👑Chương 30 (P4): Đụng độ Quỷ Tượng Đá ở trong rừng Tượng Quỷ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tượng Phật Di Lặc vốn dĩ phải là khuôn mặt hiền hòa tươi cười nhìn thẳng, tay trái cầm thỏi vàng, tay phải gác lên bao tiền, giờ đây lại ngồi bắt chéo chân, tay cầm thỏi vàng chống cằm, nghiêng đầu nhìn về phía nàng. Không chỉ có riêng pho tượng kia, mà tất cả các pho tượng khác ở đây đều đồng loạt nghiêng đầu hướng về phía nàng, tạo nên một cảnh tượng hết sức ghê rợn.

Đúng vào lúc nàng định vung Hắc Ảnh đánh, bỗng nhiên, một giọng hát của con nít khiến cho người khác lạnh sống lưng đột ngột vang lên giữa rừng tượng đá âm u:

"Bán linh hồn, đổi lấy một điều ước, nếu không ước, để cái mạng lại đây..."

Tiếng hát hòa cùng tiếng cười đùa lanh lảnh của đám con nít vang vọng khắp cánh rừng, lúc to lúc nhỏ, lúc xa lúc gần, lặp lại ba lần rồi im bặt. Yêu khí lượn lờ xung quanh nàng, không chỉ tỏa ra từ đống tượng đá kia, mà còn tỏa ra từ những cây lồng đèn đang phát sáng.

Không ngờ, nàng lại vô tình lạc vào rừng Tượng Quỷ!

Ban đầu, nàng chẳng hề nghĩ đến nơi mình đang đứng chính là rừng Tượng Quỷ trong truyền thuyết, chỉ nghĩ rằng mình bị yêu ma quỷ quái dẫn dụ vào kết giới. Bởi vì bình thường, Quỷ Tượng Đá toàn mang hình dạng của Địa Tạng Vương Bồ Tát đứng thẳng, tay phải cầm tích trượng sáu vòng, tay trái cầm viên ngọc minh châu Như Ý, hoặc chỉ đứng nhắm mắt chắp tay trước ngực. Chúng thường hay xuất hiện riêng lẻ giữa các con suối vào xế chiều, bất cứ ai đi ngang qua gặp phải nó, chỉ cần vái lạy hoặc cầu nguyện, nó đều biến điều ước kia trở thành hiện thực, nhưng với một điều kiện là người đó phải đổi phân nửa số tuổi thọ của mình cho nó.

Ví dụ, nếu người đó còn sống được trên dương thế hai mươi năm nữa, sau khi lập giao ước với Quỷ Tượng Đá, nó sẽ lấy đi mười năm tuổi thọ của người đó, hai mươi trừ mười còn mười, người đó chỉ có thể sống tiếp được mười năm mà thôi, cơ mà, làm sao ngươi biết mình còn thọ được bao nhiêu năm chứ?

Tuy nhiên, bấy nhiêu đó chưa phải là tất cả, khi lập giao ước, nó luôn luôn đánh kí hiệu lên lưng con mồi, kí hiệu đó là một hình xăm chùm quả lồng đèn, sau khi con mồi chết đi, nó lập tức dựa theo kí kiệu đó tìm đến tận cửa để ăn linh hồn của con mồi, điều này đồng nghĩa với việc con mồi không bao giờ có cơ hội đi đầu thai nữa. Nói theo cách đơn giản, đổi phân nửa số tuổi thọ là "tiền đặt cọc" trước, bán linh hồn cho quỷ mới xem như là đã "trả lễ" cho nó xong.

Mà hiện tại, bầy Quỷ Tượng Đá nàng thấy, có đến hơn ba ngàn con!

Con nào con nấy đều có tu vi không thấp, chúng thậm chí còn dám giả dạng thành tượng Phật và tượng La Hán để tác oai tác quái!

Nếu nói Quỷ Tượng Đá bình thường chuyên tự đi tìm đến con mồi, dùng yêu thuật khơi dậy sự khao khát tận sâu trong đáy lòng con mồi rồi dụ dỗ con mồi lập giao ước với mình, thì rừng Tượng Quỷ lại khác. Lũ Quỷ Tượng Đá trong rừng Tượng Quỷ có đạo hạnh cao thâm hơn bình thường, chúng luôn quan niệm rằng, kẻ càng có sự khao khát mãnh liệt, chấp niệm sâu tựa biển, linh hồn của kẻ đó càng thơm ngon và bổ dưỡng. Thế nên chúng giăng một loại kết giới đặc biệt, chỉ khi kẻ nào hội đủ các yếu tố trên, mới có thể nhìn thấy rừng Tượng Quỷ.

Tần Du thầm nghĩ, nàng chỉ muốn đi tìm Tôn Khánh, cũng đâu mãnh liệt đến mức hóa thành chấp niệm gì gì đó để nàng phải lạc vào cánh rừng ma quái này nhỉ?

Cho dù linh lực mạnh đến mức có thể cảm nhận được kết giới của bọn chúng, cũng cần phải đủ điều kiện nhất định để đi vào, ví dụ như bản thân người đó muốn vào thì mới vào được. Mà nàng hoàn toàn chẳng hề nghĩ đến khu rừng Tượng Quỷ này chứ đừng nói tới việc muốn vào hay không!

Hơn nữa, ban nãy nàng ngửi được mùi thơm của chàng, nếu không phải là ảo giác do yêu ma quỷ quái tạo ra, vậy thì vừa rồi chàng làm gì ở rừng Tượng Quỷ này?

"Hí hí hí..."

"Há há há..."

Tràng cười khúc khích đầy tinh nghịch của đám con nít ngân vang khắp nơi, cắt ngang dòng suy nghĩ trong đầu nàng. Tiếng cười kia lúc thì ở đằng sau nàng, lúc thì ở tít tắp ngoài xa vọng lại, nhưng chẳng thấy bóng dáng ai cả. Tiếng cười giòn tan này không thể nói là đáng yêu, mà là đáng sợ thì đúng hơn.

"Bán linh hồn, đổi lấy một điều ước, nếu không ước, để cái mạng lại đây..."

Lũ tiểu quỷ tiếp tục hát câu ban nãy ba lần, nàng không trả lời, chỉ tập trung cảm nhận nguồn yêu khí mạnh nhất trong rừng tượng đá. Không cần biết là loại kết giới nào, miễn lôi được con đầu đàn ra, làm gián đoạn trận pháp của nó là có thể phá vỡ kết giới.

Nơi yêu khí phát ra mạnh nhất chính là pho tượng Phật Quan Âm Thiên Thủ Thiên Nhãn ở đằng xa!

Tần Du đột ngột quay phắt người lại, phóng Hắc Ảnh về phía pho tượng quỷ đó, những con mắt trong lòng bàn tay tượng quỷ kia hệt như vật sống, liên tục đảo qua đảo lại, ngay lúc Hắc Ảnh đánh trực diện vào mặt nó, thì hai cánh tay đang cầm tích trượng lập tức đặt chéo trước mặt, chặn đòn tấn công bất ngờ của nàng, tiếp đó đánh bay quạt Hắc Ảnh, nơi binh khí giao nhau lóe lên tia lửa đỏ, Hắc Ảnh bay ngược trở lại trong tay nàng.

Nàng giơ tay đón lấy quạt Hắc Ảnh, cùng lúc này cánh tay cầm cung tên và một cánh tay đằng sau thò ra kéo cung, một làn khói đen nồng nặc yêu khí bỗng xuất hiện, biến thành mũi tên khói đen bắn thẳng về phía nàng!

Nàng lộn nhào né liên tục mấy chục mũi tên khói đen, phóng Hắc Ảnh đánh trả, tay còn lại tung một chưởng về phía nó, hô:

"Xích Hỏa Vũ!"

Qua một lát sau, chẳng có gì xảy ra.

Nàng sửng sốt nhìn nó, rồi cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình, lại chỉ ngón tay vào mặt nó, hô:

"Lôi!"

Lần này vẫn không có hiệu quả, nàng thầm kinh hãi, lẽ nào lũ Quỷ Tượng Đá này có tu vi cao đến mức giăng được cả loại kết giới phong ấn linh lực của người khác?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net