👑Chương 27 (P3): Cùng nhau đi chơi nào!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Màn đêm buông xuống, đường sá lên đèn đông vui nhộn nhịp, mọi người cười nói rôm rả. Nam thanh nữ tú tay trong tay liếc mắt đưa tình, vài đứa trẻ cầm kẹo đường chơi trò đuổi bắt chạy nhảy khắp nơi. Các cô nương lầu xanh mặt hoa da phấn, khoác trên mình chiếc áo lụa mỏng đến gần như trong suốt, giọng nói lanh lảnh trong trẻo như chuông bạc, dáng người lả lướt thướt tha đứng chào mời khách khứa dưới lầu. Mấy sạp hàng hóa bày ra đầy hai bên đường, nào là kẹo hồ lô, nào là trâm cài tóc, nào là ngọc bội, túi thơm, quạt giấy, lồng đèn, vân vân.

Suốt dọc đường, Tôn Khánh chẳng nói câu nào, nàng có cảm giác hình như chàng không được vui cho lắm, bèn kéo chàng đi hết chỗ này đến chỗ kia, ăn hết món này đến món khác. Hồi nhỏ hay xem phim kiếm hiệp, thấy người ta ăn kẹo hồ lô ngon lành nên cũng muốn ăn thử. Thế là mua hai xâu, một xâu cho chàng một xâu nàng ăn, lúc nàng định móc tiền trả thì chàng đã nhanh tay trả trước rồi.

Nàng chộp lấy bàn tay đang cầm tiền của thiếu niên bán kẹo hồ lô, nói: "Để ta trả."

Chàng nắm lấy cổ tay nàng kéo lại, nói với thiếu niên kia: "Khỏi thối."

Thiếu niên kia vừa nghe được câu này, mừng húm, rối rít nói: "Cảm ơn công tử, cảm ơn công tử, công tử thật là hào phóng!" Lại quay sang nói với nàng "Vị tiểu thư này đúng là có phước nha!" Rồi ba chân bốn cẳng ôm đống kẹo hồ lô chạy sang chỗ khác bán, sợ chàng đổi ý.

Nàng cạn lời, cảm thấy hình như mình lại bị hiểu lầm cái gì nữa rồi, cũng không khách sáo, đưa cho chàng một xâu, rồi cắn một viên ăn thử, vừa nhai vừa nói: "Quân thượng đúng là hào phóng, quăng tiền qua cửa sổ. Số tiền dư đó có thể mua thêm bảy tám trăm xâu hồ lô và mười mấy bình rượu ngon nhất ở đây á, chậc, phí quá." Tiếng "chậc" này không phải nàng tặc lưỡi, mà do kẹo hồ lô chua chua ngọt ngọt, làm nàng phải chẹp miệng liên tục.

Nàng lại bảo: "Quân thượng à, nghĩ đi nghĩ lại, ta vẫn cảm thấy cái này không hợp lí cho lắm nha. Đâu có ai để sếp, à nhầm, cấp trên của mình trả tiền chứ?"

Chàng đáp: "Nàng có thấy thuộc hạ nào dám rủ quân thượng nhà mình trốn ra ngoài phủ đi chơi như thế này không?"

Nàng xấu hổ, gãi gãi mặt: "Cái này... cái này là đi thị sát dân tình, ừ đúng, thị sát dân tình."

Chàng nắm cằm nàng, xoay qua hướng câu lan viện ba tầng lầu rộng lớn, nườm nượp khách ở bên kia đường, nói: "Thị sát câu lan viện mọc ra bao nhiêu cái ư?"

Khụ, cái này đâu thể trách nàng được, chỗ có đồ ăn ngon toàn bán gần mấy câu lan viện. Nàng bắt đầu nghi ngờ, có khi nào Cẩm Hoằng là khách quen ở đây hay không.

Nàng cười gian nói: "Nếu quân thượng không ngại, chúng ta cũng có thể vào trong đó thị sát xem có bao nhiêu cô nương, mỗi tầng có bao nhiêu phòng. Thị sát xong rồi đừng tính toán với ta chuyện lần trước nữa nhé."

Chuyện lần trước đương nhiên là chuyện hệ thống chơi ngu, bắt nàng lột đồ chàng để địa hàng.

Chàng nói: "Nàng định dẫn ta vào chốn trụy lạc này là muốn dùng khoái lạc nhục dục bịt miệng ta à?"

Nàng giả bộ không nghe thấy, vừa đi vừa ăn nốt viên cuối cùng.

Thấy nàng ăn xong xâu kẹo hồ lô trong tay, chàng đưa xâu hồ lô đỏ tròn với lớp đường óng ánh bọc đều bên ngoài cho nàng, nói: "Ta không ăn, nàng ăn đi."

Nàng hỏi: "Quân thượng không thích ăn kẹo hồ lô hả? Hay do đeo mặt nạ nên không tiện? Nếu thế thì chúng ta ra chỗ vắng người rồi hãy ăn."

Chàng đáp: "Ta rất muốn ăn, nhưng lại rất kén ăn, không tài nào ăn được."

Nàng cầm lấy, cắn thêm một viên, nói: "Ngài dễ bị dị ứng sao?"

Nàng biết có nhiều người bị dị ứng nhiều kiểu, dị ứng phấn hoa hoặc dị ứng với một số loại thức ăn. Dị ứng có nặng có nhẹ, có người nổi mẩn đỏ, nhiều trường hợp nặng còn có thể gây chết người. Lúc nhỏ nàng ngoài bệnh vặt khó nuôi ra thì cũng khá dễ ăn, không có bị dị ứng với bất kỳ thứ gì, nhưng chẳng hiểu sao sau này lớn lên, lại bị dị ứng với tôm, một lần nàng ăn xong, cảm thấy khó thở, đau nhức mình mẩy, kết quả nằm la liệt trên giường hết nguyên một ngày mới bình thường trở lại. Từ đó trở đi chả dám ăn tôm nữa, mà đau lòng nhất chính là, nàng cực kỳ thích ăn tôm, vậy mà lại bị dị ứng với nó, cái cảm giác thèm mà không ăn được này, nào có ai thấu!

Chàng đáp: "Cũng gần giống vậy."

Nói thế thì chắc kèo là chàng bị dị ứng rồi, nàng rất đồng cảm, đặt tay lên lưng chàng xoa xoa như để an ủi, nói: "Thế ở đây có món nào chàng ăn không được cứ nói nhé."

Chàng đáp một câu xanh rờn: "Món nào cũng không ăn được."

"..."

Lại nói: "Ta có thể uống được nước, trà với rượu."

Nàng trợn mắt: "Vậy bình thường chàng ăn được món gì?"

Chàng suy nghĩ một chút, mới đáp: "Ta ăn được vài món bình thường."

"..."

Tôn Khánh đột nhiên dừng lại bên một quầy bán đồ trang sức, nàng cũng tò mò đưa mặt vào dòm thử. Trang sức rất tinh xảo, kiểu dáng vừa sang trọng vừa phong phú đa dạng, nàng phát hiện chàng đúng là có mắt thẩm mỹ, bởi vì quầy hàng này bán đồ trang sức đẹp nhất trong tất cả các quầy hàng ở đây, mà chất liệu và chế tác thủ công tuyệt vời thế này, chắc chắn là hàng nhập về từ trong thành.

Chàng ngắm nghía một lúc, rồi chọn một chiếc vòng tay chạm rỗng bằng vàng nạm hồng ngọc, sau đó nắm lấy tay nàng, đeo lên. Nàng sửng sốt gọi:

"Quân... Khánh nhi?"

Chàng nói: "Ừ, nhìn đẹp lắm." Lại hỏi ông chủ bán hàng, "Chiếc vòng này bao nhiêu?"

Ông chủ vui vẻ nói giá tiền, thanh toán xong, hai người lại chậm rãi đi tiếp về phía trước.

Nàng nhìn chiếc vòng tinh xảo trên cổ tay trắng nõn của mình, nói: "Quân thượng à, hôm nay đâu phải sinh nhật ta, sao ngài mua quà sớm thế?"

Chàng đáp: "Trông rất hợp với nàng."

Nàng cũng cảm thấy thế, nói: "Vậy cảm ơn ngài."

Đáng tiếc chỗ ban nãy không có trang sức cho nam, nếu có thì nàng cũng mua tặng lại chàng một món. Lòng thầm nghĩ, lát nữa trở về phủ, phải tìm giấy truyền tin, hỏi Cẩm Hoằng mấy chỗ bán trang sức dành cho nam mới được.

*Lời tác giả:
Còn 2 phần nữa là hết chương 27.
Đã hoàn 2 quyển (gồm 40 chương), ai muốn đọc nhanh và full truyện thì inbox mình để mua VIP nha :3  ♥
PS: Quyển cuối sẽ trở lại vào tháng 11 😍

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net