách đá, hai tay chàng đặt ở hai bên, khóa nàng vào giữa cái ôm như có như không.

Chàng cúi đầu xuống, giọng nói đầy từ tính phát ra như có ma lực thôi miên đối phương: "Ta là người rất sòng phẳng, ta nợ ai cái gì thì sẽ trả lại cái đó. Tương tự thế, ai nợ ta cái gì đều phải trả lại hết cho ta, không thừa cũng không thiếu."

Tần Du nuốt xuống một ngụm nước bọt đánh cái "ực": "..."

Chàng nói tiếp: "Ví dụ như..." Chàng cố tình kéo dài âm điệu, bàn tay trắng nõn thon dài mân mê cổ áo khép kín của nàng, "Có người dám cả gan lột hết đồ trên người ta..."

Nàng vô thức đưa hai tay lên giữ chặt cổ áo, Tôn Khánh híp mắt, tiếp tục nói: "Nhìn ngắm thân thể ta từ trên xuống dưới, từ đằng sau ra đằng trước..."

Nàng rùng mình một cái, lại nghe chàng nói: "Ta cũng sẽ làm lại y như vậy, không thừa không thiếu một bước nào."

Trong lúc nàng đang suy nghĩ xem có nên rút Hắc Ảnh trước đai lưng ra để tự vệ, hoặc đánh ngất chàng rồi bỏ chạy hay không, chợt nghe chàng cười nói: "Tuy bây giờ ta yếu thế, nhưng nàng không đánh ngất ta nổi đâu, hai món đồ chơi này cũng không làm gì được ta."

Nàng nhớ lại vết thương đã lành trên lưng chàng, mồ hôi lạnh trên trán túa ra ròng ròng: "..."

Tôn Khánh áp sát đến gần nàng, thoáng chốc, bầu không khí càng trở nên ám muội, tấm mặt nạ quỷ chàng đeo kề sát, chỉ cần gần thêm chút xíu nữa thôi là môi nàng sẽ chạm vào tấm mặt nạ quỷ kia ngay.

Đúng vào lúc này, chàng đột ngột đứng thẳng người, khàn khàn nói: "Ta đùa đó. Đi thôi."

Nàng thở phào nhẹ nhõm, may phước là chàng không nổi giận, cũng không làm khó nàng, chỉ trêu nàng chút thôi. Thật sự do tình thế bắt buộc, nàng chẳng còn cách nào khác mới mạo phạm chàng như thế, nhưng dù đúng dù sai nàng quả thật không nên nhân lúc chàng sa cơ thất thế, cưỡng ép lột đồ chàng kiểu đó. Cho dù chàng đàn ông đi chăng nữa, nghĩ đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy hành động này hơi quá đáng. Nàng âm thầm quyết định nếu sau này có cơ hội, nhất định phải tìm cách bù đắp lại cho chàng, coi như để chuộc lỗi.

Mợ nó, tất cả là do hệ thống chơi ngu bắt nàng lãnh đủ hết!

Chẳng bao lâu sau, hai người đã rời khỏi hang động, biển đen cát trắng hiện ra trước mắt, tạo nên sự đối lập hết sức quái dị. Nàng ngoảnh đầu nhìn ra đằng sau, lối ra ban nãy không còn nữa, mà thay vào đó là vách đá cao ngất ngưởng phủ đầy rêu phong.

Hai người tiếp tục đi thẳng về phía trước, từ xa đã trông thấy rất nhiều người xếp thành hàng dài đứng đợi. Một vài người trong số đó nhìn thấy hai người tiến tới, người này khều người kia xì xào bàn tán, chẳng mấy chốc, cả đám đông đều đổ xô ánh mắt lên nàng và Tôn Khánh.

Cẩm Hoằng, còn có cả A Bảo và đám thuộc hạ Chu Tước cung vội chạy đến, mặt mày ai nấy đều xanh lè xanh lét, nàng gật đầu cười cười trấn an bọn họ.

A Bảo ôm áo choàng đến, khoác lên vai nàng, vừa khóc vừa nói: "Tiểu thư người làm bọn ta lo chết đi được, toan đợi thêm chút nữa mà không thấy người đi ra thì bọn ta trở vào đó tìm người."

Mình mẩy Tần Du ướt sũng, thấy nàng ta khóc lóc bèn dỗ dành vài câu: "Đừng khóc, nín đi nín đi, ta đã chết đâu mà khóc."

Cẩm Hoằng bước đến, khoanh tay ôm kiếm trước ngực, sầm mặt mắng: "Không được nói bậy!"

Thấy hắn bắt đầu giở giọng bà má, nàng sợ hắn lại mắng tiếp, giữa chốn đông người không chừa cho nàng thể diện. Nàng nhức đầu ghê gớm, có cảm giác mình giống như lão già mất nết đang phải loay hoay dỗ ngọt phu nhân và tiểu thiếp vậy, bèn quay qua dỗ hắn một chút: "Được được, không nói bậy thì không nói bậy."

Nàng nói: "Cũng may nhờ có quân... Khánh nhi... à không phải, Tôn công tử giúp đỡ, nếu không ta thật sự chẳng biết thoát ra ngoài bằng đường nào."

Cẩm Hoằng, A Bảo, và đám người Chu Tước cung chắp tay cúi đầu, cảm ơn rối rít. Tôn Khánh cũng nho nhã, khách sáo lại đôi ba câu.

Nhác thấy Tĩnh Phúc – thuộc hạ tâm phúc của chàng bước đến, toàn thân mặc đồ đen, đeo một tấm mặt nạ hồ ly trắng, tay cầm khay gỗ cúi đầu dâng lên. Nàng hiểu ý, lấy chiếc túi vải đựng hai đóa Bạch Tường Vân và tấm lệnh bài từ trong nhẫn không gian ra, rồi đặt lên khay gỗ.

Tĩnh Phúc đặt ngón trỏ và ngón giữa lên môi, niệm một câu thần chú, tấm lệnh bài phát ra ánh sáng tím, sau một hồi, trên mặt lệnh bài hiện ra con số yêu thú nàng săn được trên đường đi, hai mươi con lớn và bốn mươi ba con nhỏ, tổng cộng sáu mươi ba con.

Dù sao Bạch Tường Vân cũng không phải nàng tự tay hái, đợi hắn thông báo hết số lượng xong, nàng nói:

"Là vị công tử này hái giúp ta, rồi dẫn ta ra ngoài."

Tĩnh Phúc nhìn Tôn Khánh, thấy chàng khẽ gật đầu mới cung kính nói: "Quân thượng đều tỏ tường hết tất cả mọi chuyện xảy ra trong chuyến săn này, ngài nói, chỉ cần qua được bờ hồ nơi Bạch Tường Vân mọc, an toàn quay trở về là đã thắng cuộc rồi. Bởi vì ngoài người trong Hắc Long vương phủ, chẳng ai biết cách hái loài hoa này và lối ra thứ hai kia. Bất kể là ai, miễn sang được bờ bên kia, Tôn công tử cũng sẽ có cách hướng dẫn người đó hái hoa và tìm đường ra ngoài. Chúc mừng Tần tiểu thư nhé!"

Mọi người trầm trồ, xôn xao vỗ tay không ngớt.

Còn Tần Du sau khi biết được thân thế của Tôn Khánh, nghe sơ qua lời Tĩnh Phúc nói, cũng đủ biết trong đó có bao nhiêu phần là thật, bao nhiêu phần là giả, nhưng cũng giả ngu, coi như không biết gì. Nhìn đám người kia luôn miệng bái phục sự thâm thúy trong cách làm việc của Huyết Dạ Vương, có người còn phân tích cho nhau nghe hành động đó mang ý nghĩa gì, khiến cho nàng rất muốn trợn mắt ngửa mặt lên trời, hả họng hét dài một tiếng: Mấy thím bị chàng lừa đẹp rồi!!!

Nếu bọn họ mà biết vị quân thượng mà mình hết lòng sùng bái ấy đem bọn họ ra làm mồi nhử hai con sâu kia, chắc đau lòng chết mất.

Nàng chẳng dám nhìn bọn họ nữa, cảm thấy rất không đành lòng.

Từ trong tiếng trầm trồ khen ngợi vang lên không dứt, đợt sau lớn hơn đợt trước, A Bảo đột nhiên thốt lên:

"Tôn công tử, đai lưng của công tử... có phải dính máu không? Công tử bị thương ư?"

Giọng A Bảo không lớn, nhưng tuyệt đối không nhỏ, thánh thót như chim họa mi, kéo sự chú ý của đám đông về phía này.

Cẩm Hoằng nghiêng đầu nhìn, phân tích: "Đó đâu phải vết máu, máu sau khi khô sẽ trở thành màu nâu sậm, máu cũng là một loại chất lỏng không đậm đặc, nếu chảy máu thì phải thấm vào vải rồi loang ra, tùy theo mức độ nhiều hay ít mà loang to hay nhỏ. Khi máu loang trên vải có màu tối thế này, sẽ chỉ để lại màu sậm hơn như bị ướt thôi, làm sao in ra màu đỏ tươi nổi bật rõ ràng như vậy được? Ngươi nhìn kỹ lại đi, hình dạng này là có thứ gì đó màu đỏ không phải máu dính vào mặt vải, màu đỏ này không loang ra như máu, mà in hẳn thành một hình thù nho nhỏ, giống như..."

Nói tới đây, hắn nhíu mày suy nghĩ, nghĩ xem nó giống như cái gì. Nhìn rất quen, nhưng nghĩ mãi mà chẳng nghĩ ra.

Nghe Cẩm Hoằng nói thế, nàng nhớ chàng đâu có bị thương ở bụng, bèn ngó thử một cái.

Vừa ngó qua, lập tức đứng hình!

Mà Nhiếp Vĩnh Kỳ đứng phe phẩy quạt giấy ở đằng xa luôn im lặng, đến giờ phút này cũng không kiềm được, thốt lên: "Ô, đó chẳng phải là dấu son môi sao?"

Lồng ngực Tần Du đánh cái "thịch". Nàng bắt đầu cảm thấy bất an, chẳng biết đây là lần thứ mấy nàng đổ mồ hôi lạnh trong ngày rồi. Trong đầu lập tức nghĩ ra hàng ngàn lí do để giải thích, nhưng trước bao nhiêu ánh mắt đổ dồn về phía này, nàng càng không nghĩ được gì.

A Bảo hết sức vô tư nói: "Tiểu thư, người xem, ngâm nước lâu đến mức son môi của người trôi hết rồi, bên này còn lem ra một ít, quay qua đây để nô tì chùi cho."

"!!!"

Á á á á á á á á á!!!

Đám người không biết nàng đang gào thét thất thanh trong lòng, bắt đầu chỉ trỏ xì xào với nhau, thậm chí có người không biết tưởng tượng ra cái giống gì mà đỏ mặt, không dám nhìn thẳng vào nàng, sắc mặt Nhiếp Đạt và Tống An An đều trở nên khó coi như nhau. Nếu bây giờ nàng ngoái đầu lại, thấy vẻ mặt của Cẩm Hoằng và đám thuộc hạ lúc này, chắc sẽ ngất xỉu ngay tại trận.

Nàng liếc Tôn Khánh một cái, thấy chàng thờ ơ đứng chắp tay sau lưng như chuyện không liên quan tới mình. Nàng kết luận, chắc chắn là chàng cố ý muốn trả thù nàng vụ lột đồ chàng!

Tần Du khóc không ra nước mắt, nàng nhắm mắt niệm thầm trong đầu: "Mình không phải Tần Du, mình không phải Tần Du, mình là không khí."

Nhẩm tính coi phải mất bao lâu mới đào được cái lỗ trên cát để chui xuống dưới. Đầu óc trống rỗng, chỉ biết đứng yên chịu trận như trời trồng.

Tĩnh Phúc ho khan vài tiếng, giải vây cho nàng: "Khụ, nếu đã tập trung đông đủ rồi thì chúng ta mau lên đường thôi." Rồi đưa tay làm động tác mời với chàng và nàng, cung kính nói, "Tôn công tử, Tần tiểu thư, mời."

Mọi người lập tức im lặng, chờ nàng và Tôn Khánh sóng vai lên thuyền trước, tiếp theo là người trong Chu Tước cung, mới đến những gia tộc lớn nhỏ khác nối đuôi theo sau.


*Li tác gi:
Nh
h thống mà ai đó ngoài ý mun rt ra mt chiếc trng đem luc chm muối tiêu ăn 😇 ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net