👑Chương 29 (P2): Thổ lộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chẳng biết có phải do cắn rứt lương tâm hay không, mà nàng làm việc gì cũng chẳng tập trung được. Cả ngày hôm nay không nhận được lệnh bồi chàng đi dạo trong vườn, cho cá ăn, viết thư pháp, đánh cờ, hay chép kinh như mọi khi, nàng thầm cảm tạ trời đất. Nàng không dám gặp chàng, sợ chạm mặt lại khiến đôi bên ngượng ngùng khó xử, cộng thêm những người ở đây tính tình đều quái gở, nói ít làm nhiều, nàng chẳng quen biết ai, chỉ thân với mỗi mình chàng và cũng chỉ có chàng mới chịu kiên nhẫn với nàng, hiện tại lâm vào tình cảnh khó nhìn mặt nhau, không ai chơi cùng, thế là nàng bèn ở ru rú trong phòng, giúp chàng sao chép thư cầu cứu của dân chúng ra sách thẻ tre để lưu trữ trong tàng thư các.

Thư cầu cứu và sổ sách ghi chép những nhiệm vụ mà tiên giả trong các gia tộc lớn nhỏ hoàn thành xong, đều được nàng sao chép chất thành một ngọn núi nhỏ ở bên cạnh. Ngẩng đầu nhìn lên mới phát hiện, chính bản thân nàng cũng bất ngờ, bởi vì đây là lần đầu tiên nàng làm việc năng suất đến vậy, bình thường mới chép được vài quyển sách thẻ tre là đã ngã vật ra rồi. Khác ở chỗ, nàng không phạm nhiều sai sót trong lúc chép như bây giờ.

Ví dụ như nàng đang viết được một chốc thì thẫn thờ, làm mực trên bút lông đọng thành giọt rơi xuống thẻ tre, giật mình nhìn xuống mới hay thẻ tre đã bị dây tèm lem mực. Hoặc viết sai vài nét chữ, một câu vốn có nghĩa này lại biến thành nghĩa khác. Đôi lúc viết một câu lặp lại hai lần, khi viết xong kiểm tra lần nữa mới phát hiện, thế là phải vứt đi rồi viết lại từ đầu.

Tần Du có cảm giác dường như ngày hôm nay trôi qua quá dài, chép nhiều như thế mà trời vẫn chưa chịu tối.

Bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa, tay cầm bút của nàng khựng lại, nghĩ đến người đứng bên ngoài là Tôn Khánh, trong lòng nàng hơi căng thẳng, không trả lời ngay.

Người nọ tiếp tục gõ thêm mấy cái, gọi: "Tần Hộ Pháp?"

Là giọng nữ.

Xác định được người nọ không phải là chàng, nàng thở phào nhẹ nhõm, đặt bút xuống, nói: "Vào đi."

Cung nữ kia bưng mâm đựng dĩa bạch quả rang vàng óng và chén chè bạch quả nhẹ nhàng bước vào. Nàng ta quỳ xuống đặt dĩa bạch quả rang và chè bạch quả lên bàn, rồi quay lưng rời khỏi phòng, khép cửa lại.

Nàng nhìn hai món trên bàn, chè bạch quả mát ngọt với hạt sen, táo đỏ và nấm tuyết, khiến cho hương vị trở nên vô cùng hài hòa. Dĩa bạch quả rang vàng óng đã được bóc vỏ tách tim sạch sẽ, cắn một miếng là chẳng thể dừng lại được.

Bình thường ngồi đánh cờ cùng Tôn Khánh, hai dĩa bạch quả rang lúc nào cũng còn nguyên vỏ, trong lúc nàng đang vắt óc suy nghĩ nên hạ quân cờ ở chỗ nào, thì chàng lấy dĩa của nàng đổ hết vào dĩa của mình, sau đó ngồi bóc vỏ tách tim của từng hạt ra rồi đặt hết vào trong cái dĩa trống không kia cho nàng. Khi đến lượt chàng hạ cờ, phát hiện mấy nước cờ chàng đi vốn dĩ phải áp đảo nàng, đột nhiên bị thay đổi thành một thế bất lợi cho mình, còn nàng vẫn mặt dày tao nhã nhấp một ngụm trà như không có chuyện gì, cười cười nhìn chàng.

Mỗi lần nàng thua, chàng thường hay trêu nàng, bảo nàng ăn bạch quả nhiều vào vì nó tốt cho não bộ.

Nghĩ đến đây nàng vô thức mỉm cười, rồi lại vỗ chát chát lên mặt mình mấy cái cho tỉnh.

Nàng không hề có loại cảm giác trên mức tình bạn với Tôn Khánh, nhưng nếu mất đi một người bạn tốt như vậy thì quả thật quá đáng tiếc. Hai người ở Hắc Long vương phủ kiểu gì cũng phải đụng mặt nhau, nàng đâu thể cứ tiếp tục né tránh chàng mãi được, hơn nữa, lần đó trong động Tinh Linh chàng đỡ cho nàng một cú đánh trí mạng, dẫn nàng ra khỏi hang động, ơn còn chưa trả mà bây giờ còn vô tình làm tổn thương chàng, khiến nàng cảm thấy cực kỳ có lỗi.

Nàng nhìn dĩa bạch quả rang mà mình thích ăn nhất, giờ đây không có tâm trạng gì để thưởng thức.

Mà mấy chuyện này đợi chừng vài hôm là sẽ trở lại bình thường thôi, mấy ngày này nếu không nhận được mệnh lệnh gì thì cứ làm việc như mọi khi, tạm lánh mặt chàng vậy.

Tần Du ghi ghi chép chép hồi lâu, chợt nhớ ra chuyện quan trọng chưa làm, nàng phải dùng giấy truyền tin hỏi Cẩm Hoằng vài chuyện.

Thế là nàng mở tủ gỗ, lấy tờ giấy trắng khá dày được gấp làm đôi, kích thước chỉ bằng phong thư, trên mặt giấy có hoa văn nhũ bạc hình chim phượng hoàng chín đuôi ánh lên trong bóng tối. Nàng mở tờ giấy đưa ra trước mặt, tay kia đặt lên môi, niệm thầm một câu thần chú.

Tờ giấy trắng tỏa ra ánh sáng đỏ, nàng nghĩ đến Cẩm Hoằng trong đầu, hai chữ "Cẩm Hoằng" nho nhỏ lập tức hiện lên bên dưới góc trái trên mặt giấy, nàng nói: "Cẩm Hoằng, ngươi có đó không? Ta có chuyện muốn hỏi."

Đợi một hồi, tờ giấy hơi nóng lên, trên mặt giấy tựa như có người đang cầm bút lông thấm mực, nắn nót viết từng chữ rõ ràng, ghi là: "Chuyện gì?"

Nàng hỏi: "Đàn ông các ngươi nếu đi mua trang sức phụ kiện thì thích thứ gì nhất? Dây chuyền, vòng tay, nhẫn, đai lưng hay trâm cài tóc?"

Nàng vừa hỏi xong, dòng chữ hắn trả lời nàng ban nãy lập tức tan biến mất, đó là dấu hiệu cho thấy hắn ở bên kia đã nhận được câu hỏi của nàng bên này. Rất nhanh đã có hồi âm, trên mặt giấy hiện lên một câu, ghi:

"Tiểu thư định mua cho ai?"

Nàng nói: "Ngươi hỏi nhiều quá, trả lời vấn đề chính đi."

Trên mặt giấy hiện lên mấy dòng, tiếp tục ghi mấy câu chẳng liên quan: "Tiểu thư quen với vị công tử thế gia nào trong Hắc Long vương phủ à? Tính tình thế nào? Bọn họ toàn đeo mặt nạ quỷ, tiểu thư có thấy mặt hắn chưa? Có ưa nhìn không? Gia thế có tốt không? Là người ở nhánh nào trong vương phủ?"

Nàng trợn mắt ngửa mặt nhìn trời, rất có xúc động muốn quăng tờ giấy xuống sàn nhà, xem tờ giấy kia là bản mặt hắn, rồi dùng chân giẫm đạp mấy phát. Song, nàng không thực hiện ý nghĩ thô bạo đó với tờ giấy truyền tin, chỉ sầm mặt bảo:

"Ngươi nghĩ nhiều quá rồi đó! Ta chỉ muốn cảm ơn người ta thôi, mau vào đề đi, nên mua cái nào thì được, và phải mua ở đâu?"

Cẩm Hoằng trả lời: "Cảm ơn? Tiểu thư ở bên đó đã xảy ra chuyện gì sao? Người gây họa gì nữa hả? Hay bị ai khi dễ? Nhưng với tính tình của người bây giờ, ai dám đi chọc ghẹo người chứ?"

Lần này, Tần Du ném giấy truyền tin xuống sàn nhà, mặt lạnh như tiền, nhấc chân giẫm đạp lên tờ giấy vài phát.

Lâu ngày không liên lạc, sao hắn lại nhây như vậy chứ?!

Nàng nhặt tờ giấy lên, dùng hai tay mở ra, hít sâu một hơi, quát: "Không hề!!!"

"..."

Nàng ngồi xuống ghế, dùng tay trái sờ lên chiếc vòng vàng chạm rỗng nạm ngọc tinh xảo trên cổ tay phải đang cầm giấy truyền tin, nói: "Ngươi gợi ý cho ta đi, nên chọn món trang sức nào vừa để cảm ơn vừa có thể làm cho người ta vui vẻ ấy. Tiền bạc không thành vấn đề, vấn đề là chất lượng phải tốt nhé."

Đợi một lát sau, Cẩm Hoằng mới trả lời, trên mặt giấy ghi là: "Vừa để cảm ơn vừa làm cho vị đó vui hả... Theo ta thì nên tặng trâm cài tóc đi, tiểu thư tự tay cài cho hắn để tỏ lòng thành, ai cũng thích được người khác cài trâm lên tóc cho mình mà. Ở trong hoàng thành có một tiệm trang sức dành cho nam giới rất nổi tiếng, mỗi một kiểu trâm cài họ làm ra điều là kiểu dáng đẹp nhất, không có cái nào giống với cái nào cả, rất thích hợp để mua làm quà tặng. Khi nào tiểu thư có thể ra ngoài được thì chúng ta hẹn gặp ở quán mì hoành thánh gần Tần phủ, ta đưa tiểu thư đi mua."

Nàng tìm người quả không sai, Cẩm Hoằng là đáng tin cậy nhất, hắn vẫn nhớ rõ như in chuyện nàng bị mù đường. Nàng bèn hẹn hắn tối mai xuất phát, dặn hắn đi một mình để tránh gây sự chú ý. Định bụng đến lúc đó mua tặng cho hắn một cây trâm cài tóc, coi như là để cảm ơn hắn vì đã luôn quan tâm giúp đỡ nàng.

Tạm biệt Cẩm Hoằng xong, nàng cất giấy truyền tin. Thầm nghĩ, mấy hành động chiều chuộng như cài trâm cho người khác thường chỉ thấy nam làm cho nữ, hôm nay nghe hắn nói vậy nàng mới biết, thì ra phái nam cũng rất thích được người khác quan tâm chiều chuộng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net