👑Chương 27 (P5): Cùng nhau đi chơi nào!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nước đi này nàng không lường trước được. Thế là hai người vào trong tửu lầu gần đó đặt một bàn ngồi ở trên lầu.

Từ trên lầu cao nhìn xuống, có thể thấy được dàn mỹ nữ đánh đàn nhảy múa trên đài cao đặt chính giữa. Nàng để ý đến vị mỹ nhân múa chính, toàn thân mặc đồ trắng như tuyết, vải lụa mềm mại thướt tha chuyển động theo điệu múa uyển chuyển, vô cùng đẹp mắt.

Nghe nói nàng ta là át chủ bài trong tửu lâu này, nàng ta không thích vị khách nào thì sẽ không thèm tiếp, muốn uống trà với nàng ta, phải là người cực kỳ giàu có. Luận về nhan sắc và tài cầm kỳ thi họa, nàng ta chính là mỹ nhân nổi tiếng tài sắc nhất trong thị trấn. Nhưng đó là so với tất cả những cô gái mà nàng đã gặp ở đây, nếu trừ đi tài cầm kỳ thi họa, chỉ bàn về nhan sắc thì vẫn còn kém xa A Bảo nhà nàng.

Nàng uống cạn chung rượu, cố tình mạnh tay nện chung rượu lên bàn một cái "cạch". Tôn Khánh đang chăm chú ngắm mỹ nhân nhảy múa dưới lầu, bị âm thanh này lôi kéo sự chú ý, quay đầu sang nhìn nàng.

Nàng chống cằm, tay kia mân mê chung rượu, nói: "Quân thượng có vẻ thích người đẹp áo trắng đằng kia nhỉ?"

Chàng cười đáp: "Nàng ghen sao?"

Ngón tay đang mân mê chung rượu khựng lại, nàng nghĩ thầm, chẳng biết chàng dựa vào đâu mà nói ra được câu này, cười cười bảo: "Ta chỉ thắc mắc một điều."

Chàng hỏi: "Điều gì?"

Nàng nói: "Dường như quân thượng rất dễ bị những cô nương mặc đồ màu trắng thu hút thì phải. Lúc đi dạo trên thị trấn, ngài chẳng liếc nhìn ai lấy một cái, duy chỉ có mấy cô nương mặc đồ trắng, ngài mới để ý đến. Lẽ nào gu của quân thượng là mấy cô nương mặc áo trắng?"

Nữ chính Tống An An toàn mặc đồ màu trắng. Hệ thống chọn thân xác cho nàng nhập vào, "Tần Du" hồi còn sống cũng chỉ mặc đồ trắng, mà cái lần nàng đi chùa lễ Phật xong bị xuyên qua đây, cũng vừa khéo mặc áo dài ngũ thân màu trắng.

Tôn Khánh nói: "Nàng để ý sở thích của ta đến thế à?"

Nàng rót đầy chung rượu, nói: "Quân thượng còn chưa trả lời ta."

Chàng trầm ngâm hồi lâu, mới đáp: "Bởi vì ta đang tìm một người, người đó rất thích mặc đồ màu trắng."

Nàng hỏi: "Tìm người á?"

Chàng khe khẽ gật đầu: "Phải, tìm rất lâu rồi."

Nàng nói: "Quân thượng có trí nhớ tốt như vậy, vẽ một bức tranh dán khắp thành là tìm được thôi mà."

Chàng lắc đầu: "Thời gian trôi qua quá lâu, diện mạo của người đó hẳn là không còn giống như ban đầu nữa."

Nàng ngẫm nghĩ, thấy cũng đúng, nếu thời gian quá lâu, người nọ cũng đã già, làm sao diện mạo còn có thể giống như ban đầu được. Bèn nói: "Thế quân thượng còn giữ lại tín vật hay đặc điểm gì trên người của vị kia không?"

Chàng nhấc tay kéo mặt nạ lên một chút, rồi cầm chung rượu đưa lên miệng uống, tay áo đen rộng thùng thình rũ xuống che đi nửa gương mặt dưới. Uống xong, chàng đặt chung rượu lên bàn, đáp: "Trên ngực trái của người đó có ấn ký hình hoa sen đỏ, nhưng chắc có lẽ bây giờ không còn nữa."

Nàng hỏi: "Là nữ hả?"

Chàng nói: "Ừ."

Ca này khó à nha.

Chẳng lẽ lôi hết mấy cô nương khắp nước Dạ Long đến, bắt từng cô cởi áo vạch ngực ra để xem? Mà tại sao chàng biết người kia có ấn ký hình hoa sen đỏ trên ngực trái nhỉ?

Trừ khi chàng đã từng trông thấy người đó khỏa thân!

Theo cảm nhận của nàng, Tôn Khánh là người đàn ông chững chạc, tính cách dịu dàng nhã nhặn, trong mắt nàng, chàng thuần khiết như một đóa sen trắng không nhiễm bụi trần, nàng tuyệt đối không hề nghĩ đến chàng sẽ làm chuyện đó giống như bao gã đàn ông bình thường khác. Nhưng chính điều đó đã nhắc cho nàng nhớ, chàng cũng là đàn ông. Theo lời chàng nói, nàng đoán giữa bọn họ chắc chắn có mối quan hệ không bình thường!

Nghĩ đến đây, chẳng hiểu sao nàng cảm thấy hơi buồn bực, dốc cạn chung rượu. Do dự hồi lâu, quyết định nói:

"Ta có thể hỏi ngài một câu không?"

Chàng đáp: "Nàng muốn hỏi gì?"

Nàng nói: "Vị đó... là gì của ngài?"

Vậy mà chàng lại thật sự nghiêm túc suy nghĩ, chốc lát sau mới đáp: "Con mồi."

"..."

Chàng bổ sung thêm: "Nếu tìm được thì phải nuốt vào bụng ngay."

"..."

Chẳng biết Tần Du có bị ảo thính không, mà câu "con mồi" và "nuốt vào bụng" thốt ra từ miệng chàng đang không ngừng lặp đi lặp lại bên tai mình.

Nàng nên hiểu theo nghĩa nào?

Rốt cuộc chàng và người đó đã làm đến bước nào rồi???

Đang định uống chung nữa rồi về, chợt nghe thấy bàn bên cạnh có người nói với nhau:

"Ngươi biết tin gì chưa? Sáng hôm nay lại có thêm một con quái vật chết nữa đấy."

"Cái gì? Loại quái vật gì? Chết ở đâu?"

"Ta nghe ông Trương gần nhà nói, sáng ngày ổng lên núi săn thú, ngửi được mùi hôi thối, lần theo mùi hôi thối, phát hiện ra một cái xác quái vật ăn thịt người đang phân hủy được một nửa!"

"Ôi kinh thế."

"Chưa hết đâu, lần này cũng giống y hệt những lần trước, trên xác nó có dấu hiệu bị gặm cắn, ổng đoán là con quái vật xấu xí kia chẳng những bị giết chết mà còn bị ăn thịt!"

Nước Dạ Long luôn xảy ra một chuyện rất kỳ lạ, cứ cách tầm vài ba ngày là có một con quái vật ăn thịt người bị giết ở trong rừng, được tìm thấy với tình trạng đang bị phân hủy. Nếu là do tiên giả chém chết thì xác của chúng sẽ lập tức tan biến, ngay cả một mẩu xương cũng chẳng còn sót lại. Bởi vì những thanh bảo kiếm mà tất cả tiên giả mang theo bên mình, kể cả thanh Hồng Tước nàng đang dùng, đều là kiếm trừ yêu.

Trước nay bất cứ ai phát hiện được, đều thấy trên cơ thể chúng bị gặm cắn nham nhở, không hề có vết chém của kiếm hay bất kỳ một loại vũ khí nào khác. Điều duy nhất có thể giải thích cho chuyện kỳ lạ này là chúng bị một thứ không phải là con người giết. Chưa kể đến thứ điên rồ đó không phải giết lũ quái vật vì hiếu chiến, mà là đang săn, chẳng những săn, mà còn ăn luôn cả thịt đồng loại!

"Ghê thế?"

"Cũng may là con quái vật ngươi nói đã chết rồi, nếu nó xuống đây săn mồi, chúng ta chẳng phải sẽ gặp nguy to sao?!"

Nghe bọn họ nói vậy, nàng tò mò muốn xem thử con quái vật ăn thịt người đó trông như thế nào. Đã là quái vật, thì hình dạng của bọn chúng đều rất xấu xí dơ bẩn, đảm bảo chẳng thua gì mấy con quái vật nàng đã thấy ở thung lũng Chết. Không biết cái thứ điên rồ đến mức độ nào, mới có thể ăn nổi thịt của lũ quái vật kia.

Nàng cảm thấy bắt đầu ngà ngà say mới đặt chung rượu xuống, kéo kéo tay áo Tôn Khánh, nói: "Khánh nhi à, bây giờ còn sớm, hay chúng ta lên núi xem thử đi."

Tôn Khánh nhìn nàng một lát, nói: "Nàng say rồi."

Nàng cũng không phản bác, bảo: "Vẫn còn đi được, đi thôi đi thôi."

Chàng thở dài, gọi tiểu nhị tính tiền, rồi theo nàng rời khỏi tửu lầu.

Hai người đi vào con hẻm vắng, nàng quỳ một chân xuống đất, dùng thuật Dịch Chuyển Tức Thời lên núi.

Vừa đến nơi, đã ngửi thấy mùi hôi thối của xác chết bị phân hủy. Nàng bắt hai đốm lửa ma trơi đang bay vòng quanh ở gần đó để soi sáng đường đi, lần theo mùi thối rữa đi sâu vào trong rừng. Lòng vòng mãi mà vẫn chẳng tìm thấy cái xác của con quái vật kia, nàng buồn bực rút quạt Hắc Ảnh giắt trước đai lưng ra, vừa quạt cho mát vừa nói:

"Biết thế ban nãy ta đã hỏi bọn họ chỗ cái xác đó rồi, quân thượng cũng không thèm nhắc ta."

"..."

Nàng đột nhiên lạnh sống lưng, ngửi thấy yêu khí nồng nặc tỏa ra từ bên kia cánh rừng, vội kéo chàng chạy qua bên đó. Chạy một đoạn, lại không ngửi thấy yêu khí vừa rồi nữa. Nàng bắt đầu ngờ vực, lẽ nào mình say đến mức không thể xác định nổi phương hướng ư?

Chợt nghe Tôn Khánh lên tiếng: "Nàng đi đúng hướng, không hề sai."

Nàng nhíu mày hỏi: "Vậy tại sao ta không cảm nhận được mùi yêu khí ban nãy nữa?"

Chàng đáp: "Bởi vì chúng ta đã đến rất gần chỗ phát ra yêu khí rồi."

Nàng kinh ngạc: "Đến rất gần rồi á? Đáng lí đến chỗ phát ra yêu khí thì phải ngửi được mùi nồng hơn mới đúng chứ? Mà ta cũng chẳng cảm nhận được sự hiện diện của con yêu quái nào ở chỗ này cả."

Chàng cười nói: "Hẳn là vì có ta ở đây."

Nàng nhón chân lên, ôm quàng qua bả vai chàng, vỗ vỗ hai cái, bảo: "Chẳng lẽ ý của Khánh nhi là, vía chàng nặng quá cho nên lũ yêu ma quỷ quái chạy mất rồi hử?"

Chàng cúi đầu xuống nhìn nàng, nói: "Nàng say lắm rồi, chúng ta về thôi."

Đúng là bây giờ nàng buồn ngủ ghê gớm, dọc đường đi liên tục ngáp ngắn ngáp dài, đầu óc choáng váng, mắt cũng sắp mở hết lên, hẳn là say thật rồi. Bèn ngoan ngoãn gật đầu, quay trở ra tìm một chỗ sạch sẽ để dùng thuật Dịch Chuyển Tức Thời.

Vừa bước được vài bước, bỗng ngửi thấy quỷ khí nồng nặc. Nàng không thèm nghĩ ngợi, xoay người lại, chạy thẳng một mạch theo hướng quỷ khí phát ra, băng qua hàng cây cối mọc um tùm, cuối cùng cũng tìm được nơi phát ra quỷ khí.

Nàng ngước mặt nhìn lên, sửng sốt đến mức cứng đờ hết cả người.


Lời tác giả:
Hôm nay đăng bù 2 chương, gần đây khu mình đang làm đường, kết quả mỗi lần mưa là nhà mình ngập lênh láng. Sáng bận công việc, tối về phải lội khắp nhà tát nước, lau dọn cát đất hết mấy tiếng đồng hồ mà muốn gớt nước mắt🥺
Tháng sau nhà mình phải đập sửa nâng nền các thứ, chắc có lẽ sẽ mất gần 1 tháng, e rằng lịch đăng truyện công khai trên này sẽ tạm dừng và dời lại sau khi sửa nhà xong, còn lịch đăng quyển cuối ở group VIP sẽ dời lại vào tháng 12. Thật sự bất đắc dĩ lắm, vô cùng xin lỗi mọi người và rất mong mọi người thông cảm cho mình.
Cảm ơn mọi người vì đã luôn chờ đợi và ủng hộ mình ♥

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net