Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bác sĩ Diệp, thật..... khó chịu quá......" Lông mi thanh tú của Trần An An nhíu lại, khuôn mặt trắng nõn đã ửng hồng, đôi mắt to bất lực nhìn Diệp Lương Nhất, giống như hồ nước mờ sương, sóng sánh, Diệp Lương Nhất nhìn đến ngay cả hô hấp cũng ngừng lại, hắn gian nan nuốt nước miếng một cái, cơ thể đột nhiên bùng lên một ngọn lửa."Trần An An."

Trong người vừa nóng vừa khó chịu, thân thể lại vô cùng trống rỗng, trong miệng nước bọt tiết ra càng nhiều, Trần An An không kiềm chế được nuốt nuốt, cố gắng duy trì được một ít lý trí.

Ham muốn nổi lên vừa mạnh mẽ vừa dữ dội, cô kẹp chặt hai chân khó chịu ở trên giường cọ xát, thanh âm đã sớm không còn trong trẻo như bình thường nữa, "Diệp, bác sĩ Diệp, có chuyện rồi......"

Tuy rằng cô đơn thuần, nhưng cũng không ngốc, cơ thể mình có phản ứng này, rõ ràng chính là dục vọng. Nhưng vì sao lại như vậy? cô ngửa đầu nhìn Diệp Lương Nhất, cái cổ trắng nõn thon dài phơi bày hết ở dưới mắt Diệp Lương Nhất, "Làm, làm sao bây giờ? thật, thật khó chịu......"

Diệp Lương Nhất xoa hai má đã nóng lên của cô, chậm rãi vuốt ve, tay hắn hơi lạnh, vừa đúng lúc truyền vào cơ thể đang khô nóng của cô, Trần An An thoải mái hừ một tiếng, như mèo con cọ cọ vào lòng bàn tay hắn, lý trí đã bắt đầu tan rã.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủn, cô liền tựa lên cổ Diệp Lương Nhất, ở chỗ hõm cổ hắn cọ tới cọ lui, cánh môi mềm mại nóng bỏng ngẫu nhiên không cẩn thận lướt qua sườn mặt và cổ Diệp Lương Nhất, làm cho cả người hắn càng cương cứng hơn, hô hấp cũng trở lên ồ ồ.

Diệp Lương Nhất mặc cho Trần An An ở trên người hắn cọ xát, thậm chí còn cởi áo của mình, ôm cô nửa thân trần trụi ngồi ở trên giường, để cô có thể dễ chịu một chút, ánh mắt cũng không tự chủ liếc đến hộp cơm trong thùng rác.

Với tính cách Trần An An, nhất định sẽ không lãng phí tiền ăn cái gì ở bên ngoài. Như vậy nguyên nhân gây nên không thể nghi ngờ, chính là hộp đựng cơm kia, ánh mắt Diệp Lương Nhất lạnh như băng, hôm nay nếu không phải Trần An An ăn hộp cơm này, như vậy hiện giờ hắn sẽ như thế nào?

Tình trạng của Trần An An rõ ràng chính là trúng thuốc kích dục mạnh, nhưng vì sao bên trong cơm lại có thuốc kích dục? Thuốc kích dục thuộc loại dược phẩm bị quản lý chặt chẽ, nhất là loại kích dục mạnh này, ngoại trừ một số nơi kinh doanh đồ người lớn bất hợp pháp, còn lại chỉ những tay buôn ma túy mới có.

Ánh mắt Diệp Lương Nhất sâu thẳm, vừa vuốt ve cơ thể Trần An An như để trấn an, vừa nhíu mày suy nghĩ. Chẳng lẽ là nhà hàng kia vấn đề?

Thân thể Trần An An càng ngày càng nóng, cô ngồi ngang trên đùi Diệp Lương Nhất cọ xát vặn vẹo, chỉ cảm thấy phía dưới lành lạnh, chất lỏng ẩm ướt thấm ra càng nhiều, gần như ướt cả quần lót, hết sức không thoải mái.

Đầu óc của cô mơ hồ, căn bản đã mất hết lý trí, chỉ còn biết hành động theo bản năng. Lúc này cảm thấy khó chịu, liền buông tay Diệp Lương Nhất, bắt đầu cởi quần.

Diệp Lương Nhất phục hồi tinh thần, thấy trên người Trần An An chỉ còn lại một cái quần lót nhỏ màu trắng, mà cô còn giống như chưa thỏa mãn, một tay cầm lấy mép quần lót đang chuẩn bị kéo xuống!

Khung xương của cô nhỏ, thân thể cũng mềm mại, làn da trắng mịn, bởi vì tình dục mãnh liệt mà nhiễm thượng một tầng hồng nhạt, trên mặt phủ một lớp mồ hôi, làm cho thân thể mềm mại tỏa ra một sắc thái quyến rũ mị hoặc.

Cơ bắp trên người Diệp Lương Nhất đã căng ra, trên trán toát mồ hôi vì chịu đựng, bụng nóng như lửa, bộ phận phía dưới đã ngẩng cao đầu, đáy quần cũng phồng lên.

Dã thú trong lòng không ngừng gào thét giãy dụa, như muốn phá vỡ hết mọi trói buộc lý trí và đạo đức, chỉ muốn hành động theo bản năng đang xúi giục.

Nhưng rốt cuộc hắn là người có tự chủ vô cùng mạnh mẽ, cưỡng chế dục vọng trong lòng, cúi đầu nhìn Trần An An đang cọ xát ở trên người mình, ách cổ họng hỏi: "Hôm nay ở bên ngoài có ăn cái gì không?"

Trần An An làm sao còn có thể hiểu được ý tứ của hắn, chỉ nhìn thấy hai cánh môi mỏng của hắn mở ra khép lại, khi không vô cùng mê người.

"Có hay là không? Hả?" Diệp Lương Nhất thấy cô mở to đôi mắt mênh mông mờ sương ngây thơ nhìn mình, gần như thiếu chút nữa không kiềm chế được, đành dời ánh mắt, hung hăng ôm cả người Trần An An trần trụi vào trong lòng, lại hỏi một câu.

Nào biết Trần An An cũng không vui, cô ư ư giãy giụa khỏi cánh tay hắn, dưới ánh mắt kinh ngạc của Diệp Lương Nhất trực tiếp chụp lên môi hắn, không hề có kỹ xảo chỉ trằn trọc mút vào, quả thực giống như con thỏ gặm ngọn cỏ vậy.

Mỹ vị tự động đưa lên sao có thể không ăn, Diệp Lương Nhất một tay tháo kính mắt xuống, một tay kéo Trần An An lại, đảo khách thành chủ, ngậm môi của cô, tỉ mỉ nhấm nháp một phen, rồi cạy mở hàm răng, tiến quân thần tốc, đầu lưỡi linh hoạt xẹt qua hàm trên mẫn cảm của cô, đưa đến cho Trần An An một trận run rẩy, từ trong lỗ mũi hừ ra tiếng rên kiều mị, lúc này mới cuốn lấy lưỡi của cô triền miên mút vào, đè thấp thanh âm hỏi: "Hoặc là?"

Tác dụng của thuốc càng ngày càng mạnh, trong lòng Trần An An ngoại trừ dục vọng mãnh liệt thì cái gì cũng không chú ý đến, căn bản không nghe thấy lời nói của Diệp Lương Nhất, chỉ cảm thấy nụ hôn vừa rồi thực thoải mái, theo bản năng phải truy đuổi môi Diệp Lương Nhất, cứ đưa lưỡi liếm liếm môi hoặc khóe môi người ta, chơi đùa không ngừng nghỉ.

Diệp Lương Nhất hít một tiếng, tùy ý cô càn quấy, hai tay dần dần xoa nhẹ cơ thể Trần An An, trong lòng lại vô cùng mâu thuẫn, nhìn Trần An An như bây giờ, rõ ràng lý trí đã hoàn toàn biến mất, phỏng chừng ngay cả hắn là ai cũng không biết, nếu thật sự làm, bất quả cũng chỉ là bị cô coi như giải dược dùng một lần.

Nhưng nếu không làm...... hắn còn có chút không cam lòng, cơ hội tốt như vậy đem cô ngốc biến thành của mình liền bỏ qua, sau này nhất định sẽ hối hận.

Ngay lúc Diệp Lương Nhất đang do dự, lại bỗng nhiên vang lên tiếng đập cửa, "Sư huynh, mở cửa."

Diệp Lương Nhất cả kinh, nhìn xuống Trần An An giống như bạch tuộc quấn trên trên người mình, đành phải đem cô túm xuống dưới, dùng chăn gắt gao bao lấy, còn mình thì bước xuống giường khoác áo vào rồi ra mở cửa.

Trần An An vừa thấy Diệp Lương Nhất phải đi, đương nhiên không chịu, giãy dụa từ trên giường đứng lên định ngăn hắn lại. Kết quả lại bị Diệp Lương Nhất ôm chặt lấy, thưởng cho cô một cái hôn ẩm ướt, "Chờ anh trở lại."

"Sư huynh, chúng ta ăn cơm trước đi, ăn xong rồi phải đi tìm An An." Chung Vận vừa thấy Diệp Lương Nhất đi ra, lập tức lộ ra một bộ mặt tươi cười, định chen vào cửa.

Cô quá mức nóng vội, bởi vậy cũng không phát hiện trên mặt Diệp Lương Nhất còn sót lại tình dục và tư thế đứng kia quá mức không được tự nhiên. Càng không thấy sự hoài nghi trong đôi mắt hắn.

"Chung Vận, em đi về trước." Diệp Lương Nhất đóng cửa, không cho Chung Vận đi vào, chính mình thì đứng ở ngoài cửa, nhìn vẻ mặt kinh ngạc Chung Vận nói: "Giờ anh đang bận, em về phòng trước đi, khi nào ăn xong anh sẽ tìm em."

"Sư huynh, anh có việc?"

"Ừ." Diệp Lương Nhất đưa tay muốn đẩy kính mắt, lại đột nhiên nhớ tới kính đã tháo rồi, liền thả tay xuống, "An An nhắn tin cho anh, không có việc gì, đừng vội.""Vậy em......"

"Em về trước đi, ăn cơm xong anh sẽ tìm em."

Tại sao có thể như vậy? Trong lòng Chung Vận lo lắng, trên mặt cũng không dám biểu hiện ra ngoài, cũng không dám hỏi kỹ Diệp Lương Nhất, chỉ có thể lên tiếng được, chân lại như là đóng đinh trên mặt đất, như thế nào cũng không bước đi được.

"Đúng rồi, sư huynh, An An thật sự không có việc gì sao? cô ấy cũng không nói khi nào thì trở về à?"

Diệp Lương Nhất híp mắt, "Buổi tối cô ấy mới về."

Buổi tối sao, trong lòng Chung Vận bỗng nhiên buông lỏng, "Được rồi, chờ anh ăn xong rồi em lại đến tìm anh, hôm nay giáo sư nói rất nhiều vấn đề em cũng không hiểu, anh có thể chỉ giúp em một chút không?"

"không thành vấn đề."

Nhìn theo Chung Vận rời đi, Diệp Lương Nhất đóng cửa lại một lần nữa về phòng, trong mắt hiện lên một chút suy nghĩ sâu xa.

Đột nhiên, Diệp Lương Nhất chỉ cảm thấy hoa mắt, bị Trần An An chỉ mặc một chiếc quần lót nhỏ lao thẳng vào trong lòng, đẩy áo của hắn ra cắn lên ngực tới tấp.

Diệp Lương Nhất cúi đầu thở hổn hển một hơi, mạnh mẽ ôm lấy Trần An An, trực tiếp đặt lên trên giường, đôi môi ướt át từ khóe môi của cô trượt xuống, tới bộ ngực trắng noãn kia thì dừng lại một chút, rồi tiếp tục trượt xuống, đến cái bụng trơn nhẵn mút mút hôn hôn.

một tay chụp lên bộ ngực vểnh cao của cô, chậm rãi vân vê, tay kia thì trực tiếp xuống phía dưới, túm quần lót của cô chuẩn bị kéo ra.

Ngay lúc đó, Trần An An vốn ý loạn tình mê lại không biết vì sao sinh ra một tia lý trí, "Diệp, bác sĩ Diệp......"

Thanh âm của cô tràn đầy tình dục, một chút lý trí như vậy, lay lay động động, dường như một giây tiếp theo sẽ bị dục vọng bao phủ. Diệp Lương Nhất ngẩng đầu nhìn cô một cái, thấy cặp mắt kia luôn trong suốt linh động đã tràn đầy đầy nước mắt, không biết là vì phản ứng sinh lý hay là cái gì khác.

"Làm sao?" Xem phản ứng này của cô, Diệp Lương Nhất biết cô sợ hãi, nên vừa ở bên trong đùi cô vuốt ve qua lại, vừa hỏi.

Dược tính kia vô cùng mãnh liệt, Trần An An cực khổ lắm mới có thể sinh ra một chút lý trí như vậy, lúc này lại bị Diệp Lương Nhất vỗ về chơi đùa, lại mềm nhũn yêu kiều trong lòng hắn, từ trong lỗ mũi hừ hừ hai tiếng, rồi cũng không nói gì nữa.

trên người Diệp Lương Nhất vì dục vọng mà toát ra một lớp mồ hôi, đã sắp bùng nổ rồi, nhưng khi nhìn thấy nước mắt của cô thì không thể nào nhẫn tâm tiếp tục nữa.

Cơ thể thì hừng hực lửa nóng, trong lòng lại cực kỳ thương tiếc đối với cô gái đang cuộn mình trên giường, biết cô đơn thuần, sợ cô sau khi tỉnh lại kích động sợ hãi, càng sợ cô sẽ coi mình là đồ háo sắc. Ngay cả chính hắn cũng cảm thấy mình quả thực có thể trở thành Liễu Hạ Huệ.

Quên đi, cơ hội về sau còn nhiều mà. Hơn nữa ở nơi này muốn cô không phải là chuyện tốt. Con ngươi đen thẫm của Diệp Lương Nhất bỗng nhiên sáng ngời, không hề do dự, từng nụ hôn ướt át rơi xuống không ngừng.

Hai chân Trần An An đặt trên vai Diệp Lương Nhất, hai tay nắm chặt lấy khăn trải giường, một tiếng rên rỉ không kiềm chế được bật ra đâm thẳng vào thần kinh Diệp Lương Nhất. hắn nắm lấy thắt lưng mảnh khảnh của cô, nhẹ nhàng nâng hông của cô lên, lưỡi mát lạnh linh hoạt đem khô nóng trên người cô từng chút từng chút bức lui.

Khoái cảm tích lũy càng lúc càng mãnh liệt, một khắc bùng nổ kia, Trần An An gần như hư thoát, hai mắt vô thần nằm ở trên giường, môi đỏ mọng khẽ nhếch, chất lỏng trong suốt không khống chế được từ khóe môi trượt xuống, hai chân vẫn còn yếu ớt đặt trên vai Diệp Lương Nhất.

Giờ phút này cô gần như đã là tỉnh táo lại được một nửa, nhưng mà do dư vị cao triều còn lại, chỉ có thể nằm ở trên giường vô lực thở hổn hển, thật sự là quá hoang đường! Bác sĩ Diệp anh ấy thế nhưng...... Trần An An nhắm mắt lại xấu hổ và giận dữ muốn chết, như thế nào cũng không dám mở mắt .

Thẳng đến khi Diệp Lương Nhất buông cô ra, xoay mặt cô lại mà hôn, mới run rẩy co rụt lại quay đầu đi, né tránh môi Diệp Lương Nhất, hé ra khuôn mặt ửng hồng ấp úng nói: "Đừng, đừng hôn em......"

Diệp Lương Nhất cười khẽ một tiếng, vươn lưỡi liếm liếm khóe môi của cô nói: "Đồ của mình cũng ghét bỏ?"

Nghe thấy vậy, Trần An An thiếu chút nữa cắn nát đầu lưỡi của mình, cô giật cái gối qua úp lên mặt, sống chết cũng không chịu nhìn Diệp Lương Nhất một cái.

Diệp Lương Nhất biết da mặt cô mỏng, cũng không chọc cô nữa, chỉ nằm bên cạnh cô, trực tiếp cởi quần, giải quyết vấn đề của mình.

Bên tai truyền đến một tiếng lại một tiếng hô hấp ồ ồ và thở dốc, Trần An An làm sao không biết Diệp Lương Nhất đang làm cái gì, cô vừa thẹn vừa xấu hổ, chỉ có thể nằm im không nhúc nhích, giả làm tảng đá.

Thẳng đến khi gối ôm trên mặt bị túm lấy ném sang bên cạnh, cơ thể cách cái chăn bỗng nhiên bị kéo vào một cái ôm nóng bỏng, lúc này cô mới hơi mở mắt.

Trần An An cho tới bây giờ đều biết Diệp Lương Nhất lớn lên vô cùng tuấn tú, lại không nghĩ rằng hắn lại đẹp đến loại trình độ này. trên khuôn mặt bình thường tuấn tú mà lạnh lùng giờ phủ một tầng tình dục hồng nhạt, con ngươi hẹp dài tròng đen rõ ràng trong suốt, sáng bóng, môi mỏng khẽ nhếch, bật ra tiếng rên rỉ đầy quyến rũ.

Cô nhìn chằm chằm Diệp Lương Nhất, gần như không chớp mắt. Tim đập càng lúc càng nhanh, như trống trận nổ vang ầm ầm ở trong lồng ngực.

Diệp Lương Nhất chú ý tới ánh mắt của cô, đột nhiên cúi đầu cắn lên môi cô.

Òanh, đầu óc Trần An An nháy mắt trống rỗng. Có cái gì đó đã hoàn toàn thay đổi, áp lực trong lòng như hạt giống được ánh mặt trời soi chiếu, bỗng nhiên vô cùng dễ chịu, thoáng cái từ dưới lòng đất chui lên, trưởng thành cao vút che trời, đem lồng ngực cô lấp đầy, không còn một khe hở.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net