[QUYỂN 02] LỜI THỀ ĐỘC

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 16: Xuyên không đến tu chân giới

Bảy ngàn năm trước, thế giới hiện đại, chùa Ngọc Hoàng.

Tần Du, không, đúng hơn là Trần Lạc Thiên, nàng cũng như bao người, mỗi tháng đều đi chùa lễ Phật. Vừa bước ra khỏi cổng chùa thì gặp một ông già mặc bộ đồ bà ba sẫm màu, ngồi trên chiếc chiếu gần đó, phỏng chừng là thầy bói. Trong đầu nghĩ, giờ mà còn có người coi bói dạo ở trước cổng chùa hả ta?

Thiết nghĩ, đi chùa thì phải coi bói, thế là nàng tấp vô coi thử một quẻ.

Ông thầy bói hỏi nàng muốn xem cái gì, nàng bảo muốn xem tình duyên. Ông thầy bói xem chỉ tay nàng, rồi nhìn khuôn mặt nàng, phán: "Tình duyên lận đận."

Nàng gật đầu, thầm nghĩ, trải qua mười tám năm cuộc đời cũng đủ biết tình duyên mình lận đận rồi, dù sao chuyện đó cũng không quan trọng, bèn hỏi: "Vậy đường công danh sự nghiệp thì sao?"

Ông thầy bói vuốt râu, gật gù đáp: "Công danh sự nghiệp vẻ vang, nhưng không phải ở đây, số cô phải đi xa mới mong làm nên nghiệp lớn."

Nghe câu này là thấy mát lòng mát dạ rồi, tình yêu không có cũng được, nhưng tiền nhất định phải có.

Nàng chẹp miệng, nói: "Xem ra có thể báo hiếu cho mẹ già rồi."

Ông thầy bói lắc đầu: "Số cô chết yểu."

"..."

Đơ người ra chốc lát, nàng nghĩ sống chết có số, sớm muộn gì cũng phải chết, nàng không sợ chết, chỉ sợ sống như một kẻ vô dụng chẳng làm nên tích sự gì và không báo hiếu được cho mẹ mình mà thôi, nàng hỏi:

"Con chết trước khi thành danh hay sao hả thầy? Thầy xem giúp con coi con sống đến năm bao nhiêu tuổi."

Ông thầy bói nói: "Cô thành danh trước khi chết, nhưng không phải ở đây. Đường thọ mạng của cô ngắn lắm, không thể nói được."

Nàng hơi phiền muộn, nghe xong vế trước cũng thấy an ủi phần nào, nói: "Thế là tốt rồi, ít ra thành danh trước khi mất cũng coi như là có thể chết được nhắm mắt."

Ông thầy bói lại tạt thêm cho nàng một gáo nước lạnh: "Cô chết không nhắm mắt."

"..."

Trần Lạc Thiên về nhà với tinh thần mỏi mệt, suy cho cùng, bất cứ ai đi xem bói hay xin xăm, xem được quẻ xấu tâm trạng đều tồi tệ như nhau. Nàng biết không phải thầy bói nào coi cũng chuẩn, cho nên từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ đi coi bói. Chẳng biết hôm nay ma xui quỷ khiến thế nào, tự dưng nổi hứng muốn coi thử, lại coi được một quẻ xấu, khó tránh khỏi suy nghĩ nhiều.

Nằm trên giường lấy tay gối đầu, mắt nhìn trần nhà, lòng thầm thở dài. Ngẫm lại từ đó tới giờ cũng có khá nhiều người theo đuổi nàng, thế nhưng người theo đuổi nàng không phải loại lăng nhăng đã có bạn gái thì cũng là loại ăn chơi lười nhác không ra gì. Người nàng thấy vừa mắt lại không vừa mắt nàng, người tốt đế ý và cố làm quen nàng, nàng lại cố tình né tránh. Bạn bè rủ nàng đi cắt duyên âm coi sao, lôi kéo mãi mới quyết định đi thử, ai ngờ ngay cả duyên âm cũng chẳng có để mà cắt. Bà thầy bảo nàng có căn tu, hôm nay xem bói lại bảo nàng chết không nhắm mắt, căn tu kiểu gì kinh dị vậy?

Nàng buồn bực cố dỗ giấc ngủ, không lâu sau từ từ thiếp đi.

Chẳng biết ở trong bóng tối bao lâu, đột nhiên xuất hiện hàng loạt hình ảnh đan xen nhau liên tục tua nhanh trong đầu nàng, hệt như một thước phim cổ trang dài tập vậy.

Kẹt...

Tiếng mở cửa vang lên, nhưng chỉ hé mở chừa ra một cái khe, đủ để thấy một bóng người khép nép đứng ngoài cửa, dè dặt gọi:

"Tiểu thư..."

Lúc này, cánh cửa phòng mới mở toang, ánh nắng hoàng hôn yếu ớt len lỏi vào trong căn phòng xa hoa lộng lẫy. Giữa làn khói trầm lượn lờ mờ ảo, có một cô gái mặc áo trắng đang ngồi chải tóc trước gương. Mái tóc nàng ta đen như mực, xõa dài qua khỏi thắt lưng, bàn tay nhỏ nhắn trắng như bạch ngọc khẽ khàng đặt chiếc lược vàng xuống rồi ngoảnh đầu lại, như được thắp lên một tia hy vọng, nàng ta mừng rỡ hỏi:

"Nhiếp Đạt ca ca đến rồi sao?"

Tì nữ do dự một hồi, mới đáp lại nàng bằng giọng ấp úng: "Không... Nhiếp Đại thiếu gia chỉ phái người mang lễ vật đến đây để xin lỗi mà thôi."

Thoáng chốc, ánh mắt đen lấp lánh ấy chợt trở nên u ám, dường như nàng ta đang cố bấu víu vào điều gì đó, khẽ hỏi: "Vậy... A Bảo, huynh ấy... Huynh ấy có chuyển lời gì không?"

A Bảo cắn môi, mắt nhìn sang chỗ khác, không dám nhìn thẳng nàng ta, lí nhí đáp: "Không có."

Vị tiểu thư xinh đẹp khó tránh khỏi thất vọng, đôi mắt đượm buồn rũ xuống, khẽ nói: "Vậy à..."

Đôi mắt A Bảo hồng hồng trông như sắp khóc, quýnh lên mà không biết phải an ủi thế nào, chỉ đành gọi nhỏ: "Tiểu thư..."

"Ta không sao, ngươi lui ra đi."

"Vâng."

Đợi tì nữ lui ra khỏi phòng, cánh cửa khép lại, căn phòng lại chìm vào trong bóng tối ảm đạm. Đôi mắt u buồn ngấn lệ, nước mắt từ từ lăn xuống gò má nàng ta, từng giọt từng giọt lặng lẽ rơi xuống tay áo trắng tinh khôi. Bờ vai nàng ta run run, cố gắng kìm nén tiếng nấc nghẹn ngào trong cổ họng.

"Nhiếp Đạt, chúng ta cùng lớn lên bên nhau, ta yêu chàng nhiều như vậy, yêu chàng suốt mười năm. Lẽ nào chàng đối với ta chẳng có chút tình cảm nào hay sao?"

Hồi lâu sau, nàng ta kéo ngăn tủ gỗ bên dưới, lấy ra một con dao nhỏ sắc bén...

...

Hình ảnh trước mắt đột nhiên tối sầm. Trần Lạc Thiên giật mình bừng tỉnh, mồ hôi lạnh túa ra đầm đìa. Thầm nghĩ: "Là mơ sao? Cô gái đó là ai? Sao tự dưng mình lại nằm mơ thấy cô gái đó? Thậm chí còn mơ thấy cả lúc cô gái đó mới sinh ra cho đến khi chết đi nữa chứ. Nằm mơ thì thôi đi, còn là mơ "cổ trang" nữa mới ghê!"

Cho dù là một người cuồng tiểu thuyết kiếm hiệp, nhưng cuồng đến mức nằm mơ thấy rõ ràng tường tận như vậy thì đúng là lần đầu.

Trần Lạc Thiên ngồi dậy, cảm thấy đầu óc hơi choáng váng, nàng nhấc tay lên day day huyệt thái dương, bỗng nhiên, một cảm giác đau nhói truyền đến từ cổ tay trái của mình. Nàng nhìn lại, phát hiện trên cổ tay trái quấn đầy băng vải và ống tay áo rộng thùng thình được may bằng lụa trắng, có thêu hoa văn chìm tinh xảo rũ xuống.

Băng vải? Tay áo dài rộng bất thường?

Trán nàng lại bắt đầu túa mồ hôi như mưa.

Nàng nuốt một ngụm nước bọt, từ từ cúi đầu ngó xuống, nhận ra mình đang mặc trên người một bộ đồ trắng thời cổ đại, lại nhìn dáo dác xung quanh, căn phòng này cũng mang phong cách thời cổ đại. Tường trắng, cửa đỏ, bức bình phong bằng gỗ đen chạm khắc một đôi chim phượng hoàng chín đuôi đối xứng nhau, xen lẫn hoa văn lá phong tinh tế được đặt ở đối diện giường ngủ. Hai bình hoa lớn được bày ở hai bên, góc phải là bàn trang điểm với tấm gương vàng quen mắt.

Cửa sổ phòng khép hờ, một cơn gió lạnh lùa vào trong phòng khiến hai cánh cửa sổ bung ra vang lên tiếng cọt kẹt, tấm màn lụa màu trắng ngà tung bay theo gió, lòng Trần Lạc Thiên cũng bị ngọn gió này thổi cho lạnh lẽo.

Nàng tái mặt dùng tay phải tháo băng vải ra, từng lớp băng vải rơi xuống lộ ra một đường vết cắt sâu hoắm đáng sợ ở trên cổ tay.

Trần Lạc Thiên lạnh sống lưng, vội vàng bước xuống giường, nhưng chân vừa chạm đất thì trước mắt nàng đột nhiên tối sầm, lảo đảo ngã khuỵu xuống đất. Nàng cố gắng chịu đựng cơn váng đầu hoa mắt, chống tay ngồi dậy, lảo đảo đi về phía chiếc gương vàng.

Hình ảnh phản chiếu đầu tiên trên chiếc gương là một bộ đồ lụa trắng dài thướt tha, nhìn kỹ có thể thấy hoa văn chìm hình chim phượng hoàng tinh xảo được thêu tỉ mỉ bằng chỉ bạc, chiếc đai lưng nạm ngọc ôm sát vòng eo nhỏ nhắn tôn lên đường cong quyến rũ của nàng.

Trần Lạc Thiên run rẩy vịn bàn, từ từ ngồi xuống ghế, hình ảnh phản chiếu trong tấm gương đồng cũng từ từ lộ ra toàn bộ. Trước gương là khuôn mặt tuyệt đẹp nhưng lại vô cùng lạ lẫm, đôi mắt đen láy sáng lấp lánh như vì tinh tú trên bầu trời, hàng mi dài cong vút, sóng mũi cao thanh tú và bờ môi cong tái nhợt vì thiếu máu. Nàng vô thức đưa tay lên sờ mặt mình, kinh ngạc đến mức mắt cũng không hề chớp lấy một cái. Trong phút chốc, nàng cảm thấy đầu óc mình trống rỗng.

Tiếng mở cửa chợt vang lên, tiếp đó là tiếng bước chân đến gần. Một cô gái tầm mười bảy mười tám tuổi, búi tóc gọn gàng, mặc váy áo đơn giản màu đỏ tươi, hoa văn trên đai lưng cũng là hình chim phượng hoàng, khuôn mặt không được tính là đẹp sánh ngang với nàng hiện tại, nhưng cũng hiền lành dễ mến, tay bưng chậu nước và khăn vải đi tới.

Cô gái kia thấy nàng đang ngồi ở bàn trang điểm ngơ ngác nhìn mình, bỗng khựng lại bước chân, sau đó vội đặt chậu nước sang một bên rồi mừng rỡ chạy đến quỳ xuống bên cạnh nàng, nắm lấy bàn tay không bị thương của nàng, vừa khóc vừa nói:

"Tiểu thư, cuối cùng tiểu thư cũng tỉnh rồi!" Cô gái khóc thút thít một hồi lại nói tiếp. "Tiểu thư làm nô tì sợ chết khiếp!"

"..."

Đoạn nói xong câu này, không đợi nàng kịp phản ứng, cô gái kia quay đầu lại hô lớn: "Người đâu, tiểu thư tỉnh rồi! Mau, mau đi bẩm báo với lão gia và phu nhân!"

Đám đầy tớ trong nhà vừa nghe thấy, rối rít chạy ùa đi như ong vỡ tổ.

Trần Lạc Thiên ngu người, cố "lô gíc" lại tất cả mọi thứ ở trong đầu.

"Tiểu thư"?

Cô gái này gọi mình là "tiểu thư"? Mà quan trọng hơn, cô gái này chẳng phải chính là tì nữ tên A Bảo trong giấc mơ kỳ lạ đó của mình sao?!!

Nghĩ tới đây, tay nàng chợt lạnh ngắt, thăm dò bằng giọng run run: "A... Bảo?"

Cô gái quay lại, lau nước mắt, đáp: "Tiểu thư có gì muốn căn dặn nô tì?"

Lại một cơn gió lạnh nữa rít lên, lùa qua cửa sổ, thổi tóc nàng bay tán loạn. Lòng nàng bây giờ còn rối bời hơn cả tóc, trong đầu nàng không ngừng gào thét thất thanh một cách điên cuồng.

Đang cực kỳ hoảng loạn, đột nhiên có một tiếng "bíp –––– " dài chói tai vang lên. Trần Lạc Thiên theo phản xạ bịt hai lỗ tai của mình lại. Tiếp đó, một giọng nói hệt như google translate cất lên:

"Chào mừng kí chủ đã đến với thế giới thực trong cuốn tiểu thuyết đang thu hút sự quan tâm của đông đảo đọc giả hiện nay – "Họa Tử Phong"."

"???"

Gì???


*Lời tác giả:
Tên thật của Tần Du là Trần Lạc Thiên, đúng rồi, thế giới hiện tại của bả là ở Việt Nam đó.
Từ chương này trở đi là phần quá khứ trước khi phi thăng, lúc phó Nhị tướng quân mới bị xuyên về thời cổ đại, hệ thống lên sàn. Chuẩn bị tinh thần chờ bả bị hệ thống hành thôi hô hô ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net