[QUYỂN 01] DUYÊN TIỀN ĐỊNH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 01: Máu Tà thần (1)

Tương truyền trước đời Nghiêu, Thuấn, khi Ngọc Hoàng Thượng Đế còn chưa lấy danh hiệu là "Ngọc Hoàng", Nhân giới từng xuất hiện một đế quốc tu tiên lớn mạnh tồn tại qua hàng ngàn năm nhưng không hề được ghi chép trong sử sách. Và các vị thần mà dân gian chưa bao giờ được nghe kể đến trong những câu chuyện thần thoại được lưu truyền từ đời này sang đời khác.

Khi ấy, vào thuở hồng hoang, tứ đại gồm đất nước gió lửa và âm dương của trời đất đã hình thành nên một quả trứng to cỡ đứa trẻ bảy tuổi. Không tan trong nước, không cháy trong lửa, lốc xoáy cuốn không bay, núi đá đè không vỡ, vỏ ngoài trong suốt lấp lánh như kim cương chứa luồng khí tinh khiết không màu di chuyển ở bên trong, tỏa ra hào quang ngũ sắc rực rỡ bất kể ngày đêm.

Trải qua hàng ngàn năm, vào một buổi sáng đầu thu, cơn mưa phùn trút xuống nhân gian, khoảng đất trống ngày ngày hấp thu tiên khí tỏa ra từ quả trứng kia mọc lên cây đại thụ sừng sững giữa đất trời. Cây đại thụ này không có hoa, lá hình cánh quạt vàng rực như ánh mặt trời. Nguyên Thủy Thiên Tôn cùng hai đạo đồng cưỡi mây đạp gió ngang qua trông thấy cảnh tượng ấy, bèn dừng lại bấm tay tiên đoán. Trầm ngâm vuốt râu chốc lát, mới nói với đạo đồng áo xanh rằng:

"Ta và con tiên thú này có duyên, ngay từ thời khắc trông thấy nó thì nhân duyên đã bén rễ. Vừa rồi ta bấm độn, phát hiện trong điềm lành có điềm gở, e rằng muốn tránh cũng khó tránh được. Tuyết rơi đầu mùa năm nay trứng sẽ nở, đúng vào lúc thứ bên trong thành hình, khắc tinh của nó đồng thời cũng xuất hiện, ta chẳng mong cuộc gặp gỡ định mệnh này sẽ cướp đi đồ đệ tương lai của ta đâu. Này Tuệ Chân, ta phải tranh thủ đến điện Linh Tiêu báo tin vui cho Thiên Đế biết, ta muốn ngươi phải tranh thủ ở lại nơi đây trông coi quả trứng kia trước khi nó phá vỏ ra đời, tránh để sát khí làm vấy bẩn, bằng không, thứ được sinh ra sẽ là tai họa của thế gian."
Tuệ Chân khom người cung kính đáp: "Vâng."

Thế nhưng, có lẽ vận mệnh là thứ khó lòng xoay chuyển. Mặc dù đạo đồng Tuệ Chân giăng kết giới và ngồi canh giữ suốt bảy ngày bảy đêm, vậy mà vào lúc luồng khí trong quả trứng kia sắp thành hình, bỗng xuất hiện một nàng Xích Liên tiên tử vô cùng xinh đẹp nằm trong đoàn tiên nữ dâng đào tiên tới thiên đình, tay ôm bình rượu cưỡi mây đạp gió ngang đây bị đám quỷ thần đuổi giết chạy tới. Trong lúc đạo đồng chưa kịp phản ứng, chúng đã phá nát kết giới. Xích Liên tiên tử kia bị chém chết ngay tại chỗ, máu tươi văng lên quả trứng và cây đại thụ phía sau, nhuộm đỏ một mảng lớn.

Khi Nguyên Thủy Thiên Tôn và thiên binh thiên tướng đến, luồng khí trong suốt tinh khiết đó đã chuyển thành màu đen, tạo thành hình thù đáng sợ đến mức khiến trời đất cũng phải tối sầm. Không ngờ tiên tử đó lại là khắc tinh của nó, vừa xuất hiện liền biến nó từ bậc kỳ tài hiếm có thành quả bom nổ chậm. Nguyên Thủy Thiên Tôn đau đầu bóp trán bấm độn hồi lâu, thầm nghĩ: "Đám quỷ thần đó nhận vé du lịch tham quan Địa Ngục dài hạn là cái chắc rồi, còn tiên tử kia dù vô tình nhưng cũng gây tội lớn, Thiên Đế nổi giận kiểu gì cũng đày nàng ta xuống trần gian chịu tội. Hơn nữa nàng ta là khắc tinh của thứ này, mà thứ này lại không thể giết, chỉ có thể nói với Thiên Đế đày nàng ta đến thế giới khác, càng xa càng hay, càng lâu càng tốt. Kéo dài thời gian để mình còn bồi dưỡng nó, dạy nó tu tâm tích đức, biết đâu có thể xoay chuyển càn khôn, hóa hung thành cát thì sao?"

Thế là trứng nở, người bị đày, mở ra một thiên tình sử cho hậu nhân luận bàn.

Ngay cả sinh vật bất tử được trời đất tạo ra còn có khắc tinh của chính mình, liệu tất cả chúng ta có khắc tinh giống nó không? Và vị khắc tinh kia đang ở một nơi nào đó mà chúng ta không biết chăng? Liệu sẽ là may mắn hay bất hạnh nếu có một ngày bạn gặp được khắc tinh của đời mình?

...

Trời Đại La.

Bạch Ngọc Kinh nguy nga tráng lệ, từ trên cao ngó xuống, các tòa kiến trúc trắng tinh trải dài bất tận, hệt như mê cung khổng lồ không tìm thấy lối thoát. Mây lành ngũ sắc lượn lờ khắp không trung, bầy hạc tiên với bộ lông trắng muốt dang rộng đôi cánh bay trên bầu trời rộng lớn, lâu lâu lại cất tiếng kêu thánh thót hết sức dễ nghe.

Đôi hoa tai chế tác bằng vàng hình lồng chim nhốt một nhánh cây phong, phía dưới treo dải lụa đỏ chữ đen phủ qua xương quai xanh tầm nửa tấc, mặt trên dải lụa bên trái đề bốn chữ "trảm yêu trừ ma", đối xứng bên phải là "thế thiên hành đạo". Tìm khắp Cửu Trùng Thiên, nữ thần dám đeo đôi hoa tai ngông cuồng này chắc cũng chỉ có mình Tần Du.

Nàng đứng trên đỉnh tháp cao ngất ngưởng, toàn thân mặc đồ đỏ tươi, suối tóc đen bay tán loạn, tay áo dài chấm đất rộng thùng thình cùng với khăn choàng lụa mỏng bay phần phật như đang nhảy múa trong gió. Trên đai lưng trước bụng giắt một chiếc quạt đen bóng, hai sợi dây tua rua cùng màu treo hai chiếc chuông và trâm cài tóc bằng vàng va vào nhau, tạo nên chuỗi âm thanh leng keng trong trẻo.

Màu son môi đỏ mọng tôn lên làn da trắng nõn nà, dung nhan như ngọc ấy vốn dĩ có nét ôn hòa thùy mị nếu không bị đuôi mày sắc bén hơi xếch lên phá vỡ, khiến tổng thể gương mặt nàng trở nên quá sắc sảo, đánh mất sự ngây thơ điềm đạm mà một nữ nhi nên có. Khi im lặng trông nàng hơi lạnh lùng, lúc liếc mắt nhìn thì mang theo vẻ nóng nảy thiếu kiên nhẫn, mỗi lần nhếch môi mỉm cười lại toát ra sức quyến rũ pha lẫn chút gian xảo. Quả thật không phải hình mẫu thanh khiết chưa trải sự đời mà đám đàn ông thích.

Tuy là thần tiên, nhưng nàng vốn không thuộc về thế giới này.

Bởi vì chẳng hiểu sao, vào một ngày đẹp trời nọ, nàng bị xuyên về thời cổ đại cùng với một cái hệ thống. Nàng chỉ nhớ mang máng là cái hệ thống kia từng hứa, nếu hoàn thành nhiệm vụ gì đó mà nó giao, tích đủ điểm thì nó sẽ đưa nàng trở về thế giới hiện đại. Ấy thế mà từ khi phi thăng, nàng hoàn toàn mất liên lạc với cái hệ thống lừa đảo kia, đồng thời mất đi một số ký ức lúc còn ở trần gian. Bảy ngàn năm nay, nàng cũng triệt để hết hi vọng trở về thế giới hiện đại. Song, thời gian thấm thoắt thoi đưa, nàng dần dần cảm thấy cuộc sống mới ở trên thiên đình cũng không tệ lắm, thậm chí còn tốt hơn so với lúc ở thế giới hiện đại làm người trần mắt thịt nhiều.

Tần Du rũ mắt nhìn xuống, trông thấy các tiên nữ xinh đẹp áo hồng thướt tha, tay bưng mâm vàng đựng đủ thứ. Nào là hoa quả trái cây, nào là rượu quý ngàn năm, nào là sơn hào hải vị, lả lướt đi thành hai hàng dài ở bên dưới. Vừa nhìn liền biết họ đang bận rộn chuẩn bị yến tiệc sinh nhật cho chiến thần Bạch Phượng Sinh ở Trí Tịnh cung.

Còn nhớ bảy ngàn năm trước, khi nàng nhậm chức Thất phẩm Thiên Quan được ba năm thì vị chiến thần tiếng tăm lẫy lừng này chỉ mới oe oe chào đời. Bởi vì hắn là con trai đầu lòng của Phong Quan Đại Thần – người đứng đầu một trong ba gia tộc lớn nhất ở Thiên giới, cho nên chiến thần Viễn Duệ theo Thiên Đế đến chúc mừng. Đương nhiên tiểu Thiên quan núp dưới trướng chiến thần Viễn Duệ như nàng cũng phải tò tò đi theo, nhờ vậy nàng mới được chiêm ngưỡng chiến thần Bạch Phượng Sinh lúc nửa thân dưới còn quấn tã trông như thế nào.

Bạch Phượng Sinh nhỏ tuổi hơn nàng, nhưng đã sớm độ kiếp thăng thành Thượng thần năm mười sáu tuổi. Thời gian như bóng câu qua cửa sổ, ba trăm năm sau hắn tiếp tục độ kiếp thành Đại Thần, được Thiên Đế đích thân hạ bút, ban cho danh hiệu là Khai Tuệ Trí Tịnh Đại Thần. Sau đó kế vị sư phụ hắn, trở thành Tam tướng quân đứng trong hàng ngũ Thập Tam Đại Thần Tướng trên thiên đình.

Vừa anh tuấn lại trẻ tuổi tài cao, đối với thành công của hắn bây giờ, mọi người đều nói một phần cũng nhờ chiến thần Viễn Duệ.

Đại khái là do năm xưa, khi các vị thần tiên từ khắp nơi cưỡi mây đạp gió đến tiên cung của Phong Quan Đại Thần để chúc mừng, ai cũng tấm tắc khen Bạch Phượng Sinh kháu khỉnh đáng yêu, thế nhưng chiến thần Viễn Duệ có mặt ở đó vậy mà lại không mở miệng khen con trai ông ta câu nào, cho nên hắn mới thoát được một kiếp.

Vì sao lại nói như thế á? Chuyện gì cũng có căn nguyên của nó cả.

Số là chiến thần Viễn Duệ trước khi phi thăng hay sau khi phi thăng đều làm tướng, trảm yêu trừ ma vô số kể, giết người nhiều không đếm xuể, cho nên sát khí nàng ta rất nặng. Mỗi lần nàng ta mở miệng khen ai một câu là y như rằng không sớm thì muộn, người đó chắc chắn sẽ gặp tai ương.

Một lần hai lần mọi người còn có thể xem như trùng hợp, nhưng nhiều lần "trùng hợp" như vậy không tin cũng phải tin mà thôi.

Nghe đồn rằng chiến thần Viễn Duệ rất thích đi tửu lầu uống rượu nghe mỹ nam đánh đàn. Một lần nọ nàng ta xuống trần gian dạo chơi, hay tin dưới trần gian mới mở tửu lầu có mỹ nam đàn rất hay, bèn đi tìm đến tửu lầu đó.

Quả nhiên mỹ nam kia không những tuấn tú mà còn đàn hay cực kỳ, chiến thần Viễn Duệ không kiềm được vỗ tay khen ngợi, thưởng cho hắn rất nhiều vàng bạc châu báu, còn phóng khoáng tìm một cây đàn cổ hiếm có tặng cho hắn nữa. Chuyện này nổi đến mức trên Thiên giới ai ai cũng biết. Thế nhưng, chẳng bao lâu sau mỹ nam kia bị tai nạn mất đi cánh tay rồi lâm bệnh nặng qua đời. Cây đàn cổ đó cứ như bị dính phải lời nguyền, bất cứ ai sở hữu nó đều nhà tan cửa nát. Sau này nó được mang về trời, cất giữ trong Ngọc Hư cung của Thiên Đế. Từ đó về sau, hễ đàn ông theo làm nghề đó đều nhận lấy kết cục bi thảm.

Mà chẳng nói đâu xa, chính ân nhân đồng thời là chủ nhân của chiến thần Viễn Duệ năm xưa cũng bị cái miệng xui xẻo của nàng ta hại chết. Chuyện đó đến bây giờ chẳng ai dám nhắc tới, nàng chỉ biết được bấy nhiêu thôi, ngoài ra không rõ lắm.

Tầm mắt Tần Du lơ đãng lướt qua hướng khác, vừa trông thấy bóng dáng quen thuộc từ đằng xa đi tới, lập tức ngừng suy nghĩ miên man. Nàng nhảy xuống khỏi đỉnh tháp, mũi giày nhẹ nhàng chạm đất, đạp lên sương khói mềm mại bao phủ khắp mặt đất bằng phẳng, quỳ một chân hành lễ, cung kính nói:

"Nhị tướng quân."

Người đứng đối diện nàng là nữ nhi, toàn thân mặc đồ đen, áo khoác ngoài dài chấm đất, trang sức trên người đều dùng trân châu làm chủ đạo, tôn lên làn da trắng như sứ đối lập hoàn toàn với sắc áo u ám kia. Bên hông nàng ta đeo tới hai thanh trường kiếm, một thanh hơi cong, dài hơn các thanh kiếm bình thường khác, thanh còn lại có chiều dài bình thường, đặt gần thanh kiếm kia trông ngắn hơn rõ rệt, từ bao kiếm đến cán kiếm đều khắc hoa văn cổ xưa hết sức cũ kỹ, trên bao kiếm có rất nhiều vết xước, dường như đã trải qua biến cố lớn nào đó.

Dung mạo nàng ta diễm lệ vô song, ăn mặc sang trọng quý phái, nhưng nét mặt lạnh như tiền khiến cho người khác phải nổi da gà. Đôi mắt nàng ta vô cùng đẹp, tiếc thay nơi đáy mắt lại ẩn chứa sự tăm tối, nếu đem so với chiến thần Bạch Phượng Sinh lạnh lùng thanh khiết như băng, thì vẻ lạnh lùng của nàng ta mang theo sát khí u ám đến đáng sợ.

Thấy nàng cung kính chào hỏi như vậy, trên mặt nàng ta chẳng lộ ra chút biểu cảm nào, dùng giọng điệu lạnh lùng quen thuộc, bảo:

"Ngươi đã là Nhất phẩm Thượng thần, không cần phải quỳ gối hành lễ với ta như trước đây đâu."
Tần Du chân thành đáp: "Dù có là ai đi chăng nữa, ta vĩnh viễn là thuộc hạ của ngài."

Phải, dù cho nàng có trở thành Đại Thần hay Đại Thánh, nàng vẫn mãi là thuộc hạ của Viễn Duệ, vĩnh viễn trung thành với nàng ta.

Bảy ngàn năm trước, khi nàng mới phi thăng, nghe nói nàng từng phát điên tàn sát vô số người dưới trần gian. Chẳng những giết người, mà còn móc đầu lâu của người nàng giết ra để uống máu, phi thăng xong quên mất một số chuyện. Cho nên ở trên điện Linh Tiêu năm đó, chẳng một ai dám thu nhận nàng làm thuộc hạ. Lúc nàng đang chơi vơi giữa dòng đời nghiệt ngã, chỉ có một người đến trước mặt nàng, lạnh lùng bảo "Theo ta về tiên cung".

Người đó chính là Viễn Duệ – nữ chiến thần duy nhất của Cửu Trùng Thiên, đồng thời cũng là bóng hồng duy nhất trong Thập Tam Đại Thần Tướng nổi tiếng trên thiên đình.

Viễn Duệ nghe xong câu đó, hai mắt hơi mở to. Biểu cảm trên khuôn mặt thoáng thay đổi, im lặng chốc lát, mới nhếch môi cười như tự giễu, nói:

"Ngươi quả thật rất giống ta hồi xưa."
"..."
Viễn Dệ nói: "Đi thôi, sắp đến giờ khai tiệc rồi."
Tần Du đáp: "Vâng."
Hai người đi được một đoạn, Viễn Duệ như chợt nhớ ra gì đó, hỏi nàng: "Ngươi tập múa đến đâu rồi?"

Đột nhiên Viễn Duệ nhắc đến việc này làm nàng hơi căng thẳng. Không phải là nàng múa dở, nhưng ngoài đánh đấm ra, nàng thật sự chẳng thích mấy cái này, cảm thấy không hợp cho lắm. Giống kiểu một người suốt ngày chửi bới thô tục đột nhiên lại dịu dàng e lệ như thục nữ, cảm thấy nó sai sai.

Ngặt ở chỗ, theo tục lệ trên thiên đình, mỗi năm đều tổ chức yến tiệc họp mặt thần tiên. Đương nhiên, đã là tiệc tùng thì đâu thể thiếu các tiết mục mua vui cho chúng tiên như đàn múa các thứ. Thế là vào một ngày đẹp trời nọ, Thiên Đế rảnh rỗi uống rượu ngắm hoa, cảm thấy nữ thần phẩm vị cao trên trời đã ít mà còn toàn là võ tướng, suốt ngày vác kiếm đâm đâm chém chém chẳng có chút nữ tính gì cả. Cổ nhân có câu "nam cương nữ nhu", đằng này thấy nữ còn muốn cương hơn nam, quắc mắt một cái là đám nam thần im thin thít chẳng dám hó hé câu nào. Tình hình này rất chi là không ổn, bèn ra lệnh mỗi năm phải có một nữ thần đạt phẩm vị cao đại diện lên múa chính để góp vui.

Trước khi nàng phi thăng, mọi năm Viễn Duệ đều múa chính, bởi vì nàng ta là nữ Đại Thần đạt phẩm vị cao duy nhất trên thiên đình, hoàn toàn đủ tiêu chuẩn để múa chính. Không ngờ, nàng ta tuy lạnh lùng nhưng múa cực kỳ đẹp. Điệu Bạch Hạc Hạ Liên Đàm của nàng ta là cả một huyền thoại, chẳng những các vị thần tiên trên trời đều tán thưởng, thậm chí đến cả Thiên Đế cũng vô cùng yêu thích, cho nên điệu múa này luôn được phái nữ lấy làm tiêu chuẩn để học theo.

Chẳng hiểu sao khi Tần Du vượt qua độ kiếp thăng thành Thượng thần, Viễn Duệ cũng đẩy vị trí múa chính sang cho nàng. Mặc dù nàng không thích, nhưng nếu là lệnh của Viễn Duệ, nàng sẽ cố gắng làm thật tốt, không để tướng quân nhà mình phải mất mặt.

Cơ mà năm nay Viễn Duệ muốn nàng đổi sang múa lụa, nàng đành chăm chỉ tập múa mỗi ngày, không thể phụ lòng kỳ vọng của nàng ta được.

Nàng vừa đi theo sát Viễn Duệ, vừa cung kính đáp: "Bẩm Nhị tướng quân, việc tập luyện đã xong hết rồi, chỉ chờ đến tiệc họp mặt nữa thôi."
Viễn Duệ hài lòng gật đầu đáp: "Ừ."

Chẳng mấy chốc, hai người đã đến trước cửa Trí Tịnh cung. Ngoài cửa đầy thiên binh canh gác, hai tiên nữ trong tiên cung như đã có chuẩn bị trước, lập tức hiện ra dẫn đường.

Năm nào cũng đến một lần, quang cảnh nơi đây vẫn không hề thay đổi. Tuy tường trắng ngói lưu ly đồng bộ với kiến trúc xưa nay ở Bạch Ngọc Kinh nhưng vô cùng rộng lớn. Bày trí bên trong không xa hoa tráng lệ như Kim Khuyết Vân cung của Thiên Đế mà theo phong cách tối giản, dùng hoa cỏ cây cảnh để trang trí là chính. Hai bên lối đi dài là hai hồ sen trắng đẹp rực rỡ tỏa hương thơm ngát, sương khói mờ ảo lượn lờ xung quanh khiến cho khung cảnh càng thêm thơ mộng, bao lần đi ngang hồ sen này nàng vẫn luôn thầm xuýt xoa trong lòng.

Lần này yến tiệc được tổ chức tại vườn hoa mộc lan – loài hoa chiến thần Bạch Phượng Sinh yêu thích nhất, một trăm năm mới trổ hoa một lần, mỗi một trăm năm đều trổ hoa đúng ngay ngày sinh nhật hắn. Cho nên dù không thích chốn đông người, nhưng vì có thể chiêm ngưỡng vẻ đẹp của nó mà tâm trạng nàng cũng tốt hơn.

Lúc Tần Du và Viễn Duệ tới nơi, các vị thần tiên đã tập trung gần như đông đủ, có cả những vị thần tướng khác tham dự nữa. Nhìn cách bày trí bàn tiệc và dàn thần tiên khủng tham dự, quả thật là hoành tráng.

Viễn Duệ đột nhiên liếc mắt nhìn sang chỗ khác, nàng tò mò nhìn theo. Trông thấy bên kia vườn hoa mộc lan trắng xuất hiện một bóng người cao ráo, toàn thân mặc trường bào trắng muốt bước ra từ trong đám đông.

Nam tử kia da trắng tóc đen buông dài, nửa phần tóc trên cài trâm ngọc gọn gàng, tướng mạo đoan chính, từ đầu đến chân đều bộc lộ phong thái cao quý mà uy nghiêm chính trực. Do là võ tướng nên thân hình hắn vừa cao ráo vừa có da có thịt, khoác trường bào mềm mại tinh khôi này vào càng toát ra khí chất thoát tục, trầm ổn chứ không phải kiểu thư sinh người mỏng như tờ giấy, gió thổi cái là bay.

Mặt mũi người này cực kỳ anh tuấn, có thể nói là đẹp cỡ bảy tám phần Thiên Đế, là loại mỹ nam trăm năm có một. Tuy sở hữu vẻ ngoài nổi bật, song biểu cảm trên mặt hắn quá mức lạnh lùng, khiến cho người khác liên tưởng đến tảng băng được điêu khắc tinh xảo biết di động, chỉ có thể ngắm nhìn từ xa chứ không dám chạm vào. Tảng băng di động đẹp đẽ kia chính là chiến thần Bạch Phượng Sinh – chủ nhân của yến tiệc sinh nhật ngày hôm nay.

Bạch Phượng Sinh không mất bao lâu đã đến trước mặt hai người chắp tay chào hỏi, nàng và Viễn Duệ cũng đáp lại. Mọi người tụm năm tụm ba đứng ở mỗi góc vui vẻ trò chuyện với nhau, trông thấy nàng theo Viễn Duệ bước vào liền rối rít đến chắp tay chào hỏi. Bầu không khí ồn ào náo nhiệt ban đầu không còn nữa mà chợt trở nên yên ắng một cách vi diệu, giống như trời đang nắng chói chang bỗng dưng âm u tối hù như sắp chuyển mưa vậy.

Cái này nàng cũng không lạ lùng gì, gặp nhiều thành ra quen. Đôi bên khách sáo vài câu, rồi nàng cùng Viễn Duệ lấy lễ vật ra đưa cho hai tiên nữ đặt lên bàn lớn, chất thành ngọn núi quà cao ngất. Quà của Viễn Duệ là một hộp ngọc, bên trong đựng cái gì thì nàng không biết, nhưng với sự phóng khoáng xưa nay của nàng ta, chắc chắn là bảo vật quý hiếm. Còn Thiên Đế phái người tặng hẳn một thanh trảm yêu bảo kiếm hết sức thực dụng, mỗi năm sinh nhật hắn Thiên Đế đều tặng một món binh khí, tính ra từ lúc hắn được phong thành chiến thần tới giờ, mấy món binh khí đủ loại trong tiên cung chắc cũng lên đến mấy ngàn rồi.

Nếu mọi người nhao nhao hóng hớt lễ vật Thiên Đế phái người mang đến là loại binh khí hiếm lạ nào, thì ngược lại chỉ cười thầm món lễ vật nhắm mắt cũng biết là gì của nàng.

Giống với Thiên Đế, lần này sinh nhật hắn, nàng lại tặng một nhành hoa mộc lan bằng bạch ngọc mang về từ Đông Hải.

Vì sao nàng dùng từ "lại" á? Đó là bởi vì ngoài việc chạm mặt nhau mỗi ngày trên điện chầu, nàng với hắn chưa từng qua lại bao giờ. Do không thân thiết nên nàng cũng chả biết hắn thích gì để tặng, chỉ nghe mọi người nói hắn thích hoa mộc lan trắng, trong tiên cung cũng dành ra cả một khoảng sân vườn rộng lớn chỉ để trồng loài hoa này. Thiết nghĩ hắn là thần tiên sống ngàn năm, nếu mỗi năm đều phải vắt óc tìm những món quà khác nhau thì phiền phức muốn chết. Nàng thật sự chả muốn dành cả thanh xuân chỉ để tìm mấy món quà độc lạ tặng cho hắn. Thế là năm nào sinh nhật hắn, nàng cũng tặng một nhành hoa mộc lan bằng bạch ngọc.

Cứ tặng như thế, riết rồi lễ vật của nàng còn chưa mở ra, mọi người đều đoán được bên trong có thứ gì. Thậm chí trước đây còn có người ác ôn đồn rằng nàng có ý với Bạch Phượng Sinh, muốn chơi trội để gây sự chú ý với hắn.

Cơ mà bị đồn kiểu thế không phải là không có lý do, trông hắn có vẻ khó gần thế thôi nhưng rất được các nữ thần mến mộ. Đã từng xảy ra chuyện oái oăm đến mức trở thành giai thoại lưu truyền khắp Tam giới, đó là chuyện kể về vị nữ thần can đảm nhất Cửu Trùng Thiên dám cả gan lẻn vào tiên cung rình hắn tắm, bị hắn phát hiện rồi đuổi ra ngoài. Nếu chỉ đến đấy là xong thì đâu có giai thoại nào được lưu truyền rộng rãi, tới nỗi ngay cả địa tiên gần xa cũng biết. Ba ngày sau, vị nữ thần kia tiếp tục vì sắc quên thân vì hội tỷ muội phục vụ, can đảm múa bút, dành hết tâm huyết vẽ trăm trang giấy về cảnh trút bỏ y phục đầm mình trong nước của Bạch Phượng sinh ở nhiều góc độ, đóng thành sách sao chép ra hàng ngàn bản phát cho các vị nữ thần cùng chung chí hướng ngắm. Cuốn ký họa kia nhanh chóng trở thành sách gối đầu giường không thể thiếu của các thiếu nữ. Từ sau vụ đó, hắn đặt thêm lớp kết giới bên ngoài tiên cung, binh lính canh gác hết sức nghiêm ngặt, không có sự cho phép của hắn thì chẳng ai lẻn vào được.

Đối với vấn đề này, nàng thà để Bạch Phượng Sinh hiểu lầm mình thích hắn còn hơn. Ít ra nhờ thế cho nên hắn cũng không để ý đến cái kiểu tặng quà hết sức thiếu thành ý

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net