👑Chương 29 (P1): Thổ lộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi nàng choàng tỉnh dậy thì trời đã sáng, đầu vẫn còn đau âm ỉ, chăn đệm mềm mại êm ái, nhưng nàng vẫn cảm thấy cơ thể mình nặng nề uể oải. Nàng chống tay ngồi dậy, vén tấm màn mỏng che giường ngủ ra, vừa mới ngóc đầu lên, suýt tí nữa lọt thẳng xuống giường.

Sàn nhà bóng loáng, trước mặt có đặt tấm bình phong lớn khắc hình cây và lá ngân hạnh bằng gỗ đen, chính giữa lót thảm trải dài từ bậc thềm dưới giường cho đến tận cửa. Nến thơm an thần được cắm trên chân nến hình rồng cầu kì, bao gồm ba mươi cái chân nến đặt thành hai hàng dài ở hai bên với khoảng cách nhất định, mỗi chân nến chia làm hai mươi tám nhánh, cắm hai mươi tám ngọn nến thơm đã cháy hơn phân nửa. Hai bên vách tường đắp tranh phù điêu hình con rồng hai đầu có cánh, đôi cánh của nó giống hệt như cánh dơi khổng lồ, đang nằm lim dim ngủ bên một gốc cổ thụ lớn không rõ là cây gì. Mà trên cành cây có mười con quạ ba chân đang đậu, bên cạnh nó là hồ sen nở rộ, tất cả hoa văn của bức tranh phù điêu kia đều được chạm nổi cực kỳ tinh xảo và có hồn.

Nàng dụi dụi mắt, nhìn thêm lần nữa, rồi ngó lại chỗ mình đang ngồi. Chiếc giường lớn rộng rãi, thành giường chạm trổ hình rồng uốn lượn uy nghi, trên giường treo hai lớp màn che, lớp bên ngoài là vải gấm màu xám khói, thêu hoa văn chìm cùng màu tinh tế được cột sang hai bên, lớp bên trong là vải mỏng màu trắng dài chấm đất, mềm mại rũ xuống.

Căn phòng rộng lớn xa hoa, được trang trí hết sức sang trọng và quyền uy này, tuyệt đối không phải là phòng của nàng!

Nàng nhíu mày, bóp trán suy nghĩ, cố nhớ xem tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì và vì sao mình nằm ngủ ở đây.

Đúng vào lúc này, hai cung nữ mặc váy áo màu đen, đeo mặt nạ quỷ, tay bưng mâm gỗ, một mâm đựng tách trà thơm, một mâm đựng thau nước ấm và khăn lau mặt, lả lướt đi vào. Hai cung nữ kia bước đến bên giường rồi quỳ xuống, hầu hạ nàng súc miệng rửa mặt buổi sáng.

Lau mặt xong, nàng nói: "Xin hỏi..."

Chưa kịp nói xong, chợt nghe thấy tiếng mở cửa, hai cung nữ cúi đầu lui ra. Nàng nhìn ra ngoài, vừa nhìn xong lập tức ngây người, tầm mắt nhất thời khóa chặt lên gương mặt anh tuấn của người đối diện, không sao dời đi chỗ khác được.

Người trước mắt nàng vẫn mặc trường bào màu đen quý phái, tay áo mềm mại rộng thùng thình dài chấm đất nhẹ nhàng đong đưa theo từng nhịp bước, mái tóc đen óng mượt mà như lông quạ dài qua thắt lưng, một lọn tóc mềm mại rũ xuống ở trước ngực. Mà trên khuôn mặt vốn dĩ phải nên đeo tấm mặt nạ quỷ dữ tợn kia, giờ đây chẳng có gì che chắn, để lộ ra gương mặt anh tuấn phi phàm, làm cho chúng sinh điên đảo.

Trên khắp cả nước Dạ Long, mỹ nam duy nhất sở hữu vẻ đẹp ma mị như yêu tinh này, không phải là Tôn Khánh thì còn có thể là ai?!

Vừa nhìn thấy chàng, Tần Du lập tức nhớ ra chuyện tối hôm qua. Hệ thống đột nhiên bắt nàng tháo tấm mặt nạ quỷ kia xuống, còn cộng tới 3000 điểm. Hiện tại tỉnh táo lại, nàng tiếp tục nhớ ra thêm một chuyện nữa...

... Không thể tùy tiện tháo mặt nạ của chàng!!!

Tối qua nàng say rượu, chỉ cảm thấy vô cùng buồn ngủ, đầu óc thiếu minh mẫn quên mất chuyện quan trọng đó, cho nên lúc hệ thống giao nhiệm vụ, nàng làm luôn mà chẳng thèm suy nghĩ!

Có câu "không biết không có tội", trước đây nàng không biết nên chàng có thể bỏ qua, thế nhưng biết rõ còn cố tình tháo tấm mặt nạ quỷ của chàng xuống, vậy thì đúng là đắc tội với chàng thật rồi.

Thoáng chốc, nàng đã lờ mờ đoán ra được đây là đâu, cơ mà chẳng dám nghĩ đến.

Trong lúc nàng đang phân vân giữa việc lấy mạng ra đền hay chịu trách nhiệm, thì Tôn Khánh đã ung dung thong thả ngồi xuống bên giường, khóe môi cong cong mỉm cười. Chàng chìa tay ra, dịu dàng vén tóc nàng qua vành tai, thuận theo lọn tóc dài mềm mượt vuốt xuống, hỏi:

"Nàng dậy rồi à, còn nhức đầu không?"

Đôi mắt tím xanh thăm thẳm ấy đang chăm chú nhìn nàng, tựa như có một ngọn lửa hồng rực cháy giữa biển khơi mênh mông bất tận, cộng thêm cử chỉ thân mật vừa rồi, khiến nàng hơi ngượng ngùng, vô thức nghiêng đầu né tránh. Nàng tằng hắng một tiếng, dời tầm mắt sang chỗ khác, cười cười đáp:

"Hết nhức rồi, hôm qua ta say quá, không hiểu tại sao lại ở chỗ này, đây là..."

Chàng nói: "Tẩm điện của ta."

"..."

Không ngờ là tẩm điện của chàng thật!

Chàng nói thêm: "Tối qua nàng say, ta đưa nàng về tẩm điện rồi ra thư phòng chép kinh suốt đêm."

Nàng gãi đầu, nói: "Ngại quá, làm phiền quân thượng phải đưa ta về phòng ngủ." Nàng ho khan một tiếng, hỏi, "Khụ, cơ mà quân thượng à, nếu ta nhớ không lầm, phòng ta gần thư phòng hơn tẩm điện của ngài thì phải..."

Chàng đáp: "Từ giờ trở đi, nàng sẽ ở đây."

Nàng sửng sốt hỏi: "Rồi quân thượng ngủ ở đâu?"

Chàng nhướng mày nói như đúng rồi: "Không ngủ trong này thì ta còn có thể ngủ ở đâu?"

Nàng vội đưa tay ra hiệu "dừng", nói: "Khoan đã, ngưng, ngưng ngay!" Có cái gì đó không đúng cho lắm, nàng cần phải logic lại một chút.

Nàng nuốt xuống một ngụm nước bọt, hỏi: "Điều đầu tiên ta muốn hỏi là, sao hôm nay quân thượng không đeo mặt nạ?"

Chàng bỗng nhoài người, áp sát đến gần nàng, tay trái vòng qua nàng, chống lên giường, khóa nàng vào một cái ôm như có như không, híp mắt đáp: "Đêm qua nàng say rượu rồi làm gì với ta, lẽ nào nàng đã quên hết?"

Làm gì? "Làm gì" là làm gì?!!

Chàng có thể đừng nói mấy câu dễ gây hiểu lầm như vậy có được không?!

Tần Du theo phản xạ tự nhiên, hơi ngả người về phía sau, kéo dãn khoảng cách giữa hai người, nói: "Tiểu nữ trí nhớ kém, hình như đã quên hết rồi."

Đối với sự mặt dày tráo trở của nàng, chàng chỉ nhìn mà không đáp, ánh mắt cháy bỏng ấy như muốn thiêu đốt nàng, khiến cho nàng chẳng dám nhìn thẳng, bèn rũ mắt xuống nhìn bàn tay lạnh ngắt đang vò góc áo của mình đến nhăn nhúm, nói: "Tiểu nữ say rượu có nhiều tật xấu, không biết đã vô tình làm gì đắc tội quân thượng, mong quân thượng rộng lượng bỏ qua cho."

Chàng hỏi: "Ý nàng muốn nói, tất cả mọi chuyện xảy ra chỉ là do nàng say thôi sao?"

Thấy nàng không trả lời, chàng lại hỏi: "Những lời tối hôm qua nàng nói với ta, và những lời mà ta đã nói với nàng, nàng còn nhớ không? Hay cũng quên sạch luôn rồi?"

Dĩ nhiên nàng nhớ rõ, những lời đó đều là nỗi bức xúc của nàng đối với cái hệ thống biến thái, tự dưng than vãn với chàng như vậy, mà hiện tại nhớ lại, lời nàng nói lúc đó không đầu không đuôi, khó trách chàng để tâm đến thế, chẳng những đòi ngủ chung với nàng, mà còn nói mấy câu kỳ quặc, nếu không mau giải thích thì đúng là gay go. Nàng tằng hắng một tiếng, cật lực phân bua:

"Ta còn nhớ mang máng, nhưng chỉ là mấy lời nhảm nhí khi say xỉn," Nàng giơ tay làm động tác thề, "Ta xin thề có trời đất chứng giám, nếu ta có ý đồ bất chính với quân thượng, thì cả đời này vĩnh viễn không thể tìm được đấng lang quân như ý! Xin quân thượng tuyệt đối đừng hiểu lầm!"

Nàng nói tiếp: "Mà chuyện quân thượng nói với ta là chuyện gì cơ? Khụ khụ, do ta say quá, lỗ tai lùng bùng, cho nên chẳng nghe thấy ngài nói cái gì."

Chàng phất tay áo, một cơn gió lạnh thổi ập đến, hai cánh cửa đóng sầm lại.

Nàng giật mình, thầm nghĩ, lẽ nào mình nói sai điều gì rồi sao?

Nàng gọi: "Quân thượng?"

Tôn Khánh đột ngột nhích tới gần, nàng hoảng hồn vội vàng nhích mông lùi về sau, lưng đập lên thành giường lành lạnh mới biết mình hết chỗ né, chỉ đành trơ mắt nhìn chàng nắm lấy cằm nàng nâng lên. Chàng cúi đầu xuống, đưa mặt tới gần, nhưng chỉ áp trán lên trán nàng, chóp mũi hai người khẽ khàng cọ vào nhau, trong đôi mắt cô độc ấy tựa như chất chứa muôn vàn điều muốn nói. Nhưng cuối cùng chàng chỉ thì thầm rằng:

"Con người ta xưa nay rất tẻ nhạt, có thể đối với nàng đó chỉ đơn giản là một phút đùa giỡn cho vui, nhưng ta lại luôn coi là thật."

"..."

"Từ đầu đến cuối, rốt cuộc nàng có chút tình cảm nào với ta hay không?"

Hả?

"Tình cảm" á?

Chàng thích nàng thật á?

Đầu óc nàng nhất thời trống rỗng, chẳng thể suy nghĩ được gì. Lần đầu tiên trong đời nàng được người khác trực tiếp bày tỏ tình cảm như vậy, nàng thật sự không biết nên phản ứng thế nào, lại càng không dám nhìn thẳng vào mắt chàng.

Nàng tự hỏi, mình đâu có điểm gì tốt để chàng thích? Người lọt vào mắt xanh của chàng phải là Tống An An mới đúng, người ta là đệ nhất đại mỹ nhân ở tu chân giới, cầm kỳ thi họa không ai sánh bằng, đứng với chàng tựa như đôi kim đồng ngọc nữ. Hơn nữa, nàng chẳng biết phải nên trả lời câu hỏi này ra sao. Bởi vì nàng thích chính là thích dung mạo xuất chúng của chàng, ngưỡng mộ chàng thông minh tài giỏi, cảm thấy tính tình chàng không tệ, cho nên chỉ muốn kết bạn với chàng chứ chưa từng nghĩ xa đến vấn đề khác.

Lần này bị rơi vào tình thế khó xử, nàng cố gắng động não xem nên nói thế nào mới không làm chàng tổn thương. Bèn hi sinh mặt mũi, kể ra hết thói hư tật xấu của mình cho chàng nghe:

"Quân thượng à, ta đâu có điểm gì tốt để ngài thích cơ chứ. Ngài thử nghĩ kỹ xem, trong bảng xếp hạng mỹ nhân tu chân giới, ta chỉ đứng hạng ba. Ta kém thông minh, chơi cờ với ngài chưa từng thắng một ván nào, bảo ta vác đao xông pha đánh giặc thì được, chứ dịu dàng săn sóc người khác ta đành chịu thua. Tay nghề nấu nướng cũng không tính là giỏi, với lại, ta cực kỳ xấu tính, trước giờ hay thù dai, còn háo sắc nữa. Ngài thật sự xác định là thích ta sao?"

Chàng đáp: "Mỹ nhân đẹp hơn Tống An An ta đã từng thấy nhiều rồi, cho nên ta chưa bao giờ đặt vẻ ngoài của người khác ở trong lòng. Ta cần người ta yêu và người đó cũng yêu ta, chứ không cần một đầu bếp hay một bậc thánh hiền sống để làm vợ. Cho nên nãy giờ nàng vòng vo tam quốc với ta nhiều như vậy, là muốn từ chối khéo ta sao?"

Bị chàng nói trúng tim đen, nàng nghẹn họng, lặng thinh không nói câu nào, bầu không khí thoáng chốc trở nên vô cùng xấu hổ.

Chàng liếc mắt nhìn xuống chiếc quạt Hắc Ảnh đen bóng nằm cạnh nàng, ánh mắt trở nên u tối, khẽ nói:

"Thì ra là vậy."

"..."

Nàng không hiểu câu này có nghĩa là gì. Chỉ là vẻ mặt chàng khổ sở, tựa như có thể bật khóc bất kỳ lúc nào, khiến cho lòng dạ nàng rối bời.

Chàng đứng dậy, bước xuống bậc thềm dưới giường, đưa tay lên làm động tác vuốt khuôn mặt mình. Chàng vuốt đến đâu, tấm mặt nạ quỷ dữ tợn đỏ như máu kia hiện ra đến đó. Chàng vừa vuốt mặt vừa rũ mắt nhìn xuống tấm thảm dưới chân, khẽ nói:

"Nếu nàng không thương tathì đừng trêu ghẹo ta."


Vừa nói dứt lời, tấm mặt nạ quỷ quen thuộc đã bao trùm lấy khuôn mặt đẹp đẽ của chàng.

Tần Du ngẩn người nhìn theo bóng lưng chàng dần xa, bộ dạng kia rõ ràng là đã bị nàng làm tổn thương sâu sắc. Nàng vò đầu bức tóc, không sao xóa đi hình ảnh đôi mắt đượm buồn đó ra khỏi tâm trí.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net