👑Chương 27 (P2): Cùng nhau đi chơi nào!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nàng sực nhớ ra vụ lột đồ lần trước, không ngờ đã tạo nên cái bóng đen tâm lý cho chàng. Bây giờ chàng tự dưng nhắc tới khiến nàng ngượng ngùng đỏ bừng mặt, quên mất phải nói gì tiếp theo.

Lát sau, nghe được tiếng lạch cạch trên bàn cờ, phát hiện Tôn Khánh đang sắp xếp các quân cờ về vị trí cũ. Trí nhớ của chàng cực kỳ tốt, ban nãy nàng cố tình ném quân cờ làm xáo trộn gần hết, vậy mà chỉ trong tích tắc, chàng đã xếp lại đâu vào đấy y như cũ, không sai một quân nào.

Bàn tay chàng thon dài, đốt xương ngón tay rõ ràng hoàn mỹ, móng tay sáng bóng được cắt tỉa gọn gàng, đang mân mê quân cờ màu đen. Nước da trắng mịn đối lập hoàn toàn với quân cờ đen bóng, làn da trắng càng thêm trắng, quân cờ đen càng đen hơn, đẹp đẽ đến chói mắt. Nàng vốn dĩ rất yêu cái đẹp, thấy bàn tay kia chuẩn bị hạ quân cờ xuống, lập tức chộp lấy tay chàng kéo về phía mình, một tay nắm lấy bên dưới lòng bàn tay chàng, tay còn lại đặt bên trên. Nàng nhân cơ hội xoa xoa một chút, vừa vuốt ve làn da trơn mịn và đường gân nam tính nổi trên mu bàn tay chàng, vừa ra sức thuyết phục:

"Quân thượng nghĩ nhiều rồi, tiểu nữ thiết nghĩ, tuy rằng yêu ma quỷ quái ngoài thành không nhiều, nhưng cũng có không ít dân lành bị chúng làm hại. Các tiên giả thường xuyên ra ngoài thành giúp đỡ, trừ yêu diệt ma, chỉ có thể giảm được một phần nào đó thôi. Lẽ nào quân thượng chưa từng nghĩ đến việc đi thị sát dân tình một chuyến sao?" Nói xong, nàng buông tay ra, quân cờ trong tay chàng cũng thành công chui tọt vào lòng bàn tay nàng.

Giữa lúc bàn tay hai người sắp tách rời, Tôn Khánh đột nhiên lật ngửa lòng bàn tay túm lấy cái tay đang giấu quân cờ của nàng lại, nói: "Muốn mượn việc công làm việc tư à? Ngoan ngoãn ở trong phủ đánh cờ với bản quân." Sau đó lấy lại quân cờ, đặt xuống vị trí ban đầu mà chàng đã định sẵn.

Bị chàng nói trúng tim đen, nàng quê độ, đến ý nghĩ nằm bẹp lên bàn cờ ăn vạ cũng có, nhưng dĩ nhiên là da mặt chưa đủ dày để làm trò này. Chỉ đành sầm mặt ngồi im thin thít như tảng đá, cho chàng tự chơi một mình.

Thái độ của nàng đúng kiểu "Ta không chơi với chàng đó, chàng làm gì được ta!".

Thấy chàng chẳng có phản ứng gì, nàng ức chế bảo: "Ta nghe người khác nói hết rồi, rõ ràng trước giờ, dù cho làm bất cứ chức vụ lớn nhỏ gì, cũng đâu có luật lệ nào bắt người của gia tộc khác phải ở lại vương phủ, một năm chỉ được về thăm nhà có một lần đâu!"

Chàng ngước mặt lên, thản nhiên đáp: "Vậy à, nàng không nhắc ta cũng quên béng mất, ta mới thêm vào luật rồi đó, ngày mai sẽ hạ lệnh cho Tĩnh Phúc bổ sung thêm."

Trán nàng nổi gân xanh.

Tôn Khánh không để ý, chỉ nói: "Đã hơn ba tháng rồi, phần thưởng bảo vật trong bộ sưu tập của ta nàng đã chọn được món nào ưng ý chưa?"

Nàng thật sự chả hứng thú gì với mấy món bảo vật đó, nghe chàng nói thế, hai mắt nàng lập tức sáng lên, hớn hở nói: "Có thể đổi phần thưởng này cho ta tự do ra khỏi phủ đi đâu tùy thích được không? Hay một tuần ra ngoài một lần cũng được."

Thấy chàng im lặng nhìn mình, nàng đổi lại: "Vậy thì một tháng một lần đi."

Chàng buồn cười hỏi: "Nàng thật sự muốn ra ngoài chơi đến thế sao?"

Nàng đâu thể nói rằng mỗi ngày phải đi theo chàng, lặp đi lặp lại mấy việc nhàm chán như pha trà, vẽ tranh, đánh cờ, cho cá ăn, ngắm hoa, chép kinh đến phát chán được?

Chỉ có thể gật đầu lia lịa, đáp: "Ừm ừm!"

Chàng thở dài: "Thôi được rồi, đánh với ta hết ván này đi, ngày mai ta sắp xếp vài việc rồi chúng ta ra ngoài thành chơi."

Nàng mừng rỡ nói: "Quân thượng anh minh!"

Không ngờ chàng lại đồng ý thật.

Thế là buổi tối ngày hôm sau, như đã hứa với nàng, sắp xếp xong vài việc quan trọng rồi lập tức chuẩn bị lên đường.

Nàng quỳ một chân, vận linh lực, siết chặt nắm tay, đấm một cú xuống đất, một vòng tròn ánh sáng màu đỏ có hoa văn cổ xưa kỳ lạ hiện ra bao quanh hai người. Nàng nghĩ đến chỗ bán đồ ăn vặt trên thị trấn, hoa văn cổ xưa trong trận pháp lập tức thay đổi, vòng tròn trận pháp quay hai vòng, cảnh vật trước mắt nàng trắng lóa. Chẳng mấy chốc, nhà cửa quán xá dựng san sát nhau hiện ra, thuật Dịch Chuyển Tức Thời đã đưa bọn họ rời khỏi phủ, ra ngoài hoàng thành, thẳng tiến đến thị trấn nhỏ.

Lúc này, trời đã sập tối, lá ngân hạnh phủ khắp mặt đất, đâu đâu cũng thấy cây ngân hạnh. Điều này cũng chẳng lạ gì, nước Dạ Long nổi tiếng với những cánh rừng ngân hạnh tuyệt đẹp, gần như là biểu tượng đặc trưng của cả nước, nguyên nhân chủ yếu là do các đời vua Dạ Long đặc biệt yêu thích loài cây này. Dĩ nhiên trong thị trấn cũng trồng rất nhiều cây ngân hạnh, nhất là nhà nào có con gái và mấy câu lan viện. Bọn họ trồng ngân hạnh với hi vọng, biết đâu một ngày nào đó quân thượng có vi hành ngang đây, trông thấy ngân hạnh vàng rợp một góc trời, sẽ dừng chân thưởng thức lâu hơn một chút, giấc mộng gả vào vương phủ của các tiểu cô nương được trở thành hiện thực thì sao?

Nàng hớn hở kéo Tôn Khánh đi vào một con hẻm vắng, ngó qua ngó lại thấy không có ai, mới nói:

"Quân thượng đeo mặt nạ thế này, nếu người khác nhìn vào, nhận ra ngài là người trong Hắc Long vương phủ sẽ rất dễ bị chú ý."

Dứt lời, lập tức đẩy chàng lên vách tường, thình lình thò tay định tháo tấm mặt nạ quỷ trên mặt chàng xuống. Nhưng mà, ngón tay nàng còn chưa kịp chạm vào tấm mặt nạ quỷ, đã bị chàng túm lấy, nói:

"Nàng làm gì thế?"

Nàng đáp: "Tháo mặt nạ."

Chàng nói: "Nàng quên rằng hôm đó ta đã nói gì với nàng rồi sao?"

Nàng thoáng sững người, hỏi: "Hôm đó quân thượng nói thật á? Hắc Long vương phủ thật sự có phong tục này ư? Ta cứ tưởng ngài chỉ đùa cho vui thôi chứ..."

Chàng nhìn nàng một lúc, rồi mới nói: "Phải, Hắc Long vương phủ có một tập tục lâu đời, trai chưa vợ gái chưa chồng đều phải luôn đeo mặt nạ quỷ trên mặt. Bất cứ ai nhìn thấy gương mặt bọn ta, hoặc là lấy bọn ta hoặc là phải chết."

Nàng nghĩ thầm: "Nếu người thấy mặt chàng là đàn ông thì sao nhỉ?"

Chàng nói: "Nếu ta thương người đó, mà người đó cũng thương ta, thì ta mới để cho người đó tháo xuống, không đeo tấm mặt nạ này nữa." Ngừng một lát, chàng đưa tay sờ lên tấm mặt nạ quỷ, khẽ nói, "Ta muốn người ta thương là người đầu tiên nhìn thấy gương mặt của ta."

Tần Du hơi áy náy, xem ra cái ơn cứu mạng này lại nặng thêm một tí rồi, cảm thấy hết sức có lỗi với vị Dạ Hậu tương lai của chàng, áy náy nói: "Ngại quá, vì đưa ta ra khỏi hang động mà làm cho mặt nạ của quân thượng rơi ra. Nhưng quân thượng cứ yên tâm đi, trí nhớ ta kém lắm, nhất là về khoản dò đường với nhận diện khuôn mặt, phải nhìn trên ba lần may ra còn nhớ được chút ít, mặt mũi quân thượng ra sao, ta đã quên sạch rồi, há há há."

Chàng lặng thinh không đáp.

Nàng nhìn sắc trời, nói: "Chúng ta mau đi thôi, lúc trước Cẩm Hoằng từng nói thị trấn này bán nhiều đồ ăn vặt ngon lắm."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net