👑Chương 29 (P3): Thổ lộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, nàng vẫn chẳng được giao nhiệm vụ nào, bèn tiếp tục ngồi trong phòng sao chép thư cầu cứu. Đợi đến tối, nàng khóa trái cửa phòng, để lại Hồng Tước và Hắc ảnh trong phòng, sau đó lấy chiếc mũ trúc rộng vành có vải mỏng che mặt màu đen đội lên, rồi len lén dùng thuật Dịch Chuyển Tức Thời ra khỏi vương phủ tới quán mì hoành thánh gần Tần phủ.

Vừa đến nơi, đã trông thấy Cẩm Hoằng mặc áo bào tay hẹp cổ trụ màu đỏ nổi bật giữa đám đông, đang ngồi uống trà đợi nàng. Hắn ngước mắt lên trông thấy nàng đi tới thì đặt chén trà xuống, toan đứng dậy hành lễ, nàng bèn đưa tay ra hiệu cho hắn ngồi xuống, bản thân mình cũng kéo ghế ngồi đối diện, gọi thêm hai dĩa điểm tâm, hỏi:

"Đợi lâu không?"

Hắn rót trà cho nàng, đáp: "Ta chỉ mới đến thôi, tiểu thư ăn gì chưa, ta gọi thêm vài món nữa nhé?"

Nàng gật đầu nhận lấy chén trà, nhấp một ngụm. Thấy tiểu nhị đem hai dĩa điểm tâm lên, nàng cầm lấy một cái bánh vừng tròn rắc mè bên trên đưa cho Cẩm Hoằng, rồi lấy một cái khác bỏ vào miệng, nói: "Ta ăn rồi, ngươi chưa ăn thì cứ gọi đi."

Hắn hơi sửng sốt với hành động này của nàng, nhưng rồi cũng dùng hai tay cung kính nhận lấy bánh, chờ nàng ăn trước mới cắn một miếng, đáp: "Ta cũng ăn rồi." Hắn nhíu mày, ngập ngừng một lát mới hỏi nàng, "Sao tiểu thư lại đội mũ trúc che mặt? Cũng không mang theo kiếm và quạt nữa? Bình thường Hộ Pháp phải luôn kè kè theo sát quân thượng, ngài ấy cho tiểu thư tự do ra ngoài một mình như vậy đúng là khó tin thật."

Nàng cắn một miếng bánh quế hoa, nhướng mày đáp: "Ai bảo quân thượng cho ta tự do ra ngoài một mình?"

Hắn sặc ngụm trà, hỏi: "Tiểu thư dám trốn đi chơi???"

Cảm giác được hắn sắp chuẩn bị lải nhải, nàng vội lau tay sạch sẽ, gọi tiểu nhị giành tính tiền trước với hắn, rồi đứng dậy thúc giục: "Ăn xong rồi đi thôi đi thôi, ta còn phải tranh thủ về sớm nữa."

"..."

Cẩm Hoằng đưa nàng đến tiệm bán trang sức lớn, người ra kẻ vào toàn là các vị thiếu gia giàu sang quyền quý trong thành. Người ở hoàng thành, bất kể là nam hay nữ, hiếm khi có ai mang tướng mạo tầm thường, hầu hết đều đẹp đẽ như hoa như ngọc. Ban đầu nàng bị vẻ đẹp của bọn họ làm lóa mắt, nhưng từ sau khi chiêm ngưỡng tướng mạo anh tuấn phi phàm của Tôn Khánh, tự dưng bây giờ nhìn xung quanh chả thấy ai đẹp, nhìn đâu đâu cũng dễ dàng moi ra được một vài khuyết điểm nhỏ, chẳng ai hoàn mỹ cả.

Cho nên nãy giờ mỹ nam vờn quanh nàng đều không để ý tới, chỉ chăm chăm ngó vào đống trang sức lấp lánh trong tiệm.

Vài vị khách nhìn hai bộ trang phục đỏ tươi và ngọc bội khắc hình chim phượng hoàng chín đuôi của hai người, thì lập tức nhận ra ngay, vội vàng chắp tay hành lễ, những người khác nghe được, cũng nhao nhao bước đến chào hỏi. Ông chủ tiệm là nhiệt tình nhất, đon đả chạy ra đón tiếp, vừa xoa xoa hai tay vào nhau, vừa cười tủm tỉm nói:

"Ôi chao ôi, không biết hai vị tiên giả của Chu Tước cung đại giá quang lâm, tiểu nhân không kịp nghênh đón, sơ xuất quá, sơ xuất quá!" Ông chủ tiệm vuốt chòm râu dê, tay kia làm động tác "mời".

Cẩm Hoằng đưa nàng vào tiệm rồi ra ngoài đứng đợi, nàng bước vào trong, dạo quanh một vòng để tìm món đồ ưng ý. Nàng nhìn những chiếc trâm cài lấp lánh đủ loại kiểu dáng nằm trên quầy trưng bày, tầm mắt dừng lại ngay chỗ chiếc trâm cài màu bạc khắc hình lá ngân hạnh tinh xảo, chiếc trâm cài này trông như nhánh cây ngân hạnh phiên bản nhỏ, chế tác cực kỳ công phu.

Nàng nhớ chàng rất thích cây ngân hạnh, mà bình thường chàng toàn cài trâm đen trùng với màu áo, hoặc tùy tiện cột hờ bằng dải lụa mỏng màu đen dài mỏng, trông quá u ám. Nàng cảm thấy chiếc trâm bạc này rất hợp với chàng, cài lên chắc chắn sẽ vô cùng đẹp mắt.

Nàng tiếp tục ngó sang chiếc trâm ngọc kiểu dáng đơn giản mà sang trọng, có vẻ hợp với người trung niên, bèn chọn nó và một chiếc trâm vàng khác rồi tính tiền.

Hàng nằm trên quầy trưng bày lót vải đỏ là hàng cao cấp chỉ dành cho bậc ăn trên ngồi trước, giá cả tuyệt đối không rẻ. Thế nên lúc nàng mua hẳn ba cái, lại là ba cái đắt đỏ nhất trong tiệm, làm cho ông chủ tiệm cười tươi đến mức không khép được mồm.

Nàng cất chiếc trâm bạc khắc hình nhánh cây ngân hạnh vào nhẫn không gian rồi mới ra khỏi tiệm, đưa chiếc trâm vàng kia cho Cẩm Hoằng, nói: "Tặng ngươi đó."

Hắn khoanh tay ôm kiếm trước ngực, nghe nàng nói thế thì ngạc nhiên, nghiêng đầu hỏi: "Tặng cho ta á?"

Nàng gật đầu, đáp: "Hợp với ngươi."

Hắn hơi do dự, nói: "Loại này chỉ dành cho công tử thế gia, thân phận của ta không xứng để đeo nó."

Cẩm Hoằng vốn không phải công tử thế gia thuộc dòng dõi quý tộc như Tứ Tượng, mà chỉ là con cháu trong gia tộc nhỏ. Tuy hắn mang tiếng là thiếu gia, nhưng hắn lại là đứa con trai do tì nữ thiếp thân của Cẩm phu nhân sinh ra.

Nghe nói, bởi vì Cẩm phu nhân không thể sinh con, mà mẹ ruột hắn quá xinh đẹp, Cẩm lão gia đã để ý đến bà từ lâu, mượn cớ muốn có con nối dõi, nạp mẹ ruột hắn làm thiếp.

Có người nói, Cẩm lão gia hồi còn trẻ vốn dĩ yêumến nàng tì nữ thiếp thân xinh đẹp kia của Cẩm phu nhân, nhưng trớ trêu thayhai người này căn bản là không môn đăng hộ đối, cha ông ta ép ông ta phải lấy Cẩmphu nhân mới cho ông ta tiếp quản gia tộc. Cuối cùng đợi đến khi cha mình mất,Cẩm lão gia trở thành chủ gia tộc mới dám nạp mẹ ruột hắn làm thiếp. Sau khisinh ra hắn được vài năm, bà lâm bệnh nặng qua đời, từ đó trở đi Cẩm Hoằng đượcCẩm phu nhân nuôi dạy nên người.

Có người nói, năm đó Cẩm phu nhân ghen tuông, tìm mọi cách hãm hại bà, khiến bà chết thảm. Sau này vì cắn rứt lương tâm, sợ hồn ma mẹ ruột hắn trở về báo oán cho nên mới đối xử tốt với hắn. Cũng có lời đồn rằng, sự quan tâm của Cẩm phu nhân chỉ thể hiện qua vẻ bề ngoài mà thôi, chứ thật ra bà ta luôn ghẻ lạnh hắn, đối xử với hắn không tốt, thậm chí còn tìm đạo sĩ đi theo con đường tà đạo yểm bùa trấn áp hồn phách của mẹ hắn.

Dù sao đi chăng nữa đó cũng chỉ là lời đồn đại, thực hư thế nào thì người trong cuộc mới tỏ tường.

Tuy rằng bây giờ hắn là thuộc hạ đắc lực của Tần Thương, bao lần đề tên lên các bảng xếp hạng ưu tú trong tu chân giới, nhưng vì hắn là con của tiểu thiếp, mà tiểu thiếp kia lại là một tì nữ thấp kém, đa phần kẻ ghen tức đều cười nhạo hắn, còn kẻ khen ngợi hắn có tài thì thế nào cũng sẽ bồi thêm một câu "đáng tiếc" nồng nặc mùi thương hại.

Trước giờ Cẩm Hoằng chỉ lo làm tốt việc của mình, có vẻ chẳng quan tâm mấy lời đàm tiếu ác ý kia, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn không bị tổn thương bởi dư luận.

Nàng trợn mắt nhìn trời, cảm thấy người thời này nhiều lễ nghi phức tạp quá, bèn nói: "Cẩm Hoằng nhà này còn có thể không xứng sao? Kẻ nào dám khi dễ ngươi, ta sẽ lột sạch quần áo hắn, trói hắn lại rồi treo ngược lên trên cổng thành. Hơn nữa, cái này chỉ là một cây trâm thôi, có gì đâu mà bàn chuyện xứng hay không xứng, cầm lấy!"

Hắn do dự chốc lát, mới nhận lấy chiếc trâm vàng, vẻ mặt không được tự nhiên, nhìn sang chỗ khác nói: "Cảm ơn tiểu thư." Rồi bắt đầu giáo huấn nàng, "Tiểu thư thân là nữ nhi, đừng có động một tí là đòi lột đồ người khác, người ngoài nhìn vào sẽ đánh giá..."

Nàng lại nhức đầu, nhanh chóng ngắt lời hắn, đưa chiếc trâm ngọc đã được gói trong hộp gấm cho hắn, nói: "Cái này ngươi giúp ta đưa cho cha ta, chúng ta đi qua tiệm kế bên xem một chút đi."

Nàng vào tiệm lớn khác, mua thêm hai chiếc trâm cài tóc nữ, một chiếc cho Thẩm Tố Tố, một chiếc cho A Bảo, cũng đưa hết cho Cẩm Hoằng, nhờ hắn sau khi về đến nhà, chuyển cho bọn họ giúp nàng rồi dùng thuật Dịch Chuyển Tức Thời trở về vương phủ.

Nhưng điều nàng không ngờ nhất chính là sau khi trở về đã nghe thấy tiếng ồn ào huyên náo trong vương phủ. Nàng mở cửa đi ra ngoài nghe ngóng tình hình, trông thấy đám cung nữ mấy chục người nối đuôi nhau thành hai hàng dài song song, người bưng thau vàng nhuốm đầy máu tươi, kẻ bưng nước nóng và khăn sạch chạy tới chạy lui như lâm đại địch.

Tần Du sợ đứng tim, lẽ nào Tôn Khánh bị thương?

Nghĩ đến đây, hai tay nàng chợt lạnh run, lập tức lao nhanh như tên bắn theo hướng đi của bọn họ. Chạy một hồi, nàng mới phát hiện, đây là con đường dẫn đến căn phòng khác chứ không phải là tẩm điện của chàng. Đến nơi, đám cung nữ đều đã xong việc ra ngoài hết, nàng bước vào, hé miệng định nói gì đó với chàng, nhưng vừa trông thấy người nằm trên giường, lời muốn nói ra lập tức nuốt ngược trở lại.

Người nằm trên giường bị thương khắp cánh tay phải, vết thương đã được băng bó vẫn còn đang rỉ máu, sắc mặt trắng bệch nhưng không thể làm lu mờ đi vẻ đẹp tựa tiên tử.

Người kia vậy mà lại là Tống An An!

Mà bàn tay của nàng ta được một người toàn thân mặc trường bào đen, đeo tấm mặt nạ quỷ đỏ như máu, ngồi ở bên giường nắm chặt lấy, không ai khácchính là Tôn Khánh!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net