👑Chương 27 (P1): Cùng nhau đi chơi nào!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần này đại thắng, luận về số lượng yêu thú săn được, dù chẳng chuyên tâm với việc săn bắn, vậy mà Tần Du cũng vượt qua Tống An An trước giờ luôn đứng đầu bảng. Tống Vân Sinh không hái được Bạch Tường Vân, nhưng số lượng yêu thú hắn săn nhiều hơn năm ngoái gấp đôi, giữ vững phong độ trong bảng xếp hạng nam tiên giả ưu tú năm nay. Không những thế, nàng còn hoàn thành nhiệm vụ, được Huyết Dạ Vương phong làm Hộ Pháp, là nữ Hộ Pháp đầu tiên ở nước Dạ Long.

Mọi người sau khi chứng kiến uy lực của thanh Hồng Tước trong tay nàng, đều tâm phục khẩu phục, gật đầu tán thưởng. Chu Tước cung năm nay vinh quang vô hạn, Tần Thương và Thẩm Tố Tố nở mặt nở mày, lập tức mở yến tiệc ăn mừng ba ngày ba đêm, riêng nàng thì nằm dưỡng thương hết ba ngày ba đêm.

Bị nội thương quả thật còn khó chịu hơn bị thương ngoài da, cơ mà chuyện đó không quan trọng, quan trọng là chuyện nàng và "vị Tôn công tử áo đen" của Hắc Long vương phủ bị mang lên thớt trà chanh chém gió khắp tu chân giới!

Đương nhiên hai vị phụ huynh đều đã nghe qua, đợi nàng khỏe hơn chút, bắt đầu họp gia đình.

Tần Thương nghiêm mặt hỏi: "Nghe nói con và vị Tôn công tử Hắc Long vương phủ ở trong động Tinh Linh..." Nói đến đây, ông chợt khựng lại, giận tái mặt, "Chuyện đó có thật không? Nếu là thật, cha sẽ trình lên quân thượng, xin ngài làm chủ, bằng mọi giá bắt hắn phải mang kiệu lớn tám người khiêng đến đây cưới con!"

Tần Du nghĩ thầm: "Nhưng chàng là quân thượng mà..."

Nàng bèn thành thật đáp: "Thưa cha, đúng là có chuyện đó..."

Tần Thương và Thẩm Tố Tố kích động, đồng thanh quát: "Cái gì?!!"

Nàng dở khóc dở cười bảo: "Con chưa nói hết!"

"..."

"Đúng là con và Tôn công tử ở cùng với nhau trong hang động, nhưng chàng chỉ dắt con ra khỏi động Tinh Linh thôi. Chúng con hoàn toàn trong sạch, mọi chuyện chỉ là hiểu lầm."

Tần Thương hỏi: "Vậy còn vết son môi dính trên đai lưng Tôn công tử đó thì giải thích sao đây?"

Mặc dù đã sớm chuẩn bị tâm lí trước là bọn họ sẽ hỏi nàng vấn đề này, vốn dĩ một chuyện đơn giản lại biến thành chuyện hết sức mờ ám, dù nàng mặt dày cách mấy cũng khó tránh khỏi phải đỏ mặt xấu hổ một chặp. Nàng ho khan mấy tiếng, cố gắng duy trì nét mặt bình tĩnh, đáp: "Khụ, cái này, con bị nội thương với không biết bơi. Lúc rơi xuống hồ nước, Tôn công tử có lòng tốt cứu con lên, chắc là trong lúc đó đã vô tình làm dơ áo người ta. Bọn con chỉ lo rời khỏi hang động càng sớm càng tốt, làm sao để ý đến áo quần có dính cái gì hay không, đến khi ra ngoài mới biết, không ngờ lại bị hiểu lầm lớn như thế."

Lúc này, bọn họ mới thở phào một hơi, Thẩm Tố Tố nói: "Không có chuyện gì là tốt rồi, Tiểu Du à, sau lần đó, cha mẹ cũng không muốn ép gả con cho ai nữa, nếu con thương người nào thì cứ đưa người đó về đây ra mắt, chỉ cần hắn thật lòng thật dạ yêu thương con, cha mẹ sẽ thành toàn cho con. Chỉ có điều, thân là nữ nhi, phải biết giữ mình, cha mẹ chỉ sợ con chịu thiệt thòi."

Nàng biết bọn họ lo lắng cho mình, trong lòng chợt cảm thấy ấm áp vô cùng, nàng nắm lấy tay bọn họ, đáp: "Cha mẹ cứ yên tâm, con sẽ không để bản thân chịu thiệt, càng không làm Tần gia mất thể diện."

Sau khi nàng khỏe hẳn, lập tức trở về Hắc Long vương phủ và ở lại đó theo quy định, một năm về thăm nhà một lần, ngày ngày theo sát bên cạnh Tôn Khánh.

Vì nàng là người trong gia tộc khác, cho nên không cần phải đeo mặt nạ quỷ như họ.

Nàng làm quen với cuộc sống xa hoa ở vương phủ nguy nga tráng lệ rất nhanh, mỗi ngày đều ăn sơn hào hải vị đến phát ngán, suốt ngày kè kè theo sát bên chàng, bồi chàng tản bộ khắp nơi. Có khi chàng cho đàn cá chép trong hồ ăn, nàng phải đứng bên cạnh giúp chàng cầm hộp gỗ đựng thức ăn cho cá. Có khi chàng ngồi chép kinh, nàng phải ngồi bên cạnh mài mực cho chàng. Nói chung, bây giờ nàng chẳng khác nào nô tì thiếp thân của chàng.

Hiện tại, hai người đang ngồi đánh cờ bên dưới tán cây ngân hạnh ngàn năm khổng lồ, đồng thời cũng là cây ngân hạnh lớn nhất và đẹp nhất nơi đây. Trên mặt đất phủ đầy lá vàng rực rỡ, rừng cây ngân hạnh phía sau hoa viên hoàn toàn đối lập với kiến trúc vương phủ đen tuyền từ trong ra ngoài, tựa như ánh mặt trời nho nhỏ thắp sáng cho cả vương phủ u ám lạnh lẽo quanh năm này.

Chim muông ca hát líu lo, trời xanh gió mát thổi hiu hiu, vài chiếc lá hình dáng cánh quạt rơi lả tả lên bàn cờ. Một chiếc lá vàng rơi vào chén trà ngân hạnh của nàng, nàng bèn thò tay lấy nó ra, nâng chén trà lên thổi nhẹ vài cái rồi nhấp một ngụm. Lấy quân cờ màu trắng đặt xuống, trong đầu thì nghĩ đến chuyện khác.

Nàng ăn dầm nằm dề trong vương phủ, đi tới đi lui, buồn buồn lại nhớ đến A Bảo mít ướt và bà má Cẩm Hoằng, đột nhiên có một loại xúc động muốn nghe hắn cằn nhằn bên tai.

Tuy nàng không thích chốn đông vui náo nhiệt, chỉ thích yên tĩnh một mình, song, nếu so với việc phải ngày ngày làm cái đuôi lúc lắc theo sau Tôn Khánh, lặp đi lặp lại sinh hoạt nhàm chán đó, ngay cả rắm cũng chả dám đánh, thì quả thật còn ức chế hơn là quăng nàng vào nơi đám đông ồn ào.

Thân là thuộc hạ, còn là nữ Hộ Pháp duy nhất của nước Dạ Long, làm sao có thể trốn ra ngoài đi chơi giải khuây được? Bây giờ trừ ăn uống ngủ nghỉ, nàng phải bám dính chàng như hình với bóng suốt ba tháng trời, chẳng có cơ hội lẻn đi đâu, cho dù may mắn tẩu thoát thành công, có khi trở về sẽ bị phạt cũng không biết chừng. Phải tìm cách dụ chàng ra ngoài, như thế nàng mới có thể mượn việc công làm việc tư, đường đường chính chính đi chơi!

Nghĩ là làm, nàng dừng động tác trên tay, ném quân cờ màu trắng lên giữa bàn cờ, mấy quân cờ khác vì động tác này mà bị xáo trộn hết cả lên, đám binh lính và cung nữ đứng gần đó trông thấy đều khiếp sợ không nói nên lời.

Thật ra bọn họ không cần phải hoảng sợ thay nàng làm gì cả, đến đồ chàng mặc nàng còn dám lột, mấy việc cỏn con này chẳng thấm thía vào đâu.

Ban đầu nàng hơi dè dặt khi mới biết thân phận thật sự của chàng, sau đó thấy chàng không giữ khoảng cách, thái độ và cách đối xử với nàng vẫn hòa nhã như lúc hai người mới gặp nhau, cũng coi như là thân thiết, nên nàng không dè dặt nữa.

Quả nhiên, Tôn Khánh không hề chấp nhặt hành động vô lễ đáng chết ngàn lần kia, mà chỉ im lặng chờ hành động tiếp theo của nàng.

Nàng chống cằm tỏ vẻ nhàm chán, nói: "Ứ chơi nữa đâu, ta kém thông minh, không giỏi chơi cờ, toàn thua thôi, chả vui gì hết!"

Chàng đáp: "Chơi nhiều rồi sẽ giỏi thôi."

Nàng đá xoáy: "Cái này đòi hỏi chỉ số thông minh cao, người tốt bụng ngay thẳng như ta làm sao chơi giỏi bằng quân thượng, đi quân nào cũng tâm cơ khó lường?"

Chàng gật đầu đồng tình, đáp: "Nàng nói đúng, hẳn là do chỉ số thông minh."

Tần Du sầm mặt.

Tôn Khánh lại ôn hòa nói: "Vậy ta nhường nàng nhé?"

"..."

Đám binh lính và cung nữ đều sửng sốt nhìn nàng. Tuy rằng không thể trông thấy biểu cảm đằng sau tấm mặt nạ quỷ của bọn họ, nhưng nàng vẫn có cảm giác không được tự nhiên. Bèn nói:

"Không cần." Nàng chớp chớp mắt nói, "Quân thượng à, suốt ngày ở trong phủ mãi không chán ư? Dạo này không có việc gì để làm, chi bằng chúng ta đổi gió, ra ngoài thành tìm cái gì đó làm cho đỡ chán đi."

Chàng hơi nghiêng đầu, nói: "Chúng ta?"

Nàng gật đầu: "Ừ ừ, là hai chúng ta đó, dắt theo thuộc hạ dễ bị chú ý lắm."

Chàng nói: "Nàng rủ ta ra ngoài, cô nam quả nữ là muốn làm gì ta?"

"..."


*Lời tác giả:
Chương này hơn 7k chữ nên mình sẽ chia thành 5 phần, vào thứ 7 hàng tuần đăng 1 phần như thường lệ.
Chương này cũng đã được chỉnh sửa thêm tình tiết mới, nhưng bản đăng công khai trên đây là bản cũ không phải bản chỉnh sửa mới nhất để đảm bảo phúc lợi cho các bạn độc giả VIP.
Bạn nào muốn xem bản chỉnh sửa mới nhất, nhanh và full truyện thì inbox mình để mua VIP nha :3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net