👑Chương 30 (P1): Đụng độ Quỷ Tượng Đá ở trong rừng Tượng Quỷ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôn Khánh ngồi bên giường, chăm chú nhìn Tống An An đang nhắm nghiền mắt, nghe thấy tiếng động, chàng ngước mặt lên, nhìn ra ngoài cửa trông thấy nàng đứng đó, mà vẫn nắm chặt bàn tay của nàng ta không buông.

Điều kỳ lạ là lần này hệ thống lại im thin thít, không tru tréo giao nhiệm vụ như mọi khi.

Tuy rằng nàng rất bất ngờ với sự xuất hiện đột ngột này của Tống An An, và sự yên lặng khác thường của hệ thống, nhưng thấy chàng vẫn lành lặn ngồi đó, cảm giác căng thẳng trong lòng lập tức tan biến theo mây khói, bàn tay lạnh lẽo cũng dần dần lấy lại được độ ấm vốn có, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Mặt khác, nàng trộm nghĩ, đúng là nam chính sinh ra dành cho nữ chính, dù cố tình chia uyên rẽ thúy cũng chẳng thể chia cắt được bọn họ. Tuy hệ thống bằng cách nào đó đã quay ngược mốc thời gian trong truyện, nhằm thay đổi tương lai cho nam chính, làm đủ mọi cách để nam chính không tiếp cận được với nữ chính, nhưng cuối cùng định mệnh vẫn mang họ đến với nhau. Nếu gọi mốc thời gian đúng trong truyện là kiếp trước, vậy thì xem ra kiếp này nam chính cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của số phận rồi. Nàng cảm thấy chàng đúng là si tình mà, kiếp trước lẫn kiếp này chỉ yêu cùng một người. Nàng cũng rất hâm mộ Tống An An, có được người đàn ông tốt yêu nàng ta như thế, cuộc đời này quả thật chẳng mong cầu gì hơn.

Tần Du thiết nghĩ, nàng lỡ đặt chân vào trong phòng rồi, bây giờ mà quay lưng trở ra thì có hơi kỳ cục. Nàng cảm thấy mình nên hỏi thăm một chút rồi hẵng ra ngoài, chừa lại không gian riêng tư cho bọn họ. Thế là nàng bước đến gần, chắp tay cúi đầu khom lưng hành lễ với chàng xong mới nói:

"Quân thượng, sao Tống tiểu thư bị thương nặng như vậy? Đã xảy ra chuyện gì thế?"

Chàng đáp: "Ta cảm nhận được nguồn linh lực kỳ lạ lúc ẩn lúc hiện ở ngoài thành, nên đích thân đi kiểm tra một chuyến, vừa khéo phát hiện nàng ta cũng đang đấu với một con yêu quái khác ở gần đó. Con yêu quái kia đạo hạnh cao thâm, đánh nàng ta bị thương, ta thấy thế bèn cứu rồi đưa về đây. Thương tích khá nặng, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng."

Nàng gật đầu, nói: "Không sao là tốt rồi, vậy ta về phòng đây."

Nàng toan xoay người rời khỏi phòng, bỗng nhiên cổ tay bị một bàn tay khác nắm lấy. Nàng ngạc nhiên nhìn bàn tay vốn dĩ đang nắm chặt tay Tống An An của Tôn Khánh, hiện giờ lại siết chặt lấy tay mình, nàng hỏi:

"Quân thượng còn có điều gì muốn dặn dò ta ư?"

Chàng ngước mặt lên nhìn nàng, hỏi: "Nàng cứ như vậy mà trở về phòng nằm ngủ sao?"

"..."

Bình thường cản trở nhân duyên giữa chàng và Tống An An, hiện tại không ra tay phá đám chàng lại bất mãn. Nghe chàng hỏi thế, nàng nhất thời chẳng biết nên trả lời chàng như thế nào.

Tôn Khánh thả tay nàng ra, nói: "Ở đây không tiện nói chuyện, chúng ta ra ngoài đi."

Nói xong, chàng đứng dậy đi ra, nàng đành phải lót tót theo sau.

Hai người đứng dưới gốc cây ngân hạnh ngàn năm, khắp mặt đất tựa như được dát vàng bởi lá ngân hạnh. Nàng đưa tay lên phủi phủi chiếc lá vàng vương trên áo mình xuống, đợi chàng mở lời trước.

Chàng đứng chắp tay sau lưng, ngẩng đầu ngắm nhìn những chiếc lá rụng rơi lả tả, nói: "Vốn dĩ là đợi nàng đến kéo ta đi như bao lần, vậy mà nàng lại muốn bỏ ta ở đó một mình rồi về phòng nằm ngủ, xem ra ta quả là có bệnh."

Nàng thầm nghĩ: "Chàng đâu có ở đó một mình, vẫn còn Tống An An mà."

Giọng điệu của chàng như đang tự giễu, đâu đó còn phảng phất sự hờn dỗi. Trước nay nàng luôn cho rằng, chỉ có đàn bà khó hiểu, không ngờ đàn ông còn khó hiểu hơn. Vốn cho rằng để chàng và Tống An An ở cùng nhau thì chàng sẽ vui lắm, bởi vì rõ ràng ban nãy chàng còn lưu luyến nắm tay nàng ta chẳng nỡ buông, giờ đây chàng lại tỏ ý thích bị phá đám, muốn được nắm tay kéo ra ngoài, chuyện này càng nghĩ càng cảm thấy sai trái. Đừng nói chàng, ngay cả nàng cũng đang cảm thấy nghi ngờ, lẽ nào chàng thật sự có bệnh?

Chợt nghe chàng nói: "Hôm nay đi chơi với Cẩm Hoằng có vui không?"

"..."

Tôn Khánh biết nàng trốn ra ngoài gặp Cẩm Hoằng!!!

Ngẫm lại thấy cũng đúng, chàng không biết gì mới là lạ. Người ra kẻ vào trong vương phủ chàng đều nắm rõ nhất cử nhất động như lòng bàn tay. Nàng rất muốn tự gõ đầu mình mấy cái, sao có thể ngu ngốc đến mức ấy, bình thường chàng mắt nhắm mắt mở với nàng, điều đó đâu có nghĩa là không biết nàng đang làm gì sau lưng mình.

Nghe chàng nhắc đến chuyện này, rồi nhìn lá ngân hạnh dưới đất, nàng chợt nhớ ra chiếc trâm cài tóc mình vừa mua, nàng không trả lời chàng ngay, mà hỏi:

"Quân thượng có thể cúi đầu xuống một chút được không?"

Đối với lời đề nghị đột ngột và hết sức bất kính này, chàng chẳng trách cứ hay thắc mắc nửa lời, lập tức cúi thấp đầu xuống.

Nàng lấy ra chiếc trâm bạc sáng bóng lạnh lẽo chạm khắc hình nhánh cây ngân hạnh, một tay dịu dàng vuốt mái tóc chàng, một tay cầm trâm bạc khẽ khàng cài lên. Toàn bộ quá trình chàng đều nhìn thấy hết, cho đến khi nàng cài xong, chàng vẫn giữ nguyên tư thế cúi đầu lặng thinh.

Thấy chàng thất thần như thế, nàng bắt đầu hơi ngượng ngùng, rất biết cách làm người khác cụt hứng, ho khan một tiếng, rồi nói: "Khụ, ta vừa bảo ngài cúi đầu là ngài cúi đầu liền, không sợ thứ ta rút ra không phải là trâm cài tóc mà là thanh đao để lấy đầu ngài sao?"

Chàng đưa tay sờ sờ lên chiếc trâm bạc, khẽ đáp: "Nàng thích thì cứ việc lấy, ta tặng cho nàng. Lấy rồi phải luôn giữ bên mình, không được đem tặng cho người khác cũng không được vứt đi đâu đấy."

Cái kiểu tra tấn gì thế này?

Nàng giật giật khóe môi, cười cười bảo: "Ngài chỉ có một cái đầu, ta lấy đi rồi chẳng phải sẽ bị gán tội hành thích quân vương à?"

Chàng đáp bằng giọng hết sức kiêu ngạo: "Ta không chết được."

Nàng thừa biết chàng có lý do để kiêu ngạo, dù sao chàng cũng là Huyết Dạ Vương, bách chiến bách thắng, ai có thể lấy được cái đầu của chàng cơ chứ.

Chàng vui vẻ mân mê chiếc trâm bạc trên đầu, hỏi: "Hôm nay nàng ra ngoài với Cẩm Hoằng là để mua trầm cài tặng ta ư?"

Nàng tiếp tục cảm thấy cái câu "sớm nắng chiều mưa" là dành cho chàng mới chuẩn, bèn đáp: "Ừ, ta cảm thấy nó hợp với quân thượng nên mua, mong rằng ngài không chê món quà mọn này của ta."

Tôn Khánh đột nhiên nắm lấy eo nàng, kéo mạnh một cái. Nàng lảo đảo ngã vào lòng chàng, thân thể hai người dán sát vào nhau, nàng đang định đẩy chàng ra, thì nghe được giọng nói trầm ấm cách một tấm mặt nạ quỷ truyền xuống từ trên đỉnh đầu:

"Ta luôn nghĩ rằng, trên đời này chẳng có bất kỳ thứ gì mà ta không thể buông bỏ. Thế nhưng trải qua bao nhiêu năm, mãi cho đến tận bây giờ ta mới phát hiện, thì ra muốn buông tay một người lại khó đến thế. Có lẽ cái gọi là chấp niệm, đã thật sự ứng lên người ta rồi..."

Vừa dứt lời, chàng siết chặt lấy eo nàng, dùng tay kia nâng gáy nàng lên, rồi từ từ cúi đầu xuống, thì thầm: "Chấp niệm đó mang tên nàng."

Tần Du sững sờ, mở to mắt nhìn tấm mặt nạ quỷ kia đang dần áp sát về phía mình. Vào lúc nàng ngỡ rằng hàm răng nanh lạnh lẽo ấy sẽ chạm vào môi mình, bỗng nhiên tấm mặt nạ quỷ dữ tợn tan biến thành một làn khói đen, lộ ra gương mặt đẹp như tranh vẽ.

Vẻ đẹp ma mị quyến rũ ấy tựa như bùa chú thôi miên nàng, khi hoàn hồn rồi nàng mới nhận ra cảm giác mềm mại tê tái trên môi mình, cả cơ thể bị giam chặt trong vòng tay chàng, không sao nhúc nhích cựa quậy được. Bờ môi cong cong đỏ mọng bị chàng mút vào rồi nhịp nhàng gặm cắn, như thể đang cẩn thận thưởng thức chiếc bánh ngọt mà mình vẫn hằng ao ước được nếm thử một lần.

Não bộ nàng còn đang đình trệ bởi hành động bất ngờ này, thì chàng đã đưa đầu lưỡi vào tìm kiếm lưỡi nàng. Chiếc lưỡi ướt át kia linh hoạt như con rắn nhỏ, luồn lách tách hai hàm răng nàng ra, rồi chui vào cuốn lấy đầu lưỡi đang thẹn thùng lẩn trốn trong khoang miệng nàng. Mặc dù không muốn, cảm thấy làm như vậy rất kỳ quặc, nhưng nếu bây giờ mà ngậm miệng sẽ cắn phải lưỡi chàng, làm chàng đau, thế là nàng đành chịu trận, để mặc cho chàng tự do khám phá bên trong nhưng tuyệt nhiên không hề đáp lại.

Chẳng mấy chốc, khắp khoang miệng nàng toàn là hơi thở của Tôn Khánh. Hơi thở nam tính mang tính xâm chiếm ấy khiến cho con tim nàng run rẩy, cả người nàng mềm nhũn, chỉ biết bám vào chàng để đứng vững. Bàn tay nàng đang nắm lấy bờ vai chàng, vô thức bấu chặt, mà điều đó đối với chàng giống như đang cổ vũ, nụ hôn kia bắt đầu trở nên nồng cháy và mãnh liệt hơn. Đến khi sau lưng nàng chợt đau nhói vì bị đập vào một thứ cứng ngắc sần sùi, tán cây ngân hạnh vang lên tiếng xào xạc bất thường, lá cây rụng xuống như mưa thì nàng mới biết, mình bị chàng ép lên thân cây ngân hạnh mà ôm hôn say đắm, tựa như trên thế gian này chỉ còn lại hai người.

Trong màn đêm tĩnh lặng, âm thanh mút môi chùn chụt, xen lẫn tiếng thở dốc như có như không phát ra từ hai người trở nên rõ mồn một, khiến cho nàng xấu hổ không thôi. Cứ ngỡ chàng chỉ chạm môi chốc lát rồi thôi, ai ngờ chàng càng đánh càng hăng, thiếu điều muốn cắn nuốt nàng vào bụng, nàng cảm thấy không ổn, nhân lúc chàng buông lỏng vòng tay, nàng tìm được chỗ chở, nhanh chóng dùng sức bình sinh đẩy chàng ra, đẩy không được liền đánh. Hai làn môi lập tức tách rời, dường như chàng còn chưa thỏa mãn, cố rướn tới hôn nàng thêm chút nữa, nhưng nàng vẫn kiên quyết đẩy ra.

Hai người khe khẽ thở dốc, tiếng thở dốc ám muội làm cho mặt nàng đỏ bừng. Ánh mắt tím xanh thăm thẳm long lanh ngấn nước ấy khép hờ, lộ ra vẻ mê ly hiếm thấy, môi mỏng hơi hé ra thở dốc, giống như đang cố gắng kiềm chế điều gì đó.

Đôi mắt kia dán chặt lên người Tần Du, khiến nàng thảng thốt, vội vàng hất bàn tay đang ôm eo mình ra rồi chạy một mạch về phòng như bị ma đuổi.

Về đến phòng, nàng đóng sầm cửa lại, trái tim đập thình thịch vẫn chưa khôi phục lại bình thường. Trên môi vẫn còn vương lại xúc cảm tê dại và mùi thơm thoang thoảng của chàng. Nàng đưa tay sờ lên môi, trong lòng rối bời.

Lần đầu tiên trong đời Tần Du, có người dám làm như vậy với nàng!

Theo lẽ thường, nàng sẽ tát đối phương mấy bạt tai, nhấn đầu kẻ đó xuống nước dìm chết, nói chung là phải phản ứng dữ dội lắm mới đúng. Bây giờ nàng sực nhớ ra, mình còn có võ công với cả tiên pháp, vì sao lúc đó không dùng hết vốn liếng để đối phó với chàng nhỉ?

Mà điều khó hiểu nhất chính là nàng không nổi giận với chàng, ngược lại còn sợ làm chàng bị thương. Nàng vò đầu bứt tóc, lắc đầu mấy cái, chuyện gì khó quá cho qua, quyết định đi ngủ, sáng mai tính tiếp.

Cuối cùng nàng vẫn trằn trọc mãi cho đến rạng sáng mới mệt mỏi thiếp đi.


*Lời tác giả:

Chương này hơn 10.000 chữ, mình sẽ chia làm 7 phần, vào 20h tối thứ 7 hàng tuần đăng 1 phần, không đăng chương H và ngoại truyện để đảm bảo phúc lợi cho các bạn độc giả VIP.

Còn khoảng 10 chương nữa là hết Quyển 2, trở về mạch truyện chính cũng là phần cuối của bộ truyện, đăng online thì chia ra chắc cũng cỡ vài chục phần =))) 

Bạn nào muốn đọc nhanh và full truyện thì inbox mình để mua truyện VIP, giá full 1 bộ chỉ có 100k thôi, cảm ơn mọi người vì đã ủng hộ mình! ♥♥♥

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net